Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tranloi
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1737 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5865 / 83
Cập nhật: 2016-08-02 12:49:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1293: Diệt Nhị Yêu
iễu đạo hữu, mau chóng triển khai thủ đoạn phòng ngự. Chúng ta bây giờ đã lâm vào bên trong ảo cảnh, nếu không có hành động gì sẽ mặc cho đối phương chém giết!” Thanh Cổ trông thấy biểu hiện của Liễu Minh bèn lớn tiếng nhắc nhở.
Còn chưa dứt lời, hư không bên cạnh đã hiện ra một lưỡi dao màu xám, thình lình chém xuống.
Ầm ầm!
Quang mang bên ngoài Chu lăng đỏ rực lập tức rung mạnh. Mấy đạo hồng lăng đã bị lưỡi dao màu xám chặt đứt một cách dễ dàng. Có điều lưỡi dao kia cũng bị thế mà tiêu tán hoàn toàn. Lúc này, Thanh Cổ đã không thể để ý đến họ Liễu thêm nữa, hai tay mau chóng đánh ra từng đạo pháp quyết khiến cho ma bảo quanh người ổn định lại. Có điều, linh quang mặt ngoài của nó đã giảm đi vài phần so với trước.
Không đợi y thả lỏng suy nghĩ của mình, hư không bốn phía lại nổi lên bốn năm lưỡi dao màu xám giống nhau như đúc mang theo tiếng xé gió chói tai chém mạnh về phía Thanh Cổ. Họ Thanh thấy vậy lập tức cả kinh, vội vàng tế ra ngọc thước tím biếc lúc trước đồng thời điên cuồng thúc giục pháp lực trong cơ thể khiến bảo vật trên tay phát ra ánh sáng rực rỡ, chói mắt. Ngay sau đó, từng đoàn diễm mang tím biếc liền bắn ra bốn phía, tạo thành một quả cầu lửa cùng màu bảo vệ thân thể của y một cách nghiêm mật.
Ầm ầm!
Lưỡi dao xám đánh lên mặt ngoài quả cầu lửa tạo nên từng tràng nổ vang liên tiếp. Thoạt nhìn hỏa diễm bên trong quả cầu có vẻ không ổn định thế nhưng cuối cùng nó cũng có thể ngăn cản toàn bộ công kích của đối phương.
Liễu Minh hờ hững nhìn sang Thanh Cổ cạnh bên, thân hình khẽ động chậm rãi bay về phía trước một đoạn ngắn rồi mới dừng lại. Hắn nhìn chung quanh tiếp đó giơ tay lên tản ra hào quang hai màu đen trắng.
Đúng vào lúc này, hư không sau lưng hắn chợt nổi lên chấn động, một cánh tay bầm đen thình lình hiện ra. Mặt ngoài cánh tay nổi lên vô số gân xanh, đầu ngón mọc ra móng vuốt đen nhánh sắc bén giống như bàn tay ác ma. Quỷ thủ vừa xuất hiện đã lẳng lặng chộp tới phần bụng của Liễu Minh với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Thế nhưng họ Liễu dường như vẫn chưa nhận ra. Đợi khi cánh tay dữ tợn chạm đến thân thể của hắn, ngân quang bỗng nhiên đại phóng, một kiện nhục giáp màu bạc cũng liền theo đó nổi lên. Bất quá quỷ thủ màu xanh đen vẫn không ngừng lại chút nào, đầu ngón tay mãnh liệt phóng ra hắc quang, cứng rắn đâm vào bề mặt áo giáp màu bạc.
“Xoẹt!”
Nhục giáp như tờ giấy mỏng bị xuyên thủng, quỷ thủ xanh đen lập tức theo đó tiến vào cơ thể Liễu Minh, tạo thành máu tươi đầm đìa. Rất nhanh sau đó, trong lòng bàn tay ác ma đã xuất hiện một quả Chân Đan hai màu đen trắng. Quỷ thủ lập tức nắm chặt, nghe vài tiếng “Rắc rắc” đã dễ dàng bóp nát Chân Đan của đối phương.
