The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhĩ Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1946 - chưa đầy đủ
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3986 / 47
Cập nhật: 2017-06-16 04:48:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1424 : Tâm Cơ Của Kiếm Đạo Tử
ào lúc thế giới này nổ ầm ầm, thiên địa biến sắc, gió mây nghịch cuốn... Danh sách đến từ chín quốc gia, khí thế của bọn họ cuốn lên biến hóa bầu trời, rốt cục... bị những tu sĩ không phải danh sách cảm nhận được.
Giờ khắc này, trên tòa Tế đàn của chín quốc gia, mọi người đều rõ ràng đã nhận ra chiến ý cùng khí thế tràn ngập bên trong cả thiên địa!
Đó là tuyên chiến, đó là sự đánh nhau giữa danh sách!
Mà nơi này... Cuối cùng là chiến trường của danh sách. Những người khác, nhất định là làm nền mà thôi, không phải vai chính nơi đây!
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng giờ khắc này, Phàm Đông Nhi cũng được, Bối Ngọc cũng được, những yêu tu kia cũng được, đều đang trầm mặc. Bọn họ nhìn Mạnh Hạo, nhìn hắn đứng ở bên cạnh Tế đàn, nhìn toàn thân hắn tràn ra khí thế vô thượng, nhìn mọi người phía dưới đều cúi đầu quỳ lạy.
Dường như vào một chớp mắt đó, bọn họ bỗng nhiên hiểu rõ.
Nơi này... Thuộc về danh sách!
Bên trong sự tuyển chọn của Hồng hoa lục diệp, vận mạng không cho bọn họ cơ hội, trực tiếp mệnh danh bọn họ là lá xanh...
Đôi mắt của Phàm Đông Nhi lóe lên một cái, trong mắt có một chút ý không cam lòng. Bối Ngọc cũng giống như thế. Các nàng tuy là nữ tử, nhưng lại là Thánh nữ của tông môn, có tâm khí tuyệt cao, có không cam lòng với dã tâm rơi ở phía sau.
Hồi lâu, khí thế tuyên chiến giữa hết thảy danh sách đến từ cả Như Phong Giới từ từ tiêu tán, bị từng người thu hồi. Mạnh Hạo vung tay áo, dẫn đầu hướng về bên ngoài Tế đàn, bước đi một bước.
- Ngẩng đầu lên!
Khoảnh khắc Mạnh Hạo đi ra Tế đàn, hắn bỗng nhiên lên tiếng. Thanh âm truyền khắp mặt đất, quanh quẩn trong tai của mỗi một người Như Phong Giới tu sĩ, vang vọng tới nơi càng xa hơn trong lòng của mấy trăm ngàn người.
Gần như theo bản năng, mọi người đều ngẩng đầu. Vô số ánh mắt, vào khoảnh khắc này, đồng loạt ngưng tụ trên người Mạnh Hạo. Hắn ở giữa không trung, quần áo bay múa, tóc bay lên, ý của Tiên Đế tạo thành một cỗ khí chất độc đáo trên người của hắn.
Khí chất này, khó có thể hình dung. Nhưng vào một chớp mắt đó, lại khiến cho người ta có loại cảm giác sùng bái.
- Bái kiến thượng tiên!
Thanh âm bỗng nhiên truyền ra từ mặt đất. Thanh âm đến từ chúng tu chỉnh tề, vào giờ khắc này vang dội bốn phương tám hướng. Thân thể của Kiếm Đạo Tử lại bay lên, vung tay áo giữa không trung, lập tức bốn phía có ánh sáng ngọc phát sáng.
- Tổ tu giá!
Ông ta gầm nhẹ một tiếng, lập tức bên trong đám người từ phía dưới, bay ra hơn một ngàn người. Không ngờ ở giữa không trung, hợp thành một chiến thuyền do ngàn người ngưng tụ!
Sau đó, còn có 8000 người bay ra, giữa không trung đó, hợp thành chín tòa chiến thuyền khí thế kinh người. Trên mỗi một chiếc chiến thuyền, đều có thể thấy được tu sĩ chồng lên chung vào một chỗ. Trong mắt của bọn họ lộ ra cuồng nhiệt, dường như có thể phục vụ cho tiên nhân là vinh hạnh vô thượng cho bọn họ.
Trên chiến thuyền, còn có hai phái nam nữ tu sĩ. Trong đó những nam tu kia, mỗi một cái đều phi phàm tuấn mỹ, nếu là nữ tử trong phàm tục thấy được, nhất định si mê.
Còn những nữ tu nọ thì lại tuyệt mỹ động lòng người. Có diễm lệ, có thanh thuần, bất kỳ một cô gái nào đều có thể nói là tuyệt thế.
Bọn họ quỳ ở nơi đó, tựa hồ đối với mọi yêu cầu, đều sẽ không chút do dự đi hoàn thành.
- Mời thượng tiên!
Kiếm Đạo Tử quỳ lạy xuống, cao giọng hô lên.
- Mời thượng tiên!
Những lão nhân kia, những tu sĩ kia, toàn bộ hô to.
Mạnh Hạo sửng sốt. Mặc dù hắn trước đó cảm nhận được loại cảm giác không có bất kỳ trói buộc của Như Phong Giới này, nhưng trong nháy mắt, như cũ vẫn là không cách nào đi thích ứng tình huống như vậy.
Lấy người làm ra thuyền...
- Kiếm Đạo Tử, ngươi ở phía trước dẫn đường, thuyền này... Ta không ngồi.
Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng, đi về phía trước. Kiếm Đạo Tử ngẩn ra, bên trong đôi mắt lóe lên một cái nhỏ không thể tra xét. Ông ta cẩn thận nhìn Mạnh Hạo vài lần, không có nói chuyện, mà nhanh chóng bay ra, đi theo bên cạnh hắn.
Mạnh Hạo không ngồi, cũng không đại diện bảy người kia sẽ không chọn. Nhất là mấy yêu tu đó, thời khắc này tâm thần cũng bị chấn động một cái. Bọn họ dù sao cũng bị mang vào, không có sự trải qua trước đó. Thời khắc này thân thể mấy người nhoáng lên một cái, hóa thành cầu vồng bước chân vào đến trên chiến thuyền do từng tu sĩ hợp thành.
Đạp trên chỗ đứng do ngàn người hợp thành, bên cạnh là tuấn nam mỹ nữ có thể thỏa mãn hết thảy nhu cầu, còn có thị nữ bên cạnh mang sang rượu ngon linh quả. Loại cảm giác này, khó có thể hình dung.
Ngay cả thanh niên tu sĩ phía sau người Phàm Đông Nhi, cũng đều trong trầm mặc lóe lên một cái, rơi vào trên một chiến thuyền, lập tức liền có tuyệt mỹ thị nữ tiến lên, quỳ lạy ở trước mặt của hắn.
Thanh niên này hít sâu một hơi, nhìn chiến thuyền, nhìn hết thảy bốn phía, bên trong thần sắc có chút hoảng hốt.
Cuối cùng, cho dù là Phàm Đông Nhi và Bối Ngọc, cũng trong sự cuồng nhiệt của Như Phong Giới tu sĩ, chần chờ đi tới. Đoàn người nhấc lên tiếng sấm, xé bầu trời, bay nhanh về xa xa.
Trên mặt đất, Nhân Hoàng đứng dậy, mang mấy chục người binh sĩ của quốc gia thứ chín, di động trên mặt đất, tốc độ rất chậm. Nhưng trên bầu trời nhìn lại, rậm rạp chằng chịt một mảnh, giống như hộ giá.
Mạnh Hạo ở phía trước nhất, một đường trầm mặc. Kiếm Đạo Tử đi theo bên cạnh hắn. Tu vi của lão giả này không đến tiên, khi theo Mạnh Hạo rất cố hết sức. Hắn nhìn lão giả, vung tay một cái, lập tức một đạo ánh sáng xuất hiện dưới chân ông ta, khiến cho thân thể ấy phút chốc nhẹ nhàng không ít, có thể miễn cưỡng đi theo tốc độ của hắn.
- Đa tạ thượng tiên!
Kiếm Đạo Tử nhanh ôm quyền, cảm kích nói.
- Thu hồi sự cung kính giả dối của ngươi đi, ta nhìn thấy phiền lòng. Mặt khác... Ta gọi là Mạnh Hạo, không phải họ Thượng, cũng không gọi là Tiên.
Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, lời nói không chút khách khí.
Thần sắc của lão giả có chút cổ quái, lần nữa ôm quyền, cung kính lên tiếng.
- Tôn thượng tiên chi mệnh.
Mạnh Hạo không để ý tới lão giả này nữa. Chỗ tâm cơ trước đó của ông ta, những người khác có lẽ vì nguyên nhân xuất thân, không có thói quen đi nhìn chăm chú chút ít sự biến hóa rất nhỏ của kẻ yếu. Nhưng Mạnh Hạo mặc dù thân phận tôn cao, lại là thiếu tộc của Phương gia, nhưng hắn ở Nam Thiên Tinh, vùng vẫy ra từ trong nhỏ yếu, đã trải qua quá nhiều sống chết, đã sớm ma luyện ra một đôi mắt sắc bén.
Đối với đủ loại trước đó của lão giả này, Mạnh Hạo nhìn rõ ràng. Hắn cũng chưa bao giờ cho rằng, trên thế giới này, thật sự có người sẽ cam tâm tình nguyện trở thành hạ vị giả. Thậm chí... mọi người của Như Phong Giới, ngay cả hạ vị giả cũng không gọi được, giống như nô bộc vậy, sống chết không phải do mình, vận mạng đều là Sơn Hải Giới nắm trong tay.
Thậm chí chỗ này ngàn năm khai một lần, cũng đều chú định sẽ máu chảy thành sông. Cho nên ngàn năm, chỉ có điều như hoa màu vậy, cho người của Như Phong Giới có thời gian tu sanh dưỡng tức, để... lần sau thu gặt!
- Sự thay đổi của quy tắc cũng không tình cờ!
Ánh mắt của Mạnh Hạo chớp động.Hành trình Như Phong lần này, hắn sẽ không sơ ý khinh thường. Mặt khác, chuyện mà hắn biết, cũng vượt qua xa đám người Phàm Đông Nhi.
- Mạnh thượng tiên, Bạch Phong Sơn là núi vận mệnh quốc gia của quốc gia thứ chín ta. Nơi đó là chỗ quy tắc cùng đạo pháp căn nguyên của nước ta, càng là một trong cây trụ của cả thế giới, có lực lượng thông thiên!
- Thượng tiên lựa chọn nơi đó, thì có thể được vận mệnh quốc gia gia trì, thậm chí lấy đó có thể khiến cho tu vi kéo lên, đạt tới trình độ khó tin.
- Mà trong truyền thuyết, quốc vận sơn là chí bảo biến thành, có lẽ lấy tư chất thiên kiêu của Mạnh thượng tiên, có thể có tạo hóa lớn hơn.
Kiếm Đạo Tử hình như có tâm lấy lòng Mạnh Hạo, ở một bên cung kính nói. Khi ông ta đi về phía trước, có gió đập vào mặt, dường như thổi thanh âm của ông ta, nhẹ nhàng lướt đi về phía sau, bị đám người Phàm Đông Nhi mơ hồ nghe được.
Bước chân của Mạnh Hạo không ngừng, đầu lại quay lại, sâu đậm nhìn Kiếm Đạo Tử một cái. Trên mặt tựa như cười chế giễu, trong mắt đã càng lúc càng sắc bén.
Ánh mắt ấy sắc bén khiến thân thể của Kiếm Đạo Tử lộp bộp một tiếng, nhưng trên thần sắc như cũ tràn đầy mỉm cười, cúi đầu cung kính.
- Ta giết người nhiều lắm, trong đó có không ít là bởi vì tính toán ta, mà bị ta phát hiện, cho nên chém xuống đầu.
Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng.
- Với một bộ khu vực bản đồ, giữa vô thanh vô tức phân hoá phủ xuống chín vị thượng tiên, ngồi thu ngư ông thủ lợi, lại có thể nhìn ra thị phi sâu cạn, đích thật là giỏi tính toán.
- Rồi sau đó thiên lôi cuồn cuộn, nhìn như kinh hoảng, nhưng sự châm chọc trong mắt, đừng tưởng rằng không người thấy được. Sự thay đổi của quy tắc, vì sao ngươi biết được?
Mạnh Hạo mỗi một câu nói ra, Kiếm Đạo Tử đều thần sắc sửng sốt một chút, lộ ra ý lo lắng. Ông ta dường như cảm thấy bị hắn hiểu lầm, cũng có sợ hãi, muốn há miệng giải thích.
- Một tấm bản đồ, dẫn nội loạn, một quy tắc, sát kiếp hiện.
- Tuy nhiên những thứ này, ta không có hứng thú đi để ý tới.Nhưng ngươi lại còn muốn tới trêu chọc ta, lấy lợi ích của một ngọn núi, ý đồ lần nữa nâng lên chuyện phiền phức. Ngươi biết ta mạnh hơn bọn họ, muốn dựa vào ta để giết chóc đúng không?
Mạnh Hạo mỉm cười nhàn nhạt, nhưng lời nói nói ra, lại khiến cho sắc mặt của Kiếm Đạo Tử tái nhợt, trong run rẩy càng sợ hãi.
- Thượng tiên bớt giận, đây là hiểu lầm, ta... Ta không có ý tứ này, ta...
Trán của Kiếm Đạo Tử chảy xuống mồ hôi lạnh, dường như vô cùng khủng hoảng, cũng có ủy khuất.
- Để ta đoán một chút, nếu như ta là ngươi, ta tính kế, tuyệt sẽ không chỉ đặt trên người một người, mặc kệ đối với ta có thành công hay không. Ngươi nên biết, bọn họ trước mắt cũng sẽ không chủ động tới trêu chọc ta. Tuy nhiên thứ ngươi muốn, chẳng qua chỉ là chấp niệm trong đầu óc nhân vì một chút ích lợi là được rồi.
- Có chấp niệm, sớm muộn gì... sẽ vì ngọn núi kia, xuất hiện phân tranh.
- Chấp niệm đó là gút, hẳn còn có thể có rõ ràng. Nếu như ta là ngươi, ta sẽ tìm một phen mặt đao khác, đồng thời tới suy yếu tiên nhân, cũng cho ra một cảnh cáo không lớn không nhỏ. Cảnh cáo chúng ta ở chỗ này... Đừng quá càn rỡ! Ta nghĩ, một cây đao khác mà ngươi tìm, hẳn phải nhanh xuất hiện thôi.
Nụ cười của Mạnh Hạo càng lạnh lẽo.
Kiếm Đạo Tử cười khổ, dường như cảm thấy khó lòng giải bày. Ông ta ôm quyền đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên, cách đó không xa, mặt đất núi có một thác nước. Bên dưới thác nước có một đầm nước, bên đầm nước, có một con cáo trắng.
Đỉnh đầu con cáo trắng đó có một viên bạch ngọc, lưu quang bốn phía, thoạt nhìn cũng không phàm tục. Những tia sáng lại tới từ bốn phương tám hướng, ngưng tụ trên bạch ngọc.
Đúng lúc này, một tên yêu tu trung niên Cửu Hải Thần Giới trên một chiếc thuyền, ông ta nhìn thấy màn này, lập tức mở to mắt, thất thanh.
- Nạp Thần Yêu Ngọc!
Trong mắt của trung niên yêu tu phút chốc lộ ra tham lam cùng mừng như điên. Thân thể nhoáng lên một cái, bay ra từ trên chiến thuyền, chạy thẳng tới mặt đất mà đi.
- Ta nếu là ngươi, cũng sẽ không đi.
Bước chân của Mạnh Hạo dừng lại. Sau khi hắn thấy một màn như vậy, thanh âm truyền ra, vang vọng. Thần sắc của Kiếm Đạo Tử kia cũng ngẩn ra, nhưng lại hừ lạnh.
Như Phong Giới này, ông ta không phải là không biết. Biết được sự tồn tại của nơi đây, tu vi không vượt qua tiên giả, ở thế giới vô pháp vô thiên này, vật mà ông ta coi trọng, còn có người có thể ngăn cản hay sao!
Ông ta tản ra thần thức, sau khi không có phát hiện dị thường, không để ý tới Mạnh Hạo nữa, khoảnh khắc chạy thẳng tới con cáo trắng, hướng về bạch ngọc, bắt một trận đi.
----------oOo----------
Ngã Dục Phong Thiên Ngã Dục Phong Thiên - Nhĩ Căn Ngã Dục Phong Thiên