It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1094: MộT NgàY DàI Đằng Đẵng (6)
ý Trạm nén cơn tức giận, nói với Lý Hiển:
- Chư tướng không màng gia tộc để bảo vệ xã tắc! Thái tử lại nề hà chuyện dấn thân vào chỗ chết sao? Việc đã đến nước này, như mũi tên đã đặt lên dây cung, không thể không bắn. Thần không thể khuyên ngăn các tướng sĩ, nếu điện hạ không muốn hành động thì xin điện hạ hãy tự mình đi khuyên ngăn các tướng sĩ!
Lý Trạm tuy rằng phẫn nộ nhưng cũng hiểu rằng một khi việc lớn đã thành, vị Thái tử hèn nhát này sẽ trở thành Hoàng đế, một khi trở thành Hoàng đế, ông ấy chưa chắc đã hèn nhát như vậy, nếu lúc này quá mạo phạm, nói không chừng, lúc nào đó Hoàng đế mới sẽ nghĩ lại việc thất lễ của gã ngày hôm nay, có thể tặng cho gã một đôi hài, vì thế giọng điệu dù phẫn uất nhưng ngôn từ vẫn phải uyển chuyển.
Lúc này, vệ sĩ canh giữ ngoài cửa cung cũng nghe thấy lời của Lý Hiển, từng người từng người tức khắc thở hổn hển, hai mắt đỏ lên, giận dữ. Còn không phải sao, Lý Hiển lúc này như xe mất cương, rõ ràng là muốn đẩy mọi người vào chỗ chết.
Nhìn thấy từng cặp mắt vừa đau khổ vừa phẫn nộ, Lý Hiển lập tức hiểu rằng việc đã đến nước này thật không còn cách quay đầu lại. Nếu ông dám lùi bước, chỉ sợ những tướng sĩ đang tức giận có thể ăn tươi nuốt sống ông. Lý Hiển ngập ngừng buông hai tay, lẩm bẩm:
- Ta…ta nguyện cùng chư quân đi, cũng xin chư quân, dù sao cũng chớ quấy nhiễu mẫu hoàng.
Đây chính là lúc giành giật từng giây từng phút, Lý Trạm cũng không màng nghe ông nói lời vô nghĩa, lập tức lấy tay chặn lại, hai binh sĩ liền giữ Lý Hiển kéo ra ngoài, lập tức có một binh sĩ dắt tới một con Thái Bình mã sớm đã chuẩn bị, mọi người vội vàng đỡ Lý Hiển lên ngựa, liền đến Huyền Vũ môn.
Trong lịch sử đại Đường, đây là lần thứ hai Huyền Vũ môn có biến, vì nhân vật chủ chốt là Lý Hiển không thể thiếu đã đến, nên chính biến đã chính thức bắt đầu rồi!
Dưới Huyền Vũ Môn, Hữu Vũ Lâm tướng quân Dương Nguyên Diễm, Tả Uy Vệ tướng quân Tiết Tư Hành và Thiên kỵ của Dương Phàm giữ ngoài thành, cửa thành khép, đeể lại một khe hở rộng bằng một người đi. Dương Nguyên Diễm và Tiết Tư Hành đang như kiến bò trên chảo nóng, chốc chốc lại quay thò đầu ra nhìn, nhưng Dương Phàm vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.
Bỗng nhiên, có một đám người phía xa vội vàng lao tới, Dương Nguyên Diếm lập tức rút đao ra khỏi vỏ, hạ giọng hô khẩu lệnh, Lý Trạm đáp lại khẩu lệnh, vội nói:
- Thái tử đến rồi!
Dưới Huyền Vũ môn, các tướng sĩ lập tức xôn xao, dù không ai dám reo cao nhưng sự hưng phấn vẫn bộc lộ qua lời nói.
Đến lúc này thì Lý Hiển không thể quay đầu rồi, một khi tỉnh táo trở lại, ông cũng hiểu được lúc này cần trấn an lòng người, khi thấy mọi người nghênh đón, bái kiến liền lắp ba lắp bắp nói:
- Chúng…chúng tướng sĩ đã cực khổ vì quốc gia xã tắc rồi, dũng cảm quên mình, ta ghi lòng tạc dạ!
Dương Nguyên Diễm nói:
- Thái tử, Trương tướng công và Thôi tướng công đã dẫn người tới cung Nghênh Tiên trước rồi, mời Thái tử mau khởi giá, lập đại nghĩa!
Rồi tự mình dắt ngựa cho Lý Hiển, kéo ông chạy theo hướng vào cung, Tả uy Vệ tướng quân Tiết Tư Hành nói với Dương Phàm:
- Dương lão đệ, chúng ta đi nhanh thôi!
Dương Phàm nói với Mã Kiều:
- Lập tức đóng kín Huyền Vũ môn, bất kể ai cũng kiên quyết đóng chặt cổng, tuyệt đối không mở cổng!
- Tuân lệnh!
Mã Kiều đáp lại một tiếng, hét lên:
- Đóng cổng!
Cánh cổng Huyền Vũ Môn nặng nề ầm ầm đóng lại, then cửa hạ xuống, đám người Kiều Mã lập tức cầm giới trèo lên thành, bên này Dương Phàm cũng tay cầm đao, cùng Tiết Tư Hành, Lý Trạm đi nhanh đuổi theo Thái tử.
**********
- Mở cổng!
Lý Thành Khí đứng ở trước Thái Cực cung, trợn mắt hét lớn.
Tương Vương Lý Đán đang ở phủ Tương Vương, Tư Mã Viên Thứ Kỷ, còn có năm người con trai mặc giáp trụ cùng nhau hành động, sau canh hai canh ba, lúc này đã đuổi tới cổng Chu Tước trước cung Thái Cực, đây là đại bản doanh của Nam nha chư vệ.
Cấm quân phòng thủ kinh thành chia là Năm Bắc hai nha, cấm quân lục vệ Bắc nha thật ra là thân quân của Thiên tử, không cần triều đình chính thức truyền đạt mệnh lệnh, cũng không cần mệnh lệnh điều binh của triều đình, bọn họ trực tiếp nghe lệnh Thiên tử. Mà Thập lục vệ Nam nha mới là quân đội quốc gia đích thực cần Thiên tử hạ chiếu, Tể tướng đóng dấu, binh bộ khám hợp, mới có thể ban lệnh điều động.
Phần lớn cấm quân Nam nha phòng thủ các cổng kinh thành có Huân Vệ, Tả Hữu Vệ, Linh Vệ, Sách Vệ, Tả Hữu Võ Vệ, Tả Hữu Kiêu Vệ, Thái tử tam phủ tam vệ...v.v... các binh mã luân phiên canh gác, đan xen đồn trú và túc trực, đến tướng lĩnh cũng luôn phiên nhau, hoàng đế chính là thông qua biện pháp kiểm tra lẫn nhau để tránh tướng lĩnh nào đó độc tài nắm quyền.
Lý Thành Khí và Lý Thành Nghĩa cầm thương ghìm ngựa, lớn tiếng quát lính canh Thái Cực cung:
- Mở cổng!
Lính canh cửa cung thấy họ giơ bó đuốc sáng rực, không khỏi hoảng sợ, vội vàng cầm thương đề phòng, cao giọng nói:
- Ngươi là ai, có sắc thư của Hoàng đế không, Dẫn giá trượng quan và Giám môn quan đâu?
Trọng địa phòng ngự không phải ai cũng có thể tùy tiện tiến vào đấy, muốn đi vào yếu địa quân cơ, phải có sắc thư của Hoàng đế mới được, và có Dẫn giá trượng quan và Giám môn quan dẫn đi, những binh lính kia cũng chỉ là dựa theo quy tắc mà làm việc.
Lý Thành Khí giơ thương lên, lớn tiếng quát:
- Tịnh Châu Mục, Tả Vệ Đại tướng quân, Thái tử vệ suất, An Bắc Đại Đô Hộ, cùng Vương Điện hạ giá lâm, ai dám cản đường.
Đại Đường nối tiếp nhà Tùy thống trị, Tả Hữu Vệ đứng đầu mười sáu vệ Nam nha, Lý Đán – vị Tả Vệ đại tướng quân này là thống soái cao nhất của mười sáu vệ Nam nha, nhưng chớ thấy một loạt quan hàm danh hiệu của Lý Đán nghe mà sợ, nhưng các binh mã các vệ trong kinh thành đều do tướng quân chỉ trì thực hiện nhiệm vụ, Đại tướng quân là chức suông, Đại tướng quân Lý Đán lại càng là hư danh.
Nhưng đạo lý trong đó, chỉ các tướng quân mới hiểu, quân tốt nhỏ bé sao có thể hiểu đạo lý trong đó, có hiểu thì bọn họ cũng không có gan chống lại Đại tướng quân, chỉ ngây người một lúc, Lý Thành Khí, Lý Thành Nghĩa đã xông tới trước cổng, cầm thương đâm tới, một tiếng kêu lớn vang lên, đánh bay hai cỗ xe ngựa lớn ra xa, lập tức dẫn ngựa đi.
Viên Thứ Kỷ và Lý Long Cơ mang theo Tham quân, Điển quân và một đám văn võ thuộc thần, còn có mấy chục phủ thân binh của Tương Vương phủ bảo vệ Tương Vương xông thẳng Thái Cực cung.
Trong Thái Cực cung chư vệ tướng quân liền bị tiếng trống tụ Tướng làm giật mình, khẩn trương đứng lên, vội vàng đuổi tới Thái Cực cung, thấy trên điện đèn đuốc sáng trưng, mấy chục tên chiến sĩ mặc giáp trụ sáng loáng tay cầm đao sắc, xếp hàng hai bên đại điện, đứng đầu là năm viên tiểu tướng đều mặc Kim Giáp, bảo vệ một vị nam tử trung niên mặc vương bào đứng sau soái án, tập trung nhìn kĩ, đúng là Tương Vương.
Tương Vương Lý Đán đứng trang nghiêm sau soái án, đem chưởng binh của hai vị tể tướng gia Chính sự đường khám hợp làm một, trầm giọng nói:
- Nhị Trương mưu phản, dùng thế lực bắt ép thiên hoàng. Nay Bắc môn Nam nha, nhất thể trừ gian! Trương tướng công và Thôi tướng công đã theo bảo vệ Thái tử, soái lĩnh Võ Lâm Vệ vào cung bắt giặc, bản vương phụng mệnh Thái tử, chủ trì Nam nha!
Các tướng vừa nghe, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, Tương Vương nói rất hay, ai không biết đây là tạo phản rồi, nhưng Tương Vương đã xuất hiện ở đây, Thái tử không phải là giả, mà Thái tử nhập cung, không có Võ Lâm Vệ, không có Thiên Kỵ là thân quân Thiên tử trong Bắc môn cấm quân phối hợp tuyệt đối có thể.
Nghĩ đến Thiên tử già nua, lại ốm yếu bệnh nặng, đến lễ mừng tân xuân cũng không thể chủ trì, tân quân thượng vị đã là tất nhiên, ai còn muốn phản kháng? Huống gì Thiên tử luôn luôn nể trọng cấm quân Bắc môn, đối với Nam nha chư vệ thì nuôi dưỡng, cấp dưỡng, quân lương, quân tư... luôn thua kém Bắc nha, thế mà Bắc nha đều phản rồi, bọn chúng là trung thần gì chứ?
Suy nghĩ này chỉ là một phần, quan trọng hơn là Tương Vương điện hạ dám suất lĩnh chọn nhân mã tới tiếp nhận Nam nha, ai biết trong số các tướng lĩnh trên điện, ai là người nương nhờ Tương Vương? Nếu như bản thân có nghi ngờ thì có thể lập tức có người rút đao chém mình hay không?
Vì thế, Tương Vương nói xong, trên đại điện im lặng như tờ, các tướng hồi lâu sau cũng không ai nói lên mối nghi ngờ. Hành động này cố nhiên có nguyên nhân Thiên tử sủng ái Bắc nha cấm quân mà bỏ quên Nam nha, khiến tướng lĩnh Nam nha sinh lòng oán hận, nhưng nhiều tướng lĩnh như vậy mà không ai ngẩng đầu, đổi lại mấy năm trước thì là chuyện không thể.
Tuổi già của Võ Tắc Thiên quả thực đã ảnh hưởng lớn tới vết thương trí mạng của bà, sức kêu gọi, sức khống chế đều nhanh chóng mất đi.
Ánh mắt Tương Vương đảo qua hai bên, lớn tiếng quát:
- Đông cung Thập vệ suất, bước ra!
Đông cung Thập vệ suất tức Thái tử Tả Hữu vệ suất (quân hiệu Siêu thừa), thái tử Tả Hữu Ti Ngự Suất (quân hiệu"Lữ bí" ), thái tử Tả Hữu Thanh Đạo Suất (quân hiệu "Trực đãng" ), Thái tử Tả Hữu Giám Môn Suất và Thái tử Tả Hữu Nội Suất. Trong đó, Tiền lục suất mỗi suất dẫn ba đến năm người tới Chiết Xung phủ, Hậu Tứ suất chỉ dẫn Nội phủ binh.
Đông cung thập suất vốn là thân quân của Thái tử, nhưng từ khi Võ Tắc Thiên làm Thái hậu, binh quyền của Thái tử đối với Đông cung thập suất đã bị tước đoạt. Nhưng Võ Tắc Thiên chỉ tước đoạt binh quyền của Thái tử đối với Đông cung thập xuất chứ không hủy bỏ cơ câu tổ chức của Đông cung thập suất, vì vậy Đông cung thập suất vẫn được giữ nguyên như cũ.
Nhưng cũng từ đó trở đi, Võ Tắc Thiên cũng rất đề phòng Đông cung thập suất, sự đãi ngộ đối với Nam nha cấm quân không bằng Bắc nha cấm quân, sự đãi ngộ đối với Đông cung thập suất còn thấp hơn Nam nha cấm quân, lòng trung thành của quan tướng trong Đông cung thập suất đối với Thái tử thì càng không cần phải nói rồi.
Vì thế, Tương Vương Lý Đán sớm đã lệnh cho Tư Mã Viên Thứ Kỷ cùng tướng lĩnh của Đông cung thập suất gặp gỡ nhau. Viên Thứ Kỷ không đem cơ mật binh gián nói cho họ, chỉ thăm dò sự hiểu biết của họ để nắm bắt. Lúc này tình hình nguy cấp, Tương Vương chính là cáo mượn oai hùm, cũng chỉ có Đông cung thập suất trong tay mới có thể biến giả thành thật.
Tướng lĩnh của Đông cung thập suất có chút nghi ngờ, liền lần lượt đi ra phía trước, lúc đi ra còn nhìn ngang nhìn dọc, chậm chạp kề cà, nhưng khi đứng trước mặt Lý Đán, thì biết đã có thái độ này, vậy thì không có đường lui rồi, động tác âm thanh khi tham kiến Lý Đán lại đều nhịp.
- Tham kiến Đại tướng quân!
Lý Đán chấn thanh nói:
- Siêu thừa quân, nhanh chóng theo Ký Thất Tham quân Khâu Duyệt tăng phòng ngự hai thành Đông Tây, không được cho phép ai tiếp cận cung thành!
Tướng lĩnh Siêu thừa quân đến lúc này cũng không muốn rút lui nữa, trong mọi người, vốn dựa vào y để hướng về LYý Đường, lúc này bèn lớn tiếng đáp lại, liền thấy bên cạnh Lý Đán có một người đi ra, chắp tay với y, nói:
- Tướng quân, xin mời theo ta!
Lý Đán lại nói:
- Lữ Bí quân, nhanh chóng theo Công Tào Tham quân Đậu Hi hiệp trợ Kim Ngô Vệ khống chế đường Chu Tước, phong tỏa các nơi trong kinh thành, nghiêm cấm bất kì kẻ nào tới gần!
Có Siêu thừa quân đi trước đáp lại, Lữ Bí quân cũng không e dè, lại nói, Đông cung thập soái nên do Thái tử chỉ huy, lòng trung thành của họ lớn nhất, vì thế mà thẳng thắng đáp lại, cùng Đậu Hi vội vàng dời đi.
Lý Đán nói tiếp:
- Trực Đãng quân, nhanh chóng cùng Điển quân Khâu Uyển, khống chế các tuyến đường trọng yếu từ thành nam sang thành bắc, cấm tất cả khí trượng nhân mã ra vào!
Quân tướng Trực Đãng đồng thanh đáp lời, Lý Đán lại nói:
- Đông cung tả suất đâu?
- Có mạt tướng!
- Nhanh chóng tới Lâm Truy Vương, đi bắt đám người của phủ Trương Đồng Hưu!
- Đông cung Hữu suất đâu? Nhanh chóng theo Thọ Xuân Vương đi bắt người phủ Vi Thừa Khánh
Theo từng quân lệnh của Lý Đán, binh mã các lộ Nam nha được điều động, những người này một khi nhận lệnh điều động, mỗi đạo binh mã đều không biết động tĩnh của những đội khác, tướng lĩnh mỗi đạo binh mã không thể liên hệ với nhau, nên không thể tạo phản.
Đồng thời, những người này một khi nhận lệnh, đã chỉ nghe Tương Vương đóng doanh không ra ngoài, cũng thể hiện rõ lập trường của họ. Nam nha ổn định rồi!
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan