Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1591 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 572 : Dạy Đồ Đệ Như Thế
uy rằng Nhậm Kiệt cùng Văn Thi Ngữ vẫn đứng đó không vào trong tiệm, nhưng với lực thần hồn của bọn họ, càng không cần cố kỵ tra xét mọi chuyện bên trong.
Mặc dù cửa hàng Giám Bảo kia có chút trận pháp, nhưng Văn Thi Ngữ có lực thần hồn Thái Cực Cảnh, mượn cảm ngộ lúc trước, ôm Cổ Tiểu Bảo hơn 20 ngày lại tự dưng có đột phá, hôm nay đã là lực thần hồn tầng thứ ba.
Cho nên liền biết rõ mọi chuyện bên trong, Văn Thi Ngữ càng nhìn càng cau mày, tuy rằng nàng thoát tục như tiên nữ hạ phàm, nhưng lớn lên ở Ngọc Kinh Thành, còn khống chế cả Hội Văn, tự nhiên không thể không hiểu chuyện giao dịch.
Huống gì dù có hoàn toàn không hiểu, sau khi Cổ Tiểu Bảo đi ra, đám người kia nói chuyện cũng làm nàng biết bọn họ đã làm gì.
Chỉ là khi nàng muốn vận dụng lực thần hồn báo cho Cổ Tiểu Bảo, thậm chí cảnh cáo tên gian thương kia, lại phát hiện mình không làm được, có lực lượng nào đó trói buộc.
Sao... sao lại thế này?
Văn Thi Ngữ bỗng phản ứng lại, dù cho cấp lão tổ như sư phụ nàng cũng không làm được đến cỡ này, thậm chí nàng cũng chưa nghe qua lão tổ ngàn tuổi có thể làm được đến mức này, làm sao trói buộc được lực thần hồn của người khác, thật là quá biến thái.
- Ngươi... Văn Thi Ngữ lập tức nhìn sang Tiếu Kiểm Sát Thần Vương bên cạnh. Tuy rằng nàng dẫn Cổ Tiểu Bảo lịch lãm dã ngoại, nhưng cũng gặp chút tán tu, cộng thêm lực thần hồn của bọn họ, đã sớm biết hiện nay người Đông Hoang đã đặt biệt hiệu Tiếu Kiểm Sát Thần Vương cho tên đeo mặt nạ cười này.
Văn Thi Ngữ nhìn sang, vừa định hỏi sao lại ngăn cản mình, lại phát hiện hắn đang xuất thần nhìn về một hướng.
Gần đây Văn Thi Ngữ phát hiện tình trạng này mấy lần, chỉ là không biết hắn đang xuất thần vì cái gì.
- Chẳng lẽ ngươi cứ nhìn Tiểu Bảo bị gạt, tuy rằng đồ vật đó cũng không sao, nhưng... nhưng ngươi không thể để Tiểu Bảo còn nhỏ đã bị người ta ăn hiếp được chứ. Văn Thi Ngữ bất mãn nói, thấy có người lừa gạt ăn hiếp Cổ Tiểu Bảo, nàng liền không thoải mái.
Tiếu Kiểm Sát Thần Vương này còn là sư phụ của Tiểu Bảo, sao còn ngăn cản mình.
Nhậm Kiệt ngây người xuất thần, hôm nay hắn không cần tự đi xem, hắn vừa tìm được một chỗ có khí tức của Đan Diệu, lại là tiểu nha đầu cố ý để lại, đây là chỗ thứ 3 ở vòng ngoài Đông Hoang, cộng thêm biệt viện hoàng cung là chỗ thứ 4.
Hiển nhiên, nàng sợ Huyễn Chân Tiên Ngọc xảy ra vấn đề, liền bị đối phương lập tức tra ra khóa chặt, nếu ở những chỗ khác nhau đều có khí tức của nàng, vậy thì đối phương khó mà làm được. Nhậm Kiệt cũng không để ý, bởi vì hắn không phát hiện người Đan Tiên Giáo.
Không biết có chuyện gì, gần đây thời gian thừa thải, tóm lại không phải chuyện tốt.
Trong khi Nhậm Kiệt còn đang suy nghĩ, liền nghe lời bất mãn của Văn Thi Ngữ.
- Cô không thể nào vĩnh viễn ở đằng sau nó, chuyện gì cũng nhắc nhở, quá trình trưởng thành chính là trải qua, có một số chuyện cần trải qua mới học được. Bất luận là đau thương hay chiến đấu, đều phải tự mình trải qua quá trình, vĩnh viễn tốt hơn là nghe người khác dạy bảo. Ngăn cản Văn Thi Ngữ tự nhiên là Nhậm Kiệt, đối với hắn, làm nhiều chuyện cùng lúc không là gì cả.
