Số lần đọc/download: 5865 / 83
Cập nhật: 2016-08-02 12:49:32 +0700
Chương 1066: Áp Sát
L
ãnh Mông lạnh lùng quan sát quân địch chung quanh rồi đột nhiên thở dài, tiếp đó thân thể bạo phóng hắc quang xông về các nơi đang xảy ra hỗn chiến. Bên kia, hơn mười gã vệ binh của hai phe Hàn Thủy và Liệt Diễm đang dựa vào lợi thế số đông vây công bảy tám tên vệ sĩ của thành Lãnh Nguyệt. Mặc dù những Lãnh Nguyệt binh này có tu vi cao hơn một chút so với quân địch nhưng song quyền nan địch tứ thủ vì vầy rõ ràng cả bọn đang rơi vào thế hạ phong.
Đúng vào lúc này, âm thanh gào rú thảm thiết của năm đầu Quỷ Bức Xa lại khiến y trở nên do dự. Không lâu sau, họ Lãnh dường như đã có quyết định bèn cấp tốc quay đầu, trường kích ánh bạc trong tay cũng theo đó run lên phóng ra vô số kích ảnh lập lòe bàng bạc, như gió bão mưa rào xông vào trung tâm chiến đoàn, cuốn văng vài tên U tộc tép riu của thành Hàn Thủy và thành Liệt Diễm. Những binh sĩ U tộc này còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cả người đã bị xoắn nát thành thịt vụn.
Sau khi hoàn thành mọi việc, Lãnh Mông vẫn không dừng lại dù chỉ một chút. Chỉ thấy thân hình của y chớp động vài cái, cả người đã phóng như tên bắn về phía xa xa. Nhưng vào lúc này, một tiếng quát chói tai thình lình vang lên giữa không trung!
“Lãnh Mông đừng hòng trốn thoát!” Lam ảnh chợt lóe lên. Thì ra cự hán áo xanh cầm đầu Hàn Thủy binh, Lam Húc, không biết từ lúc nào đã đuổi sát phía sau, lúc này liền lên tiếng ngăn cản Lãnh Mông.
Chỉ thấy trên đầu họ Lam là một viên châu lóng lánh lớn cỡ nắm tay phát ra hào quang xanh biếc. Không đợi cự hán áo lam thúc giục, mặt ngoài viên châu đã bắn ra đạo đạo hào quang. Sau khi quay tít một vòng, vô số sương mù màu xanh lại thoát ra từ đó rồi biến ảo thành đám mây cực lớn hình phễu. Hơn nữa trong đám mây còn ẩn ẩn vô số phù văn cổ quái bay múa, kéo theo âm thanh xé gió vun vút! Tiếp đó, từng sợi tinh ti màu xanh da trời lại liên tục bốc lên, đan xen lẫn nhau tạo thành mười chiếc xúc tu khổng lồ đánh mạnh về phía Lãnh Mông.
Lãnh Mông thấy vậy bèn khua mạnh trường kích trong tay tạo thành bóng kích bủa giăng tứ phía tiếp đó đại phát thần uy chém đứt toàn bộ xúc tu của đối phương thành hai đoạn. Nào ngờ, Lam Húc ở phía xa thấy vậy chỉ khẽ mỉm cười sau đó không nhanh không chậm biến đổi pháp quyết trên tay.
Chỉ nghe vài tiếng “Phốc” “Phốc”, những đoạn xúc tu rơi rụng giữa không trung đã bất ngờ nổ tung kéo theo sương mù dày đặc nhanh chóng vây chặt Lãnh Mông vào giữa. Sau khi bị biển sương xung quanh vây bọc, họ Lãnh lại không hề làm ra bất cứ động tác gì khác, cứ thế để mặt bản thân bị lôi vào đám mây màu xanh bên trên đỉnh đầu cự hán áo lam.
Tu sĩ họ Lam thấy vậy liền khẽ nhíu mày, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác bất an. Dù sao gã cũng hiểu rõ đối thủ của mình, đối phương không có lí nào lại yếu ớt đến mức thúc thủ chịu trói dễ dàng như vậy. Thế nhưng nghĩ đến uy năng của Hàn Mông Châu khi biến thành hàn vân, gã lại cảm thấy yên tâm hơn nhiều bèn phất tay đánh ra từng đạo pháp quyết khiến cho đám mây trên đầu không ngừng co rút về hình dáng một chiếc kén xanh biếc. Không lâu sau, cự hán áo lam liền thúc giục độn quang, mang theo kén tằm trên đầu bay nhanh về phía xa.
Đúng vào lúc này, tiếng xé gió vun vút liên tiếp truyền đến, vô số bóng người cũng theo đó hiện ra. Thì ra thiếu phụ áo bạc của thành Liệt Diễm lại dẫn theo bốn năm tên Chân Đan cảnh U tộc xông ra bất thần, hơn nữa còn vây bọc Lam Húc vào giữa.
“Ngân Đường phu nhân, ngươi làm vậy là có ý gì? Ta chẳng cho ngươi năm con Quỷ Bức Xa rồi sao?” Cự hán áo lam thấy vậy không khỏi tức giận nhưng rất nhanh liền khôi phục sự bình tĩnh, lạnh lùng chất vấn.
“Lam Húc trưởng lão, ta mới là người nên hỏi câu này! Tuy nói chúng ta đã có ước định từ trước, thành Liệt Diễm chúng ta thu về năm con Quỷ Bức xa còn phía các vị nhận được vật phẩm tiến cống thế nhưng đó là căn cứ vào giá trị không chênh lệch lắm giữa hai phần. May mắn thay, bên ta vừa nhận được tin tức, đồ vật mà Lãnh Nguyệt thành chủ tiến cống, ngoại trừ không ít kỳ trân dị bảo còn có một kiện Minh bảo Cửu Minh Tử Bạch Bàn. Chẳng lẽ Lam Húc trưởng lão lại muốn độc chiếm toàn bộ hay sao?” Thiếu phụ áo bạc nghe vậy bèn không nhanh không chậm nói ra, dường như không thèm để ý đến sự giận dữ của đối phương.
Cự hán áo lam nghe vậy không khỏi đánh giá tình hình trước mắt. Những tên Chân Đan trước mặt đều có thực lực không kém, hơn nữa thiếu phụ kia lại có thực lực không thua gì y, nghĩ đến đây họ Lam bèn ra vẻ bình tĩnh cười phá lên:
“Ngân Đường đạo hữu đã hiểu lầm Lam mỗ rồi. Tại hạ chỉ sợ Lãnh Mông thừa dịp rối loạn chạy mất nên mới tạm ra tay bắt hắn. Về phần cống phẩm có chứa Cửu Minh Tử Bạch Đàn, ta quả thật không hề hay biết, càng không dám nghĩ đến việc độc chiếm cho riêng mình.”
“Nói như vậy là thiếp thân đa nghi rồi.” Thần sắc thiếu phụ áo bạc lộ ra một tia trào phúng.
“Bất quá dù cho phu nhân nói là thật. Giá trị năm đầu Quỷ Bức Xa mà thành Liệt Diễm thu về đã đạt đến con số trăm vạn Minh thạch, cũng không xê xích bao nhiêu so với kiện Minh bảo kia.” Cự hán áo lam nhẹ nhàng thở phào một hơi rồi mới nhàn nhạt nói ra.
“Điều này tất nhiên có thể thương lượng, dù sao Lam Húc đạo hữu là người chính tay bắt được Lãnh Mông. Thế nhưng phần vật tiến cống còn lại phải được đem ra chia đều mới được.” Thiếu phụ kia nghe vậy liền thản nhiên đề nghị.
Cự hán áo lam nhẹ gật đầu. Khi gã đang muốn trả lời gì đó, bên trong kén tằm màu xanh lại đột nhiên truyền đến từng tràng âm thanh “Răng rắc”. Vỏ kén theo đó cũng xuất hiện vô số khe hở khiến gã họ Lam không khỏi kinh hãi, liền muốn ném văng kén tằm thật xa. Nhưng tất cả đều đã muộn!
Chỉ nghe một tiếng “Oanh” thật lớn, kén tằm trên cao bất ngờ nổ tung mang theo mảnh lớn huyết vụ trào ra với thế công như sấm động trời quang, hoàn toàn bao phủ họ Lam vào giữa, hơn nữa còn truyền đến một mùi tanh hôi gắt mũi.
Một phen biến cố xảy ra vô cùng bất ngờ, khiến cho thiếu phụ cùng đám U tộc của thành Liệt Diễm giật mình cả kinh. Thế nhưng không chờ bọn họ làm ra phản ứng, một bóng người huyết sắc đã bay vọt ra từ biển sương màu máu, xộc thẳng về phía vài tên U tộc cạnh bên. Đám người thiếu phụ áo bạc thấy vậy bèn gấp rút thúc giục pháp quyết trong tay khiến cho cơ thể sáng lên vô số quang mang đủ màu đủ sắc.
Bang bang!
Thiếu phụ kia vừa hoàn thành việc ngưng kết hào quang hộ thể thì cả người đã bị tơ máu huyết sắc nện mạnh một cái khiến cho bản thân không kìm được phải thối lui về sau mấy bước. Đúng vào lúc này, huyết vụ vốn đang sôi trào kịch liệt lại đột nhiên hóa thành một đạo độn quang màu máu lao vọt đi với tốc độ không thể tin nổi, nhanh chóng đột phát vòng vây rồi phóng nhanh về phía Đông. Trong chớp mắt, bóng người này đã bỏ đám đông vây bắt lại sau lưng hơn trăm trượng. Đợi khi người phụ nữ kia lần nữa ổn định thân hình, độn quang màu máu chỉ lưu lại một điểm sáng mờ nhạt đang dần tan biến ở phía cuối chân trời.
“Chuyện gì xảy ra? Thứ vừa rồi rốt cuộc là gì vậy?” Người đàn ông đeo mặt nạ đứng cạnh thiếu phụ áo bạc trầm giọng hỏi dò.
“Là Huyết Minh công. Chúng ta đã quá xem thường Lãnh Mông rồi!” Thiếu phụ áo bạc sắc mặt dị thường khó coi, cắn răng nói ra.
“Chúng ta đuổi theo chứ?” Một gã Chân Đan của thành Liệt Diễm đánh tiếng đề nghị.
“Huyết Minh độn mà Lãnh Mông vừa thi triển chính một trong ba loại độn thuật bá đạo nhất tại Cửu U. Hơn nữa nhìn vào biểu hiện vừa rồi có lẽ gã họ Lãnh cũng đã luyện đến cảnh giới đại thành, muốn đuổi theo cũng không kịp nữa rồi!” Thiếu phụ áo bạc oán hận đáp lời.
Vài tên Chân Đan U tộc của thành Liệt Diễm nghe vậy chỉ biết trố mắt nhìn nhau, nhất thời không có kẻ nào định ra được ý kiến gì khả thi.
…
Cùng lúc đó, cách nơi xảy ra quần chiến chừng hơn trăm dặm về phía Đông, Liễu Minh đang bọc mình trong làn kiếm quang màu xám lao đi vun vút giữa không trung. Theo sát sau hắn là độn quang của hai gã Chân Đan U tộc. Một chạy một đuổi qua nhiều dặm đường, rốt cuộc xung quanh đã không thể nhìn thấy tung tích của tộc nhân U tộc nào khác.
Liễu Minh chân giẫm phi kiếm, nhìn như không thèm để ý đến hai cái đuôi phiền toái đang bám riết phía sau, chỉ là tốc độ của hắn lúc nhanh lúc chậm giống như pháp lực trong cơ thể đã khó có thể duy trì lâu hơn. Ánh mắt của hắn cũng theo đó lộ ra ánh nhìn giá rét thấu xương. Đối phương đã một mực bám sát như thế dĩ nhiên là có ý định không chết không thôi.
Sau khi phi hành thêm một đoạn, Liễu Minh nhìn thấy xa xa xuất hiện một sơn cốc nho nhỏ có chút vắng vẻ liền nảy ra ý định gì đó bèn quay đầu nhìn lướt qua sau lưng. Đập vào mắt hắn là hai đạo độn quang của đối phương đã lờ mờ ẩn hiển cách đó mười dặm. Đến lúc này, họ Liễu dường như đã hạ quyết tâm, chỉ thấy chân hắn khẽ động, cả đạo kiếm quang đã lập tức xộc thẳng vào tòa sơn cốc trước mặt.
