Số lần đọc/download: 1505 / 9
Cập nhật: 2016-12-14 08:35:45 +0700
Chương 1139 : Chiến Đấu Kịch Liệt (3)
S
au một khắc, thân hình Càn Kình đã ở vị trí ngoài ba mươi thước.
Hồn vực di chuyển trong nháy mắt!
Khóe miệng Đoạn Phong Bất Nhị cong lên hiện ra một nụ cười mỉm. Hắn lại thôi động hồn vực, một lần nữa đưa Càn Kình đi hơn mười thước, đồng thời cũng nhanh chóng di chuyển những người khác cùng nhau lùi về phía sau, rời khỏi chiến trường.
Cuộc chiến đấu mở ra nhanh, kết thúc cũng cực nhanh.
Trong mấy giây ngắn ngủi, mặt đất phía trước bảo khố đã biến thành đống đổ nát. Nếu như trên người Đoạn Phong Bất Nhị đã bị thương, bất kỳ người nào trong số bọn họ cũng không thể chống lại được hai đại cường giả này.
Cường giả cấp Chân Thánh chỉ có cấp Chân Thánh chống lại được. Số lượng cường giả cấp Thực Thánh như vậy cũng rất khó tạo thành ưu thế hoàn toàn chống lại bọn họ.
Khóe miệng Lý Lôi Long cũng lộ vẻ nụ cười thản nhiên. Tuy rằng cuộc chiến đấu lần này không chiếm được bất kỳ tiện nghi gì, bị người ta hoàn toàn đánh ép, nhưng lại đưa ra rất nhiều gợi ý trong đó. Áp lực cường đại kia khiến máu trong cơ thể thực sự sôi trào.
Huyết mạch thức tỉnh, đầu tiên chính là làm cho huyết mạch sôi trào. Nếu như ngay cả cảm giác sôi trào cũng không có, làm sao có thể thức tỉnh lực lượng.
Tân Nhân Vương càng đánh càng tiến gần đến trận chung kết. Lý Lôi Long rất hi vọng mình sẽ trở nên cường đại. Hắn không chỉ có thể đánh thắng chiến sĩ ngoài huyết mạch, đồng thời cũng muốn chiến thắng Càn Kình.
Hôm nay, bất luận các chiến sĩ tham gia Tân Nhân Vương nào có thừa nhận hay không thừa nhận, Càn Kình vẫn hoàn toàn xứng đáng là người mạnh nhất. Có người muốn bắt được danh hiệu Tân Nhân Vương này, điều đầu tiên phải làm được, chính là vượt qua ngọn núi cao này. Nếu không tất cả đều không cần bàn nữa.
Lý Lôi Long và Càn Kình ở chung nhiều ngày, đã hiểu được cái gì gọi là tư tưởng. Vinh quang và kiêu ngạo của Hoàng Kim Long ba đầu vẫn duy trì, nhưng hắn cũng biết nếu như không lay động được vị trí, căn bản không có khả năng chiến thắng Càn Kình.
Con người, phải nhìn rõ chính mình.
Càn Kình để mặc Đoạn Phong Bất Nhị liên tục di chuyển trong nháy mắt. Một quyền vừa rồi đã tiêu hao rất nhiều thực lực của hắn. Hiện nay đấu khí trong cơ thể còn chưa đủ hai thành của thời kỳ toàn thịnh. Đấu khiếu trong đấu mạch hình như đã hoàn toàn khô cạn.
Từng khối đấu tinh xuất hiện ở trong tay Càn Kình, trong nháy mắt tinh thể từ tràn đầy, biến thành hòn đá hoàn toàn không có đấu năng.
Khoáng mạch đấu tinh thu thập được ở biển cát cổ hoang, giờ phút này ở trong tay Càn Kình đã nhanh chóng tiêu hao. Trên trăm khối đấu tinh đã bị tiêu hao. Càn Kình cảm giác đấu khí trong cơ thể còn chưa đủ ba phần.
Thực lực như vậy, muốn rút lui thật nhanh khỏi Xà Hoàng, căn bản là không thể. Bởi vậy, hắn cũng chỉ có thể dựa vào Đoạn Phong Bất Nhị, di chuyển trong nháy mắt để tránh né.
- Di chuyển trong nháy mắt chính là vô địch sao?
Thân thể Lý Phách thân thể chấn động, long trảo hướng lên bầu trời đánh ra một cái. Nguyên tố ma pháp vô tận giống như núi lửa phun trào. Chúng ở trên không trung hợp thành từng dây nhỏ. Những giây nhỏ này đan xen vào nhau, lại không phải bạo ngược như Tam Sắc Vạn Tuyến Diệt Sát Phong Bạo.
Chúng ở trên không trung tổ hợp lại, trực tiếp tạo thành một mạng lưới cực lớn. Tấm mạng lưới này từ trên bầu trời trực tiếp rơi xuống, bao phủ lấy mọi người.
- Xem lưới vạn vật khó bay của ta đây!
Lý Phách liên tục thôi động nguyên tố ma pháp:
- Thu cho ta!
Con ngươi Đoạn Phong Bất Nhị thoáng co lại.
Nguyên tố ma pháp này thậm chí có thể ảnh hưởng đến trạng thái không gian, khiến người ta di chuyển trong nháy mắt cũng sẽ phải chịu một ít ảnh hưởng.
- Nếu như vậy... Mọi người nghĩ biện pháp tự mình đột phá vòng vây! Ta đưa một người đi!
Đoạn Phong Bất Nhị rống to một tiếng, hồn vực di chuyển trong nháy mắt hoàn toàn bao phủ ở trên người Càn Kình. Không gian kia lại nhanh chóng vặn vẹo. Thân thể Càn Kình trong nháy mắt bay đi khoảng chừng cây số.
Thân thể Càn Kình vừa ra khỏi phạm vi của ma pháp, hắn liền lấy từ trong đấu giới ra Xạ Nguyệt Cung và ba mũi tên nhọn khác, đặt lên trên dây cung, quay đầu lại kéo căng, cũng không nhìn đã bắn ba mũi tên nhanh chóng lao ra ngoài.
Ba mũi tên nhọn nhanh chóng tự xoay tròn, giống như ba ma pháp tất sát trực tiếp nhằm về phía Lý Phách.
Trong nháy mắt, Lý Phách có một ảo giác dường như bị thần xạ thủ của Ma tộc ở trên chiến trường để mắt tới. Hắn liên tục đánh ra ba quyền về phía ba mũi tên đang lao nhanh tới. Ba tiếng nổ vang lên trên không trung.
Thấy Lý Phách phân tâm đối phó với mũi tên của Càn Kình, Hoàng Tuyền lại động thủ. Một băng trùy cực lớn từ dưới chân của hắn nhanh chóng hình thành, lấy khí thế xuyên thủng bầu trời, bỗng nhiên vọt lên.
- Ta dựa vào!
Trong lúc kinh hoảng, Lý Phách trực tiếp tuôn ra một câu thô tục. Băng trùy cực lớn nhắm ngay vị trí trọng yếu của mình. Nơi này nếu thật sự bị trúng, thân là cường giả Chân Thánh cũng không dám nói sẽ hoàn toàn không bị thương tổn.
- Chuyển người!
Bàn tay Đoạn Phong Bất Nhị đưa một vòng, trực tiếp di chuyển mọi người trong nháy mắt rời khỏi đó.
Bàn Hoành Cơ nhìn mọi người biến mất ở dưới màn đêm, cười khẽ. Những tiểu tử này đúng là lợi hại! Nếu như là cuộc chiến sinh tử, bản thân hai người mình còn có thể lưu tất cả bọn họ lại.
Chỉ có điều... Thực lực như thế có thể làm được tới mức như thế...
Bàn Hoành Cơ và Lý Phách nhìn nhau cười, cả hai đều nhìn thấy sự hài lòng và thưởng thức trong mắt đối phương.
- Chúc mừng Lý lão gia chủ. Tiểu tử Lý Lôi Long kia không tồi. Tiến bộ hơn so với trước đây rất nhiều.
- Đoạn Phong Bất Nhị của ngươi cũng không tồi.
Lý Phách cười ha hả nói:
- Chỉ tiếc, Bàn Mộng Thần bế quan trùng kích thức tỉnh, nếu không tối nay hẳn sẽ càng hoàn mỹ hơn.
Bàn Hoành Cơ thở dài. Bàn Mộng Thần bởi vì liên quan tới Càn Kình, quả thực lại có rất nhiều tiến bộ, thậm chí bắt đầu cảm giác được máu sôi trào. Có thể vài ngày nữa sẽ thật sự đạt tới thực lực Thực Thánh đỉnh phong. Chỉ tiếc hắn đã bở lỡ một trận chiến này.
Càn Kình thoát khỏi sự truy đuổi của Bàn Hoành Cơ và Lý Phách, dưới chân không ngừng nhanh chóng rời đi.
Chuyện lần này là hợp tác, cũng là một loại thử thách. Càn Kình thậm chí nghi ngờ hai đại cao thủ chẳng qua là sự ngăn cản đầu tiên. Còn có thể có những ngăn cản khác. Nếu như chạy chậm một chút, có lẽ có thể thật sự bị cản lại.
Hơn nữa, trong hoàng thành canh phòng nghiêm ngặt. Mọi người đồng loạt ra tay tạo thành chấn động lớn. Tuy rằng không thể nói có thể kinh động nửa Thần Đô thành, nhưng cũng đủ kinh động toàn bộ hoàng cung. Đám người Càn Chiến Huyền bình thường không quản những chuyện như thế. Nhưng nếu như lúc này đi tới gần một chút gây náo nhiệt, mình tất nhiên sẽ bị lưu lại.
Chạy nhanh một chút!
Càn Kình cảm nhận được bạn đồng hành thoát khỏi sự vây khốn, trong chớp mắt cũng không tiếp tục giữ lại, dưới chân sử dụng tốc độ nhanh nhất chạy trốn. Người bình thường căn bản không nhìn thấy được thân thể hắn nhanh chóng di chuyển.
Vượt qua bức tường cao này, sau đó...