Số lần đọc/download: 5865 / 83
Cập nhật: 2016-08-02 12:49:32 +0700
Chương 1186: Gần Đất Xa Trời
H
oài ơn cất bước đường tu đạo
Tặng phù trao giải mối bận tâm
(tridatinh)
"Đương nhiên là không có vấn đề gì cả, Truyền Tống Trận đã chuẩn bị xong xuôi rồi, không lẽ bây giờ sư thúc muốn đi sao?" Trương Tú Nương có chút giật mình nói.
"Đúng vậy, càng sớm càng tốt!" Liễu Minh bình tĩnh trả lời.
"Nếu như ý Liễu sư thúc đã quyết thì tiểu nữ sẽ đưa sư thúc qua." Thấy Liễu Minh nói vậy thì Trương Tú Nương cũng chỉ biết đồng ý.
Liễu Minh gật đầu, chậm rãi đứng dậy rồi quay người nhìn về hướng Huyết Tàn đang cung kính đứng, trên mặt lộ nét kỳ quái, nhoáng lên một cái đã xuất hiện trước mặt y, mau chóng dùng một ngón tay điểm tới. Huyết Tàn kinh hãi, theo bản năng định lui lại về sau.
"Đừng cử động!" Liễu Minh lạnh lùng nói, tuy rằng âm thanh không lớn nhưng lại làm cho người ta có cảm giác tin tưởng.
Nghe vậy, Huyết Tàn giật mình một cái rồi cũng đứng im tại chỗ, không dám cử động. Lúc này, ngón tay của Liễu Minh đã điểm vào lông mi của Huyết Tàn, vài tia hắc khí liền lặng lẽ tuôn ra, nhập vào mi tâm của y. Bên kia, Trương Tú Nương thấy vậy, trong đôi mắt đẹp liền hiện ra một chút dị sắc, thức thời không nói gì nữa.
Một lát sau, Liễu Minh gật nhẹ đầu.
"Xem ra là tu luyện làm cho tổn thương kinh mạch, cũng không phải là chuyện gì lớn cả. Ta đã giúp ngươi chữa trị rồi, sẽ không còn lo hậu quả sau này nữa." Liễu Minh buông tay nói.
"Này... đa tạ Liễu tiền bối." Huyết Tàn thử vận hành công pháp, khi thấy trở ngại lúc trước đã được khai thông, hơn nữa tốc độ vận chuyển Pháp lực trong kinh mạch còn hơn trước một chút thì vui mừng quá đỗi, nói.
"Tốt rồi, ta cũng sẽ không ở lại nữa, ngươi dẫn đường đi." Liễu Minh nói với Trương Tú Nương.
Thấy vẻ mặt vui mừng của Huyết Tàn, Trương Tú Nương liền hiểu vừa rồi Liễu Minh đã ra tay chữa trị thương tích cho y, trong lòng liền thả lỏng, tiếp tục dẫn hắn đi về hướng một hướng khác. Sau thời gian cạn một chén trà, hai người đã tới một gian thạch thất, bên trong chỉ có một Truyền Tống Trận khá đơn sơ, ngoài ra không còn vật gì nữa.
"Liễu sư thúc, Tú Nương có một yêu cầu quá đáng. Nếu sau khi sư thúc trở về đại lục có thì giờ rảnh thì nhờ sư thúc tới Thiên Nguyệt Tông một chuyến, nhằm thương lượng chuyện đối phó với Hải Yêu Hoàng." Dường như nghĩ đến điều gì, Trương Tú Nương nói.
"Khoảng cách giữa hai tông cũng không quá xa, khi nào rảnh ta sẽ qua một chút." Liễu Minh nghĩ một chút rồi trả lời.
Sau đó hắn liền dùng đồ đằng che dấu tu vi bản thân rồi bay vào Truyền Tống Trận, tiếp đó vung tay đánh ra một đạo pháp quyết, hắc quang xung quanh liền hiện lên. Ngay sau đó, thân ảnh hắn liền biến mất.
Một khắc sau, Liễu Minh liền thấy mình xuất hiện trong một gian phòng khá rộng. Nơi cửa ra vào là ba lão giả, hình như là kẻ trông coi trận pháp, lúc này đang cảnh giác nhìn về hướng Liễu Minh.
"Những tu sĩ trên đảo Song Ngao ta đều biết, còn các hạ thì chưa thấy bao giờ, xin hỏi các hạ tới từ môn phái nào?" Một lão giả có vẻ như người cầm đầu nghiêm nghị hỏi.
Trên người Liễu Minh cũng chẳng có gì để chứng minh thân phận, mà hắn lại không muốn phiền toái nên lập tức hóa thành một bóng đen rồi biến mất ngay trước mắt mấy lão giả. Sau đó cấm chế bên ngoài chỉ “Ba!” một tiếng rồi không còn tiếng gì nữa.
Ba lão giả kia thấy vậy thì vội vàng nhìn ra phía ngoài.
...
Nơi này chắc là thị trấn nhỏ ven biển mà Trương Tú Nương nói. Cũng bởi chiến sự cần nên liên minh Vân Xuyên mới tốn lượng tài nguyên rất lớn để xây dựng Truyền Tống Trận tới đảo Song Ngao này. Tuy rằng có chút đơn sơ, thế nhưng cũng đã giảm bớt rất nhiều phiền toái. Một lát sau, Liễu Minh đã đi tới một tòa thành ngay ven biển, hắn dùng thần thức đảo qua, trong mắt lộ ra nét phức tạp nhưng lập tức lại lắc lắc đầu, thân hình nhoáng lên một cái đã biến mất.
Nơi chân trời, một bóng đen đang bay cực nhanh về hướng Man Quỷ Tông mà những người bên dưới không phát hiện được chút nào.
...
Phi hành được khoảng vài ngày, cũng bởi đây là đầu mùa xuân nên cảnh vật xung quanh cũng càng tươi tốt hơn trước nhiều, càng nhiều đồi núi thung lũng hơn, càng nhiều thành trấn trôi qua hơn. Lúc này, Liễu Minh đưa mắt nhìn về một tòa thành rợp cờ xí phía trước, trong lòng có chút cảm khái.
"Phụng Vân Quận."
Đúng lúc này, từ trong một dãy núi phía xa bỗng truyền tới âm thanh ầm ĩ, Liễu Minh liền quét thần thức qua thì thấy đó là hơn mười tu sĩ áo trắng đang bị hai mươi tên tu sĩ áo đỏ vây công. Hắn đang định thu hồi thần thức để phi hành tiếp thì đột nhiêu nhíu mày lại, vì hoa văn trên áo của những tu sĩ áo trắng làm cho hắn cảm thấy có phần quen thuộc, vậy nên hắn liền đổi hướng, bay theo hướng đó.
Thanh âm chém giết liên tiếp truyền tới, binh khí trong tay các tu sĩ áo đỏ ẩn hiện hào quang, lại thêm dựa vào lợi thế nhân số để tấn công các tu sĩ áo trắng. Thế nhưng hai bên cũng chỉ là các tu sĩ Luyện Khí cấp thấp mà thôi.
Còn phía xa trên một ngọn núi nhỏ thì lại có ba tên tu sĩ Linh Đồ kỳ, đang vây một lão phu nhân tóc trắng. Bọn họ thi triển những pháp thuật cấp thấp, bắn ra từng viên hỏa cầu, từng đạo phong nhận về phía lão phu nhân kia. Mặc dù bà ta có tu vi Linh Đồ hậu kỳ, thanh kiếm trong tay sử dụng cũng khá thành thạo, liên tiếp biến ra các kiếm ảnh để bảo vệ bản thân thế nhưng những công kích kia vẫn gây ra dư chấn tới lão phu nhân, làm bà ta lùi về sau liên tiếp. Dù sao lão phu nhân kia cũng đã già yếu, lại có thương tích trên người nên khi bị tiêu hao thể lực như vậy thì sớm muộn cũng chỉ có đường chết.
"Hắc hắc, Bạch đạo hữu, gặp phải chúng ta cũng coi như bà không may. Nếu ngoan ngoãn giao Chân Sát khí ra đây, có lẽ chúng ta sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái." Một đại hán mặt đen vừa cười vừa nói.
"Hừ, dù có liều mạng thì ta cũng phải bắt đám tà tu các ngươi chôn cùng." Lão phu nhân quật cường nói.
"Xem ra đợi lát nữa bọn ta bắt được bà, rồi cho bà nếm thử cảm giác sống không bằng chết, xem bà có còn mạnh miệng nữa không." Đại hán mặt đen phẫn nộ hét lớn.
Ba tên đồng lõa của y nghe vậy thì lập tức quanh thân hiện lên chút ánh sáng đỏ, hình như đang muốn sử dụng tà thuật nào đó. Bọn họ ngẩng cổ lên trời, mắt đỏ lên đồng thời há miệng phun một dòng máu lên không trung, chúng ngưng kết lại tạo ra một cỗ huyết vụ bao phủ toàn thân lão phụ. Thấy vậy, lão phu nhân cực kỳ kinh hãi, trường kiếm trong tay cũng như ở trong bùn lầy, trở nên cực kỳ nặng nề, tốc độ bản thân cũng giảm sút nhanh chóng. Đại hán kia thấy thế thì vô cùng vui vẻ, thân hình nhoáng lên một cái rồi bay về sau lưng phụ nhân, khi vung tay định đánh lên đầu bà ta thì đột nhiên dị biến phát sinh.
Trên không trung, một màn sương đen liền hiện ra, bao phủ toàn thân các tà tu áo đỏ, các tu sĩ áo trắng còn chưa kịp phản ứng thì những tu sĩ áo đỏ đã như bị vạn tiễn xuyên qua người, từng lỗ máu xuất hiện như muốn biến mấy tu sĩ đó thành đám thịt nhão, chết ngay tại chỗ. Ngay cả ba tên Linh Đồ kia cũng không chạy thoát, huyết vụ bọn họ tạo ra cũng tan đi, lộ ra thân ảnh lão phu nhân gương mặt đã tái nhợt.
Thấy vậy, các tu sĩ áo trắng liền đưa mắt nhìn nhau, còn chưa hiểu được là chuyện gì xảy ra.
"Ta chính là gia chủ Bạch gia, Bạch Yên Nhi. Không biết tiền bối là thần thánh phương nào, xin mời đi ra gặp mặt, để lão thân nói lời cảm ơn." Lão phu nhân là người từng trải việc đời, chỉ sững sờ giây lát đã lấy lại tinh thần, chắp tay cung kính mở miệng nói.
Lão phu nhân này chính là Bạch Yên Nhi của Bạch gia!
"Bạch đạo hữu, đã lâu không gặp."
Vừa dứt lời, trên không trung, một nam tử áo xanh liền hiện ra trước mắt Bạch Yên Nhi, chính là Liễu Minh.
"Ngươi... Ngươi là... Liễu Minh!" Bạch Yên Nhi vừa nghe giọng đã có chút hoài nghi, đến khi vừa nhìn thấy mặt hắn thì lập tức giật mình nói.
Những người còn lại trong Bạch gia nghe vậy thì cũng cực kỳ kinh sợ. Không ngờ gia chủ lại có quen biết với vị tiền bối thần thông quảng đại này, điều này làm cho trong một lát, bọn họ không thể tin tưởng được.
"Không nghĩ rằng đã không gặp lâu như vậy mà đạo hữu còn nhớ ra tại hạ." Nghĩ tới khi xưa mình nhờ mượn tên Bạch Thông Thiên của Bạch gia mới có thể gia nhập Man Quỷ Tông, từ đó có cơ hội tu đạo, sau đó từ đây lại lấy được địa đồ Canh Lam Chân Sát, giúp đỡ rất lớn cho sự trợ giúp sau này. Bây giờ thấy Bạch Yên Nhi vẫn còn là tu sĩ Linh Đồ kỳ, mà qua thời gian như vậy từ một thiếu nữ mỹ lệ đã trở thành một lão phụ già nua thì trong lòng Liễu Minh cũng có chút cảm khái, nhưng chỉ phút chốc đã khôi phục như thường, đưa mắt liếc nhìn xung quanh.
"Liễu tiền bối, không cần nhìn, Bạch gia bây giờ chỉ còn mình ta. Mà các thành viên còn lại cũng chẳng có ai có chút tư chất cả, nếu không hôm nay đã không bị mấy tên tà tu kia làm cho chật vật như vậy. Ài..." Khuôn mặt Bạch Yên Nhi biến hóa một chút rồi thở dài một tiếng nói.
"Linh căn chỉ là chuyện có thể ngộ không thể cầu mà thôi. Chỉ cần hậu bối Bạch gia có thể an ổn cả đời thì chưa chắc đã là chuyện không tốt." Liễu Minh nghe vậy, bình tĩnh nói.
"Ta sao không biết chứ, chẳng qua là lúc này Bạch gia đã suy sụp, dù có ý muốn ẩn cư có lẽ những cừu nhân năm xưa cũng không buông tha." Bạch Yên Nhi nhìn nhìn đám vãn bối bị thương, ảm đạm nói.
"Năm xưa ta và ngươi cũng có chút cơ duyên. Ở đây ta có ba tấm phù dùng một lần, thi pháp cũng không khó, tu sĩ Ngưng Dịch cảnh sẽ không chịu nổi một kích, còn tu sĩ Hóa Tinh kỳ cũng có thể vây được một lát, ngươi cầm lấy để phòng thân đi." Liễu Minh nhướng mày, suy nghĩ một chút rồi vung tay lấy ra ba tấm phù, đồng thòi mấp máy môi truyền âm khẩu quyết cho Bạch Yên Nhi.