Hai gã U tộc ở phía xa thấy vậy liền không chút chần chờ thúc giục độn quang ra sức đuổi theo. Một lát sau, Liễu Minh quyết định dừng chân tại một bải đá vụn tương đối rộng rãi. Khi hắn còn đang quan sát bốn phía, giữa không trung đã truyền đến từng tràng xé gió vun vút. Ngay sau đó, hai gã U tộc một cao một lùn đã lần lượt chia ra đáp xuống, tạo thành thế bao vây Liễu Minh vào giữa.
“Ha ha không còn muốn trốn nữa sao? Đã khiến huynh đệ chúng ta tốn nhiều thời gian như vậy còn không ngoan ngoãn nhận lấy cái chết!” Gã U tộc to cao vừa vung tay bắt lấy mâm tròn màu đen vừa nhe răng cười to ngạo nghễ.
Tên Chân Đan còn lại lúc này vẫn không rời khỏi pháp luân đen kịt của mình. Vốn là người cẩn thận, khi nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của đối phương, nội tâm của gã liền mơ hồ nảy sinh cảm giác nguy hiểm. Nhưng tên đồng bạn cao lớn bên kia nào đợi gã suy nghĩ cẩn thận đã vội vàng ra tay xuống tay hạ thủ.
Chỉ thấy hai bàn tay thô to mau chóng hợp lại tạo ra từng tràng âm thanh vù vù trầm thấp, hai mặt nón màu đen liền theo đó úp sát vào nhau tạo thành từng vòng hào quang màu đen nhộn nhạo liên hồi. Vầng sáng chỉ khẽ lóe lên một chút liền hóa thành một đóa Hắc Liên Hoa đen như mực tàu, từ đó huyễn hóa ra trăm đạo nhân quang đen nhánh cuốn thẳng về phía Liễu Minh.
Gã lùn u tộc nhìn thấy đồng bạn ra tay liền vứt đi một chút do cuối cùng. Bàn tay khẽ hiện hắc quang, nhanh chóng lấy ra một thanh gậy ngắn màu đen vung vẩy trước người mấy cái, tạo ra một cuốn vòi rồng ẩn chứa nước sơn đen nhánh như mực. Chỉ nghe âm thanh ầm ầm nổi lên bốn phía, hắc phong đầy trời cũng hùng hổ đánh thốc về phía họ Liễu.
Từng tràng bạo tạc ầm ầm vang lên!
Lưới dao ánh sáng chỉ lóe lên vài cái đã dễ dàng xuyên thủng cơ thể Liễu Minh. Gã U tộc cao to thấy vậy không khỏi lộ vẻ vui mừng thế nhưng chỉ một lúc sau thần sắc của gã lại chợt trở nên vô cùng khó coi. Thì ra Liễu Minh vừa bị quang nhận xuyên thủng lại bị vòi rồng màu đen cuốn qua lại chỉ là một đạo hư ảnh đang dần tiêu tán giữa không trung!
“Không tốt!”
Sau khi thầm kêu một tiéng, gã U tộc cao lớn liền không chút do dự úp chặt hai mặt nón vào nhau tạo thành quang tráo quay tít bao bọc bản thân vào trong nhằm tránh thoát khỏi vị trí nguy hiểm càng nhanh càng tốt.
Nhưng tất cả đều đã muộn!
Chỉ thấy trên đầu gã thình lịnh hiện ra một bóng người mờ nhạt. Ngay sau đó, người vừa xuất hiện liền vung tay bắn ra một đạo hoàng quang có chứa một vật hình cầu màu vàng đất lớn cỡ nắm tay.
Lập tức, hào quang trong viên châu không ngừng bạo phóng tứ phương. Một hư ảnh cự sơn cũng theo đó thình lình xuất hiện, lại tỏa ra hào quang vàng óng khiến cho mâm tròn đen nhánh giống như bị giam lỏng, không cách nào nhúc nhích mảy may!
Ngay sau đó, hư ảnh tiểu sơn với kích thước tăng vọt gấp bội đã lập tức hung hăng đè xuống!