They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 3767 - chưa đầy đủ
Phí download: 40 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2694 / 27
Cập nhật: 2017-06-11 10:55:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1602 : Thành Liệt Quang (1)
ý Vân Tiêu bất mãn mắng một câu, một lần nữa bố trí Truyền Tống Trận kia quả thật không thành vấn đề, nhưng phải hao phí không ít thời gian của hắn
Đột nhiên trên đường cái có mấy đạo quang mang rơi xuống, một người cầm đầu dáng người khôi ngô, uy phong lẫm lẫm.
Bốn phía lập tức ầm ĩ, nghị luận nhao nhao, người này chính là thành chủ thành Thượng Cao, cùng với một ít cường giả uy chấn thành Thượng Cao.
Thành chủ kia nhanh chóng đi tới trước mặt Lý Vân Tiêu, thở dài bái hạ, nói:
– Tại hạ thành chủ thành Thượng Cao Ma Khải Toàn, xin bái kiến đại nhân
Lý Vân Tiêu liếc nhìn mấy người, nói:
– Mau đi chuẩn bị tài liệu cho ta, ta muốn trọng bố Truyền Tống Trận.
Thành chủ kia ngốc trệ một chút, lập tức đại hỉ, vội vàng phân phó xuống dưới, lấy ra tất cả vật liệu, hơn nữa điều khiển tất cả Thuật Luyện Sư trong thành nghe theo Lý Vân Tiêu chỉ huy.
Bảy ngày sau, Truyền Tống Trận rốt cục chữa trị, khiến Ma Khải Toàn cười khổ không thôi chính là Truyền Tống Trận này chỉ thông hướng một tòa tiểu thành ở phụ cận trấn Hải Thiên, gọi là thành Liệt Quang.
Bởi vì Lý Vân Tiêu vội vã đi trấn Hải Thiên, cho nên chỉ làm một cái truyền tống đơn hướng đơn giản, như vậy càng có thể tiết kiệm thời gian.
Khiến Ma Khải Toàn vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng cũng không dám trách móc nặng nề, còn phải tất cung tất kính cảm tạ.
Nhưng ít ra coi như đã giải quyết một bộ phận vấn đề, thương nhân trong thành có thể đi vòng thành Liệt Quang rời đi, chỉ đối phương không cách nào truyền tống trở về, còn phải đợi Thuật Luyện Sư của thành Hồng Nguyệt mới được.
Thành Liệt Quang với tư cách là tiểu thành tiếp giáp trấn Hải Thiên, giờ phút này cũng đã trở thành nơi hậu cần, toàn bộ trong thành đều là trạng thái khẩn trương.
Rất nhiều người tới lui không ngớt, hơn nữa đều là võ giả thực lực không tầm thường, không ít đều đạt đến cấp bậc Võ Tôn, trên mặt mỗi người đều tràn đầy hào khí ngưng trọng.
Lý Vân Tiêu nhíu mày ra, chẳng lẽ hai tộc đã khai chiến? Chỉ vì một khối Nghê Thạch, những người Hải tộc kia thật sự dám đánh sao?
Cũng không biết trận chiến đấu này là tồn tại cấp bậc gì, bên phía Hải tộc là do người nào chủ chiến, nếu chỉ là Đông Hải Vương Tộc vậy thì còn dễ xử lý, chỉ sợ tứ hải liên hợp lại, vậy thì quả thật là đại tai nạn quét ngang thiên hạ rồi.
Vì chuẩn bị nghênh chiến, Truyền Tống Trận của thành Liệt Quang cũng đã cố ý bị khuếch trương lớn hơn rất nhiều, cơ hồ trở thành điểm hội tụ bên bờ Đông Hải, tất cả thành trì ven biển đều có thể lập tức truyền tống tới đây.
Hơn nữa giờ phút này Truyền Tống Trận đi thông trấn Hải Thiên cũng bị trông coi nghiêm mất, không cho phép bất luận người không liên quan nào sử dụng. Tiến hành trông coi dĩ nhiên lại là hai gã cường giả Võ Đế.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, hắn muốn trực tiếp đi trấn Hải Thiên sợ rằng có chút phiền phức rồi.
– Phàm là cường giả t đến trợ chiến hỉnh đến phủ thành chủ, chỗ đó có người đặc biệt viên an bài, thỉnh mọi người phối hợp nhiều hơn.
Ở cách Truyền Tống Trận không xa có vài tên võ giả cấp bậc Võ Tông đang không ngừng hô hào kêu gọi, đồng thời cũng giữ gìn toàn bộ trật tự.
Không ít võ giả sau khi nghe nói lập tức liền chạy như bay tới phủ thành chủ.
Lý Vân Tiêu nhìn kỹ qua, phát hiện ngoại trừ võ giả theo tông môn truyền tống tập thể ra, cũng có không ít tán tu độc hành.
Hắn cũng xen lẫn trong những tán tu kia, cố ý áp chế tu vị chừng Võ Tôn bát tinh, cùng nhau đi tới.
