Số lần đọc/download: 2049 / 14
Cập nhật: 2016-08-23 00:11:40 +0700
Chương 1208 : Văn Dược Vương Ngã Xuống. (1)
V
ăn Dược Vương tâm thần kích động, ánh mắt hưng phấn.
Đột ngột.
Một đạo ánh sáng vàng chói lung linh xé rách không trung, xuất hiện ở trước mặt Văn Dược Vương.
- Ai?
Văn Dược Vương thất kinh, liền ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy xuất hiện ở trước mặt hắn, là một con yêu thú màu vàng thật lớn. Nó tản mát ra uy áp khủng bố, nhưng mà khí tức trên người, vẻn vẹn mới là Nhất Trọng đỉnh phong.
Sắc mặt Văn Dược Vương dịu đi.
- Chỉ là một Nhất Trọng Yêu Vương, cút ngay cho lão phu. Hôm nay lão phu có việc, không rảnh giết ngươi, mau mau cút đi.
Văn Dược Vương mở miệng quát lạnh.
- Ngươi không giết ta, thế nhưng ta muốn giết ngươi.
Phân thân Toản Địa Giáp cười nhạo một tiếng, lợi trảo vàng chói chợt đánh ra.
- Thông thiên Nhất Trảo.
- Ầm ầm!
Khắp thiên địa đều phảng phất bị rung chuyển, một cái lợi trảo vàng chói thật lớn che khuất bầu trời. Nó làm rung động tất cả, đang hung hăng chộp về hướng tới Văn Dược Vương. Lực lượng khủng bố kia khiến cho tâm thần Văn Dược Vương không khỏi chấn động.
- Không tốt, Mạc Thiên Tịch Địa, chắn cho ta.
Nhanh chóng nuốt vào một viên đan dược màu xanh, từ trong cơ thể Văn Dược Vương chợt bộc phát ra những luồng sáng màu xanh bao quanh.
Đám luồng sáng đó chia ra làm hai, một bộ phận trong đó nhanh chóng hình thành một quầng sáng bao bọc toàn thân của hắn. Một bộ phận khác chính là hóa thành những dòng nước chảy, cuồn cuồn chảy về hướng phía trước che chắn lợi trảo vàng chói thật lớn đang đến.
Chúng tạo nên một cái bọc hình tròn, Chân Nguyên Chi Lực hệ thủy mãnh liệt làm cho người ta nghẹt thở.
- Chút tài mọn.
Phân thân Toản Địa Giáp phát ra tiếng cười lạnh khinh thường, lợi trảo vàng chói nhẹ nhàng chấn động, làm cho dòng nước màu xanh bao bọc lợi trảo của hắn chỉ một thoáng liền bị chia năm xẻ bảy.
- Cái gì?
Văn Dược Vương thất kinh, hai mắt trừng lớn tròn xoe, dòng nước màu xanh này chính là một môn tuyệt học cực kỳ đáng sợ của hắn. Đừng nói chỉ là Yêu Vương Nhất Trọng đỉnh phong, cho dù Nhị Trọng Yêu Vương bình thường muốn phá vỡ cũng phải dốc kiệt sức. Thế nhưng làm thế nào...
Trong ánh mắt khó có thể tin nổi của Văn Dược Vương, lợi trảo vàng chói quét đi tất cả.
- Răng rắc.
Màn nước màu xanh trước người Văn Dược Vương phảng phất như bọt biển bị nghiền nát vỡ vụn đúng là yếu ớt không chịu nổi một kích. Ngay sau đó lợi trảo của phân thân Toản Địa Giáp đã hung hăng ghim vào trong ngực Văn Dược Vương.
- Phù phù...
Văn Dược Vương chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng khủng bố không thể chống đỡ thẩm thấu vào, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể chỉ trong khoảnh khắc vỡ thành một đám tương nát. Hắn há mồm phun ra những mẩu nội tạng nho nhỏ, cả người nặng nề đập xuống dưới mặt đất tạo thành một cái hang lớn.
- Chà, lực phòng ngự không tồi, thì ra là Man Vương chiến giáp.
Đôi mắt màu vàng của phân thân Toản Địa Giáp có hơi nheo lại, lạnh lùng nhìn chăm chú cửa hang động đen ngòm phía dưới. Ở trong một kích mới rồi, hắn rõ ràng nhìn thấy, trên người Văn Dược Vương lại có ước chừng năm món Man Vương Nhị Tinh chiến giáp. Ngoại trừ mũ giáp ra, cơ hồ tất cả đều có đầy đủ.
Với thân phận và địa vị của Văn Dược Vương, thu thập năm món Man Vương chiến giáp cũng không tính là chuyện khó khăn gì. Năm món Man Vương chiến giáp mặc dù không cường đại bằng Man Vương Sáo Trang của Lâm Tiêu, nhưng so với hộ giáp phòng ngự trên người vương giả bình thường thì đó là mạnh hơn nhiều lắm.
- Tại sao vậy, làm thế nào có thể như thế. Mạc Thiên Tịch Địa của ta không ngờ lại không chống nổi Nhất Trảo nhẹ nhàng của đối phương. Dưới sự bảo vệ của năm món Man Vương chiến giáp, mà lại vẫn còn bị làm cho tổn thương khủng bố như vậy.
Ở chỗ sâu trong lòng đất, tâm thần Văn Dược Vương kinh hãi. Vì không muốn chết nên hắn liền nhét vào trong miệng nhiều miếng đan dược hơn, đồng thời vận chuyển lực lượng sinh mệnh, điên cuồng chữa trị những vết thương trên người.
Sau khi xâm nhập được vào trong lòng đất, đại não Văn Dược Vương lập tức bắt đầu chuyển động.
Yêu Vương vàng chói này cũng không biết là nơi nào tới, thực lực lại đáng sợ như thế. Nếu như không phải ta có được Mạc Thiên Tịch Địa và Man Vương chiến giáp đồng thời phòng ngự, chỉ sợ một kích vừa rồi là có thể khiến cho ta gần như ngã xuống. Không được, hiện tại quyết không thể nóng đầu, biện pháp duy nhất chính là chờ Vô Song Vương đến.
Nghĩ như vậy, thân thể Văn Dược Vương không tiến mà lui, nhanh chóng lao nhanh về hướng lòng đất sâu dưới đám hài cốt để cố gắng trì hoãn thời gian.
- Tiểu tử này lại cứ như thế chạy trốn.
Phân thân Toản Địa Giáp trợn mắt nhìn. Trải qua quá nhiều chiến đấu như vậy, nhưng hắn có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy Võ Giả không đánh mà chạy đến mức này. Nhưng mà, Văn Dược Vương này có phần cũng quá ngu ngốc. Chạy tới trốn chỗ nào không chạy, không ngờ lại trốn về hướng sâu vào lòng đất.
Phân thân Toản Địa Giáp đột nhiên nhảy vào lòng đất, lợi trảo vàng chói quét ngang làm những tảng lớn hài cốt và đất đá nát bấy. Hắn lấy tốc độ kinh người mà lao về hướng Văn Dược Vương.
So sánh tốc độ trong lòng đất, cho dù là vương giả nhân loại hay là Yêu Vương, phân thân Toản Địa Giáp vẫn còn chưa sợ qua ai. Vẻn vẹn chỉ một lát sau, phân thân Toản Địa Giáp liền nhanh chóng tới gần Văn Dược Vương.
- Cái gì? Tốc độ trong lòng đất của Yêu Vương này lại còn quá nhanh như vậy.
Cảm giác được tốc độ của phân thân Toản Địa Giáp, Văn Dược Vương trợn mắt há hốc mồm, cả kinh mà hồn bay mất vía.
Hắn thay đổi sách lược, lao nhanh về hướng lên mặt đất.
- A? Chuyển hướng?
Phân thân Toản Địa Giáp cười nhạo một tiếng, Nhất Trảo ầm ầm đánh ra. Ánh mắt kia, liền phảng phất như mèo vờn chuột.
Ầm ầm!
Những tảng lớn bùn đất phía trước nát bấy, một cỗ lực lượng khủng bố không thể chống đỡ, trong phút chốc giáng xuống trên người Văn Dược Vương.
Bịch một tiếng, Man Vương chiến giáp bên ngoài thân Văn Dược Vương tỏa ra ánh sáng chói mắt, thân thể trong nháy mắt thiếu chút nữa sẽ bị nát bấy. Hắn há mồm phun ra những đám lớn tiên huyết.
Vèo vèo.
Một người một yêu, một trước một sau, nhanh chóng chạy ra khỏi lòng đất.
Một luồng sáng màu vàng chợt lóe, phân thân Toản Địa Giáp phút chốc đã chắn trước mặt Văn Dược Vương.
- Mẹ kiếp, Yêu Vương màu vàng này đến tột cùng là quái vật gì. Mới chỉ là Nhất Trọng đỉnh phong, cho dù ở trên trời hay trong lòng đất thì tốc độ lại đều nhanh hơn so với vương giả Nhị Trọng đỉnh phong như ta.
Thân hình Văn Dược Vương dừng lại, sắc mặt trắng bệch, trong lòng tức giận mắng không thôi. Bởi vì rằng, hiển nhiên cho dù chính mình trốn đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không có khả năng thoát được bỏ mạng.
- Nhân loại, tại sao ngươi không trốn nữa?
Phân thân Toản Địa Giáp ánh mắt lạnh lùng, hài hước nhìn Văn Dược Vương:
- Ngươi đã không trốn, như vậy chết đi cho ta.
Phân thân Toản Địa Giáp giơ lên lợi trảo vàng chói, toàn thân tản mát ra khí tức khủng bố.
- Không, không, đừng giết ta, ta là Luyện Dược Sư trong nhân loại, phó cốc chủ Dược Vương Cốc, Bán Bộ Dược Vương. Đừng giết ta, ta nguyện ý thần phục Yêu Tộc các ngươi.