Lúc này, Liễu Minh mới quay đầu nhìn lại. Hai mắt trừng trừng, khuôn mặt hiện lên thần sắc không thể tin nổi. Trong miệng phun ra một ngụm máu tươi thật lớn, khí tức trên thân nhanh chóng suy sụp, đầu lâu rủ gục, bất động. Thanh Cổ vốn đang kiệt lực ngăn cản công kích như vũ bão của hôi quang, trong lúc cấp bách lại thấy thảm trạng của Liễu Minh, sắc mặt lập tức đại biến, ánh mắt hiện lên một tia tuyệt vọng. Sau lưng họ Liễu, một bóng người từ từ hiện ra, thình lình đúng là nam tử mũi ưng. Nhìn thấy cánh tay của mình xuyên qua thân thể đối phương, khuôn mặt gã lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
“Hắc hắc, rơi vào Tinh Thần Lĩnh Vực của ta còn dám vô lễ như thế. Dựa vào một kiện nhục giáp cỏn con lại muốn ngăn cản công kích của Quỷ Ưng trảo, thật sự là chết không có gì đáng tiếc.” Nam tử mũi ưng cất giọng trào phúng.
“Cái gọi là huyễn cảnh Tinh Thần bất quá chỉ là ảo thuật nho nhỏ mà thôi. Ngươi cho rằng ngay cả cái này ta cũng không thể nhìn ra đấy chứ?” Khóe miệng Liễu Minh còn dính máu tươi bỗng phát ra thanh âm hoàn toàn khác biệt so với lúc trước, rõ ràng chính là giọng nói của Ma Thiên.
“Ngươi…” Nam tử mũi ưng chứng kiến cảnh này, sắc mặt lập tức đại biến. Vừa nghe đến giọng nói của Liễu Minh, ánh mắt của gã liền hiện lên nhãn thần hoảng sợ không cách nào hình dung.
Trong lúc nguy cấp, gã liền hét lớn một tiếng. Cánh tay dùng sức như muốn rút khỏi thân hình của đối phương. Nào ngờ, gã vừa vận lực, thân thể Liễu Minh đã chợt trở nên đặc quánh lại, dù có dùng sức thế nào cũng không ăn thua.
Thần sắc Liễu Minh lộ ra một tia vui vẻ quỷ dị. Thân thể mãnh liệt hóa thành một đoàn hắc khí chậm rãi tan đi. Trước mặt nam tử mũi ưng rõ ràng là một tấm bia đá hai màu trắng đen cao hơn đầu người. Cánh tay của gã đang cắm sâu vào trong Huyễn Ma Đồng trên mặt bia.
“Hồn Thiên Bia!” Nam tử mũi ưng vừa nhìn thấy Hồn Thiên Bia liền hét lên một cách hoảng hốt. Ánh mắt lập tức trở nên ngoan lệ, tay kia hóa chưởng thành đao như muốn bổ đứt cánh tay còn đang vướng lại nơi Huyễn Ma Đồng.
“Đã quá muộn!” Giọng nói lạnh băng thình lình truyền đến.
Bên trong Huyễn Ma Đồng đột nhiên phun ra một cỗ hỏa diễm màu đen, bám lấy thân thể của nam tử mũi ưng.
Một tiếng “Soạt” nhẹ nhàng vang lên.
Ánh lửa đại phóng, toàn bộ thân thể của nam tử mũi ưng liền bị ma diễm đen nhánh bao phủ. Gã không kịp kêu thảm tiếng nào, thân thể đã bị ngón lửa đốt cháy thành từng điểm tro tàn tiêu tán giữa không trung. Lại thấy bóng người nhoáng lên, Liễu Minh đã xuất hiện bên cạnh Hồn Thiên Bia, phất tay đánh ra pháp quyết khiến nó thu nhỏ lại rồi trở về tay hắn. Thanh Cổ ở bên chứng kiến cảnh này trong lúc bất giác há miệng thật to. Một gã yêu tu Thiên Tượng đỉnh phong, cứ như vậy đã bị đánh chết.
