"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Mạc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 1954 - chưa đầy đủ
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6138 / 35
Cập nhật: 2015-11-12 21:57:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1132: Đại Nhi
ầu trời trong trẻo, ánh nắng tươi sáng.
Thời tiết hôm nay thật tốt. Lúc Sở Hoan trở về phủ tổng đốc, trong đầu vẫn nghĩ đến dáng dấp kiều mỵ của Lâm Lang, nhất là cuối cùng Lâm Lang dùng bộ ngực và cặp môi đỏ mọng giúp hắn giải quyết, vẻ mặt quyến rũ, khiến tim của Sở đại tổng đốc bây giờ còn đập thình thịch, toàn thân hắn sảng khoái, vẫn còn hơi nhũn ra, tối hôm qua thế mà dây dưa với Lâm Lang cả đêm, thể lực của mình cũng hao tổn.
Bất quá có Lâm Lang phu nhân nở nang thành thục như vậy trong ngực, tổng đốc đại nhân sao có thể giữ gìn thể lực cho được.
Cửa lớn phủ tổng đốc môn mở rộng, Sở Hoan liếc mắt liền thấy Bạch Hạt Tử tựa bên cạnh cửa ngáy o...o. Bạch Hạt Tử ôm trong ngực một cây đao, tiếng ngáy đinh tai nhức óc.
Nhìn thấy Sở Hoan trở về, vài tên võ sĩ cận vệ trấn giữ trước cửa đang muốn hành lễ, nhưng Sở Hoan khoát khoát tay, tung người xuống ngựa, lặng yên không tiếng động đi đến bên cạnh Bạch Hạt Tử, càng lặng yên không tiếng rút cây đao từ trong ngực Bạch Hạt Tử ra, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Tổng đốc đại nhân đã gác lưỡi đao lên cổ Bạch Hạt Tử.
Bạch Hạt Tử trong lúc ngủ mơ cảm thấy cổ mình mát lạnh, y dù sao cũng là người tập võ, đối với chuyện này cực kỳ nhạy cảm, trước tiên là chụp lấy đao, lại phát hiện đao trong ngực mình không còn nữa, mà trên cổ rõ ràng đang gác một cây đao, nhìn cũng không nhìn Sở Hoan, lập tức nghiêm túc trang trọng nói:
- Bằng hữu, đều là người lăn lộn trong giới, không có thù sinh tử gì, chuyện gì cũng có thể bàn bạc, ngươi muốn gì cứ việc nói.
Lời vừa ra khỏi miệng, cảm thấy hình như không đúng, khóe mắt liếc lên, liền thấy Sở Hoan đang cười toe toét nhìn mình, lập tức thở phào một cái, Sở Hoan đã rút đao lại, nhìn mọi người cười nói:
- Mọi người học hỏi đi, Bạch lão đại chúng ta mới là gặp việc không loạn, dù xảy ra chuyện gì, đều không nên hoảng hốt.
Bạch Hạt Tử hơi xấu hổ, đứng dậy Sở Hoan đưa đao qua, Bạch Hạt Tử nhận lấy cất đi, Sở Hoan cười hỏi:
- Nghe Kỳ Hoành nói, ngươi vẫn luôn canh giữ trước cửa phủ?
Bạch Hạt Tử lúng túng nói:
- Vâng!
Thật ra hôm qua y biết Sở Hoan chiến thắng trở về, lúc đầu cũng muốn ra ngoài thành nghênh đón, chỉ là suy nghĩ cẩn thận, quá nhiều người ra ngoài nghênh đón rồi, thêm một mình y không nhiều, vắng một mình y cũng không ít, cho dù đi, cũng chưa chắc được Sở Hoan khen ngợi, trong lòng liền nghĩ cứ để Kỳ Hoành dẫn người đi đón, mình ở lại trong phủ, tự mình trấn giữ trước cửa, đợi khi Sở Hoan trở về, liền thấy y chính là một thuộc hạ cực kỳ trung thành.
Chỉ là, từ sáng sớm hôm qua đợi thẳng đến tối, vẫn không thấy Sở Hoan trở về, y ăn uống đều ở trước cửa phủ, đêm qua Sở Hoan cho người về báo, bảo là về trễ một chút, Bạch Hạt Tử cũng không biết bao giờ mới về, đợi đến nửa đêm vô cùng buồn ngủ, nhưng sợ Sở Hoan có thể về bất cứ lúc nào, mình cũng không thể công cốc như vậy, chỉ đành cố gắng chịu đựng.
Y lúc trước chỉ là một tên thủ lĩnh lưu manh trong huyện thành, đi theo Sở Hoan cũng là muốn trong cuộc đời có thể làm nên chút chuyện, làm rạng rỡ tổ tiên, sau khi đi theo Sở Hoan, mặc dù y không có chức tước gì, nhưng là thân tín của Sở Hoan, thân phận y vẫn không hề thấp, hiện nay trong nội thành Sóc Tuyền, quan lại lớn nhỏ nhìn thấy y, cũng đều rất khách sáo.
Bạch Hạt Tử rất thích cảm giác này, trong lòng nhận định, đi theo Sở Hoan, dù cuối cùng có mất mạng, thì cũng đã nở mày nở mặt, cũng là đáng giá.
Lần này Sở Hoan xuất chinh, toàn thắng trở về, Bạch Hạt Tử biết rõ con đường phía trước của Sở Hoan sẽ càng thêm huy hoàng, càng nhất quyết sống chết gì cũng phải đi theo Sở Hoan, hơn nữa nhất định phải làm cho tổng đốc đại nhân xem trọng mình.
Chỉ là, đến sáng hôm nay, mắt y thật không thể chịu được nữa, ôm đại đao muốn chợp mắt một chút, vừa nhắm mắt, liền đã ngáy o o, nếu không phải Sở Hoan trở về, cũng không biết sẽ ngủ tới khi nào.
Sở Hoan cũng hiểu rõ tấm lòng của Bạch Hạt Tử, vỗ vỗ vai y, hỏi:
- Trong nhà đều khỏe cả chứ?
- Đại nhân yên tâm, có ta ở đây, ai cũng không dám quấy nhiễu trong nhà.
Bạch Hạt Tử ưỡn ngực, thấy Sở Hoan đã bước vào trong sân, vẫy tay cho người dắt tuấn mã của Sở Hoan về tàu ngựa, rồi mới theo sau Sở Hoan nói:
- Phu nhân biết đại nhân đi Tô phủ dự tiệc, sợ đại nhân nửa đêm sẽ đói, cho nên nấu đồ ăn khuya, chờ đại nhân trở về, chờ cả đêm, cuối cùng cũng không thấy đại nhân về...!
Nói đến đây, y vội vàng im miệng, nghĩ mình nói như vậy, hình như là đang trách Sở Hoan không bận tâm đến gia đình.
Sở Hoan ngừng bước, trong lòng có chút áy náy, nói khẽ:
- Phu nhân đã dậy chưa?
- Tối qua phu nhân vẫn luôn chờ ở đại đường, đến sáng mới về phòng nghỉ ngơi, bây giờ chắc đã ngủ rồi.
Bạch Hạt Tử thở dài:
- Đại nhân, ngài đi rồi, phu nhân luôn lo lắng cho ngài, ngày đêm đều tụng kinh trước tượng Phật, hi vọng ngài có thể bình an trở về, phu nhân đối với ngài... thật không biết phải nói sao.
- Ta biết.
Sở Hoan quay người lại, lần nữa vỗ vỗ vai Bạch Hạt Tử:
- Lần này ngươi cũng cực khổ rồi, lát nữa sẽ có ban thưởng.
- Thật ra, ta cũng không cần ban thưởng gì.
Bạch Hạt Tử chân thành nói:
- Đại nhân có thể bình an vô sự, cả nhà lớn nhỏ đều rất vui mừng.
Sở Hoan biết đây là lời tâm huyết của Bạch Hạt Tử, nhẹ gật đầu.
- Áh, đúng rồi, còn có một việc suýt nữa quên mất.
Bạch Hạt Tử vỗ đầu một cái:
- Đại nhân, hôm qua có một người tên Tiếu Hằng tới bái kiến, đại nhân không ở nhà, hắn nói hôm nay sẽ quay lại.
- Tiếu Hằng?
Sở Hoan nhíu mày.
- Hắn nói chắc là đại nhân sẽ biết.
Bạch Hạt Tử nói:
- Hắn tự xưng là cháu trai của tổng đốc Bắc Sơn Tiếu Hoán Chương.
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Là hắn.
Nhớ lại, lúc trước vừa tới Tây Bắc, Tiếu Hoán Chương tự mình dẫn theo người nhà đến thăm hỏi, lúc ấy, chẳng những có Tiếu Hoán Chương và phu nhân của y, còn có La Định Tây thống lĩnh cấm vệ quân Bắc Sơn, cùng với cháu trai Tiếu Hoán Chương là Tiếu Hằng, đã từng gặp qua, Sở Hoan ngược lại nhớ mang máng, người tên Tiếu Hằng kia hình như là một thanh niên tướng mạo anh tuấn.
Bạch Hạt Tử cũng siết nắm đấm nói:
- Tiếu Hoán Chương xuất binh ở biên giới, Hiên Viên tướng quân suất lĩnh binh mã một doanh đi Giáp Châu, bây giờ Tiếu Hằng này chạy tới, nhất định chả phải chuyện tốt lành gì.
- Hắn nói hôm nay sẽ lại đến đây?
- Đúng vậy.
Bạch Hạt Tử gật đầu nói:
- Vốn cũng không quá khách sáo với hắn, nhưng hắn ngược lại rất khiêm tốn, chỉ nói có chuyện quan trọng muốn bái kiến đại nhân, còn nói hôm nay sẽ quay lại.
Sở Hoan suy nghĩ một chút, vẫy tay bảo Bạch Hạt Tử đến gần, kề tai nói nhỏ, Bạch Hạt Tử liên tục gật đầu, trên mặt hiện ra nụ cười âm hiểm.
Sở Hoan muốn lập tức đi gặp Tố Nương, nhưng nghĩ đến Tố Nương vừa nghỉ ngơi, lúc này qua đó, lại làm nàng tỉnh giấc, liền lập tức nghĩ tới Lâm Đại Nhi, lần này hắn xuất chinh, nữ nhân khiến hắn nhớ nhung đúng là không ít, nghĩ mình bây giờ vướng bận càng lúc càng nhiều, không nén được lắc đầu, cười khổ một tiếng.
Cửa viện chỗ Lâm Đại Nhi vẫn đang đóng kín, trong nhà im ắng, người không biết còn tưởng rằng đây là nhà trống, Sở Hoan vốn định gõ cửa, do dự một chút, vẫn là leo tường vào.
Bước vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng hết sức sạch sẽ, ho khan hai tiếng, phòng bên cạnh có tiếng động, nhưng chẳng thấy ai lên tiếng, Sở Hoan cười khổ lắc đầu, biết Lâm Đại Nhi lạnh nhạt tính tình, liền bước tới, nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng cửa phòng không có chốt, lạch cạch hé mở, Sở Hoan tằng hắng một cái, hỏi:
- Đại Nhi, ta vào được không?
Giọng nói của Lâm Đại Nhi rốt cuộc truyền tới:
- Cửa không khóa... cho dù có chốt cửa, Sở đại nhân ngài cũng có thể đá văng ra, trên đời này hình như còn chưa có cánh cửa nào có thể ngăn được ngài..
Sở Hoan thở dài, đẩy cửa vào, mùi thơm trong phòng xông vào mũi, nhìn lướt qua, vô cùng ngăn nắp, Lâm Đại Nhi rõ ràng là cái người thích sạch sẽ, lúc này, nàng đang ngồi trên một cái ghế, trên bàn có để một quyển sách, hiệp nữ nhiều năm đi lại giang hồ này, bây giờ giống như một tiểu thư con nhà có chữ, mái tóc búi lên, ăn mặc vô cùng thanh khiết, xinh đẹp động lòng người.
Ánh mắt Lâm Đại Nhi hơi liếc lên, nhìn Sở Hoan một cái, tiếp tục cúi đầu đọc sách, nhàn nhạt hỏi:
- Sở đại nhân có gì chỉ giáo?
Sở Hoan đi tới, nói:
- Sớm như vậy mà đã thức dậy rồi?
- Phải.
Lâm Đại Nhi trả lời vô cùng ngắn gọn.
Sở Hoan đi đến bên cạnh Lâm Đại Nhi, cái nhìn đầu tiên liền rơi lên bụng của nàng, chỉ thấy phần bụng của Lâm Đại Nhi đã nhô lên cao cao, váy áo đã không thể che được nữa, trong lòng lập tức có chút áy náy, nghĩ đến nàng ở đây có một mình, mặc dù tính thích cô độc, nhưng vẫn quá tịch mịch rồi, liền dịu dàng nói:
- Mấy ngày nay sống tốt chứ?
Lâm Đại Nhi ngẩng đầu, mắt liếc nhìn Sở Hoan, thấy vẻ mặt Sở Hoan ôn hòa, giọng nàng cũng dịu đi một chút, nói:
- Tôn đại phu chăm sóc rất tốt, không có gì không ổn...!
Dừng một chút, cuối cùng lại nói:
- Nghe nói ngài thắng trận? Ta có nên chúc mừng ngài hay không?
- Thật ra cũng không có gì đáng chúc mừng.
Sở Hoan ngồi xuống cạnh Lâm Đại Nhi, lắc đầu nói:
- Mỗi lần thắng trận, nghĩa là đã chết rất nhiều người."
- Thì ra Sở đại nhân còn có lòng trách trời thương người.
Lâm Đại Nhi mặt không biểu tình, nói:
- Kế tiếp triều đình có phải nên thăng quan tiến tước cho ngài rồi không?
Sở Hoan lại cười nói:
- Đại Nhi, nàng cảm thấy triều đình sẽ thăng quan tiến tước cho ta sao?
Hắn gọi "Đại Nhi", tỏ ra vô cùng thân thiết, Lâm Đại Nhi hình như cũng không ghét bỏ cách xưng hô này, chỉ nói:
- Ngài đã là tổng đốc một đạo, còn muốn thăng quan tiến tước, cẩu hoàng đế cũng không biết phải lấy gì thưởng ngài nữa, nhưng mà quan chức quá cao cũng không phải chuyện tốt, tựa như đao kiếm quá sắc sẽ rất dễ gẫy.
- Hả?
Lâm Đại Nhi hiếm khi chịu nói nhiều thêm mấy câu, Sở Hoan rất hứng thú, cười hỏi:
- Mấy câu này nghĩa là gì?
- Ngài không hiểu thật sao?
- Ngươi cũng biết, ta là người vô cùng chất phác.
Sở Hoan thở dài:
- Có rất nhiều chuyện ta nhìn không hiểu, có nhiều lời ta cũng nghe không hiểu.
Lâm Đại Nhi thấy hắn nói bản thân "chất phác", trong mắt hiện lên ý cười, nhưng chỉ lóe lên một chốc, nói khẽ:
- Chỉ sợ không tới vài năm nữa, chức quan của Đại Tần chẳng những không đáng tiền, mà lại thành vướng bận.
Sở Hoan nhíu mày, chỉ cảm thấy Lâm Đại Nhi nói ý ở ngoài lời.
- Ở đây dù sao cũng là phủ tổng đốc, vẫn có khá nhiều lời ra tiếng vào.
Lâm Đại Nhi nói khẽ:
- Dù chỉ là một đại phu, cũng nghe người khác nói không ít chuyện, ta muốn hỏi thăm chút chuyện từ miệng một đại phu, đương nhiên cũng không phải là việc khó khăn.
Sở Hoan mỉm cười gật đầu.
Tôn đại phu được Sở Hoan dặn dò, phải giúp Lâm Đại Nhi điều dưỡng thân thể, đứa bé trong bụng Lâm Đại Nhi dù sao cũng là con đầu của Sở Hoan, Sở Hoan vẫn hết sức coi trọng, dặn dò Tôn Bác Liễu phải bắt mạch cho Lâm Đại Nhi đúng giờ, Lâm Đại Nhi mặc dù tính tình cổ quái, nhưng đối với đứa bé trong bụng, tất nhiên không dám sơ sẩy, mỗi lần Tôn Bác Liễu bắt mạch, Lâm Đại Nhi đều rất hợp tác, lúc chẩn đoán, nói chuyện vài câu, cũng hợp tình hợp lý.
- Lôi Cô Hoành tất nhiên có thể đánh trận, nhưng lúc ông ta còn trẻ từng chinh chiến khắp nơi, vết thương trên người rất nhiều, lớn tuổi rồi, những vết thương cũ kia e rằng vẫn luôn làm khó ông ta.
Lâm Đại Nhi mặt không biểu tình, giọng nói lãnh đạm:
- Cẩu hoàng đế mặc dù sưu cao thế nặng, vơ vét dân chúng, nhưng số bạc kia đều bị hắn dùng mất, hắn chẳng giúp Lôi Cô Hoành được bao nhiêu. Đạo Thiên Môn tuy là tà ma ngoại đạo, nhưng lại mê hoặc được đông đảo dân chúng, Lôi Cô Hoành cuối cùng ngăn cản không nổi, ông ta ngày đêm lo lắng, sợ mình sống không được bao lâu...!
Khóe miệng hé ra một nụ cười lạnh lùng:
- Ngay như Dư Bất Khuất, mang thương tích đến Tây Bắc, cuối cùng chẳng phải đã chết ở đây sao.
Sở Hoan nghe giọng của Lâm Đại Nhi, biết nàng thật sự đã không còn trông đợi ở đạo Thiên Môn. Lúc trước khi Sáp Huyết hội còn tồn tại, nương dựa vào đạo Thiên Môn, Lâm Đại Nhi từng nghĩ sẽ lợi dụng thế lực của đạo Thiên Môn để báo thù, từng đặt hi vọng vào đạo Thiên Môn, nhưng trải qua chuyện ở An Ấp, Lâm Đại Nhi đã hiểu rõ mục đích thật sự của đạo Thiên Môn, cũng hoàn toàn không còn hi vọng gì ở đạo Thiên Môn nữa.
Quốc Sắc Sinh Kiêu Quốc Sắc Sinh Kiêu - Sa Mạc Quốc Sắc Sinh Kiêu