Số lần đọc/download: 5865 / 83
Cập nhật: 2016-08-02 12:49:32 +0700
Chương 1420: Gia Nguyên Lâu
Ánh mắt Liễu Minh nhìn thoáng các nơi, vừa muốn mở miệng thì có giọng nói vang lên:
"Các hạ có phải là Liễu Minh Liễu đạo hữu, tại hạ là chưởng quầy Gia Nguyên Lâu." Cách đó không xa, một trung niên hơi mập mặc áo bào trắng đang đi nhanh qua với vẻ mặt tươi cười.
Thanh sam tiểu nhị trông thấy trung niên mặt trắng đi tới, vội thi lễ với lão rồi lui sang một bên.
"Liễu đạo hữu là khách quý của bổn lâu, ngươi đi xuống đi, để ta tiếp đón là được.” Hơi mập trung niên khoát tay áo, phân phó tiểu nhị.
Thanh sam tiểu nhị liên tục vâng dạ, lui xuống ngay, chỉ là khi gã rời đi liếc Liễu Minh vài lần với vẻ hiếu kỳ.
"Đạo hữu là?" Liễu Minh nhìn hơi mập trung niên một cái, người này cũng có tu vi Thiên Tượng Cảnh, nhưng cũng chỉ là Thiên Tượng sơ kỳ.
Nhưng chưởng quầy một tửu lâu đã có tu vi Thiên Tượng Cảnh, vậy gã cũng là người có thế lực.
"Ha ha, tại hạ Bạch Thụy, Liễu đạo hữu không cần hỏi nhiều, mời theo ta." Hơi mập trung niên cười ha ha, lập tức xoay người đi lên lầu trên.
Chân mày Liễu Minh cau lại, lập tức đi theo.
Sau một lát, hai người tới trước một phòng đơn trên lầu năm.
"Liễu đạo hữu, đã đến nơi, mời vào.” Hơi mập trung niên nói xong, đẩy cửa phòng mở ra, còn lão lại khoanh tay đứng nhìn mà không vào, thậm chí lão dường như còn không dám nhìn vào trong.
"Làm phiền đạo hữu rồi." Liễu Minh khẽ gật đầu với hơi mập trung niên, thở nhẹ thở ra một hơi, đi vào.
Hơi mập trung niên nhân đợi Liễu Minh qua cửa, lão liền đóng nhanh cửa phòng, khẽ thở dài.
Vị khách quý thuê phòng này, là người mà ngay cả ông trùm giấu mặt của Gia Nguyên Lâu cũng muốn nịnh bợ, đáng tiếc là lão không có cơ hội nói chuyện dù chỉ một câu, nếu được thế thì địa vị của lão ở Gia Nguyên Lâu sẽ tăng cao không ít.
Hơi mập trung niên tiếc nuối lắc đầu, xoay người đi xuống lầu dưới, nội tâm lão cũng rất tò mò về thân phận của Liễu Minh, không biết hắn có lại lịch như thế nào, lại để vị trong phòng kia thiết yến tiếp đãi.
Lúc này Liễu Minh đang đứng trong một hoa viên nhỏ. nơi này chính là gian phòng trang nhã ở lầu năm, xem ra diện tích ko nhỏ, bên trong chẳng những có cây xanh hoa thắm mà còn có cả hồ nước, giả sơn cùng âm thanh leng keng. Đứng ở đây tâm tình tự nhiên nhẹ nhõm hẳn đi.
Liễu Minh kìm lại cảm xúc trong lòng, hắn đi không nhanh không chậm theo một đường mòn duy nhất về phía trước, không lâu sau, hắn thấy một đình nhỏ hình lục giác giữa những bụi hoa.
Trong ngôi đình nhỏ xếp đặt một bàn rượu và một ít thức ăn, Hoàng Phủ Ngọc Phách cùng Triệu Thiên Dĩnh đang ngồi quanh bàn.
Hoàng Phủ Ngọc Phách vẫn mặc một bộ áo trắng, nhưng không còn mang khăn che mặt.
Lúc này Triệu Thiên Dĩnh đã thay một bộ váy dài màu xanh nhạt, lộ ra chiếc eo thon như có thể dùng tay nắm, cổ trắng như tuyết, với hai búi tóc vóng qua trông vô cùng thanh tú, so với khi ở trên đài cao trong hoàng cung lúc sáng, trông nàng có thêm vẻ đẹp xuất trần như U Lan.
"Liễu Minh, vậy mà ngươi đến muộn." Hoàng Phủ Ngọc Phách nghe được tiếng bước chân, liếc mắt nhìn qua, cười nhạt rồi nói.