Thành Liệt Quang cũng không xa, rất nhanh đã đi tới trên không phủ thành chủ. Nơi đó có rất nhiều người tụ tập trên mảnh đất trống, bị thống nhất tiến hành an bài.
Tuy rằng là thống nhất an bài, nhưng Lý Vân Tiêu vẫn phát hiện có đối đãi khác nhau. Những người trên quảng trường phấn lớn đều là võ giả tán tu Võ Tôn trở xuống, mà cường giả Võ Tôn đều có chuyên gia thỉnh nhập phủ đệ.
Còn có những môn phái dẫn đội đến đây thì càng nhận được đãi ngộ cao hơn, ở chỗ truyền tống đã có người tiếp ứng, tựa hồ cũng không tu tập ở chỗ này.
Bốn phái quảng trường này trên cơ bản đều là tán tu, nhiều nhất là hai ba người kết bạn mà đi.
– Vị đại nhân này, ngài là cường giả Võ Tôn a, kính xin bên này.
Một đạo thanh âm dẫn dắt dễ nghe vang lên, Lý Vân Tiêu có chút quay người, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp mặt xiêm y vàng nhạt bay đến bên cạnh hắn, cười dịu dàng hỏi.
Lý Vân Tiêu mở miệng nói:
– Ngươi làm sao biết được tu vị ta?
Nàng kia khẽ khom người, gật đầu cười nói:
– Trong phủ thành chủ có bố trí huyền khí cảm ứng, tất cả cường giả trong phương viên trăm dặm đều bị cảm ứng được, chỉ cần có cường giả Võ Tôn đến thì chúng ta liền sẽ phái người chuyên môn nghênh đón.
– Tốt, ngươi dẫn đường.
Lý Vân Tiêu khẽ gật đầu.
Nữ tử kia lập tức đại hỉ, nói:
– Đại nhân mời qua bên này, ta gọi Bảo Sanh, tất cả mọi vấn đề của đại nhân ở thành Liệt Quang đều sẽ do ta phụ trách, mặc kệ khi nào chỉ cần phân phó ta đều sẽ có mặt.
Các nàng là nha hoàn chuyên môn nghênh đón cường giả ngoài Võ Tôn, mỗi khi đón được một người đều sẽ được ban thưởng cực kỳ phong phú. Bảo Sanh nghe thấy Lý Vân Tiêu nguyện ý đi nàng lập tức liền vui mừng không thôi.
Hai người hóa thành hào quang trực tiếp bay vào trong sân phủ thành chủ, từng dãy hành lang gấp khúc kéo dài ra, thông hướng tiểu viện bất đồng, diện tích cực kỳ rộng lớn
Bảo Sanh vừa đi vừa giải thích nói:
– Đây đều là chỗ ở tạm thời mới dựng lên cho các vị đại nhân Võ Tôn ở lại đấy.
– Ở lại?
Lý Vân Tiêu dừng bước, cau mày nói:
– Không phải tổ chức tiến đến trấn Hải Thiên sao?
Bảo Sanh cười nói:
– Quả thật là đi trấn Hải Thiên, nhưng phải chờ an bài thống nhất mới được. Trấn Hải Thiên chỉ là tiểu thành ven biển mà thôi, căn bản không chứa được nhiều người như vậy, hơn nữa người nhiều sẽ phức tạp, thành Liệt Quang chính là trung tâm điều phối tất cả.
Lý Vân Tiêu âm thầm nhẹ gật đầu, thành Hồng Nguyệt ngược lại gặp nguy không loạn, tổ chức ngay ngắn rõ ràng. Hắn liền tiếp tục cất bước, đồng thời hỏi:
– Hiện giờ trạng thái trấn Hải Thiên như thế nào?
Bảo Sanh nói:
– Thập phần khẩn cấp, người Hải tộc đã khởi xướng qua một lần công kích lớn, công kích nhỏ càng vô số. Toàn bộ trấn Hải Thiên cơ hồ đều trở thành phế tích, hiện giờ cường giả tộc ta đều đang hạ trại ở bên ngoài trấn Hải Thiên chừng ba mươi dặm.
Bảo Sanh thấy Lý Vân Tiêu trầm mặc không nói, cho rằng hắn cảm thấy áp lực, lập tức khai đạo:
– Đại nhân không cần lo lắng, từ khi tộc ta lui về ba mươi đặm, trên cơ bản đều ở vào trạng thái kiềm giữ lẫn nhau, một mực không có tiếp xúc chính diện quy mô lớn, chắc hẳn là theo cường giả Nhân tộc không ngừng tiến đến, những hải thú kia rất nhanh sẽ thối lui thôi
Cung cấp thông tin về tình hình chiến đấu, còn có nói chuyện trấn an đều là thứ mà những nha hoàn này phải nắm giữ. Một bên là để ứng đối với các loại nghi vấn của cường giả ngoài Võ Tôn, hai là để trấn an bọn hắn, không để bọn hắn cảm thấy sợ hãi..
Vạn Cổ Chí Tôn Vạn Cổ Chí Tôn - Thái Nhất Sinh Thủy Vạn Cổ Chí Tôn