Nam tử mũi ưng vừa chết, ảo cảnh chung quanh liền như mặt kính đồng loạt vỡ vụn. Hai người Liễu Minh cũng lập tức quay trở lại sơn cốc màu đen bên trong bí cảnh Huyễn Ma. Trước mặt bọn họ, một đạo độn quang màu xám đang bay nhanh về phía xa xa. Bên trong độn quang là nữ tu áo xám với khuôn mặt tràn đầy sợ hãi.
“Hiện tại muốn chạy e là đã muộn.” Liễu Minh hừ lạnh một tiếng.
Hồn Thiên Bia trong tay lập tức tỏa sáng tạo thành lĩnh vực màu xám trắng, bao phủ phạm vi trăm dặm. Chỉ thấy mặt bia hiện lên ba đạo huy văn, diện tích ảnh hưởng cũng lớn gấp mấy lần so với trước. Nữ tử áo xám vừa bị lĩnh vực bao phủ, ánh mắt liền trở nên mê man cùng thống khổ không cách nào diễn tả, thân thể run rẩy kịch liệt.
Liễu Minh thấy vậy liền vỗ nhẹ túi kiếm bên hông. Hư Không Kiếm Hoàn phóng ra, trong nháy mắt biến thành một thanh cự kiếm vàng kim dài hơn trăm trượng chém xuống phần cổ của nữ tử áo xám. Chưa dừng lại ở đó, hắn còn vung mạnh hai tay, phóng xuất sáu khỏa Sơn Hà Châu tạo thành sáu ngọn núi nhỏ từ từ đè xuống.
Nữ tử áo xám không hổ là tu sĩ Thiên Tượng đỉnh phong. Dựa vào thực lực tăng mạnh của Huyễn Ma Lĩnh Vực cũng không thể khiến nàng đánh mất toàn bộ thần trí. Nữ tử này vẫn kịp phóng xuất hôi quang, sử dụng pháp tướng cự mãng bảo vệ thân thể của mình. Ngay khi hoàn thành tất cả, nữ tử áo xám liền bị kiếm khí vàng kim cùng ngọn núi màu vàng đất bao phủ vào trong. Trải qua một hồi chấn động, thân thể mềm oặt không xương của nàng đã rơi trên mặt đất. Vùng cổ và Linh Hải đã bị phá thủng một lỗ, miệng vết thương chằng chịt vết kiếm. Ngay khi nữ tử áo xám vẫn lạc, bầy Hắc Tinh Nga cách đó không xa liền kêu to một tiếng rồi nhanh chóng bay vào rừng rậm đen kịt, biến mất vô ảnh vô tung.
Lúc này, Liễu Minh mới phất tay đánh ra mấy đạo pháp quyết, thu hồi Huyễn Ma Lĩnh Vực về lại bên trong Hồn Thiên Bia. Tiếp đó, hắn lại cất đi Sơn Hà Châu, Hồn Thiên Bia cùng Hư Không Kiếm Hoàn. Sắc mặt thoạt nhìn có chút tái nhợt. Chiến đấu liên tiếp đã khiến hắn tiêu hao hơn nửa Pháp lực. Đặc biệt là việc âm thầm thi triển huyễn thuật của Hồn Thiên Bia để hạn chế nam tử mũi ưng đã khiến hắn hao hụt lượng lớn Tinh Thần lực. Nói cho cùng, hai đầu Yêu vật kia đã bị Ma Thiên thiết hạ cấm chế, nhờ vậy họ Liễu hôm nay nắm trong tay huyết mạch của Ma Thiên mới có thể nhìn rõ nhất cử nhất động của chúng. Nghĩ đến đây, Liễu Minh liền lật tay lấy ra mấy viên thuốc cho vào miệng mới khiến sắc mặt trở nên dễ coi hơi chút.
Thanh Cổ đang đứng một bên, lúc này kính sợ nhìn về phía hắn như muốn nói điều gì, chỉ có điều chưa dám mở miệng. Đợi khi vận chuyển Minh Cốt Quyết một vòng, luyện hóa dược lực trong cơ thể khiến cho Pháp lực khôi phục một cách chậm rãi, họ Liễu mới thở nhẹ một hơi rồi quay đầu nhìn sang bên cạnh. Thanh Cổ thấy vậy không khỏi có chút bất an. Xa xa là sơn cốc được hai đầu Yêu thú thủ hộ. Trong đó nhất định ẩn chứa bí mật rất lớn. Lúc này, nếu Liễu Minh nổi lên ý định giết người diệt khẩu, y thật sự không hề có sức phản kháng.
“Thanh Cổ trưởng lão không nên suy nghĩ quá nhiều. Ta và ngươi đều là trưởng lão của Thanh gia. Liễu mỗ không có ý tứ gì khác. Hơn nữa lần này có thể đánh chết hai đầu Yêu thú cũng nhờ có Thanh Cổ trưởng lão kề vai chiến đấu.” Liễu Minh cười nói.
Nụ cười này của hắn đã khiến không khí lập tức trở nên hòa hoãn.
“Không dám, có thể đánh chết hai tên Yêu tu kia tất cả đều là công lao của Liễu trưởng lão, tại hạ căn bản không góp bao nhiêu sức lực.” Thanh Cổ cẩn thận cười làm lành.
“Tốt, ta và ngươi cũng không cần vòng vo thêm nữa, chúng ta người ngay nói thẳng. Phía dưới sơn cốc này chỉ sợ ẩn giấu bí mật không nhỏ, vẫn phiền Thanh Cổ trưởng lão cùng Hạt Nhi thủ hộ ở đây để ta tiến xuống dò xét một phen.” Liễu Minh nói thẳng.
“Được, tại hạ vừa vặn trên người có chút tổn thương, đang muốn tranh thủ điều tức một phen. Sơn cốc phía dưới, xin mời Liễu trưởng lão đích thân dò xét. Nói không chừng bên trong còn có hạt giống Huyễn lực.” Thanh Cổ vội vàng gật đầu đáp ứng.
Liễu Minh thâm ý liếc nhìn Thanh Cổ một cái, bò cạp màu bạc đang nằm trên vai hắn liền nhảy xuống, hắc quang lóe lên hóa thành một thiếu nữ mặc áo lụa đen.
“Chủ nhân, nơi này cứ giao cho ta.” Hạt Nhi truyền âm một câu.
Liễu Minh nhẹ gật một cái rồi khẽ động thân hình phóng lên trời cao, hóa thành hắc quang bay về phía trước. Sau khi kinh ngạc nhìn qua Hạt Nhi bên cạnh, Thanh Cổ liền chọn một nơi trống trải khoanh chân ngồi xuống, thân thể nổi lên hồng mang nhè nhẹ.
Trong lúc tiến vào sơn cốc, ngoại trừ gặp phải vài đầu Ma thú, Liễu Minh cũng không vấp phải phiền toái gì khác. Đám Ma thú này có tu vi cao nhất là cấp Chân Đan, tự nhiên không phải là đối thủ của hắn. Chẳng qua càng đến sơn cốc, lực hút dưới đất truyền đến càng trở nên mạnh mẽ. Khi khoảng cách còn chưa đến mười dặm, lực hút đã lớn hơn ban đầu không chỉ mười lần khiến cho họ Liễu dù đang phi hành cũng không đi được quá nhanh.
Cứ đi như vậy chừng nửa canh giờ, một phiến sơn mạch đen kịt đã xuất hiện rõ ràng trước mắt Liễu Minh. Dưới sự chỉ dẫn của Ma Thiên, hắn liền không chút do dự phi thân vào trong, trực tiếp tới trước một mảnh núi hình vòng cung. Trong cốc, hắc khí lượn lờ, Ma khí cực kỳ nồng đậm. Việc này quả thật có chút kỳ lạ. Tòa sơn cốc này sở hữu Ma khí nồng đậm như thế vậy mà không hề xuất hiện Ma thú sinh sống hoặc chiếm giữ. Ngẫu nhiên có một hai con xuất hiện gần đây, khi còn cách trăm dặm, chúng đã đột nhiên ngừng lại, nương theo đường vòng vượt qua sơn cốc.
Ma Thiên Ký Ma Thiên Ký - Vong Ngữ Ma Thiên Ký