"Mong rằng Hoàng Phủ trưởng lão cùng Triệu cô nương thứ tội, tại hạ bận chút việc riêng nên đã tới muộn.” Ánh mắt Liễu Minh lướt nhanh qua thân hình Triệu Thiên Dĩnh, vẻ kinh diễm hiện lên trong mắt, lập tức hắn chắp tay nói với Hoàng Phủ Ngọc Phách.
"Nếu bận việc, cũng không so đo với ngươi. Ngồi đi, những thức ăn và rượu này đều do Dĩnh nhi chuẩn bị cho ngươi.” Ánh mắt khác thường của Liễu Minh bị Hoàng Phủ Ngọc Phách nhìn ra, trên mặt nàng lộ ra vui vẻ nhàn nhạt, giống như nói một cách tùy ý.
Khuân mặt Triệu Thiên Dĩnh đỏ lên, nàng nhìn Hoàng Phủ Ngọc Phách với vẻ hờn dỗi nhưng không nói gì.
Liễu Minh âm thầm thở dài, ngồi xuống đối diện Triệu Thiên Dĩnh.
"Ồ, khí tức của ngươi, có vẻ đã thay đổi không ít so với mười năm trước.” Hoàng Phủ Ngọc Phách chợt đánh giá Liễu Minh từ trên xuống dưới vài lần, nói với vẻ kinh ngạc.
Liễu Minh mỉm cười, hàm hồ nói: "Mấy năm nay tại hạ tu luyện một môn bí thuật, kết quả là khiến cho pháp lực trong cơ thể dần trở nên âm hàn.”
Hắn thở dài trong lòng, hôm nay hắn đến chậm, là vì hắn phát hiện sau khi ngọc phù dung nhập cơ thể, như giòi trong xương, tiến sâu vào trong kinh mạch. Hắn đã dùng tất cả vốn liếng, cũng không cách nào trục xuất.
Nhưng mà, những nơi trong thân thể nhiễm pháp lực âm hàn do ngọc phù hóa thành cũng không bị thương tổn, đợi sau này lại nghĩ cách, nội tâm hắn cũng không quá lo lắng.
"Pháp lực chuyển âm? Sao lại cổ quái như vậy, có cần bổn tọa kiểm tra giúp ngươi?” Ánh mắt Hoàng Phủ Ngọc Phách lóe lên rồi nói.
"Không dám làm phiền Hoàng Phủ trưởng lão, chuyện này là do ta tu tập bí thuật không nắm được yếu lĩnh nên mới thành ra như vậy, chỉ cần không tu luyện nó nữa thì chắc pháp lực sẽ nhanh chóng trở lại bình thường thôi." Trong lòng Liễu Minh thầm mắng mình ngu xuẩn, nhưng bề ngoài vẫn tỉnh bơ như thường, nói.
Làm sao hắn dám để Hoàng Phủ Ngọc Phách kiểm tra chứ, vạn nhất bị vạch trần là nói dối để rồi bại lộ thân phận là Nhân tộc thì chẳng phải chuyện đùa rồi.
Hoàng Phủ Ngọc Phách nhìn Liễu Minh một cái, ánh mắt chớp chớp khiến Liễu Minh cả kinh trong lòng.
"Nếu đã vậy thì ta cũng không làm chuyện thừa rồi." Hoàng Phủ Ngọc Phách cười nhạt mở miệng nói.
Liễu Minh nghe vậy thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Phải rồi, mục đích hôm nay ta mời ngươi tới chắc ngươi cũng đoán được phần nào rồi chứ." Hoàng Phủ Ngọc Phách bỗng chuyển sang chủ đề khác.
Sắc mặt Liễu Minh hơi đổi, hắn nhìn sang phía Triệu Thiên Dĩnh, vừa đúng lúc nàng cũng nhìn sang bên này.
Ánh mắt hai người vừa gặp nhau, Triệu Thiên Dĩnh liền nhìn sang chỗ khác rất nhanh, dường như vẫn còn đôi chút ngượng ngùng.
"Hoàng Phủ trưởng lão, chuyện người muốn nói đương nhiên Liễu mỗ hiểu, nhưng xin thứ lỗi cho ta nói thẳng, Triệu cô nương chính là hòn ngọc quý trên tay đương kim Ma Hoàng, có thể nói là thiên chi kiêu nữ (*). Mấy ngày nay ta cũng đã nghe ngóng được rằng, Ma Hoàng bệ hạ vô cùng sủng ái nàng, tại hạ chẳng qua chỉ là gia chủ một thế gia hạng hai, hạng ba không có danh tiếng gì mà thôi, địa vị hai chúng ta quả thực quá cách xa nhau, chỉ sợ..." Liễu Minh trầm ngâm một lát, rồi rốt cục vẫn phải lạnh lùng mở miệng nói.
Triệu Thiên Dĩnh nghe hắn nói vậy, vẻ mặt vốn dĩ đang có chút ngượng ngùng chợt trở nên xám xịt, khuôn mặt nàng như vừa được phủ lên một tầng sương lạnh.
Sắc mặt Hoàng Phủ Ngọc Phách cũng có chút khó coi.
Mặc dù Liễu Minh không nói rõ ràng, nhưng ý cự tuyệt cũng được hắn uyển chuyển nói ra rồi.
"Sư tôn, tự dưng con nhớ ra có vài việc cần xử lý, con xin phép lui xuống trước." Triệu Thiên Dĩnh đứng phắt dậy, làm gì còn chút đoan trang nào như vừa rồi nữa, nàng liếc Liễu Minh một cái lạnh như băng rồi xoay người đi vào sâu trong nhã gian.
Liễu Minh thấy vậy trong mắt hiện lên vẻ khó xử, có điều trong hoàn cảnh này hắn cũng không tiện nói thêm gì.
Hoàng Phủ Ngọc Phách nhướn mày, đang định nói gì thì bóng Triệu Thiên Dĩnh đã khuất xa, biến mất chỉ trong chớp mắt.
Ở trong đình nhỏ chỉ còn lại hai người ngồi đối diện với nhau.
"Liễu đại gia chủ, ta thật không ngờ ngươi lại phản đối hôn sự này đến vậy đấy, lẽ nào ngươi không coi Dĩnh nhi ra gì sao?" Hoàng Phủ Ngọc Phách nhìn chằm chằm vào Liễu Minh, giọng nói trở nên cực kỳ lạnh lùng.
"Tại hạ nào dám, là tại hạ tự thấy không xứng với Triệu cô nương thôi." Liễu Minh than một tiếng, nói.
"Hừ! Mấy lời thoái thác kiểu này nói nhiều cũng vô ích. Liễu Minh, ngươi có biết là ta còn chưa báo việc này cho Ma Hoàng đại nhân biết, nếu để bệ hạ biết chuyện này rồi mà ngươi lại có thái độ thế này thì hậu quả ra sao, ta nghĩ ngươi phải biết chứ." Hoàng Phủ Ngọc Phách lạnh lùng nói.
Liễu Minh nhướn mày, sắc mặt cũng trở nên ảm đạm.
Thế lực của Hoàng Phủ thế gia to lớn đến mức có thể nói ở đại lục Vạn Ma này không gì mà họ không làm được, mà hôm nay như Ma Thiên nói thì có vẻ như Hoàng Phủ Ung đã bước một chân vào cảnh giới Vĩnh Sinh rồi.
Với thực lực của Liễu Minh hiện giờ, nếu gặp phải Thông Huyền đại năng thì có lẽ hắn còn chống chọi được chứ nếu gặp phải Vĩnh Sinh thì chẳng qua cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi.
"Cũng không phải là Liễu mỗ cạn tàu ráo máng gì, lúc trước tại hạ đã từng nói rằng tại hạ có vài vị hồng nhan tri kỷ rồi, các nàng đều có ân tình sâu nặng với tại hạ, nếu bảo tại hạ bỏ rơi các nàng để đầu nhập vào môn hạ của Hoàng Phủ thế gia thì xin thứ cho Liễu mỗ không thể đồng ý được." Liễu Minh suy nghĩ trong chốc lát rồi lắc đầu một cách kiên quyết, nói.
Mặc dù hắn nói thì nói vậy nhưng kỳ thực đây chỉ là một khía cạnh mà thôi.
Mặt khác quan trọng hơn đó là dù sao hắn vẫn là Nhân tộc, chuyện này có thể gạt được một lúc chứ không thể gạt được cả đời, nếu như hắn thật sự làm Phò mã thì với thủ đoạn và nội tình của Hoàng Phủ thế gia, chuyện hắn bại lộ thân phận chỉ là sớm hay muộn mà thôi, đến lúc dó thì chuyện sinh tử của hắn cũng không phải do hắn quyết định nữa.
Ngoài ra, các mũi nhọn của Hoàng Phủ thế gia hiện giờ đang chủ yếu chĩa vào Liễu gia nên cũng không có quá nhiều tinh lực để đặt lên người hắn.
Liễu Minh nói vậy xong liền nhìn về phía Hoàng Phủ Ngọc Phách, đồng thời âm thầm ngưng tụ pháp lực trong cơ thể để đề phòng Hoàng Phủ Ngọc Phách bất ngờ động thủ.
Nằm ngoài dự kiến của hắn là lúc này Hoàng Phủ Ngọc Phách chẳng những không tỏ ra tức giận mà vẻ lạnh lùng đang chậm rãi biến mất, nàng nhìn Liễu Minh một cái, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, nhưng rồi ngay lập tức nhìn sang phía khác, nhìn về nơi xa, dường như đang nghĩ tới điều gì đó.
Liễu Minh thầm cảm thấy có phần kỳ quặc, có điều cứ như vậy sau một hồi mà Hoàng Phủ Ngọc Phách vẫn không nói lời nào cả.
"Nếu không có việc gì nữa, tại hạ xin phép cáo từ." Hắn nhẩm tính một lượt trong đầu rồi đột nhiên đứng dậy, chắp tay nói với Hoàng Phủ Ngọc Phách.
Một khi đã đắc tội Hoàng Phủ gia, thì sau khi rời khỏi lầu Gia Nguyên hắn sẽ lập tức dẫn đám người Thanh Vũ rời khỏi Hoàng Thành Trung Ương.
Còn việc đến xem lễ chọn người kế thừa Ma Hoàng vào ngày mai thì đương nhiên là cũng không đi rồi.
"Ngươi như vậy còn muốn đi, chẳng lẽ cho là Hoàng Phủ thế gia ta không có người hay sao?" Hoàng Phủ Ngọc Phách bỗng xoay người lại, tay áo bào đột nhiên phất một cái.
"Vèo"
Một thanh phi kiếm màu trắng dài chừng hơn một thước bắn ra khỏi tay áo nàng, rung động rồi biến thành một luồng sáng trắng cực nóng dài chừng vài trượng, luồng sáng trắng nhanh như thuấn di, chỉ trong chớp mắt đã đến trước người Liễu Minh chém thẳng vào đầu hắn.
Liễu Minh đã phòng bị từ sớm, tay áo bào hắn run lên, một vầng sáng màu vàng đất bỗng dựng lên, đây chính là một viên Sơn Hà Châu được hắn đưa ra chặn lại kiếm quang màu trắng.
Một tiếng "Choang" lớn vang lên!
Kiếm quang màu trắng chém lên Sơn Hà Châu liền bị hất văng ra, ánh sáng vàng trên bề mặt Sơn Hà Châu chỉ hơi xáo trộn một hồi rồi lại bình yên vô sự.
Sắc mặt Hoàng Phủ Ngọc Phách biến đổi, như thể không ngờ là Liễu Minh có thể đỡ được một đòn của nàng, nhưng nàng lại tiếp tục vung một tay lên, ánh sáng trắng liên tiếp bay ra từ trong tay áo, có thể thấy rõ ràng là tám đạo kiếm quang giống hệt như vừa rồi.
Thêm cả thanh phi kiếm vừa nãy, tổng cộng là chín thanh phi kiếm bay lượn lên xuống thoạt nhìn tưởng như lộn xộn nhưng kỳ thực bên trong ẩn chứa huyền cơ.
Chú thích
~~~(*) Thiên chi kiêu nữ: con gái cưng của trời
Bản gốc
[Triệu Thiên Dĩnh giờ phút này lại thay đổi một thân xanh nhạt sắc váy dài, lộ ra eo thon trong vắt không kham một nắm, cái cổ trắng ngọc thi đấu tuyết, thanh tú vãn trở thành hai cái vòng tròn búi tóc, so với buổi sáng ở hoàng cung trên đài cao, nhiều thêm vài phần không cốc U Lan giống như xuất trần vẻ đẹp.]
Dị bản
Lúc này đây, Dĩnh công chúa đã đổi sang mặc một bộ phục y váy xanh nhạt tha thướt động lòng người, làm cho Liễu Minh không khỏi cảm thấy đại ca xao xuyến tiểu đệ gật gù, eo thon trắng ngần không dấu nổi dưới lớp vài thưa nhàn nhạt sắc xanh của bộ váy. Làn da trắng của Dĩnh công chúa giờ phút này làm cho tuyết cũng phải hờn dỗi, hoa cũng kém sắc, mái tóc dài của nàng giờ đã được búi thành hai búi tóc cao phía sau tôn lên vẻ đẹp của nàng. So với vẻ đẹp trang nghiêm sáng nay khi nàng đứng trên đài cao trong hoàng cung, sắc đẹp của Triệu Thiên Dĩnh bây giờ càng có thêm vài phần xuất trần càng giống như một đóa U Lan thanh tịnh nơi tịnh cốc.