Số lần đọc/download: 5865 / 83
Cập nhật: 2016-08-02 12:49:32 +0700
Chương 1239: Thanh Lánh Tộc
Luyện thành chẳng gian nan
Đến nơi Thanh Lánh Tộc
Kim Cốt Tàm khó mang.
“Ha ha, may mắn không làm nhục mệnh!” Liễu Minh nói xong liền sờ nhẹ lên mũi sau đó đi đến trước bàn tròn, vung ống tay áo.
Hắc quang lóe lên!
Mặt bàn bỗng nhiều thêm năm chiếc hộp gấm màu đen. Chỉ thấy Liễu Minh khẽ vỗ hai tay, nắp hộp liền “Đùng” một cái sau đó đồng loạt mở ra, để lộ năm khỏa đan dược hai màu vàng đen lớn chừng ngón tay cái. Vốn dĩ, Kim Cương Thối Cốt Đan chỉ có một màu đen nhánh, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một ít điểm vàng lấm tấm thế nhưng lúc này điểm sáng lại nhiều đến mức mắt thường có thể nhận ra từ đó cho thấy dược lực ẩn chứa bên trong đã trở nên dồi dào hơn xa năm đó. Bốn khỏa trong số đó mặt ngoài xuất hiện Đan văn ánh kim nhàn nhạt, chỉ có một viên cuối cùng thình lình sở hữu năm đạo Đan văn. Vừa nhìn qua hộp gấm xuất hiện trên bàn, ánh mắt Huyết Lung lập tức lộ vẻ mừng rỡ. Nàng nhanh chóng kẹp lấy viên đan dược có năm đạo Đan văn kia, bắt đầu đánh giá một cách cẩn thận.
“Quả nhiên là Kim Cương Thối Cốt Đan địa phẩm!” Huyết Lung vừa nhìn qua đan dược trong tay vừa thì thào lẩm bẩm.
“Huyết Lung tỷ tỷ, ta nói không sai chứ, sự tình Minh đại ca đã đáp ứng nhất định sẽ thực hiện được.” Càn Như Bình ở bên thấy vậy bèn khẽ cười nói.
“Ồ, Như Bình, muội đã Hóa Tinh thành công?” Đến khi tùy ý sử dụng thần thức kiểm tra tình hình của Càn Như Bình, Liễu Minh liền tỏ ra kinh ngạc.
Hắn có thể cảm ứng rõ ràng Pháp lực dồi dào trong cơ thể nha đầu này cùng mười tám hạt kết tinh óng ánh. Tuy rằng sớm biết Càn Như sẽ bế quan trùng kích bình cảnh thế nhưng dù sao dựa vào tư chất sáu linh mạch của nàng, dù có đan dược của hắn phụ trợ thì xác suất Hóa Tinh thành công cũng không cao lắm mà khó khăn nhất vẫn là cửa ải Tâm Ma kia.
“Nói đến việc này còn phải cảm ơn Huyết Lung tỷ tỷ. Nếu không nhờ nàng ra tay tương trợ, chỉ sợ muội sẽ không cách nào kết tinh một cách thuận lợi như vậy.” Càn Như Bình nghe vậy bèn nhìn qua Huyết Lung bên cạnh sau đó kể lại sự tình đối phương không tiếc tổn hao nguyên khí bản thân để trợ giúp nàng trùng kích bình cảnh.
“Không thể ngờ tới Huyết tiên tử còn có thần thông như vậy, Liễu mỗ đa tạ!” Liễu Minh nghe vậy bèn chắp tay đa tạ Huyết Lung, sắc mặt cũng theo đó hòa hoãn hơn trước.
