Số lần đọc/download: 3986 / 47
Cập nhật: 2017-06-16 04:48:22 +0700
Chương 1447 : Ta Tên. . . Đạo Phương!
K
hi giọng nói mơ hồ bất định của Mạnh Hạo vang lên khắp bốn phương tám hướng, tay phải của hắn đã đặt lên trán của Hải Đông Thanh, khẽ nhấn một cái...
Ầm!
Hai mắt Hải Đông Thanh trợn trừng, trong chớp mắt, đầu lâu của hắn xuất hiện từng vết nứt, sau đó là thân thể, rồi toàn thân liền nổ tung, chia năm xẻ bảy.
Hết thảy ấn ký của Hải Đông Thanh trên thế giới này đều hoàn toàn tan biến, cùng lúc đó, truyền tống trận xung quanh cũng tiêu tán.
Hắn bị Mạnh Hạo giết chết ba lần, rốt cục thần hình cũng bị câu diệt triệt để!
Gần như ngay khi hắn vừa chết đi, tại đống máu thịt của hắn có một cái ấn ký danh sách bay ra, ấn ký tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, bay thẳng tới Mạnh Hạo.
- Lời nói của Vũ Văn Kiên không thể tin được, lúc trước hắn nói đã từng giết chết Hải Đông Thanh một lần, hiện tại xem ra, đó căn bản chỉ là tầm bậy!
Khi Mạnh Hạo phải giết Hải Đông Thanh hai lần mới hoàn toàn tiêu diệt được hắn, liền ý thức được điểm này, lúc này hắn hừ lạnh một tiếng, thu lại ấn ký.
Trong chớp mắt, ấn ký liền sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo, tại một sát na này, mi tâm của Mạnh Hạo đột nhiên đau nhói, rất nhanh, ấn ký của hắn lại hiện ra, nhưng ấn ký này so với trước kia phức tạp hơn, nhìn kỹ cũng không nhận ra đó chính là 2 cái ấn ký chồng lên nhau, mà chỉ có thể cảm thấy, hoa văn trên ấn ký trông rất phức tạp, dường như có nhiều biến hóa trong đó.
Cùng lúc đó, thân thể Mạnh Hạo chợt chấn động, từ ấn ký nơi mi tâm truyền ra một cỗ lực lượng không cách nào tưởng tượng nổi, Yêu Phong cấm pháp trong cơ thể hắn bất ngờ tự động vận chuyển, truyền thừa của Yêu Phong nhất mạch cùng khí tức ấn ký danh sách trong khoảnh khắc chợt dung hợp với nhau.
Ngay lập tức, thân thể Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt, một thanh âm như trời long đất lở đánh mạnh vào trong đầu hắn, không ngờ lại trực tiếp dẫn động hồn của hắn, hóa thành một luồng ánh sáng vô hình, bay thẳng lên trời cao.
Trong mơ hồ, Mạnh Hạo thấy được bầu trời, thấy được mình đang ở bên trong luồng sáng bay thẳng vào hư không, rất nhanh hắn đã phá vỡ hết thảy vách ngăn, bay ra khỏi Như Phong Giới, xuất hiện ở trong không gian.
Chưa dừng lại ở đó, hắn vẫn tiếp tục bay lên, chỉ trong chớp mắt đã xuyên toa hết thảy, xuất hiện ở... Sơn Hải Giới!
Hắn đang đứng ở độ cao khó có thể hình dung, thấy được chín tòa núi đang sắp hàng sừng sững trong không gian, thấy được Nhật Tinh cùng Nguyệt Tinh vây quanh, hắn thấy được chín vùng biển, thậm chí còn thấy được chúng sinh đang sinh hoạt bên trong Cửu Đại Sơn Hải giới.
Ngoài ra, hắn còn thấy được xung quanh Sơn Hải Giới có ba tinh cầu tựa như phụ thuộc vào Sơn Hải Giới vậy.
Mà Như Phong Giới... Chính là một trong ba tinh cầu đó!
Đồng tử Mạnh Hạo co rụt lại, thu hồi ánh mắt rồi nhìn về phía Cửu Đại Sơn Hải giới. Hắn thấp thoáng thấy được cha mẹ hắn đang đứng trên một đường lâu thuộc Nam Thiên Tinh của Đệ Cửu Sơn Hải, hắn muốn cất tiếng gọi, nhưng lại không thể phát ra âm thanh được.
Hắn còn thấy được tỷ tỷ đang tu hành bên trong Đế Tiên Tông, thấy được tất cả người quen trên Đệ Cửu Sơn Hải, nhóc Mập, Trần Phàm, Vương Hữu Tài... Còn có đám người Cửu Bà đang khoanh chân tĩnh tọa trong Cửu Hải Thần Giới, duy trì Như Phong Giới mở ra.
Nội tâm Mạnh Hạo chấn động mạnh. Khi hắn nhìn về phía đỉnh núi thứ chín, bỗng nhiên hắn thấy được một con mắt thật to đang mở bừng nhìn về phía hắn, nhưng lại tỏ ra mờ mịt.
Mạnh Hạo còn thấy được Kha Cửu Tư đang yên lặng tĩnh tọa bên trong Yêu Tiên Cổ Tông, cho đến khi Mạnh Hạo nhìn về phía Đông Thắng Tinh, hắn liền thấy được phân thân của lão tổ Phương gia.
Phân thân của lão tổ Phương gia vốn bất động như pho tượng, nhưng trong sát na này chợt ngẩng mạnh đầu, như xuyên qua hư không nhìn về phía Mạnh Hạo, tỏ ra hơi rung động.
Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, ánh mắt của hắn nhìn tới chỗ nào trên Cửu Đại Sơn Hải, chỗ đó liền hiện ra rõ mồn một trong mắt hắn. Đây không phải là lần đầu tiên hắn có loại trải nghiệm này, năm xưa khi ngồi trên thuyền trên lênh đênh khắp Thiên Hà Hải kia, hắn cũng đã từng được trải qua một màn tương tự.
Lúc này nhớ lại, ấn tượng về lão nhân ngồi trên chiếc thuyền kia càng thêm khắc sâu trong đầu Mạnh Hạo.
Trong trầm mặc, Mạnh Hạo lại tiếp tục bay lên không, hắn không nhịn được nhìn về núi thứ tư, trong khoảnh khắc nhìn tới, thân thể hắn chợt run mạnh, hắn thấy được... Hứa Thanh!
Mạnh Hạo yên lặng nhìn Hứa Thanh, hắn có thể nhìn thấy nàng rất rõ ràng, nhưng nàng lại không biết. Loại cảm giác "xa tận chân trời, gần ngay trước mặt" này, khiến trong tim Mạnh Hạo tâm có chút đau đớn.
Hứa Thanh đang khoanh chân ngồi trong một dòng sông bạc, xung quanh có người hộ pháp, ngoại hình nàng so với trước khi chuyển thế giống như đúc, giản dị, lạnh lùng mà cũng rất nhẹ nhàng.
- Thanh nhi... Mạnh Hạo lẩm bẩm.
Ngay khi lời nói của hắn vừa truyền ra, trên núi thứ tư, Hứa Thanh đang ngồi tu hành trong dòng sông bạc bỗng nhiên chấn động mạnh một cái, mi mắt run run khẽ mở ra, lộ ra vẻ mờ mịt.
Mấy lão bà xung quanh nàng lập tức tiến lên.
- Thiếu chủ, sao vậy?
Hứa Thanh trầm mặc, lần nữa nhìn lên hư không xa xăm.
- Dường như... có người đang gọi ta. Nàng nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn về phương xa, nơi đó, chính là... Đệ Cửu Sơn Hải.
Ngay khi Mạnh Hạo nhìn về phía Đệ Tứ Sơn Hải, thì trong một sát na này, ở bên trong Đệ Tứ Sơn Hải cũng có một ánh mắt nhìn lại Mạnh Hạo, ánh mắt kia vừa chạm vào ánh mắt Mạnh Hạo lập tức thu lại.
Mạnh Hạo như có điều phát giác, quay đầu nhìn lại, hắn liền thấy được một pho tượng khổng lồ, từ trên pho tượng truyền ra một cỗ uy áp kinh người khiến Mạnh Hạo kinh hãi, cỗ uy áp này so với tất cả những người hắn đã gặp được, đều mạnh mẽ hơn rất nhiều.
- Thì ra là Mạnh Hạo tiểu hữu đang thần du, tiểu hữu không cần lo lắng cho Hứa Thanh, lão phu đã nhận nàng làm đệ tử, chúc tiểu hữu thần du... mạnh khỏe! Một giọng nói tang thương từ bên trong pho tương kia chợt truyền ra.
Mạnh Hạo trầm mặc, ôm quyền cúi đầu, rồi lần nữa nhìn kỹ Hứa Thanh một lúc, sau đó mới thu hồi ánh mắt, đảo qua Cửu Đại Sơn Hải. Đúng lúc này, hắn chợt nhìn thấy Kháo Sơn lão tổ, Kháo Sơn lão tổ đang lơ lửng trong tinh không của núi thứ tám, miệng ư ử hát, dáng vẻ không tim không phổi, trông rất vui vẻ.
Bỗng nhiên, thân thể hắn run lên bần bật, cho dù không có lông, thì lúc này hắn cũng như nhím xù lông vậy, toàn thân chấn động.
- Ai, là ai đang nhìn trộm ông ngoại ngươi vậy!
- Chết tiệt, cảm giác này, cảm giác này chính là tên Mạnh Hạo khốn kiếp kia, a a a...!
- Lão tổ ta đã chạy tới tận đây, ngươi ngươi ngươi... ngươi vẫn chưa bỏ qua sao?!! Kháo Sơn lão tổ rống lớn, nhìn khắp mọi nơi tìm kiếm, rồi chợt ngẩng mạnh đầu nhìn lên hư không, sau một thoáng sửng sốt, hắn chợt cười to.
- Thì ra ngươi đang ở đó, tới đây, tên nhỏ mắc dịch, có bản lãnh thì ngươi tới đây đi! Kháo Sơn lão tổ đắc ý rống lớn.
Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên cặp mắt co rút lại, trong trạng thái này, không ngờ hắn chợt phát hiện ra một chỗ không tầm thường trên lưng Kháo Sơn lão tổ, là ở Triệu Quốc.
Mặ đất Triệu Quốc trên lưng Kháo Sơn lão tổ, bất ngờ... có một cánh cửa!!
Cánh cửa này đang phát ra ánh sáng yếu ớt, trong nháy mắt khi Mạnh Hạo nhìn tới cánh cửa này, hắn liền chấn động mạnh, đó là một loại cảm giác rất quen thuộc, một loại khí tức mà khi ở Yêu Tiên Cổ Tông, hắn đã từng cảm thụ qua.
- Lý chủ truyền thừa! Hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, trong lòng chấn động, lúc này hắn mới ý thức được, thì ra, truyền thừa của Lý chủ lại ở trên lưng Kháo Sơn lão tổ!
Chưa kịp suy nghĩ kỹ, Mạnh Hạo phát hiện hắn lại bị luồng sáng tiếp tục kéo lên, bay khỏi Sơn Hải Giới, phóng thẳng lên vô tận hư vô.
Mạnh Hạo áp chế chấn động trong lòng, ngẩng đầu nhìn lên hư không bên trên, trong mắt hắn chợt lộ ra vẻ mong đợi, hắn biết hết thảy những trải nghiệm này, có lẽ chính là do danh sách tạo nên. Nhưng mặc kệ nguyên nhân gì, hắn cũng muốn biết... bên ngoài Sơn Hải Giới, có cái gì!
- Chẳng lẽ như Phong Yêu đời thứ sáu đã từng nói, 33 thiên... chính là 33 kiếp của Sơn Hải Giới?! Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, ầm ầm lao đi, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gần.
Không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên có một tiếng "ầm" truyền ra, dường như Mạnh Hạo vừa đột phá vách ngăn nào đó, rồi hắn thấy được một con đường!
Một con đường tinh không!
Trên con đường này, có 33 cái thế giới, 33 thế giới này giống như 33 tầng phong ấn, tầng tầng bao phủ Sơn Hải Giới lại.
Luồng ánh sáng mang theo hắn một đường nổ vang, trực tiếp xuyên thấu từng cái thế giới một. Sau khi xông qua thế giới thứ 33, sắp sửa nhìn thấy chân tướng phía ngoài, đột nhiên, một luồng sáng vàng óng ánh chợt lóe lên, che khuất toàn bộ tầm mắt của Mạnh Hạo.
Ầm ầm nện xuống!
Thân thể Mạnh Hạo run mạnh, luồng ánh sáng bao quanh hắn lập tức sụp đổ, trong nháy mắt, đám hồn phách này của hắn bị đánh vỡ, trực tiếp tiêu tán. Nhưng trước khi hoàn toàn tiêu tán, hắn chợt nghe được một giọng nói như khai thiên lập địa vang lên.
- Ta tên... Đạo Phương!
Tại Như Phong Giới hạ giới của Sơn Hải Giới, trên quốc vận sơn trong quốc gia thứ bảy, thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh, oa một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn, lảo đảo lui về sau, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Ấn ký trên mi tâm hắn lóe lên vài cái, lúc này mới chậm rãi tắt ngấm, mà Yêu Phong cấm pháp của hắn, cũng dần dần tiêu tán.
- Ánh sáng màu vàng kia, là cái gì vậy!
- Còn có giọng nói kia nữa, Đạo Phương, Đạo Phương... Cái tên này rất quen thuộc, dường như ta đã nghe ở nơi nào rồi thì phải! Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, không đợi hắn nhớ lại, đột nhiên, tại trung tâm Thần Miếu của Như Phong Giới bay lên một luồng ánh sáng ngập trời.
Luồng sáng này lớn chừng mười ngàn trượng, vượt qua tất cả luồng sáng trước đó, phóng thẳng lên bầu trời, như muốn phá vỡ bầu trời, tạo nên vô tận sóng gợn, khiến cho thế giới ẩn chứa những dãy núi và pho tượng kia, lại một lần nữa mở ra.
Lập tức tất cả mọi người, bao gồm toàn bộ danh sách, trong chớp mắt này bất kể đang làm chuyện gì, đều không khỏi chấn động ngẩng đầu nhìn lên.
Cho dù là chiến trường ở trung tâm Thần Miếu, trong nháy mắt cũng đều trở nên yên tĩnh, mọi người đều đang ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn cột sáng trước nay chưa từng có kia.
Lần này, bên trong thế giới trên bầu trời, nơi có ngọn núi cao nhất phía sau chín tòa núi và pho tượng ẩn giấu trong mây mù kia, lúc này bỗng ầm ầm chấn động, đá vụn tróc ra, tạo thành một pho tượng.
Pho tượng này tựa như Chiến Tiên, long trời lở đất, khiến tất cả những thấy được đều chấn động tâm thần, hắn... chính là Mạnh Hạo!
Cùng lúc đó, thanh âm tang thương lạnh như băng kia lại đột nhiên truyền ra, vang vọng khắp bầu trời, vang vọng khắp Như Phong Giới.
- Mạnh Hạo người trong danh sách, Quốc gia thứ chín, giết chóc danh sách khác, vi phạm...
Giọng nói kia vừa nói tới đây, đột nhiên khựng lại, ngay sau đó, ngữ điệu bỗng nhiên biến đổi, không còn là không có tình cảm nữa, mà như xuất hiện một tia khí tức lãnh khốc, cẩn thận lắng nghe, dường như... cùng giọng nói đầu tiên, không quá giống!
- Thưởng... Cổ bảo Thiên Khôi Tiên Phủ!
----------oOo----------