Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Chương 737 : Quá Nhàm Chán Làm Hoàng Đế (2)
- Ừm! Đương nhiên là thật! Hắn bị người trấn áp nhốt lại, lần trước ta chỉ giúp một cái phân thân của hắn đi ra mà thôi, thật ra trước kia lúc nói chuyện hẳn ngươi đã nghe chúng ta đề cập tới, tuy nhiên phỏng chừng ngươi mãi lo chơi không chú ý! Tốt lắm, mập mạp đã tỉnh lại, cũng rất lo lắng cho ngươi, chúng ta đi gặp nàng đi! Nhậm Kiệt nói như không có chuyện gì, đưa tay vuốt đầu Hổ Hổ một cái, rồi mang nó bay đi về phía Đan Diệu.
- Tốt quá... Tốt quá... Nàng cũng tỉnh rồi, thật quá tốt! Đi thăm mập mạp đi! Vậy khi nào chúng ta đi cứu Tề Thiên? Hổ Hổ nghe nói biết rõ chuyện, nó lập tức hưng phấn hoan hô.
Một màn này mọi người trông thấy đều đầu lớn như cái đấu, hai huynh đệ Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Tung đều không nói nên lời. Trên thực tế sau lúc đó Nhậm Kiệt cũng đã nói cho bọn họ biết, Tề Thiên cũng không phải chết thật sự, bọn họ vừa rồi cũng đã nói với Hổ Hổ như thế, nhưng hoàn toàn vô dụng, hiện tại lại trái ngược.
Trên thực tế không có Tề Thiên ở đây, trừ Nhậm Kiệt ra, Hổ Hổ căn bản không quá để ý tới lời nói của ai khác, nhất là ở dưới trạng thái đó, nó càng nghe không lọt tai bất kỳ lời nói của kẻ nào, mà ở bên Nhậm Kiệt thì nó giống như đứa nhỏ về tới bên cạnh mẫu thân, biết nghe lời.
Bởi vì vừa rồi Đan Diệu đã bay đến bên cạnh phạm vi bao trùm lực lượng của mảnh bia đá kia, cho nên Vân Phượng Nhi bọn họ cũng đã thấy, Vân Phượng Nhi kéo tay lục gia Nhậm Thiên Tung một cái, cũng lập tức đi theo; Nhậm Thiên Hoành thấy họ đi vào, đột nhiên nghĩ đến một chuyện muốn thông báo cho bọn họ...
Đáng tiếc đã chậm, bên trong này vốn cũng không lớn, lục gia Nhậm Thiên Tung cùng Vân Phượng Nhi vừa bước vào, trong nháy mắt liền cảm nhận được uy áp kinh khủng phát ra từ trên mảnh bia đá kia.
Một tiếng hót dài, trong thân thể Vân Phượng Nhi một con Chu Tước màu đỏ dường như từ trong ngủ mê tỉnh lại, bao quanh thân thể nàng chống lại uy áp.
Trong tiếng nổ ầm ầm một luồng sát khí cuồn cuộn, khí tức sát khí giết chóc dầy đặc vô tận, phía sau lục gia Nhậm Thiên Tung xuất hiện một hư ảnh Tu La to lớn.
Nhậm Thiên Hoành theo sau đi vào nhìn thấy tình hình này, lại thấy Nhậm Kiệt cũng nhìn về phía mình, lão không khỏi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó lại có chút lo lắng quan sát.
- Không sao, chỉ cần không phải cố ý khiêu khích, uy áp này chỉ trong phạm vi nhất định là bởi vì người mà khác biệt, chỉ cần nghị lực đủ kiên cường, đủ cường đại là có thể đứng vững, hoặc là nói chiếm được nó thừa nhận. Ở trong phạm vi nhất định này chỉ cần không gần gũi quá mức thì không có chuyện gì! Nhậm Kiệt là chân chính xâm nhập dò xét trong đó, thậm chí từng giằng co đối kháng cùng các loại lực lượng của trận pháp, phù văn bên trong, tự nhiên biết rõ tình huống của mảnh bia đá này.
Nhậm Kiệt vừa mới ôm Hổ Hổ hạ xuống, đã nhanh chóng nói một lần đơn giản tình huống với Đan Diệu. Trước kia Hổ Hổ đã quen thuộc với mập mạp, bây giờ lại không có Tề Thiên, hơn nữa nhìn thấy hình dáng của mập mạp, không biết có phải bởi vì vừa rồi rất đau lòng hay không, lập tức nó rất thân cận với nàng.
Như thế cũng giúp Nhậm Kiệt tiết kiệm không ít chuyện, vừa lúc để Đan Diệu dỗ dành Hổ Hổ, tên tiểu tử này rõ ràng bị kích động rất lớn. Tuy rằng câu nói của Nhậm Kiệt vừa rồi giúp nó không điên cuồng như trước, nhưng muốn cho nó hoàn toàn khôi phục, còn cần một ít thời gian.
- Ta đều không sao, bọn họ khẳng định sẽ không có chuyện gì, chỉ là vừa rồi định cho hai người bọn họ biết trước để có chuẩn bị, kết quả... Nhậm Thiên Hoành gật đầu, ngược lại cũng tràn đầy lòng tin đối với lục đệ, lục đệ muội của mình, vừa nói vừa bất đắc dĩ nhìn thoáng qua hai người giờ khắc này đang liều mạng chống cự với uy áp khổng lồ kia.
- Nhị thúc! Bên ngoài tình huống như thế nào? Hổ Hổ có Đan Diệu chăm sóc, Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực nhắc nhở biến hóa của lục thúc, lục thẩm, có vấn đề hắn lập tức có thể trợ giúp; mặt khác bên này cũng một lúc làm nhiều việc, lên tiếng hỏi thăm nhị thúc tình huống bên ngoài.
- Tuy rằng điều kiện cấp cho đã rất tốt, tình huống Thiên Hải Đế Quốc bên kia nói rất rõ ràng, nhưng trong binh lính bình thường vẫn còn có một nửa quyết định ly khai, dựa theo gia chủ phân phó trước đó chúng ta cũng không có ngăn cản. Về phần bộ đội tinh nhuệ, ngược lại chỉ có một phần ba ly khai, nhân số người còn lại rất khổng lồ, chỉ có điều những người này là đại quân của Thiên Hải Đế Quốc... Nhậm Thiên Hoành hiểu rõ ý của Nhậm Kiệt, nhưng từ khi lão ra đời đã là đối địch với Thiên Hải Đế Quốc, dĩ vãng có bắt làm tù binh cũng có lợi dụng, nhưng chưa từng có đội ngũ tù binh khổng lồ như thế, điều này làm cho lão nghĩ tới: "Nếu như thật sự muốn những người này hợp nhất đều cảm thấy nhức đầu!"
- Thiên Hải Đế Quốc đã là quá khứ, hơn nữa diệt Thiên Hải Đế Quốc không phải chúng ta, mà là hoàng đế Minh Ngọc Hoàng Triều, mà quan hệ giữa chúng ta cùng hoàng đế ai cũng biết, trải qua nội bộ Thiên Hải Đế Quốc nổi loạn cùng với đại quân Minh Ngọc Hoàng Triều tàn sát, chỉ sợ sẽ tạo thành một oán niệm vô cùng to lớn, đây là cơ sở để chúng ta nắm trong tay bọn họ. Về phần chuyện sau này, cứ từ từ để cho bọn họ sáp nhập vào, không ngừng nghĩ biện pháp đưa người nhà bọn họ tới đây. Bọn họ chính là người trung thành nhất, bởi vì trong lòng bọn họ không có những thứ thâm căn cố đế như Minh Ngọc Hoàng Triều kia! Thấy Nhậm Thiên Hoành lo lắng, Nhậm Kiệt không chút phật lòng, hắn đã sớm nghĩ tới điều này.
Cho nên cùng lúc với Văn Dũng, Văn Tử Hào bọn họ thu nạp nhân tài, đồng thời bên này đại quân mấy trăm vạn Thiên Hải Đế Quốc còn giữ lại hắn cũng không có ý định bỏ qua.
Nhắc tới điều này, Nhậm Thiên Hoành vô cùng tức tối nói: - Nói đến chuyện này đúng là tức cành hông mà! Nhậm gia chúng ta liều sống liều chết, kết quả cuối cùng bọn họ ở bên kia nói hết thảy đều là kế hoạch của họ. Còn bà nó chứ kế hoạch của họ! Nhậm gia ta hy sinh biết bao nhiêu, người trong thiên hạ ai không biết, hắn còn không biết xấu hổ nói đây là dụ địch xâm nhập, bây giờ còn hái được trái cây lại huyên náo khoa trương đối với phía dưới vô cùng lợi hại! Hơn nữa chuyện đã đến nước này, người phía dưới cũng muốn hỏi rõ, sau này chúng ta nên làm gì bây giờ?
Nhậm Thiên Hoành nhìn Nhậm Kiệt vị gia chủ trẻ tuổi này, đã làm cho Nhậm gia ở trong loại sóng gió này đều không có rơi đài, hiện tại Nhậm gia nên đi theo hướng nào, đều nghe một câu nói của hắn. Trên thực tế, cho dù thời khắc này Nhậm Kiệt nói trực tiếp khởi nghĩa vũ trang công chiếm Thiên Hải Đế Quốc, nắm quyền khống chế Thiên Hải Đế Quốc cũng không có bất kỳ người nào nói không! Trên thực tế Nhậm Kiệt thu nhận nhiều đại quân Thiên Hải Đế Quốc như vậy, không ít người đều nghĩ tới chiều hướng này.
Dù sao đã náo loạn thành như vậy, ai cũng biết rõ Nhậm Kiệt không có đặt hoàng thất Minh Ngọc Hoàng Triều ở trong mắt, ngược lại Minh Ngọc Hoàng Triều cũng đối với hắn cùng Nhậm gia y như vậy, đi tới một bước kia cũng là chuyện rất bình thường.
- Nhị thúc! Ngài có muốn làm hoàng đế không? Nếu ngài muốn làm, chúng ta liền đánh hạ thiên hạ này, trước đoạt Thiên Hải Đế Quốc làm cứ điểm, sau đó có thể tự lập làm vua, tiếp theo thậm chí gồm thâu Minh Ngọc Hoàng Triều cũng không hẳn không có khả năng!
Tình huống Thiên Hải Đế Quốc hiện giờ rất hỗn loạn, giờ này đại quân tinh nhuệ của Tây Bắc đại doanh vô cùng cường đại, Thiên Long Quân, cận vệ đội gần như vô địch dưới trạng thái chiến đấu cực hạn ở thế tục; với Nhậm Kiệt tương trợ trận pháp, Giang Trấn lãnh đạo rất nhiều môn nhân, vô số tiền tài, có dược phẩm chi viện, chiếm lĩnh Thiên Hải Đế Quốc đối với bọn họ mà nói không là việc khó gì.
Vừa nghe Nhậm Kiệt hỏi vậy, Nhậm Thiên Hoành lập tức lắc đầu giống như lắc trống bỏi, nói: - Ngươi xem nhị thúc ngươi giống như hạng người đó sao, trò chơi đó ta không có hứng thú!
- Vậy lục thúc hoặc là ngũ thúc thì sao? Nhậm Kiệt lần nữa nhìn Nhậm Thiên Hoành hỏi.
- Ngũ thúc ngươi cứ chờ gặp là biết ngay, hắn cũng không muốn làm hoàng đế đâu! Lục thúc ngươi thì trong mắt chỉ có lục thẩm ngươi, hắn thật không muốn vì thiên hạ mà phí thời gian bồi tiếp lục thẩm ngươi đâu! Tuy rằng không biết rõ rốt cuộc Nhậm Kiệt muốn hỏi cái gì, nhưng Nhậm Thiên Hoành vẫn nghiêm túc đáp lời.