“Ta cùng Như Bình xem như hợp ý, chuyện đó chỉ là tiện tay mà thôi. Đúng rồi, với tạo nghệ của Liễu đạo hữu trong lĩnh vực luyện đan, hoàn toàn có thể gia nhập Huyết Đằng nhất tộc chúng ta. Chỉ cần trở thành Khánh khanh trưởng lão của Huyết Đằng tộc, các loại tài liệu luyện đan có thể xem như cần gì có nấy!” Sau khi kiểm tra năm khỏa Kim Cương Thối Cốt Đan trong hộp, Huyết Lung tỏ ra hết sức hài lòng. Lại nghe Liễu Minh nói lời cảm tạ, hai gò má của nàng bỗng chốc trở nên đỏ ửng nhàn nhạt. Sau đó dường như nghĩ đến gì đó, Huyết Lung liền lên tiếng đề nghị.
“Hảo ý của Huyết tiên tử, tại hạ xin tâm lĩnh thế nhưng Liễu mỗ lười biếng đã quen, tạm thời không có hứng thú gia nhập bất cứ thế lực nào.” Liễu Minh nghe vậy liền mở miệng từ chối một cách nhã nhặn.
“Đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng thêm nữa. Nếu như có ngày thay đổi chủ ý, Huyết Đằng nhất tộc lúc nào cũng chào đón đạo hữu.” Huyết Lung nghe vậy thoạt tiên có chút thất vọng thế nhưng nàng cũng không bày ra bộ dạng điêu ngoa thường ngày mà trả lời một cách nghiêm túc.
Ngay sau đó, nàng liền vung tay lấy ra một chiếc hộp ngọc màu trắng. Nắp hộp mở ra, bên trong là một loại dị quả hình nón phát ra trận trận sương mù, đúng là La Toa Quả.
“Đây là La Toa Quả mà ta đã đáp ứng với ngươi, nhớ cất kỹ.” Nói xong, Huyết Lung liền búng khẽ đầu ngón tay khiến chiếc hộp hóa thành một đạo bạch quang trôi bồng bềnh về phía Liễu Minh.
“Đa tạ Huyết đạo hữu.” Liễu Minh nhận lấy hộp ngọc sau đó mừng rỡ nói ra.
“Ta còn một số công việc phải xử lý, sẽ không tiếp tục làm phiền hai vị. Như Bình, dựa vào thiên phú cùng kiến giải của ngươi đối bí thuật Đồ Đằng, tiếp tục nghiên cứu một mình quả thật có chút đáng tiếc. Nếu có thì giờ rảnh rỗi, cứ đến nội thành tìm ta. Số lượng Đồ Đằng đại sư của bổn tộc xem như không ít.” Huyết Lung vừa nói vừa lật tay lấy ra một khối lệnh màu máu giao cho Càn Như Bình sau đó lập tức cáo từ rời đi.
…
Hai ngày sau, trong lúc Liễu Minh hỏi thăm Càn Như Bình một ít cảm giác sau khi kết tinh, lông mày của hắn đột nhiên nhíu lại, đơn tay khẽ vẫy lấy ra một tấm truyền tấn phù màu xanh phát ra giọng nói của Lam Tư. Thời điểm tìm đến sơn mạch Hắc Ngục để bái phỏng tộc Thanh Lánh cuối cùng đã đến. Lúc này, sau khi dặn dò Càn Như Bình vài câu, hơn nữa còn lưu lại một ít đan dược, Liễu Minh liền rời khỏi Lạc Thành, phi hành về phía địa điểm được nhắn đến trong truyền tấn phù.
Sau mấy canh giờ, tại một ngọn núi không tên nằm cách Lạc Thành không xa, một thiếu nữ áo lam đã chậm rãi bay tới đồng thời không ngừng nhìn quanh bốn phía. Đúng lúc này, dưới tán một cây đại thụ cách đó không xa, một gã nam tử áo xanh liền hiện ra sau đó chậm rãi đi tới. Thiếu nữ áo lam sau khi quan sát một lúc liền mở miệng nói ra:
“Liễu huynh quả nhiên tâm tư kín đáo, đã sớm thi pháp thay đổi khí tức Nhân tộc trên người.”
