"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1048: Cầu Vương
au khi tan triều, ngự giá quay về Trường Sinh viện, Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông sai người thu hồi 1300 cuốn sách Tam giáo châu anh, sai trăm tên nội thị đem sách về Phụng thần giám, nhập kho khóa kĩ, sau đó liền quay về Trường Sinh viện phục mệnh. Hoàng đế không đáp ứng phong Vương cho hai người vì thế lúc này hai người cũng không vui vẻ gì, lại muốn rèn sắt khi còn nóng, giật dây nữ hoàng ân chuẩn đề nghị này.
Đối với Võ Tam Tư và Thái Tử Lý Hiển, Tương Vương Lý Đán đề cử phong Vương cho hai người đích thực là có ý đồ riêng, kỳ thật Võ Tắc Thiên chỉ cần liếc mắt một cái là hiểu rõ tất cả, tuy nhiên đây lai là con thân sinh và cháu ruột của mình luôn không có ý tốt với Nhị Trương, Võ Tắc Thiên liền không tiện chiều theo nguyện vọng này của họ.
Hai người vừa đến, Võ Tắc Thiên liền hiểu ngay ý đồ của họ, cười nói:
- Ngũ Lang, Lục Lang, chỉ dựa vào một chút kế sách mà cũng đòi được phong vương, các ngươi không sợ người trong thiên hạ chê cười hay sao? Việc này trong lòng trẫm đã có chủ ý, các ngươi không cần nhiều lời, hiện giờ các ngươi ở bên người trẫm, mặc dù không mang danh quận vương nhưng đã có quyền lực thật sự trong tay còn chưa đủ sao?
Nhị Trương còn chưa nói gì đã bị Võ Tắc Thiên chặn miệng, đành phải không đề cập gì đến việc này, hai người ngồi chơi với Võ Tắc Thiên một lúc. Đến khi Võ Tắc Thiên mệt mỏi muốn đi nghỉ, hai người mới tiếc nuối ra về. Vừa ra khỏi Trường Sinh viện, Trương Dịch Chi liền ngay lập tức thảo luận với huynh đệ của mình, phái người xuất cung đi tìm Trương Đồng Hưu.
Hai người phái người xuất cung, đang muốn quay lại Phụng thần giám, vừa lúc gặp Dương Phàm dẫn hai gã cấm quân thị vệ đi tới, vừa thấy hai người, Dương Phàm liền chắp tay từ xa mà cười to:
- Ngũ Lang, Lục Lang, chúc mừng, chúc mừng! Nghe nói Hoàng Thái Tử và hai vị điện hạ Tương Vương, Lương Vương đều tiến cử hai vị được phong vương, thật sự là đáng ghen tị!
Trương Xương Tông hậm hực nói:
- Chữ Bát (八) còn không chưa chổng đít lên đâu, có gì mà vui vẻ đây.
Dương Phàm ngạc nhiên nói:
- Lời này nghĩa là thế nào, Ngũ Lang và Lục Lang vốn được hoàng ân sủng ái, lần này lại lập nhiều công lớn, lại có hoàng Thái Tử và Tương Vương, Lương Vương - hai vị điện hạ đề cử, chẳng lẽ còn có kẻ nào dám đứng ra phản đối hay sao?
Trương Xương Tông cười khổ nói:
- Người phản đối chính là đương kim Thánh thượng, có thể làm gì.
Trương Dịch Chi oán trách trừng mắt nhìn huynh đệ một cái, không muốn y nói nhiều, quay lại cười nói với Dương Phàm:
- Phong vương không phải chuyện nhỏ, Thánh thượng lo nghĩ sâu xa nên còn do dự. Đó cũng là chuyện bình thường, với tài trí của bệ hạ đâu phải huynh đệ chúng ta có thể sánh kịp, tất nhiên là phải nghe theo thánh ý. Ha hả, kỳ thật việc biên soạn Tam giáo châu anh cũng chỉ là vì chúng ta muốn làm nên sự nghiệp, hiện giờ công việc đã hoàn thành thuận lợi, có thể lưu danh sử sách, tâm nguyện đã được thực hiện, về phần được phong vương hay không cũng không sao cả.
