Số lần đọc/download: 3986 / 47
Cập nhật: 2017-06-16 04:48:22 +0700
Chương 1313 : Hồn Đăng Hư Ảnh!
T
hanh âm này, đến từ... Yêu Tiên Cổ Tông!!
Địa phương thần bí đó ở tại tinh không Đệ Cửu Sơn Hải, nhưng cách một số năm mới mở ra một lần, nơi đó không phải Tiên Khư, cũng không thần bí như Tiên Khư, nhưng lại có một đoạn lịch sử, mà từ đó gần như đã trở thành cấm địa của Đệ Cửu Sơn Hải.
Mặc dù cứ cách một số năm, Yêu Tiên Cổ Tông đều sẽ mở ra, mỗi lần đều có thiên kiêu từ những tinh cầu khác nhau tiến vào, trở nên vô cùng quen thuộc, nhưng nó lại cũng vô cùng xa lạ!
Đó là nơi mà Lý chủ năm xưa sáng lập ra, là nơi Quý gia cùng Phương gia đã từng hình thành phát triển, đã tồn tại từ rất lâu đời. Vào lúc đó, tất cả những này cái gọi là tông môn, chẳng qua đều là một bộ phận của Yêu Tiên Cổ Tông mà thôi.
Thánh địa cũng tốt, ba giáo sáu tông cũng được, đều là như thế, chỉ có ba đại đạo môn là siêu nhiên không thuộc Yêu Tiên Cổ Tông.
Theo truyền thuyết, ở nơi đó có một hung thú cho dù là Quý chủ cũng phải kiêng kỵ, kỳ danh là Dạ!
Theo truyền thuyết, con hung thú kia, có lực lượng thời không, có thể khiến cho người khác trở về thời kỳ viễn cổ...
Theo truyền thuyết, nơi đó có một người, hàng năm đều đứng trên một đỉnh núi trên, khi thì cười to, khi thì khóc than, khi thì trầm mặc...
Mà giờ phút này, thanh âm kia chính là từ Yêu Tiên Cổ Tông truyền ra, rơi vào trong tai Mạnh Hạo. Trong nháy mắt Mạnh Hạo lập tức nhận ra, thanh âm kia... chính là Kha Cửu Tư!!
Vì hành sự lỗ mãng, vì kiêu ngạo ương ngạnh, vì gây ra không ít đại họa, cho nên phụ thân Kha Vân Hải thất vọng, đã đổi tên thành Cửu Tư, ý muốn nhắc nhở hắn, trước khi hành sự cần phải suy nghĩ thật kỹ, người đó, chính là Kha Cửu Tư! Thân thể Mạnh Hạo chấn động, hắn không nghĩ tới, khi mình mở ra tiên mạch, khi tất cả cơ duyên đều đã bạo phát, thì cơ duyên đến từ Yêu Tiên Cổ Tông năm xưa... vào giờ khắc này, cũng bạo phát.
Kha Cửu Tư, đó chính là một cái tên mà hắn khó có thể quên được, còn có một cái tên khó quên nhất, đó là... Kha Vân Hải.
Đó là nghĩa phụ của hắn, đó là chiến hồn khiến Mạnh Hạo lần đầu cảm nhận được tình thương của cha, đó là người mà cả đời này, hắn vĩnh viễn không có khả năng quên được.
Mỗi lần nghĩ tới Kha Vân Hải, ánh mắt Mạnh Hạo đều sẽ đỏ lên. Dường như không kềm được nước mắt, hắn nhớ Kha Vân Hải, nhớ lại từng kỷ niệm trong Yêu Tiên Cổ Tông, nhớ thân ảnh tình thương của cha như núi kia.
- "Tiểu đệ, ta thay mặt phụ thân, đưa cho ngươi một mạch"... Mạnh Hạo nghe được câu nói kia, hắn sớm đã hiểu rõ, từ giây phút hắn được Kha Vân Hải chấp nhận kia trở đi, Kha Cửu Tư... theo ý nghĩa nào đó, chính là ca ca của mình.
Mạnh Hạo nhìn về phía tinh không xa xôi, ký ức của hắn, theo một câu nói kia, chợt ùa về.
Tại Yêu Tiên Cổ Tông, lúc này đang có một màn sương mù nồng đậm đến cực hạn che kín, sâu trong màn sương mù kia, là một mảnh phế tích... phế tích không có trời đất, chỉ toàn là một phiến không gian mờ tối.
Mơ hồ có thể thấy được, dường như... ở trên một đỉnh núi, thời khắc này đang có một thân ảnh áo trắng đứng ở nơi đó, quần áo phấp phới, như vĩnh hằng yên lặng.
Trên đỉnh núi, có một cỗ quan tài...
Thân ảnh áo trắngkia, chính là Kha Cửu Tư. Hắn yên lặng đứng ở nơi đó, trên mặt dần dần lộ ra một nụ cười, mang theo tang thương, mang theo hồi ức, mang theo cảm khái, nhẹ giọng lẩm bẩm.
- Tiểu đệ, phụ thân không còn ở đây... ta sẽ chiếu cố cho ngươi. Sau khi khẽ lẩm bẩm, tay phải hắn liền nâng lên, hướng về phía xa phát ra một chỉ, dưới một chỉ kia, toàn bộ phế tích Yêu Tiên Cổ Tông lập tức ầm ầm chấn động, thân thể Dạ đang ngủ say dưới mặt đất kia, dường như cũng khẽ động.
Cùng lúc đó, thời gian dường như đang quay lại trước mặt Kha Cửu Tư, mười năm, trăm năm, ngàn năm, vạn năm... mấy vạn năm...
Xung quanh mặt đất, vô số lầu các, vô số hài cốt, đều đang từ từ thay đổi, lầu các sụp xuống lại khôi phục như lúc ban đầu, hài cốt tử vong từ từ đứng lên, khôi phục máu thịt, thiên địa đã biến mất lại xuất hiện trở về.
Nhưng tiếng cười nói không ngừng vang lên, cầu vồng bay múa, trên bầu trời có người đang giảng đạo, trên mỗi một ngọn núi đều có Tiên thú gầm thét, Ứng Long trên trời như Thiên Không Quân Vương, gào thét bay lượn.
Hết thảy... đều đang khôi phục lại, cho đến khi ngọn núi Kha Cửu Tư đang đứng, động phủ Kha Vân Hải khôi phục lại, lập tức hào quang liền tràn ra, uy áp ngập trời.
"Ầm" một tiếng, cửa động phủ Kha Vân Hải chậm rãi mở ra, một nam nhân trung niên, thần sắc không giận mà uy cất bước đi ra, chính là... Kha Vân Hải!
Khí thế của hắn như cầu vồng, trên người hắn không thấy được chút tử khí nào, cỗ khí tức Chí Tôn ẩn chứa trong thân thể hắn kia, một khi bạo phát ra, tựa như có thể rung chuyển thiên địa.
Hắn cất bước đi ra, đến đỉnh núi, đứng ở ngay vị trí Kha Cửu Tư đang đứng, chồng lên thân ảnh Kha Cửu Tư...
Không biết đây là ngày náo, tháng nào, năm nào, tại trên đỉnh núi này, thân hình Kha Vân Hải cùng con của hắn, đã chồng lên nhau.
Hồi lâu sau, Kha Vân Hải chậm rãi giơ tay lên, lập tức Hồn Đăng đèn rồng bấc phượng bay ra, rơi vào trong tay của hắn, Kha Vân Hải nhìn hồn hỏa, hồi lâu sau mỉm cười, phất tay bay ra một con rồng, con rồng này vừa xuất hiện, lập tức tràn ra cảm giác yêu dị, đằng vân giá vũ, nó gầm lên một tiếng, khiến cho mặt đất chấn động.
- Yêu Tiên Long. Kha Vân Hải hờ hững lên tiếng.
- Yêu Tiên Long. Trong nháy mắt khi Kha Vân Hải lên tiếng, giọng nói Kha Cửu Tư cũng khẽ truyền ra, cùng một động tác, cùng phất tay như vậy, bất đồng duy nhất, chính là trong tay hắn không có Hồn Đăng đèn rồng bấc phượng kia.
- Con rồng này ngưng tụ số kiếp Yêu Tiên, có một tia căn nguyên của Đệ Cửu Sơn, thích hợp nhất để mở ra tiên mạch! Kha Vân Hải vừa nói ra, tay phải bỗng nhiên phát ra một chỉ, lập tức con Yêu Tiên Long kia liền bay thẳng lên tầng mây mù phía trên, trong nháy mắt biến mất.
Theo con rồng này biến mất, thân ảnh Kha Vân Hải cũng từ từ tán đi, chỉ còn lại Kha Cửu Tư ở đó, mà xung quang Yêu Tiên Cổ Tông, cũng vào giờ khắc này, lần nữa biến thành phế tích như cũ, hết thảy trở về hiện tại.
Một tiếng thở dài từ dưới mặt đất truyền ra, Dạ... mở mắt.
Trên ngọn núi, nước mắt Kha Cửu Tư không biết từ lúc nào đã chảy ra.
- Cha... Ta nhớ người... Kha Cửu Tư lẩm bẩm, hồi lâu sau hắn liền ngẩng đầu, nhìn bầu trời bên trên, tay phải điểm ra một chỉ, lập tức mây mù truyền ra tiếng nổ ầm ầm, cấp tốc tản ra, một con rồng mang theo vẻ cổ xưa bỗng nhiên bay ra khỏi mây mù.
Chính là... con Yêu Tiên Long kia.
Con rồng này vốn không tồn tại, nhưng dưới lực lượng của Dạ, khiến nó từ viễn cổ, biến ảo xuất hiện ở hiện tại.
- Đi thôi... Tiểu đệ, đây là ta thay mặt phụ thân, cho ngươi. Kha Cửu Tư lẩm bẩm, rồi vung tay lên. Lập tức đầu Yêu Tiên Long kia gầm thét một tiếng, trực tiếp xé mở mây mù, trong nháy mắt bay đi xa.
Theo nó đã đi xa, thân ảnh Kha Cửu Tư cũng từ từ biến mất, toàn bộ Yêu Tiên Cổ Tông, lần nữa lại bị mây mù tràn ngập, trở về yên tĩnh...
Đầu Yêu Tiên Long kia một đường phá vỡ tinh không, xuất hiện bên ngoài Đông Thắng Tinh, xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo.
Thân thể Mạnh Hạo chấn động, hắn nhìn con rồng này, cảm nhận được khí tức Kha Vân Hải trên đó.
- Nghĩa phụ...
Trong khi Mạnh Hạo bi thương khẽ lẩm bẩm, thì đầu Yêu Tiên Long kia đã phát ra một tiếng "ầm", phóng thẳng tới Mạnh Hạo, trong nháy mắt liền chui vào cơ thể Mạnh Hạo, từ đầu đến cuối, Mạnh Hạo không có chút nào phản kháng cùng bài xích, tùy ý để con rồng này sáp nhập vào trong cơ thể. Lập tức trong thân thể của hắn, trực tiếp mở ra ra một cái tiên mạch hư ảo!
Đó là... mạch thứ 121!
Đó là... quà của Kha Vân Hải, Kha Cửu Tư thay mặt phụ thân đưa ra!
Rầm rầm uỳnh!
Vào giờ khắc này, khí tức trên người Mạnh Hạo điên cuồng bạo phát, vượt qua trước, thậm chí ở phía sau hắn, không ngờ còn mơ hồ xuất hiện Hồn Đăng!!
Cũng đúng lúc đó, tiên môn sắp tiêu tán dường như bị một bàn tay vô hình lôi ra từ trong hư không, tiên quang phóng ra, tiên khí lần nữa bạo phát, tràn vào cơ thể Mạnh Hạo, không ngừng sáp nhập vào đầu tiên mạch thứ 121, khiến cho tiên mạch này nhanh chóng ngưng thực.
Rất nhanh, khi đầu tiên mạch này hoàn toàn thành hình, thì bên ngoài tiên môn lại nhiều hơn một con tiên long.
Đầu tiên long thứ 121 này, toàn thân tràn ra ánh sáng yêu dị, khiến người ta không thấy rõ đến cùng là màu gì, nhưng lại có thể cảm nhận được một cỗ tang thương trên người con tiên long này, dường như nó đã tồn tại từ rất lâu rồi vậy.
Khi đầu tiên long này xuất hiện, thì đồng thời, tại Đệ Cửu Sơn Hải, toàn bộ Yêu Tiên Tông của Chỉ Hương hiện tại đều chấn động, tất cả vật phẩm tông môn cung phụng, vào giờ khắc này đều truyền ra chấn động, dường như đang cộng minh.
Khí tức trên người Mạnh Hạo không ngừng bạo phát ra, theo hư ảnh ngọn đèn xuất hiện phía sau hắn, toàn bộ tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải lập tức trong đầu trở nên ong ong, mặc dù bọn họ sớm đã bị Mạnh Hạo khiến cho chấn động nhiều lần, nhưng lúc này vẫn lần nữa chấn động tâm thần.
- Đó là... Hồn Đăng?
- Tên Phương Hạo này cường đại đến mức khó tin, không ngờ hắn... hắn lại xuất hiện hư ảnh Hồn Đăng!!
- Cho dù chỉ là hư ảnh, nhưng đó cũng là Hồn Đăng a!!
Liên tiếp những tiếng kinh hô, từ rất nhiều nơi trong Đệ Cửu Sơn Hải đồng thời truyền ra.
Bên trong Côn Lôn Đạo, Sở Ngọc Yên quan sát Mạnh Hạo từ đầu đến cuối, nhìn Mạnh Hạo từng bước mở ra tiên mạch, trên mặt của nàng mang đỏ ửng, hai mắt sáng lấp lánh.
Mạnh Hạo, sớm đã in sâu trong đáy lòng của nàng, không xóa đi được.
Đan Quỷ ở bên cạnh, nhìn lên hình ảnh được truyền ra khắp Côn Lôn Đạo kia, mỉm cười, lão hít sâu một hơi, trong mắt hiện ra vẻ hiền hòa.
- Bị đệ tử của mình vượt qua, cũng coi như là một chuyện vui.
Giờ khắc này, trên Đông Thắng Tinh cũng đang truyền ra tiếng kinh hô ầm ĩ, toàn bộ tộc nhân Phương gia trợn tròn mắt, thân thể Phương Tú Sơn lảo đảo lui về phía sau vài bước, thể xác và tinh thần của hắn, từ khi tiên kiếp phủ xuống Mạnh Hạo, liền không ngừng bị chấn động, đã gần đến bờ vực sụp đổ.
- Không có khả năng, không có khả năng... Hắn nhìn những hồn Đăng hư ảo xung quanh Mạnh Hạo kia, tỏ ra không thể tin nổi.
Giữa không trung, Phương Vệ trầm mặc im lặng, nhưng thân thể của hắn lại đang run rẩy, hắn phát hiện ra, quyết tâm chiến đấu với Mạnh Hạo, lúc này đã sắp ngưng tụ không được.
Đại trưởng lão thì vẻ mặt đờ đẫn, trong đầu nổ ầm ầm.
- Lúc trước, lão phu... sai rồi. Rốt cục lão cũng chính miệng nói ra một câu như vậy, suy nghĩ đó đã sớm hiện ra trong lòng lão, nhưng lại bị lão nhiều lần đè nén xuống không nói ra.
----------oOo----------