“Lam tiên tử quá khen. Chẳng qua là vì vật phẩm kia của tộc Thanh Lánh quá mức quan trọng với tại hạ vì vậy ta muốn chuẩn bị càng kỹ càng tốt.” Liễu Minh cười nói.
“Nếu như đạo hữu đã chuẩn bị sẵn sàng, việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau chóng lên đường đi thôi.” Lam Tư nghe vậy bèn không chút nghĩ ngợi đề nghị.
Vừa dứt lời, nàng liền khẽ vung tay áo phóng ra một đạo lam quang. Nương theo một cỗ khí tức cực kỳ tươi mát, hào quang liền biến thành phiến lá màu lam lớn cỡ bàn tay. Ngay sau đó, nàng lại đánh ra một đạo pháp quyết về phía vật này. Sau khi quay tít một vòng trên không, phiến lá liền phóng lớn mấy chục trượng hơn nữa còn ẩn chứa bên trong một dòng chất lỏng màu xanh biếc vô cùng quỷ dị. Theo thủ hiệu mời chào của Lam Tư, hai người lần lượt tiến lên mặt lá. Chỉ thấy chất lỏng xanh biếc lưu chuyển một hồi, phiến lá liền nhấc lên đạo đạo cuồng phong rồi bay nhanh về phía xa xa, sau vài nhịp thở đã biến mất ở phía chân trời.
…
Một tháng sau, trải qua hành trình liên tục không nghỉ, hai người đã xuất hiện bên trong một tòa sơn mạch đen nhánh. Phóng mắt nhìn quanh, có thể nhận ra cây cối ở đây cao thấp không đều, thỉnh thoảng lại có một cỗ Âm Phong truyền đến tạo nên cảm giác âm trầm đáng sợ. Sau khi kiểm tra bản đồ trong tay một cách chắc chắn, Lam Tư liền quay lại gật đầu với Liễu Minh tiếp đó giơ tay ném ra một miếng ngọc giản màu xanh. Gần như lập tức, Âm Phong bốn phía giống như bị thứ gì đó kích thích liền nhao nhao tụ tập về phía ngọc giản khiến cho vật này trong khoảnh khắc liền bị cắn nuốt sạch sẽ.
Sau thời gian chừng một bữa cơm, sâu trong sơn cốc cách đó không xa bỗng nhiên phát ra từng trận hắc khí tạo thành thông đạo đen kịt không biết thông đến nơi nào. Tiếp đó từ nơi này liền có hai gã tu sĩ Yêu tộc bay ra. Hai kẻ này mặc trường bào màu xanh lá, làn da như bị chất lỏng nào đó màu xanh biếc nhuộm qua, đỉnh đầu trọc lóc lại có một vòng dây leo màu xám quấn quanh, thoạt nhìn có chút quái dị.
“Hai vị tiền bối đến đây có việc gì? Tại sao lại có trong tay Lệnh Phù thông hành của tộc ta?” Tu sĩ cao gầy cầm đầu nhận ra tu vi của người liền lộ ra một tia cảnh giác.
“Ta là tộc nhân tộc Lam Mộc, lúc trước đã từng giao dịch mấy lần với trưởng lão quý tộc, hôm nay đến đây cũng là vì chuyện này.” Lam Tư vừa nói vừa lật tay lấy ra minh chứng thân phận của mình.
“Thì ra là người của Lam Mộc nhất tộc, đã như vậy mời hai vị tiền bối theo ta.” Sau khi nhìn kỹ một chút, hai người liền ra hiệu tiến vào sơn cốc.
Sau thời gian chừng nửa chén trà nhỏ, bốn người một đường thông hành không trở ngại tiến vào sơn cốc. Khi đến trước một động phủ kiến tạo trên vách đá, cả bốn mới dừng lại.
“Hai vị tiền bối, Cốc trưởng lão đang chờ bên trong.” Vị Yêu tu cao gầy chắp tay thi lễ sau đó cùng đồng bọn lui xuống.