Dương Phàm nói:
- Ngũ Lang lòng dạ rộng rãi làm người ta khâm phục. Theo Dương mỗ, hai vị lần này lập công lớn, nếu có thể phong vương, cũng là xứng đáng. Tuy nhiên lời của thiên tử cũng có lý, nếu lần này không thể phong vương, ta có ngu ý, hai vị chớ ngại cầu điều khác, nếu được phong quốc công, cách Vương tước chỉ có một khoảng ngắn, ngày sau nếu muốn phong vương cũng dễ dàng.
Trương Xương Tông nghe đến đó, hai mắt sáng ngời. Hai bên chuyện trò cười nói một phen, Dương Phàm liền chắp tay cáo từ. Dương Phàm vừa đi, Trương Xương Tông lập tức nói với Trương Dịch Chi:
- Ngũ Lang, Dương Phàm nói rất đúng! Lần này nếu ta và huynh không được phong vương, chúng ta liền lấy lui mà tiến, cầu Thánh thượng phong cho chúng ta là quốc công, về sau chỉ cần có cơ hội, không sợ Thánh thượng không đáp ứng phong ta và huynh thành Vương.
Trương Xương Tông nghe xong cũng rất rung động, vuốt cằm nói:
- Nói có lí, chờ ta và đại huynh lại thảo luận đã.
Trương Đồng Hưu hiện giờ đang được phong là Ti lễ Thiếu khanh, bình thường cũng không có chuyện gì đứng đắn để làm, bỗng nhiên nghe người ta truyền tin, gọi y đi gặp Nhị Trương. Trương Đồng Hưu lập tức theo vào cung, đến Phụng thần giám gặp Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông.
Hai người tìm y tới là muốn cho y phát động bè phái Trương thị góp lời với thiên tử, đề cử huynh đệ bọn họ được phong Vương. Trương Đồng Hưu nào có chủ trương gì, công danh phú quý của y đều đến từ hai người này, nay hai người có yêu cầu, Trương Đồng Hưu tất nhiên không thể nói không.
Trương Đồng Hưu liên thanh đáp ứng, nói:
- Trương Thuyết và Lý Kiệu đều là người tham dự biên soạn Tam giáo châu anh, nếu để cho bọn họ ra mặt nói giúp cho các đệ, cũng giống như vì tự bọn họ khoe thành tích, không thích hợp. Vi huynh đi tìm Tô Vị Đạo và Cát Húc đi, bảo bọn hắn dâng tấu khích lệ phong vương.
Trương Dịch Chi nói:
- Được! Hai người thanh thế yếu một chút, để Vi Thừa Khánh và Vi Tự Lập cùng dâng tấu, việc này nên rèn sắt khi còn nóng, nên sớm không nên chậm trễ. Đại huynh mời trở về giúp đỡ, đúng rồi, huynh bảo bọn họ trong bản tấu nên mềm mỏng một ít, nếu phong vương xác thực không có khả năng, thì xin phong công tước.
Kỳ thật ngay từ đầu Trương Dịch Chi cũng từng nghĩ tới một chức quan đích thực trong triều, nhưng y không nghĩ tới Võ Tam Tư lại một bước đẩy y lên vị trí vị cực nhân thần Vương gia! Tước vị này không khỏi làm y động lòng, tâm tư muốn có một chức quan đúng nghĩa đã sớm mất tăm mất tích, hiện tại y một lòng một dạ muốn xưng vương.
Tô Vị Đạo và Cát Húc nhờ dựa vào Nhị Trương mới có thể trở về kinh thành, đương nhiên đã bị Nhị Trương coi là người của mình. Tuy nhiên đây chỉ là ý tưởng của riêng hai người mà thôi. Tô Vị Đạo được xưng - kẻ nước đôi-, làm việc tất sẽ để lại lối thoát, đâu chịu hết hy vọng mà dậm chân đứng ở chiếc thuyền Nhị Trương này.
Cát Húc vừa mới đường làm quan rộng mở, vì va chạm Võ Ý Tông trong triều mà bị giáng chức quan lưu đày, lần này trở về, tính tình cũng cẩn thận hơn. Bọn họ phụ thuộc vào Nhị Trương, nhưng cũng không phải hai đồng minh kiên định. Nhị Trương vốn có thể thông qua một chuyện cùng bọn họ thành lập quan hệ hợp tác cùng vui buồn, cùng hưởng lợi, do đó nước cờ này của bọn họ, cũng là một mánh khóe để Nhị Trương khống chế bọn họ.
