Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tranloi
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1737 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5865 / 83
Cập nhật: 2016-08-02 12:49:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1155: Ngọc Phong Lĩnh
ôn Ngọc chi uy cắt bọ rùa
Liễu giả thanh tâm dò mai phục.
“Người của Thái Thanh Môn đã đến!”
“Chúng ta được cứu rồi!”
Khi thấy được ký hiệu Thái Thanh Môn trên trang phục của nhóm người vừa xuất hiện, tu sĩ của Diệp gia đang đứng trong màn sáng màu tím lập tức hoan hô vui sướng. Thậm chí, có người còn mừng đến phát khóc.
Gia chủ Diệp gia cũng không kìm được thở phào một hơi thế nhưng hắn thân là người đứng đầu của gia tộc, tâm tính tự nhiên sẽ không phải tộc nhân bình thường có thể so sánh, không vì vui sướng nhất thời mà để cho trận tuyến bị rối loạn. Chỉ thấy y vừa tiếp tục vung vẩy đại kỳ gia cố pháp trận vừa liên tiếp hô vang mấy đạo mệnh lệnh.
Hống hống hống!
Theo một tiếng côn trùng rít lên chói tai cùng ánh sáng đỏ chớp nhá liên hồi, một con bọ rùa cấp Chân Đan đã lần nữa bay ra phía trước đại quân Minh trùng, ngăn cảnh đám người Liễu Minh.
Vài tiếng “Xuy xuy” vang lên!
Chỉ thấy phần lưng màu đỏ của cự trùng kia bõng nhiên phát ra từng điểm linh quang lấm tấm, mang theo sương mù màu tím nồng đậm bao phủ đám người họ Liễu.
“Cẩn thận sương mù có độc!”
Côn Ngọc bay ở trước nhất thấy vậy bèn hét lớn một điều. Khi y đang định hành động gì đó đã thấy Liễu Minh bên cạnh chợt vung cao tay, phóng ra hư ảnh Thanh Ngưu gào rú dữ dội. Chỉ thấy hào quang xanh dương tuôn ra cuồn cuộn, sương mù màu tím đã bị lực hút mạnh mẽ xua tan hoàn toàn. Chỉ sau vài nhịp hô hấp, khói độc do bọ rùa Chân Đan phun ra đã bị Thanh Ngưu nuốt trọn vào bụng điều này khiến nó không khỏi ngẩn ngơ!
Biển sương tím vừa rồi là đan độc của nó, chẳng những ẩn chứa độc tính cực mình còn có lực ăn mòn vô cùng khủng khiếp nào ngờ lại bị đồ đằng của đối phương cắn nuốt một cách dễ dàng.
Ngay lúc này, sau khi đánh giá Liễu Minh một cách cẩn thận, Côn Ngọc đã khẽ động thân hình, lao thẳng về phía Minh trùng hình bọ, đồng thời một tay khẽ vung ném ra mâm tròn màu vàng kim. Chiếc mâm này có phần rìa sắc bén đao, trong nháy mắt đã phóng lớn thêm mấy trượng, mang theo âm thanh “Ô ô” đánh xuống phần đầu của bọ rùa cấp Chân Đan.
Cự trùng thấy vậy bèn hét lớn một tiếng sau đó không chút chậm trễ giơ cao hai chân chắn trước đỉnh đầu. Thế nhưng chỉ sau một khắc, âm thanh “Răng rắc” không ngừng vang lên, mâm tròn vàng kim đã dễ dàng chặt đứt hai chân của nó tiếp đó chém đứt thân trùng làm hai nửa mang theo máu tươi tung tóe đầy trời. Minh trùng cấp thấp trong phạm vi mười trượng cũng liền đó bị giết sạch sẽ.
Mắt thấy Côn Ngọc đại triển thần uy, đám đệ tử Hóa Tinh sau lưng đồng loạt ồ lên một tiếng thán phục. Hơn nữa, ý chí chiến đấu của bọn họ cũng vì thế đã được nâng cao không ít.
Sau một tiếng gào to, Thượng Quan Yên Vũ đã tế ra một thanh pháp hình vòng màu đỏ đồng. Chỉ nghe tiếng hổ gầm vang lên, sóng âm đã lập tức lan ra bốn phía khiến cho thân thể đám Minh trùng trong phạm vi ảnh hưởng đồng loạt bị chấn thành mảnh vụn. Trong lúc đó, Lăng Y Y cũng theo sát phu quân c của mình. Chỉ thấy ánh sáng màu lam lóe lên một cái, vô số tơ mỏng đã từ tay cô gái này cuốn lấy mười đầu Minh trùng chực chờ lao đến. Khi nàng co nhẹ tay lại, tơ mỏng màu lam liền xiết chặc trong nháy mắt, xé nát mười con yêu trùng kia thành nhiều khúc. Long Nhan Phỉ ngược lại không hề xuất ra chiêu thức gì đặc biệt, chỉ nhẹ nhàng thả ra kiếm quang xanh dương, nhanh nhẹn như linh xà xuất động, ngăn cản bất cứ đối thủ nào có ý định đến gần.
Lúc này, Liễu Minh không khỏi nhìn qua chiếc vòng trên tay Thượng Quan Yên Vũ. Thứ vũ khí này không khỏi khiến hắn nghĩ đến Hổ Giảo Hoàn bản thân nhận được từ chỗ Bạch gia khi bắt đầu tiến nhập giới tu luyện. Đương nhiên, luận về uy lực, Hổ Giảo Hoàn khi xưa còn lâu mới có thể so sánh với pháp bảo của Thượng Quan Yên Vũ. Sau khi thay đổi tâm niệm, Liễu Minh lại lần nữa đưa tay triệu hồi hư ảnh Xa Hoạn đồng thời ngưng tụ kiếm quyết, thả ra Khổ Luân kiếm. Trong trận chiến ở núi Lạc Hà khi trước, thanh kiếm này tuy đã bị tổn thương chút ít nguyên khí nhưng trải qua nhiều ngày ân cần săn sóc, nó cơ bản đã không còn gì đáng ngại. Lúc này, kiếm ảnh hiện ra đầy trời rồi thình lình hóa thành kiếm quang khổng lồ cuốn phăng vô số Minh trùng vần vũ xung quanh.
Minh trùng vây công Diệp gia tuy có số lượng đông đảo nhưng phần lớn Minh trùng cấp thấp đều có thực lực non yếu. Sau khi năm con cự trùng Chân Đan bị mấy người Liễu Minh, Côn Ngọc luân phiên đánh chết, đại quân Minh tộc rất nhanh đã bị đệ tử Thái Thanh Môn nghiền nát.
Một tiếng ầm vang trầm đục!
Thì ra đại trận Thanh Tang Lôi Hỏa của Diệp gia đã bất ngờ mở ra, gia chủ Diệp gia dẫn theo mười mấy vị tu sĩ bên mình từ đó bay ra, xung phong liều chết tiến hành chém giết.
Đúng lúc này, bên trong đại quân Minh trùng thình lình truyền ra một tiếng gào rú khiến cho côn trùng cấp thấp nghe được lập tức chia ra bốn phía bỏ chạy tán loạn.
“Côn sư huynh, chúng ta có nên đuổi theo, tiêu diệt gọn ghẽ đám gia hỏa kia không?” Thượng Quan Yên Vũ nhìn theo hướng kẻ thù bỏ trốn ở phía xa xa, tâm tình có chút kích động.
Liễu Minh nghe vậy chỉ lặng lẽ nhìn về phía Côn Ngọc.
“Tạm thời không nên, chúng ta hiện vẫn không rõ tình huống của đám Minh trùng kia. Đạo lý giặc cùng chớ đuổi ta nghĩ không cần nói ngươi cũng hiểu rõ.” Sau một thoáng trầm ngâm, Côn Ngọc mới lên tiếng trả lời.
“Đa tạ chư vị đạo hữu Thái Thanh Môn đã không quản đường xá xa xôi tiếp ứng cho gia tộc chúng ta. Lão phu là Diệp Chính, gia chủ của Diệp gia. Nếu chư vị không chê, xin mời đến tệ xá nghỉ ngơi một chút.” Người đàn ông trung niên mặc cẩm bào xanh mang theo tu sĩ Diệp gia bay tới, chắp tay chào hỏi đám người Liễu Minh.
“Tại hạ là Côn Ngọc, tuân theo mệnh lệnh của chưởng giáo Thiên Qua đến đây tiêu diệt lũ Minh trùng gây hại. Nghỉ ngơi thì không cần, chỉ xin Diệp gia chủ cung cấp những tin tức có quan hệ đến lũ yêu nghiệt kia càng kỹ càng tốt.” Sau khi chắp tay đáp, Côn Ngọc liền thay đổi chủ đề.
“Không dối gạt chư vị đạo hữu, Diệp gia chúng ta cũng không biết rõ lai lịch của đám Minh trùng kia. Mặc dù trước đây đã từng nghe nói Minh tộc xâm lấn đại lục thế nhưng bởi vì chưa thấy sự tình khác thường phát sinh vì vậy cũng không quá để tâm đến chuyện này. Chỉ là bảy tám ngày trước, đám gia hỏa này bỗng nhiên xuất hiện xung quanh sơn mạch Thanh Tang. Sau khi phát hiện tình huống dị thường, tại hạ lập triệu tập mọi người tập trung trấn thủ bên trong tòa thành đồng thời cho người đưa tin cầu viện quý môn. Nào ngờ, đám Minh trùng kia lại tấn công nhanh đến như vậy vậy. Nếu không có chư vị kịp thời tương cứu, chỉ sợ Diệp gia chúng ta đã hoàn toàn bị diệt trong tay bọn chúng.” Diệp gia chủ sắc mặt cứng đờ, lập tức nói ra.
Côn Ngọc nghe vậy không khỏi cảm thấy khó nghĩ. Y vốn muốn nghe ngóng từ chỗ nhà họ Diệp một ít tin tức liên quan đến Minh trùng để dễ dàng đưa ra quyết định có nên lưu lại hay không. Nào ngờ Diệp gia chủ lại không thể cung cấp chút thông tin hữu ích nào.
“Xin hỏi Diệp gia chủ, hôm nay tấn công địa phận của các vị là toàn bộ Minh trùng có ở sơn mạch Thanh Tang?” Liễu Minh bỗng nhiên hỏi một câu.
Diệp gia chủ nghe vậy khẽ giật mình. Sau khi suy nghĩ một chút, y mới ngập ngừng trả lời:
“Hẳn là không phải. Lần thứ nhất Minh tộc xuất hiện ở núi Thanh Tang, bọn chúng và Diệp gia chúng tôi đã xảy ra một ít xung đột. Tuy tại hạ không tận mắt chứng kiến nhưng đã nghe một vị trưởng lão trốn về nói lại số lượng của lũ nghiệt trùng có lẽ đạt đến hơn vạn con.”
Liễu Minh nghe vậy ánh mắt có chút lóe lên nhưng lại không nói gì thêm.
“Không biết các vị đụng độ bọn chúng ở nơi nào tại núi Thanh Tang?” Côn Ngọc mở miệng hỏi.
“Hẳn là ngàn dặm ngoại vi khu vực Ngọc Phong Lĩnh, nơi đó có tồn tại một vài mạch đang được khai thác." Diệp gia chủ trả lời.
“Côn sư huynh, nhiệm vụ của chúng ta là tiêu diệt sạch sẽ đám Minh trùng kia. Nếu để cho chúng tập hợp lại rồi xâm phậm lần nữa thì quả thật không ổn.” Liễu Minh lên tiếng đề nghị Côn Ngọc.
“Kính xin Diệp gia chủ chỉ điểm một hai.” Côn Ngọc khẽ gật đầu rồi nói với gia chủ Diệp gia.
Sau một thoáng chần chờ, bnười đàn ông trung niên họ Diệp rốt cuộc gật đầu đáp ứng. Thời gian kế tiếp, dưới sự an bài của y, đệ tử Thái Thanh Môn liền tập trung cùng với đoàn người gồm hai ba mươi vị tu sĩ của nhà họ Diệp, đồng loạt xuất phát về Ngọc Phong Lĩnh.
Gần nửa canh giờ về sau, bọn họ rốt cuộc tới gần một ngọn núi xanh rì, bên trên có thể nhìn thấy sương mù màu đen nhàn nhạt không ngừng phiêu đãng. Vốn nhiều lần gặp phải Minh tộc, Liễu Minh thấy vậy liền hiểu rõ đây là dị tượng sinh ra khi có lượng lớn cự trùng tụ tập. Xem ra bọn họ quả thật đã tìm đúng hướng! Khi còn cách ngọn núi chừng chục dặm, đoàn người bỗng nhiên dừng lại.
“Côn sư huynh, tại sao chúng ta lại không trực tiếp xông vào?” Thượng Quan Yên Vũ cao giọng bất mãn.
“Sư đệ không nên vong động, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Côn Ngọc nghe vậy vẫn kiên nhẫn trả lời. Chẳng biết tại sao, trong lòng của y lại xuất hiện dự cảm bất ổn.
Sau khi nhận thấy vẻ suy tư của Côn Ngọc, Liễu Minh lập tực điểm nhẹ ngón tay về phía mi tâm khiến cho Hóa Thức Trùng không ngừng truyền ra từng cỗ Tinh thần lực tinh thuần dung hợp với thần thức của hắn một cách nhanh chóng.
Ầm ầm!
Thần thức của họ Liễu trong nháy mắt gần như được tăng cường gấp đôi, hơn nữa còn không ngừng tán ra bốn phương tám hướng.
“Cẩn thận! Dưới chân có mai phục!” Một lát sau, Liễu Minh bỗng giật mình quát lớn một câu.
Vừa dứt lời, mặt đất dưới chân bọn họ bất ngờ nổ văng tung tóe, mang theo vô số tảng đá bắn mạnh ra xung quanh. Sau một khắc, nơi đó đã xuất hiện một dầu trùng thủ màu xám đen lớn bằng căn phòng với linh áp mạnh mẽ ngập trời, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.
Đệ tử Thái Thanh Môn đều là tu sĩ thân kinh bách chiến vì vậy phản ứng mỗi người đều vô cùng nhanh nhẹn. Liễu Minh vừa lên tiếng cảnh báo, bọn họ đã lập tức tản ra bốn phía. Chỉ có một ít tu sĩ Diệp gia phản ứng chậm một chút liền bị đá vụn đánh trúng khiến cho thân thể nổ thành mảnh nhỏ. Gia chủ Diệp gia thấy vậy vừa sợ vừa giận nhưng chỉ có thể thúc giục lam mang che chở vài tên tộc nhân hạch tâm bên cạnh sau đó thối lui về phía xa xa.
“Minh trùng cấp Thiên Tượng!”
Sau khi chớp động mấy cái, Côn Ngọc lại lần nữa xuất hiện giữa không trung cách đó mười trượng. Đợi khi xoay người thấy được Minh trùng khổng lồ màu xám đen trên mặt đất, họ Côn không khỏi lộ ra thần sắc giật mình kinh hãi. Chỉ thấy giờ phút này, những bộ phận lộ khỏi mặt đất của nọ cũng đã vô cùng to lớn, thoạt nhìn giống như con giun khổng lồ. Chỉ là mặt ngoài lại có vô số xúc tu rậm rạp màu ám không ngừng ngoe nguẩy, cộng thêm trên đầu của nó không hề có mặt, chỉ có một cái miệng khổng lồ ẩn chứa vô số răng nanh khiến người ta phải khiếp đảm.
Vèo!
Thân thể cực lớn của Minh trùng bỗng nhiên phát ra đạo đạo tàn ảnh, lao lên khỏi mặt đất để đuổi theo một gã đệ tử Thiên Kiếm Phong rớt lại phía sau.
Ma Thiên Ký Ma Thiên Ký - Vong Ngữ Ma Thiên Ký