Số lần đọc/download: 5865 / 83
Cập nhật: 2016-08-02 12:49:32 +0700
Chương 1227: Tiểu Hoàn Viên
“L
iễu đạo hữu, đã đến nơi này thì hai vị cũng không cần che giấu thân phận Nhân tộc của mình thêm nữa.” Đang lúc Liễu Minh ngẩng đầu quan sát Lạc Thành ở phía xa, sau lưng hắn đã truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của Lam Tư.
“Đa tạ Lam tiên tử nhắc nhở.” Liễu Minh nghe vậy mới chợt nhận ra bèn bật cười ha hả.
Vừa rồi trong đám người tiến vào Lạc Thành, có thể nhận ra không ít thân ảnh tu sĩ Nhân tộc. Chỉ thấy hắn phẩy nhẹ tay một cái, tử quang trên người lập tức biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một hạt châu hình bầu dục màu tím lơ lửng trên tay, chính là Mô Mục châu. Gần như cùng lúc, Càn Như Bình cũng đã thu hồi hạt châu của mình tiếp đó thi pháp trừ đi lớp ngụy trang trên người để khôi phục khí tức của tu sĩ Nhân tộc.
“Tốt rồi, sắc trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta nhanh chóng vào thành đi thôi.” Sau khi nhìn qua hai người Liễu Minh, Lam Tư lần nữa chuyển dời ánh mắt về phía con đường băng qua cửa thành.
Chỉ thấy lão già áo xám của Thiên Cầm tộc đang trò chuyện gì đó với đội trưởng đội thủ vệ của tộc Huyết Đằng giống như hai bên đã có quen biết từ trước tiếp đó lão liền nhanh móc ra một túi Linh Thạch dúi vào tay đối phương. Sau khi tiếp nhận Linh Thạch, vị đội trưởng lập tức sử dụng thần thức nhìn qua rồi mới gật đầu, vung tay ra hiệu thủ hạ bên dưới cho đoàn người đi qua. Theo hiệu lệnh của lão già họ Lam, đoàn xe gồm mấy trăm người của Thiên Cầm tộc vốn đang đứng yên tại chỗ cũng bắt đầu băng qua cửa thành mà không hề bị kiểm tra gì thêm.
Lúc này cũng đã gần chạng vạng tối, mặt trời dần khuất sau rặng núi cao để lại ánh chiều tà chiếu rọi trên tường thành tạo thành tầng ánh sáng đỏ rực như máu, làm tăng thêm vài phần dị vực phong tình cho tòa đại thành thuộc đại lục Man Hoang. Phóng mắt nhìn xung quanh có thể thấy được dòng người tiến vào Lạc Thành vẫn còn rất dài. Đi sau bọn họ cũng có một vài thương đội Yêu tộc, chẳng qua nhân số không đông như vậy, nhiều lắm chỉ chừng vài chục người mà thôi. Vì vậy đội ngũ có quy mô lớn như đám người Liễu Minh tự nhiên rất dễ khiến khác chú ý đặc biệt.
“Liễu đạo hữu, ta vẫn mong huynh cân nhắc một chút về chuyện trở thành Khánh khanh trưởng lão của Lam Mộc nhất tộc, dù sao thời gian đến lần vượt biển tiếp theo nhanh nhất cũng là chuyện của trăm năm sau.” Đợi khi vừa bước vào trong, Lam Tư bỗng nhiên mở miệng đề nghị.
“Lam Mộc tộc đã có thế lực hạng nhất tại đại lục Man Hoang là Huyết Đằng tộc che chở hẳn là không cần lo lắng chuyện Ảnh Lang tộc trả thù mới phải. Nói đi thì phải nói lại, Liễu mỗ chỉ là một gã tu sĩ Chân Đan liệu rằng có thể giúp ích gì đây?” Liễu Minh mỉm cười đáp lời.
“Bên trong khu vực do Huyết Đằng tộc quản lý tất nhiên bọn chúng không dám mạo muội ra tay thế nhưng nếu phải giao dịch ở nơi khác, một khi không có tu sĩ Chân Đan hộ tống, vậy cũng khó nói. Dù sao Ảnh Lang tộc vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện chúng ta thoát ly sự trói buộc của chúng vì vậy nhất định sẽ không từ bỏ ý định một cách đơn giản. Về phần thù lao cho việc này, tiểu muội nhất định sẽ không để đạo hữu phải thất vọng.” Lam Tư vừa nói vừa khẽ thở dài một hơi.
“Đa tạ ý tốt của đạo hữu chỉ là Liễu mỗ cần phải suy nghĩ thêm rồi mới có thể trả lời.” Liễu Minh từ chối đưa ra ý kiến.
“Như thế, tiểu muội xin đợi tin tốt của Liễu huynh. Đúng rồi, chúng ta tiếp theo muốn đưa nhóm hàng hóa này đến nơi khách hàng đang đợi, e rằng không thể tiếp tục đồng hành cùng hai vị. Đây là lệnh bài dành cho khách quý của Lam Mộc thương hội chúng ta tại Lạc Thành, ngày sau nếu có việc cần, đạo hữu có thể đến thương hội để liên lạc với ta. Dù nói thế nào, Liễu Minh vẫn là người có ơn rất lớn với Lam Mộc chúng ta.” Lam Tư thấy vậy liền không miễn cưỡng thêm nữa mà đưa cho họ Liễu một khối lệnh bài màu lam nhạt sau đó cáo từ rời đi.
“Nếu vậy chúng ta từ biệt tại đây.” Sau khi tiếp nhận lệnh bài vào tay, Liễu Minh liền mỉm cười trả lời.
“Lạc Thành là nơi các tộc tụ tập, thương khách vãng lai tương đối nhiều, trong thành vì thế thường có không ít động phủ cho thuê làm nơi ở tạm thời. Ta tin rằng Tiểu Hoàn Viên cũng không ngoại lệ, có chăng chỉ là phí tổn tương đối xa xỉ mà thôi. Ngoài ra, Liễu đạo hữu nhớ lấy chớ cùng người khác tranh đấu trong thành. Huyết Đằng nhất tộc mặc dù đối xử hiền hòa với tu sĩ các nơi nhưng đối với kẻ nào cả gan vi phạm quy củ được đặt ra đều là hành xử không chút lưu tình. Được rồi, hai vị bảo trọng.” Sau khi nhắc nhở một ít sự tình cần lưu ý, Lam Tư liền phóng người chui vào một chiếc xe hoa lệ đuổi theo đoàn hàng đã xuất phát trước đó.
Sau khi nhìn thấy đối phương rời đi thật xa, Liễu Minh mới thu hồi ánh mắt, đánh giá cảnh thận tình huống chung quanh. Chỉ thấy trước mắt là một con đường rộng chừng trăm trượng. Đường phố tuy có nhiều người nhưng vì đạo lộ tương đối rộng rãi vì vậy không hề xuất hiện cảm giác chen chúc chật chội. Hai bên đường lớn là từng dãy cửa hàng san sát với phong cách khác nhau cao thấp không đồng nhất, có chỗ bày biện tinh xảo lại có nơi xây vá thô kệch. Điều thú vị chính là những phong cách kiến trúc này Liễu Minh đều đã thấy qua phần lớn trên đường rong ruổi Man Hoang. Điều này cũng khó trách, Lạc Thành vốn là đệ nhất đại của đại lục này, Huyết Đằng tộc lại lấy tôn chỉ Hải Nạp Bách Xuyên, không hề cự tuyệt bất luận tu sĩ đến từ nơi nào từ đó khiến cho nơi này trở thành địa phương có sự giao thoa văn hoa đa dạng gần như độc nhất vô nhị trên toàn cõi Man Hoang. Bất quá ở phương diện khác, những bộ tộc này vẫn có thể giữ lấy bản sắc truyền thống của riêng mình, không cách nào sửa đổi một cách đơn giản.
“Như Bình đi thôi, chúng ta trước tiên đến Tiểu Hoàn Viên tìm nơi nghỉ chân. Ngày mai quay lại dạo chơi đệ nhất đại thành của Man Hoang cũng không muộn.” Sau khi khôi phục tinh thần, Liễu Minh liền quay đầu nhìn lại Càn Như Bình đang bị cảnh tượng đẹp đẽ bốn phía hấp dẫn sau đó nói ra.
“Được!” Càn Như Bình ra sức gật đầu.
Thời gian tiếp theo, dựa theo chỉ dẫn của địa đồ, hai người liền hướng về khu vực Đông Bắc của thành trì. Đến khi màn đêm buông xuống, cả hai mới đến được khu vực này. Chỉ thấy trước mắt là vô số lầu các vuông vức cùng kiến trúc thạch ốc, tạo nên cảm giác thanh u nhè nhẹ. Trong đó, có thể nhận ra một ít tu sĩ Nhân tộc mang trên người trường bào, áo ngắn thỉnh thoảng qua lại, thoạt nhìn mặc dù không phải vắng lặng nhưng lại không được náo nhiệt như các nơi khác. Liễu Minh thấy vậy suýt chút nữa đã không nhịn được mà cười phá lên. Trước kia, hắn chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có cảm giác hưng phấn khi nhìn thấy tu sĩ Nhân tộc như vậy. Lúc này, nếu không chắc chắn bản thân đang ở Man Hoang, hắn còn cho rằng mình đã về đến một tòa tiểu thành nào đó trực thuộc đại lục Trung Thiên.
Nơi đây chính là địa phương sinh sống của Nhân tộc tại Lạc Thành, Tiểu Hoàn Viên rồi.
Mặt Bắc thành trì dựa vào núi Thường Dương vì vậy có thể nhìn thấy trên vách núi phía Bắc Tiểu Hoàn Viên là từng dãy động phủ kéo dài từ chân núi đến sườn núi. Nơi đó vào lúc này còn có một tầng sương mù màu xám dày đặc khiến cho thần thức không có cách nào thăm dò mảy may. Nếu vậy đây hẳn là những động phủ chuyên dùng cho thuê theo lời Lam Tư.
Càn Như Bình nhìn thấy Nhân tộc liền như dần dần quên mất cảm giác câu thúc khi mới vào Lạc Thành lập tức nhìn Đông ngó Tây. Liễu Minh thấy vậy bèn mang theo nàng trực tiếp xuyên qua khu phố trước mặt để tiến vào một thạch điện màu xám có chút đơn sơ nằm ở chân núi. Chỉ thấy bài trí bên trong coi như rộng, bốn phía tùy ý xếp đặt một ít tủ gỗ cùng giá sách mang phong cách cổ xưa. Trên giá là từng dãy điển tịch, thoạt nhìn có chút cổ kính. Trên bàn gỗ trong đại điện là một thanh niên mặc áo vải thô ngắn đang nằm ngáy o o. Mặc cho hai người Liễu Minh tiến đến trước mặt, gã cũng không hề phát hiện mảy may.
“Ta muốn thuê động phủ sở hữu Linh khí nồng đậm.” Liễu Minh thấy vậy không khỏi có chút buồn cười bèn thò tay vỗ nhẹ mặt bàn một cái.
“Thì ra là khách quý ít gặp, a không phải là khách quý quang lâm, xin mời đi theo tiểu nhân. Chúng ta ở đây có không ít động phủ thượng đẳng nhất định khiến người hài lòng.” Sau khi giật mình tỉnh lại, người thanh niên này liền trả lời với giọng ngái ngủ.
…
Sau thời gian chừng một nén nhang, Liễu Minh cùng Càn Như Bình đang đứng trong gian động phủ nào đó. Nơi này tuy chỉ xếp hàng trung đẳng tại Tiểu Hoàn Viên thế nhưng các loại đồ dùng đều được trang bị đầy đủ, thậm chí còn có Địa Hỏa phòng chuyên dùng luyện khí, luyện đan cùng một ít dược viên loại nhỏ có công dụng đặc thù. Thiên địa linh khí trong động phủ cũng nồng đậm hơn nhiều so với bên ngoài, từ đó có thể thấy được linh mạch nơi đây cũng không phải là loại bình thường. Cấm chế phòng hộ động phủ cũng vô cùng lợi hại. Tuy rằng không thể so với động phủ dành cho đệ tử bí truyền tại Phù Đồ Cung thế nhưng vẫn đáng để Liễu Minh bỏ ra gần trăm vạn Linh Thạch để thuê mướn trong thời gian trăm năm.
Về phần Càn Như Bình, tiểu cô nương này trước giờ chưa từng thấy qua động phủ xa xỉ như thế bèn hưng phấn chạy qua chạy lại khắp nơi sau đó lấy ra hai bộ trận kỳ cùng trận bàn tạo thành từng đạo hào quang chui vào các nơi trong động phủ. Trong nháy mắt một tầng ánh sáng màu lam nhạt như ẩn như hiện đã bao phủ toàn bộ nơi này vào trong hơn nữa còn tạo thành một tầng ánh kim nhàn nhạt trôi nổi trên mặt đất.
Nhìn xem Càn Như Bình vui vẻ như vậy, Liễu Minh không khỏi nở một nụ cười thế nhưng nhớ đến sự tình của Dao Cơ, hắn liền trở nên suy tư. Kỳ thật, Liễu Minh và cô gái này cũng không có bao nhiêu cảm tình thế nhưng dù sao đã từng trải qua một đêm vui vẻ với nhau. Nếu như chưa từng ghé qua đại lục Man Hoang thì thôi. Nếu như đã đến, hắn nghĩ vẫn nên tìm cách gặp nàng một lần. Ngay khi Liễu Minh còn mải suy nghĩ, cửa lớn động phủ chợt truyền đến một hồi chuông vang thanh thúy. Đây chính là một tiểu cấm chế mà Tiểu Hoàn Viên lắp đặt để thông báo cho chủ nhân bên trong khi có khách đến chơi. Hắn thấy vậy bèn chậm rãi tiến ra sau đó phất tay thúc giục một đạo pháp quyết khai mở đại môn một cách từ tốn.
Tình huống bên ngoài khiến hắn không khỏi bất ngờ. Chỉ thấy ba vị tu sĩ Nhân tộc thần sắc tươi cười đang sóng vai đứng cùng một chỗ. Đi đầu là một nam tử thanh niên tuổi chừng hai lăm hai sáu, thân mang đạo bào màu xanh, lông mày nhỏ nhắn, mắt nhỏ híp, thoạt nhìn có chút văn nhã. Ngoài ra còn có một thiếu phụ tuổi hơn ba mươi thân vận hồng sam, có chút tư sắc nhưng vết sẹo dài trên gương mặt đã phá hủy phân nửa dung nhan của nàng. Người còn lại là một tráng hán rắn rỏi như sắt, râu quai nón xồm xoàm, trên lưng là một thanh cửu hoàn đại đao cực lớn vô cùng uy vũ. Ba người đều có tu vi không thấp. Thanh niên áo bào xanh cũng có tu vi Chân Đan hậu kỳ giống như họ Liễu, hai người còn lại đều mang cảnh giới Chân Đan trung kỳ.
“Các hạ chính là người mới đến Liễu Minh, Liễu đạo hữu phải không? Chúng ta cũng là tu sĩ Nhân tộc trú tại Tiểu Hoàn Viên, nghe nói Liễu đạo hữu đã đến bèn đặc biệt tìm đến bái phỏng một phen.” Vị đạo sĩ có gương mặt hiền lành lên tiếng chào hỏi. Hai người còn lại cũng lộ vẻ hòa ái, ôm quyền thi lễ.
“Thì ra là ba vị đạo hữu đồng tộc, mời vào.” Liễu Minh ánh mắt lóe lên nhưng cũng chắp tay thi lễ sau đó nhanh chóng mời bọn họ đến phòng khách của động phủ.
Mắt thấy khách nhân đến chơi, Càn Như Bình lập tức ngừng việc bày bố để dâng lên bốn chén Linh trà sau đó nhu thuận lui xuống.
“Liễu mỗ vừa mới chuyển đến vì vậy hàn xá có chút đơn sơ, kính xin ba vị đừng nên chê trách.” Liễu Minh mỉm cười nói.
“Liễu đạo hữu quá lời, là chúng ta làm phiền mới phải.” Người thanh niên trả lời một cách khiêm tốn.
Rõ ràng vị này chính là đầu lĩnh của ba người, từ đầu đến giờ vẫn là y cùng Liễu Minh nói chuyện. Dường như ba người không hề để ý đến Càn Như Bình, có lẽ bọn họ cho rằng nàng chỉ là thị nữ của nơi này.
“Đúng rồi, còn chưa giới thiệu, tại hạ họ Nhan, tên chỉ có một chữ Thanh. Hai vị này là Kính tiên tử cùng Cát đạo hữu.” Người thanh niên giới thiệu một cách đơn giản tên tuổi của ba người.
Liễu Minh nghe vậy bèn gật đầu thăm hỏi đồng thời âm thầm đánh giá những vị khách đầu tiên này. Sau khi nắm rõ tên họ của nhau, lại thêm mọi người đều là tu sĩ Nhân tộc lưu lạc tại đại lục Man Hoang, một chút cảm giác thân thiết liền khiến không khí nơi này liền trở nên sôi nổi, ấm cúng.