- Nhưng... nó mới 5 tuổi? Văn Thi Ngữ ngây ra, biết Tiếu Kiểm Sát Thần Vương đang dạy dỗ đồ đệ theo cách của mình, nhưng Văn Thi Ngữ vẫn không cam lòng, cảm thấy Cổ Tiểu Bảo bị gạt như vậy liền rất khó chịu.
- Nó không phải đứa nhỏ bình thường, cô cho rằng dùng cách dạy đứa nhỏ bình thường để dạy dỗ đứa nhỏ Thái Cực Cảnh 5 tuổi là thích hợp hay sao?
- Ư... Nhậm Kiệt nói bình thản, lại làm Văn Thi Ngữ ngây người.
- Sư phụ... Sư nương... con mua rất nhiều thứ... Các người xem, con còn mua rất nhiều thứ cho các người... Lúc này, Cổ Tiểu Bảo tay cầm một đống đồ ăn, đây là ở ngoài, trong nhẫn trữ vật còn chứa cả đống đồ mới càn quét, tốn mười mấy vạn linh ngọc, mua những thứ hắn vừa thích liền ném vào, lúc này hưng phấn chạy về.
- Tiểu Bảo, sư phụ cũng muốn đi bán vài thứ, con đi cùng sư phụ chứ. Nhậm Kiệt cũng không nói nhiều, mau chóng đánh dấu lên phần khí tức ở trong tông môn cách đó 3 vạn dặm, một khi bị đụng tới hay phá hủy, Nhậm Kiệt sẽ cảm ứng được.
Cổ Tiểu Bảo còn không biết gì, liền mua thật nhiều thứ, vừa ăn vừa hưng phấn gật đầu.
Văn Thi Ngữ lại tò mò, chẳng lẽ Tiếu Kiểm Sát Thần Vương muốn tự mình ra tay, nhưng nhìn như không giống.
Nhưng Văn Thi Ngữ không cho rằng Tiếu Kiểm Sát Thần Vương là hạng dễ nói chuyện, bắt cóc thiếu tông chủ Cửu m Tông, một mình hủy diệt Thiên Thủy Tông, chuyện gì mà hắn không dám làm, Tiếu Kiểm Sát Thần Vương thanh danh hung ác truyền khắp Đông Hoang, làm sao tùy tiện cho đồ đệ bị người ta lừa gạt ăn hiếp.
Cho nên Văn Thi Ngữ càng thêm tò mò, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Nhậm Kiệt liền dẫn Cổ Tiểu Bảo, Văn Thi Ngữ, tổ hợp ba người siêu cấp bình thường, siêu cấp đen nhỏ bé, siêu cấp xinh đẹp thoát tục, bước vào cửa tiệm.
Rầm! Nhậm Kiệt khoát tay, lấy ra số hàng tương tự Cổ Tiểu Bảo vừa bán, bao gồm một con Long Lân Hổ m Dương Cảnh âm hồn. Trận đánh đó, Nhậm Kiệt yêu cầu đánh chết đám Long Lân Hổ, nhưng không thể làm tổn hại thân thể chúng, trận đó làm Cổ Tiểu Bảo bị thương không nhẹ, suốt 3 ngày đêm mới hoàn thành yêu cầu.
- Ngài xem thế nào, 200 vạn linh ngọc hạ phẩm... Trải qua một phen tính toán, cửa hàng cho ra giá.
- Quá thấp, vụt... Nhậm Kiệt không nói hai lời, thu hồi đồ vật liền đi ra.
- Đừng... đừng mà! Mua bán lớn như thế thật không dễ gặp ở chỗ này, chủ cửa hàng vội vàng nói: - Tối đa 360 vạn linh ngọc hạ phẩm, ngài cũng biết, tuy rằng con Long Lân Hổ đó hoàn chỉnh, nhưng dù sao chưa đạt đến dương hồn. Nếu có thể đạt tới dương hồn, dù chỉ mới đạt đến cũng không chỉ giá này, ta ra giá rất hợp lý.
- Được, trả tiền. Nhậm Kiệt không do dự, trực tiếp giao hàng thu tiền.
360 vạn linh ngọc hạ phẩm nghe thì rất khổng lồ, nhưng đó là tính theo linh ngọc hạ phẩm. Nếu đổi ra trung phẩm thì chỉ là 36 vạn linh ngọc trung phẩm, trên nữa thì cũng chỉ hơn 3000 linh ngọc thượng phẩm mà thôi.
Tiếp theo sau Nhậm Kiệt lại đi mấy cửa hàng, bàn ra Long Lân Hổ nguyên vẹn, trong đó có một nhà đưa ra giá như nhà đầu tiên, nhưng nói thêm mấy câu.
- 300 vạn linh ngọc hạ phẩm là không được, bình thường những thứ này quả thật đáng giá đó, nhưng như vậy các người có thể kiếm 200 vạn linh ngọc hạ phẩm. Nếu như các người chịu đi đại tông môn hoặc là Phòng đấu giá, có lẽ sẽ đến 260 đến 300 vạn. Càng đừng nói, khó cam đoan có thể phát hiện được thứ gì đặc biệt trong cơ thể Long Lân Hổ hoàn chỉnh, đừng nói các người không đi đại tông môn, khó khăn này nọ. Cho các ngươi không gian 100 vạn, những thứ này ta muốn 500 vạn linh ngọc hạ phẩm. Nhậm Kiệt nói mấy câu liền phân tích không gian kiếm lời của bọn họ, làm chưởng quỹ cửa hàng đó sắc mặt khó coi muốn khóc, bởi vì người này quá rõ từng chi tiết.
- Được, ngài hiểu chuyện như vậy thì ta còn nói gì được, coi như chạy chân cho ngài một chuyến... Cuối cùng chủ tiệm cắn răng đồng ý, bởi vì chưa chắc bọn họ kiếm được nhiều như thế, còn phải gánh chịu các chi phí và nguy hiểm.
Ngay từ đầu, Văn Thi Ngữ cùng Cổ Tiểu Bảo đều không rõ, nhưng Văn Thi Ngữ nhanh chóng hiểu được, Cổ Tiểu Bảo dần dần cũng không ăn, đôi mắt mở to nhìn sư phụ.
Một nhà, hai nhà..
Khi sư phụ đến từng cửa hàng bán cùng số đồ, đến cuối cùng bán ra những giá khác nhau, mặt cười đen thui của Cổ Tiểu Bảo đã banh ra, trong mắt lóe lên giận dữ.
Sư phụ thu lấy Long Lân Hổ bình thường, lại bán ra giá cỡ đó, còn mình bán con Long Lân Hổ là lợi hại nhất chỉ sau Long Lân Hổ Vương Thiên Yêu Thú, vậy mà...
Cổ Tiểu Bảo cũng hiểu, hắn không bao giờ thiếu tiền, nhưng rõ ràng bị cái tên tươi cười không ngừng nói này nói kia lừa gạt.
- Tên khốn kiếp, sư phụ, con tìm hắn tính sổ, hắn dám lừa con... Cổ Tiểu Bảo giận dữ không thôi, lực lượng sắp không khống chế được, những người xung quanh nhìn tổ hợp ba người kỳ dị bọn họ, bỗng nhiên cảm nhận áp lực vô cùng, làm sợ đến mức không dám nhìn sang bên này.
- Nhưng người ta đã ký khế ước, vậy làm sao đây? Là con đồng ý, làm sao tới tính sổ? Nhậm Kiệt nhìn Cổ Tiểu Bảo, có những thứ không thể dạy từ từ, một lần khắc sâu là đủ khiến người ta trở nên thông minh.
Mà lúc này không ngừng trải qua chém giết, làm Cổ Tiểu Bảo từ từ nắm giữ lực lượng, biết vận dụng lực lượng Thái Cực Cảnh, Nhậm Kiệt bắt đầu dạy hắn chuyện giữa người vào người.
Hiện tại, Nhậm Kiệt đang không ngừng chỉ ra vấn đề cho Cổ Tiểu Bảo.
- Con... con... Cổ Tiểu Bảo vừa nghe, tức giận nói: - Con phá tiệm của hắn, con giết hắn.
- Ha ha... Nhậm Kiệt bỗng cười: - Với lực lượng của con, điều này không thành vấn đề, nhưng như vậy con còn bán đồ làm gì, trực tiếp cướp là xong. Nếu chỗ này là tông môn vạn năm thì sao, con mà làm loạn, đối phương có thể trấn áp con thì sao?
- Nhưng... nhưng hắn lừa con... Cổ Tiểu Bảo bị Nhậm Kiệt nói sắp khóc, ủy khuất nhìn hắn. Mình bị lừa còn không có cách giải quyết, tuy rằng hắn không có khái niệm lớn đối với tiền, nhưng dù sao trải qua nhiều chuyện không như đứa trẻ 5 tuổi thông thường, hơn nữa so sánh với những thứ Nhậm Kiệt mới bá, làm hắn rung động rất lớn.
- Mua bán đồ, quan trọng là một cái giá trong lòng, cũng như cửa tiệm chúng ta đi đầu tiên, cùng số hàng lại bán giá khác, sao không đi chỗ khác? Nhậm Kiệt nhìn Cổ Tiểu Bảo: - Bởi vì ít nhất hắn mua bán chính đáng, dù sao phải có lợi mới làm, chỉ cần hai bên hài lòng, không cần nghĩ chuyện khác. Sở dĩ con cảm thấy ủy khuất, là bởi hắn coi con là đứa nhỏ, thật là lừa con, hơn nữa chỉ cho con ít tiền như thế, ít đến sau khi con ăn xong chơi xong, thậm chí không còn tiền tiêu vặt nữa. Tuy rằng bây giờ con không thiếu chút tiền đó, nhưng không thể lại bị người ta lừa.
- Vâng, vâng... Nhậm Kiệt phân tích, làm Cổ Tiểu Bảo gật đầu liên tục.
- Cho nên sau này còn phải học thông minh lên, nhất là lui tới với người, lúc giao dịch thì càng hơn nữa, đúng sai đều là tương đối, hiểu chưa? Có một số chuyện, đã làm thì phải gánh hậu quả.
- Vâng! Sư phụ, con hiểu rồi!
- Đương nhiên, chúng ta không ăn hiếp người khác, người ta nên đốt nhang cảm tạ, muốn chiếm tiện nghi của chúng ta là không được. Nhớ kỹ, lúc cần phá quy củ, vậy thì phá, nhưng nếu như bây giờ, muốn chơi trong quy củ cũng thế, nơi này có là tông môn vạn năm, chúng ta không thể làm lớn chuyện, cũng có thể chơi chết bọn họ. Con cầm lấy, tiếp tục đi bán ở cửa hàng đó... Nhậm Kiệt nói rồi, lấy ra Long Lân Hổ Vương, đây làm con Thiên Yêu Thú, dù chỉ mới đạt đến, nhưng giá trị không tầm thường.
- Còn đi cửa tiệm khi nãy? Cổ Tiểu Bảo vừa nghe, liền vò đầu, sư phụ không cho mình đi làm loạn, lại bảo mình đi bán, Cổ Tiểu Bảo mới 5 tuổi liền choáng váng.
- Đi thôi, sư phụ bảo sao con làm vậy. Nhậm Kiệt khoát tay, bảo Cổ Tiểu Bảo đi.
- Vâng! Tuy rằng Cổ Tiểu Bảo vẫn không hiểu, nhưng sư phụ đã nói, hắn đành phải đi.
- Rốt cuộc ngươi đang làm gì, đừng nói Tiểu Bảo mới 5 tuổi, ngay cả ta cũng bị ngươi làm mơ hồ. Ngươi bảo hắn không được dùng võ lực, không cho hắn gây sự, nói nhiều như thế lại bảo hắn đi bán đồ, trong bụng ngươi đang tính cái gì? Văn Thi Ngữ đứng xem cũng mơ hồ, khó hiểu nhìn Nhậm Kiệt.
Nhậm Kiệt nhìn sang Văn Thi Ngữ, lại nhìn bóng lưng Cổ Tiểu Bảo bước đi, nói: - Ta muốn dạy đồ đệ, đó là mọi chuyện không cố định, không phải không được phá vỡ quy củ, chỗ này thì Tiểu Bảo ra tay có ai ngăn cản được, ngay cả tông môn, ta ra tay cũng có thể quét ngang. Nhưng nếu là tông môn ngàn tuổi thì sao, nếu là tông môn vạn năm hay đại giáo vô thượng thì sao. Có những chuyện, hiện tại hắn chưa chắc hiểu thấu, nhưng sau này từ từ sẽ hiểu, một là hiểu thấu, hai là phải có cách chơi trong quy củ. Làm hắn nhớ kỹ bài học lần này, nhưng cũng cho nó biết, làm đồ đệ của ta thì tuyệt đối không thể chịu thiệt, không thể ủy khuất.
Choáng! Văn Thi Ngữ cảm thấy choáng váng, lời này mâu thuẫn trước sau rõ ràng, bảo không được gây sự, nhớ kỹ bài học, lại không được thua thiệt ủy khuất, rõ là tự mâu thuẫn mà.
- Chờ xem, lát nữa cô sẽ hiểu, phải nhớ bài học, nhưng cũng không thể chịu thiệt. Chờ Tiểu Bảo bán xong Long Lân Hổ Vương, chiến đấu gần đây đã đủ cho nó tiêu hóa một thời gian, trước tiên chúng ta về Ngọc Kinh Thành, sau đó ta còn có chuyện, trước tiên giao Tiểu Bảo cho cô một thời gian. Nhậm Kiệt không giải thích tiếp, hắn không thích nói nhiều lý luận, tự mình làm tự lĩnh ngộ mới càng tốt hơn.
Có những thứ biến hóa khôn lường, mỗi người lại làm khác, mâu thuẫn hay không đều phải xem tình huống mà xác định. Nhậm Kiệt muốn dạy rất đặc biệt, chỉ có tự mình trải qua mới lĩnh ngộ.
Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu - Thắng Kỷ Dược Vương Tà Thiếu