Số lần đọc/download: 5865 / 83
Cập nhật: 2016-08-02 12:49:32 +0700
Chương 1092: Uy Phong Của Hư Linh (1/2)
B
ảy vây một vẫn rơi vào bị động
Một Hư Linh như cọp giữa bầy dê
Ngay khi mọi người nghe được Bích Viêm truyền âm tới, đang nhao nhao động thủ thì dị biến nổi lên!
Bóng xám do Hư Linh biến thành đột nhiên hiện ra hai điểm hồng mang, thân ảnh của hắn chợt biến thành một bóng người màu xám tro lao như sấm chớp về phía kẻ đứng gần nhất là thanh niên đeo kiếm.
Thanh niên đeo kiếm biến sắc, hắn vung tay thật mạnh, hai thanh Tử sắc phi kiếm lập tức quay lại ngăn ở trước người, hơn nữa còn bắn ra hai đạo Tử sắc kiếm quang dài vài chục trượng giao nhau chém thẳng về phía Hư Linh đang lao đến.
Thân hình Hư Linh giống như sương mù lưu chuyển liên tục, kiếm khí của thanh niên đeo kiếm chém xuống người y giống như không gặp phải vật cản, lập tức xuyên thấu qua.
Một khắc sau, Hư Linh há miệng ra, phun ra một cột sáng màu đen lớn cỡ cánh tay, nhanh chóng bắn ra, lóe lên một cái liền bắn về phía thanh niên đeo kiếm.
Thấy vậy, thanh niên đeo kiếm liền cả kinh, ngân quang trên người chợt lóe lên liền hiện ra một bộ áo giáp bạc, từng đoàn hỏa diễm màu bạc từ trên áo giáp xông tới, ngăn lại cột sáng màu đen.
Thế nhưng cột sáng màu đen này không biết là do cái gì cô đọng thành, nó giống như hư ảnh xuyên qua tầng lớp hỏa diễm rồi đập thẳng vào ngực tên thanh niên đeo kiếm.
Lúc này, hắn chỉ thấy vùng ngực chợt mát lạnh, thân thể và cả áo giáp giống như một tờ giấy, bị cột sáng màu đen xuyên thủng một cách dễ dàng để lại một lỗ hổng đầy máu lớn bằng miệng chén trên lồng ngực của hắn.
Ngay lập tức, máu tươi từ miệng thanh niên đeo kiếm điên cuồng phun ra, trọng thương như vậy làm cho thần chí của hắn có chút mơ hồ, thân hình lung lay sắp đổ.
Thấy vậy, bóng xám liền lóe lên một cái, Hư Linh tranh thủ cơ hội liền nhào tới tên thanh niên đeo kiếm, dùng quỷ trảo chộp lấy đầu của hắn.
Thanh niên đeo kiếm vô cùng kinh hãi, theo bản năng liền muốn trốn tránh, thế nhưng thân thể chỉ vừa động một cái lập tức động tới vết thương, lại há miệng phun ra một ngụm máu tươi, hào quang hộ thể đã suy yếu giờ hầu như đã tiêu tán hoàn toàn.
Gặp tình hình này, khuôn mặt hắn lập tức xám như tro tàn.
Thời gian từ khi Hư Linh thoát ra khỏi tấm lưới màu lục của Bích Viêm cho đến khi tập kích thanh niên đeo kiếm dường như khá dài, thực ra chỉ diễn ra trong một thoáng liền có người lại vẫn lạc dưới bàn tay của Hư Linh.
Ngay lúc này, chợt một cột sáng trắng không hề báo trước từ trên trời giáng xuống bao phủ hoàn toàn thân thể Hư Linh.
Lúc này, Hư Linh chỉ cảm thấy thân thể bỗng nhiên trầm xuống, động tác chậm lại hơn phân nửa.
Đúng lúc này, một cỗ sóng nhiệt từ bên cạnh cuồn cuộn bắn tới, trong không gian cũng nổi lên gợn sóng, một con hỏa long gầm thét nhào tới Hư Linh đang bị giam trong cột sáng.
Ngay khi hỏa long chạm tới thân thể Hư Linh thì trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc đó, thân hình Hư Linh lại lập tức mơ hồ giống như đã hòa tan trong cột sáng trắng, trở nên vô cùng trong suốt.
Oanh một tiếng!
Hỏa Long mang theo vô số tia lửa đỏ rực lao về phía cột sáng trắng, từng mảnh ngút trời sóng nhiệt bắn về bốn phía làm cho trong thời gian ngắn, không ai có thể thấy rõ tình hình bên trong.
Cùng lúc đó, thân thể thanh niên đeo kiếm được một màn hào quang quấn lấy, đem ra xa.
Tên nam tử mày xếch tạo ra Hỏa Long giờ phút này trên người đã đỏ rực như ánh lửa, trong miệng nói lẩm bẩm, theo từng đạo pháp quyết được đánh ra thì thân hình Hỏa Long đang tấn công Hư Linh cũng không ngừng lớn hơn.
Bên kia trên đỉnh đầu lão giả Thạch Khô không biết tự lúc nào đã nhiều ra một tấm gương cổ bề mặt trắng mờ, nó đang liên tục phun ra cột sáng màu trắng kia.
Tên thanh niên đeo kiếm thấy chính mình đã tìm ra đường sống trong chỗ chết, lập tức miệng thở hổn hển, hắn vội vàng lật tay lấy ra mấy viên đan dược ăn vào, vết thương trên ngực lập tức hiện ra một tầng lục quang nhàn nhạt, trong đó có thể thấy được có vô số thịt lồi điên cuồng mọc ra, rất nhanh đã làm kín vết thương.
"Đa tạ nhị vị giúp đỡ!" Tên thanh niên đeo kiếm nghỉ ngơi một chút rồi chắp tay thi lễ về phía nam tử mắt xếch và lão giả áo xanh.
Tên nam tử mắt xếch và lão giả lúc này đang cố gắng hết sức đấu với Hư Linh nên cũng không đáp lại mà chỉ tùy ý gật đầu mà thôi.
"Mọi người cần phải cẩn thận, cột sáng vừa rồi của Hư Linh có lực công kích vô cùng mạnh mẽ, Minh Khí Pháp bảo hình thức ban đầu cấp bậc phòng ngự cũng không thể ngăn cản nổi đâu." Lục quang lóe lên, Bích Viêm cầm Thanh sắc tiểu phiên bay tới bên thanh niên đeo kiếm rồi lật tay lấy ra một tấm phù lục vỗ xuống người y, ngay lập tức một vòng bảo hộ màu xanh lá cây bao phủ hoàn toàn thân hình y rồi trầm giọng nói.
Vừa dứt lời, hai tên U Tộc nửa người nửa thú đã từ hai hướng trái phải mang theo trường tiên màu bạc và phi xoa màu đen tạo ra vô số bóng roi, xoa quang như phô thiên cái địa công kích về phía Hư Linh đang bị bạch quang và Hỏa Long tấn công.
Còn bên kia, Liễu Minh bấm kiếm quyết, Tử Mẫu Âm Hồn Kiếm ngưng tụ lại, tạo ra một bóng kiếm dài khoảng hai ba mươi trượng chém thẳng về phía trước!
Một tiếng nổ rung trời vang lên!
Vị trí của Hư Linh bây giờ đang bị các màn hào quang màu trắng, màu đỏ, màu bạc, màu xám bao phủ toàn thân!
Thế nhưng khi màn hào quang vừa tan đi thì một đám sương mù màu xám liền bắn ra, chỉ sau một cái chớp mắt đã rơi xuống cách đó không xa, màn sương mù thu lại lộ ra thân hình Hư Linh.
Nhìn qua dường như hắn không bị ảnh hưởng chút nào cả, hắn nhíu mày nhìn về phía đám người Bích Viêm, ánh mắt lạnh lùng hiện ra một tia lãnh khốc sát ý!
Đám người Bích Viêm thấy vậy, khuôn mặt đồng loạt biến sắc.
Trong nội tâm Liễu Minh cũng thầm giật mình!
Tu vi tên Hư Linh này chẳng qua chỉ là Chân Đan hậu kỳ, thế nhưng thực lực đã vượt qua dự liệu của bọn hắn, hơn nữa không rõ vì sao, hắn lại có cảm giác rằng thực lực thật sự của Hư Linh dường như không chỉ có như vậy.
"Bích Viêm huynh, tên Hư Linh này đã có thể hóa thành vô hình, tất cả công kích đều không có tác dụng, như vậy ngươi có kế sách gì không?" Tên U tộc bán trùng nhìn về phía Bích Viêm, trầm giọng hỏi.