Liễu Minh cùng Lam Tư bí mật dùng thần thức quan sát một phen rồi mới chậm rãi tiến vào. Chỉ thấy bên trong là một không gian quang đãng, rộng chừng vài mẫu. Trần nhà có treo vài chiếc đèn hình côn trùng nhỏ, tỏa ra ánh sáng màu xanh cực kỳ nhu hòa chiếu rọi khắp nơi trong phòng. Bên cạnh ghế chủ tọa lúc này, một lão già áo xanh thân hình gầy còm đã chắp tay đứng sẵn từ lúc nào.
“Nhị vị đường xa đến đây không biết là có chuyện gì?” Lão già áo xanh nhìn thấy hai người không khỏi cảm thấy thắc mắc.
“Cốc đạo hữu, ta là Lam Tư đến tư Lam Mộc nhất tộc. Vị này chính là tri kỉ của ta, tới đây cũng vì vấn đề giao dịch với quý tộc.” Lam Tư bình tĩnh đáp lời.
“Giao dịch? Nếu là như vậy thì phải xem vật mà Lam đạo hữu đem ra trao đổi có phải là thứ bổn tộc cần đến hay không.” Cốc trưởng lão nghe vậy liền trả lời không chút khách khí.
“Lam mỗ được trưởng lão trong tộc nhờ vả, muốn dùng ba gốc Đông Hàn Thảo nghìn năm đổi lấy mười con Tấn Giáp trùng trưởng thành, không biết ý Cốc đạo hữu thế nào?” Lam Tư liền nói ra mục đích của chuyến viếng thăm.
“Hắc hắc, xem ra Lam Mộc nhất tộc những năm gần đây làm ăn phát đạt nhưng chi tiêu lại chưa thật sự hào phóng! Tấn Giáp Trùng bất luận là về độn tốc hay là năng lực chuyên chở đều đạt mức thượng thừa hơn nữa còn không dễ đào tạo… Ba gốc Đông Hàn Thảo quả thật không đủ, ít nhất cũng phải sáu gốc.” Cốc trưởng lão vân về chòm râu sau đó chậm rãi ra giá.
Kết quả sau một phen cò kè mặc cả, Lam Tư rốt cuộc đồng ý dùng năm gốc Đông Hàn Thảo nghìn năm đổi lấy mười hai con Tấn Giáp Trùng. Song phương coi như đều được vui vẻ. Lúc này, Cốc trưởng lão vừa nhận năm chiếc hộp ngọc màu trắng từ chỗ Lam Tư. Sau khi sử dụng thần thức xác nhận không có vấn đề gì khác, lão mới cẩn thận thu vào. Giao dịch vừa rồi đã khiến tâm tình của vị trưởng lão này thật tốt vì vậy ánh mắt của lão nhìn về phía Liễu Minh không khỏi có chút vui vẻ:
“Không biết vị đạo hữu này tới đây là cầu vật gì?”
“Cốc đạo hữu, Liễu mỗ lần này đến đây là muốn đổi lấy một con Khô Lâu Tàm từ chỗ quý tộc. Chỉ cần đạo hữu chịu bán, Linh thạch không phải là vấn đề.” Sau khi trầm tư một chút, Liễu Minh liền đi thẳng vào vấn đề.
“Đạo hữu lại muốn sử dụng Linh Thạch để đổi lấy Khô Lâu Tàm, thật sự không khỏi có chút vô lễ. Bổn tộc phải tốn rất nhiều tâm huyết trong mấy nghìn năm mới nuôi dưỡng được vài con. Hôm nay dù ngươi có đưa ra nhiều Linh Thạch hơn nữa, Cốc mỗ tuyệt đối sẽ không đồng ý.” Cốc trưởng lão nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống hơn nữa còn quả quyết lên tiếng cự tuyệt.
Nhìn thấy đối phương trở mặt nhanh như vậy, Liễu Minh không khỏi nhướng mày.