Lúc lâm triều, Tô Vị Đạo và Cát Húc đã đoán ra dụng ý đích thực của Lương Vương Võ Tam Tư và hoàng Thái Tử Lý Hiển, Tương Vương Lý Đán, bọn họ ở trong Kim điện không lên tiếng phụ họa, chính là hy vọng Nhị Trương có thể hiểu được lợi hại trong đó, ai ngờ Nhị Trương thấy lợi tối mắt, chẳng những đến giờ vẫn không nhìn ra huyền cơ trong đó, lại còn cực kỳ ham thích.
Tô Vị Đạo và Cát Húc cười khổ trong lòng, nhưng bọn họ cũng không muốn đắc tội Võ thị và Lý gia, vả lại lúc này đã ở cùng một thuyền với Nhị Trương, đương nhiên sẽ không nói việc này toạc ra. Trương Đồng Hưu vừa có lời mời, bọn họ liền đáp ứng dứt khoát, đáp ứng đêm nay viết tấu chương, ngày mai trình lên Thiên tử.
Vi Thừa Khánh và Vi Tự Lập là anh em ruột cùng một mẹ sinh ra, Vi Thừa Khánh hiện nay là Thiên quan Thị lang, phàm tam chưởng tuyển, xử sự công bằng, chính là một vị quan Lại bộ quan nắm quyền lớn. Mà Vi Tự Lập thì làm quan tới Phượng các Thị lang, ở trên triều đình cũng là quyền cao chức trọng, tuổi trẻ tài cao.
Vi thị huynh đệ có phụ thân là tể tướng đời trước Vi Tư Khiêm. Lại nói tiếp cũng là hậu nhân Tể tướng, quan lại thế gia nhưng thế gia Vi Tự của bọn họ cũng không phải Vi thị làm quan ở trong Kinh, mà là Vi thị ở Hà Nội, quận vọng bọn họ ở Dương Vũ Hà Nội.
Vương Phi của đương kim hoàng Thái Tử Lý Hiển - Vi thị xuất thân từ Vi thị ở trong kinh, cho nên Thái Tử đi lại rất gần với Vi thị ở Kinh Triệu, không có khả năng dựa vào Nhị Trương. Hai huynh đệ này xuất thân Vi thị Hà Nội tuy rằng dựa vào Nhị Trương, cũng là những kẻ không toàn tâm toàn ý, bọn họ dựa vào Nhị Trương, là vì Nhị Trương có thể giúp đỡ họ trong nhiều mặt, bọn họ không dám đắc tội, đây mới là cái gọi là lá mặt lá trái.
Cứ theo tình huống như vậy thì mặc dù dụng ý của Võ Tam Tư, Tương Vương và đám người Thái Tử, bọn họ vừa xem đã hiểu ngay, cũng sẽ không vạch trần với Trương Đồng Hưu, trong lúc nhất thời, môn hạ của Nhị Trương có rất nhiều người đi theo, lại không có một ai thật tâm phụ tá, khiến cho Nhị Trương đều là mọi người đều tỉnh mình ta say.
Những người này được đến Nhị Trương ra hiệu, tất nhiên đều dâng tấu đề cử, Thái tử đảng, Tương Vương đảng cùng với Lương Vương đảng đều tấu chương không ngừng, đều đề cử Nữ hoàng phong vương Nhị Trương, Nhị Trương hỏi thăm Uyển nhi một chút, biết được tấu chương đề cử mình được phong vương như bông tuyết hướng tới hoàng cung, không khỏi mừng rỡ.
Hai người lập tức lại đi gặp mặt Võ Tắc Thiên, dâng lên bà ta một điệu múa mới luyện được, hai huynh đệ tự mình ra sức, mặc trang phục của người Hồ ra sức nhiệt tình múa, hiện giờ tuy là tháng mười cuối thu, hai người lại mệt mỏi mồ hôi ướt đẫm. Võ Tắc Thiên hiểu nguyên nhân vì sao mà hai người này ra sức lấy lòng mình như thế, trong lòng không khỏi thầm than.
Vũ đạo đã xong, hai người mặc y phục người Hồ, chưa đổi trang phục, liền chạy đến bên người Võ Tắc Thiên, một người đấm chân cho bà, một người nắn vai cho bà, ân cần đầy đủ.
Võ Tắc Thiên tuổi tác rất cao, từ khi dời đô từ Lạc Dương về Trường An, một đường tàu xe mệt nhọc, thân mình lại vô cùng mệt mỏi không chịu nổi, cho nên việc giường chiếu dần dần phai nhạt, đã rất ít gọi bọn họ mây mưa triền miên, nhiều lúc chỉ cùng bọn chúng ôm hôn môi, hưởng thụ cảm giác được thiếu niên tuấn tú thanh xuân âu yếm.
Hai người hầu hạ khiến Võ Tắc Thiên hết sức hài lòng, bà nhẹ nhàng nheo mắt lại, nói:
- Ngũ Lang, Lục Lang, các ngươi thật sự muốn được phong vương như vậy sao?
Trương Dịch Chi khéo léo mà nói:
- Được phong vương hay không, Dịch Chi đều nghe theo Thánh thượng phân phó. Dịch Chi hiểu, trên đời này, bất cứ ai cũng có thể đối xử không tốt với huynh đệ chúng thần nhưng Thánh thượng chắc chắn không như vậy. Thánh thượng đối với huynh đệ thần che chở có thêm, quan tâm đầy đủ, bất luận Thánh thượng có quyết định gì, nhất định là tốt cho chúng thần.
Võ Tắc Thiên cười rộ lên, chỉ vào y nói:
- Ngươi nha ngươi nha, cái miệng của ngươi lúc nào cũng ngọt như vậy.
Trương Xương Tông thì ngay thẳng, nói:
- Thánh thượng, người ta chỉ muốn, nếu có thể phong vương thì thật là uy phong. Huống hồ, Võ gia nhiều con cháu như vậy, tổng cộng hơn hai mươi người tất cả đều được phong vương rồi, bọn họ có công lao gì, còn không phải là bởi vì nhờ thân cận với Thánh thượng hay sao. Thần lập được công lớn, vì sao không thể phong vương? Kỳ thật được phong vương hay không chỉ là thứ yếu, chẳng qua là thần cảm thấy ủy khuất, nếu nói thân cận, người ta và Thánh thượng chẳng lẽ còn không thân cận hơn bọ họ.
Võ Tắc Thiên lắc đầu nói:
- Các ngươi chẳng lẽ không sợ bị người ta đặt tại trên lửa nướng sao?
Trương Xương Tông nói:
- Có Thánh thượng ân sủng, ai dám đem chúng thần đặt trên lửa nướng chứ?
Tuy là người như Võ Tắc Thiên nhưng nghe xong lời nói hàm chứa ẩn ý này cũng không tránh khỏi nét mặt già nua hơi hơi nóng lên, sẵng giọng:
- Muốn bị đánh! Ngươi đó, thật sự là không thể thông minh được như huynh trưởng của ngươi, cây cao đón gió lớn (người nổi bật dễ bị ghét) những lời này ngươi chưa từng nghe qua sao?
Trương Xương Tông nghe giọng nói của bà hơi buông lỏng, khẩn trương kéo tay bà, làm nũng nói:
- Thánh thượng, Xương Tông dựa vào cây đại thụ che trời là ngài rồi, có ngọn gió nào có thể thổi tới trên người Xương Tông được.
Mắt thấy Võ Tắc Thiên tâm tình khá tốt, Trương Xương Tông đang muốn rèn sắt khi còn nóng, nội thị tổng quản tiểu Hải lại đột nhiên bẩm báo, Thái Bình công chúa cầu kiến.
Từ khi tới Trường An, Võ Tắc Thiên đã mấy hôm chưa gặp qua nữ nhi, vừa nghe nàng đến đây liền vui vẻ nói:
- Tuyên nó tiến vào.
Vài năm đầu khi Võ Tắc Thiên gặp đại thần gặp con cháu còn có thể để cho Nhị Trương lảng tránh một chút, mà nay thói quen thành tự nhiên, căn bản không có ý tứ để bọn họ lảng tránh.
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan