Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1591 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 882 : Đan Vô Pháp (2)
a ha... Đan Vô Pháp cười một tràng dài, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lục gia Nhậm Thiên Tung, sau đó khẽ lắc đầu nói: - Ngài rất mạnh, chiến đấu cũng rất đã ghiền, nhưng ta có Tiên khí ngài không phải là đối thủ của ta!
- Còn cô nương... Tiếp theo hắn nhìn về phía Ngọc Vô Song nói: - Lực lượng đủ mạnh, pháp bảo chưa hoàn toàn kích phát! Vô Song Hoàng Phi của Hoàng triều thượng cổ, được xưng là pháp bảo ở thời khắc tối hậu làm cho Đại Đế của Hoàng triều thượng cổ buông bỏ hết thảy nữ nhân cùng nàng rời đi, cái này thật ra rất tốt, đáng tiếc cô nương kinh nghiệm chiến đấu quá kém, tìm người khác tôi luyện tạm được, đối với ta đứng cũng không được, các người hãy ở một bên chờ xem... Còn các ngươi hãy đến đây chiến một trận với ta, cận vệ đội bên cạnh Nhậm Kiệt đúng không...
Lục gia Nhậm Thiên Tung nhìn Đan Vô Pháp thẳng thắn này với ánh mắt tán thưởng, cũng rất thích thú đối với hành động của hắn.
Ngọc Vô Song nghe hắn đánh giá như vậy, khẽ chu miệng, nhưng nghĩ tới tỷ tỷ Thi Ngữ thông báo, cộng thêm trước đó nghe thấy Đan Diệu tỷ đối thoại với Đan Vô Pháp, nàng cũng không thể làm gì, cho nên chỉ nhìn thoáng qua Nhậm Thiên Tung, thấy Nhậm Thiên Tung bay qua một bên, nàng cũng nhanh chóng vọt qua một bên.
- Cửu Kiếp Tiên Lô! "Ầm..." Đúng lúc này, Đan Vô Pháp đã động thủ, trong nháy mắt thúc giục Cửu Kiếp Tiên Lô chí bảo trấn giáo của Đan Tiên Giáo, dường như muốn hút toàn bộ cận vệ đội vào trong đó để luyện hóa.
Không có bất kỳ nhiều lời, cận vệ đội giống như một chỉnh thể dưới chỉ huy của Đồng Cường trong nháy mắt động rồi.
Mỗi người đều giống như một linh kiện tinh vi trên dụng cụ, như khí quan trên cùng một người, đều cùng lúc phát huy tác dụng, hơn nữa còn là một loại tác dụng huyền diệu, bất cứ biến hóa của người nào đều ảnh hưởng tới biến hóa cả trận pháp, rồi tạo thành một lực lượng kinh khủng.
Một người thúc đẩy, không ngừng truyền đưa, không ngừng tăng cường lực lượng, đạt tới trình độ nhất định sau đó đánh ra sẽ biến thành một uy thế khủng bố.
Trận pháp biến hóa vô tận, ảo diệu vô cùng, chuyển hóa giữa công phòng đã là một thể. Mặc dù thời khắc này đối mặt với Đan Vô Pháp có Tiên khí, cũng không e sợ chút nào.
- Ca... huynh... huynh... Đan Diệu ở một bên, nước mắt chảy ròng, cũng không thể nói gì thêm, nàng biết dù có nói gì nữa đêu vô dung.
Một trận chiến này đánh cho càng đặc sắc hơn tất cả trận chiến trước đó, mọi người ở một bên xem đều nhập thần, các nhân vật Pháp Thần Cảnh của Nhậm gia, thậm chí một số quân đội nhân viên Thái Cực Cảnh tham gia chiến đấu đều rối rít xúm lại bốn phía vây xem.
Nhậm Thiên Tung thì dường như đã mê say ngẩn người trong đó. Đan Vô Pháp thúc giục Cửu Kiếp Tiên Lô, uy lực kinh thiên động địa; còn trận pháp của cận vệ đội thì quy về một khối, câu dẫn uy thế, lực lượng của thiên địa tầng tầng chồng chất, tầng tầng biến hóa, uy lực vô cùng vô tận.
Không có cừu hận, thậm chí hai bên cũng không có ý làm thương tổn đối phương, nhưng lại không có mảy may giữ lại, hoàn toàn là trận chiến sinh tử. Đan Vô Pháp bên này toàn lực thúc giục Cửu Kiếp Đan Lô ứng phó, cận vệ đội bên kia cũng phát huy uy lực trận pháp đến đỉnh phong.
"Ầm..." Thời gian cũng không quá lâu, bởi vì ở vào trạng thái mạnh nhất loại này, bọn họ cũng khó mà kiên trì quá lâu, cho nên đều sẽ chọn lúc mấu chốt công kích mau chóng chấm dứt trận chiến... trong tiếng nổ ầm ầm cuối cùng va chạm nhau.
Cửu Kiếp Tiên Lô kia ánh sáng ảm đạm, thân thể Đan Vô Pháp cũng bắt đầu thiêu đốt, Đan Diệu ở một bên hoảng sợ cấp bách tới mức nức nở hô một tiếng muốn xông tới, nhưng bị lục gia Nhậm Thiên Tung đưa tay cản lại.
Ngay sau đó, Cửu Kiếp Tiên Lô cảm nhận được Đan Vô Pháp gặp nguy cơ, trong nháy mắt tản ra một đoàn ánh lửa bao phủ, rồi nhoáng một cái mang theo hắn biến mất.
"Bịch bịch..." Cận vệ đội cũng bị đánh bay đi, không gian chấn động, tuy rằng mỗi người cũng đều bị thương, nhưng cũng không có tán loạn, vẫn duy trì đội hình như cũ: hiển nhiên đánh nhau chết sống lần này cận vệ đội thắng, chỉ có điều thương thế của họ cũng không nhẹ, mỗi người đều trước tiên lấy ra dược phẩm uống vào.
- Lục thúc... Đan Diệu nước mắt chớp động trong mắt, ngẩng đầu thương tâm, lo lắng nhìn lục gia Nhậm Thiên Tung.
- Ngươi không cần thương tâm, Đan Vô Pháp không có chuyện gì lớn, tuy rằng bị thương không nhẹ nhưng không đến mức trí mạng. Thật ra hắn cũng không có ý ngăn cản hoặc là làm chuyện gì khác, nhưng hắn sẽ không bỏ qua chiến đấu, nhất là chiến đấu với cận vệ đội. Ngươi suy nghĩ một chút xem, Tiểu Bảo hoặc là Nhậm Tinh bọn họ qua nhiều năm như vậy, từng chiến đấu bao nhiêu lần với cận vệ đội, có bao nhiêu lần bị thương nghiêm trọng cần ngươi phối chế dược phẩm? Ngươi suy nghĩ lại xem nếu như Nhậm Kiệt ở đây, hắn sẽ làm thế nào! Nhậm Thiên Tung nhẹ giọng nói, một mặt an ủi Đan Diệu, mặt khác cũng là nói ra tiếng lòng của Đan Vô Pháp, chưa chắc lão nói đúng toàn bộ, nhưng đây là lão nói ra những điều tâm tình lão có thể nghĩ tới, có thể cảm nhận được.
- Ừm! Đan Diệu đáp ứng, nàng cũng không phải hoàn toàn không biết rõ, nhưng trong lòng luôn khó tránh khỏi có chút khó chịu.
- Tốt lắm! Ngươi đi về đi, chúng ta phải lên đường! Cận vệ đội rất nhanh thì điều chỉnh không sai biệt lắm, sau đó những người khác cũng lần lượt đến đây, đại đội nhân mã đã chuẩn bị lên đường. Mặc dù nói đại giáo vô thượng có rất nhiều lỗ hổng, tự đại, cuồng ngạo nhiều vấn đề các thứ, nhưng bọn họ cũng không ngốc, bị tính kế một phen như vậy, còn muốn dùng lại biện pháp như trước khẳng định không được, kế tiếp phải là ngay mặt chém giết.
Thấy không sai biệt lắm, Nhậm Thiên Tung nói với Đan Diệu, bảo Đan Diệu đi về. Dù sao Đan Diệu có quan hệ đặc thù với Đan Tiên Giáo, đây cũng là lục gia Nhậm Thiên Tung vì bảo vệ nàng, sợ nàng...
- Lục thúc... Lúc này, Đan Diệu cũng đã ổn định tâm tình nói: - Ngài không cần lo lắng cho ta điều đó, ở Đan Tiên Giáo ta duy nhất còn chấp nhận, cũng chỉ chấp nhận không ai khác ngoài ca ca này, những người khác không có quan hệ với ta! Đan Tiên Giáo với đan lập giáo, đan dược của họ có rất nhiều đặc tính, vừa rồi Đan Vô Pháp ca ca không có sử dụng, nhưng họ thì sẽ tạo thành phiền toái rất lớn, cho nên ta nhất thiết phải đi theo, có ta có thể tùy thời cứu chữa, có thể giảm bớt tổn thất.
Đan Diệu rất kiên định nói, hành động gì khác nàng không quan tâm, nhưng đánh chính diện Đan Tiên Giáo thì nhất định nàng phải tham gia. Cho dù không vì nhìn xem Đan Tiên Giáo bị công phá như thế nào, nàng cũng phải bảo đảm an nguy cho người Nhậm gia. Bởi vì chỉ cần có nàng ở đây, có thể tùy thời luyện chế dược phẩm, có thể tùy thời cứu chữa.
Nghe Đan Diệu nói vậy, nhìn ánh mắt của nàng, lục gia cũng biết tầm quan trọng có Đan Diệu đi theo, nên suy nghĩ một chút vẫn gật đầu đồng ý cho Đan Diệu cùng đi theo...
-------------------
- Thật kỳ lạ! Lực lượng của ngươi lại vẫn chỉ là Kim Tiên sơ kỳ yếu ớt như thế, nhưng cường độ đều mạnh hơn so với Kim Tiên đỉnh phong bình thường, tốc độ của ngươi lại còn nhanh hơn so với Đại La Kim Tiên, kỳ quái, thật rất kỳ quái! Người bên cạnh ngươi kỳ quái, chuyện trên người ngươi càng quái dị hơn... Hắc Long Tiên Vương đi theo Nhậm Kiệt cùng xé hư không chạy tới Kiếm Tiên Giáo, thẳng đến lúc này Hắc Long Tiên Vương mới có cơ hội thực sự gần gũi quan sát Nhậm Kiệt.
Lần này lão quan sát rõ lập tức liền ngây dại, tuy rằng trước đó lão cũng biết Nhậm Kiệt rất đặc biệt, nhưng bởi vì thời điểm Nhậm Kiệt xuất hiện phá Diệt Tiên Trận, sau đó dưới tình huống bọn họ bị thương nặng Nhậm Kiệt ngăn cản phân thân Kim Sí Đại Bằng Tiên Vương của Kim Bằng kia, sau đó mang bọn họ một đường xông vào trong trận pháp của Hoàng triều thượng cổ, thậm chí cuối cùng xuyên qua tấm chắn giữa hai đại thế giới đi tới nơi này.
Hết thảy đều quá nhanh, quá gấp, một mực ở vào trạng thái khẩn trương, liều mạng...
Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu - Thắng Kỷ Dược Vương Tà Thiếu