Số lần đọc/download: 1390 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 04:44:17 +0700
Chương 1119: Lão Già Này Hết Đời Rồi
Tác giả: Khuyết danh
Chương 1119: Lão già này hết đời rồi
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Khi Hạ Vân Tông thở hồng hộc chạy tới sân cầu lông thì Liễu Tuấn và Vương Bác Siêu đang đấu với nhau, Lý Huệ và Cận Hữu Vi ngồi tán gẫu.
Đương nhiên Hạ Vân Tông đều nhận ra bọn họ, thấy họ cùng Liễu Tuấn đánh cầu với nhau, Hạ Vân Tông liền biết quan hệ mấy người này không tầm thường, đi nhanh tới nặn ra nụ cười chào hỏi Lý Huệ và Cận Hữu Vi.
- Chào Lý thị trưởng! Chào Cận thiếu gia.
Tiếp đó là một cành cực kỳ bẽ mặt, Lý Huệ và Cận Hữu Vi như không thề nghe thấy, chẳng thèm liếc mắt qua, cứ nói chuyện với nhau, thi thoảng còn cười phá lên, coi Hạ Vân Tông như không khí.
Hạ Vân Tông tức thì mặt tái mét.
Từ khi ông ta bước vào giới truyền thông, chưa bao giờ bị khinh rẻ như thế, đặt biệt là sau khi dần vươn lên thành lãnh đạo ĐTH tỉnh, thân phận càng hiển hách. Dù là bí thư thị trưởng gì nhìn thấy ông ta cũng phải khách khí, cho dù có là lãnh đạo tỉnh ủy cũng tươi cười chào hỏi.
Dù sao sức mạnh tin tức hiện giờ ngày càng lớn mạnh mà.
Còn về Cận Hữu Vi, nếu Cận Tú Thật còn tại chức, với thân phận nha nội có thái độ này còn có chút đạo lý. Có điều chuyện xưa rồi, không còn vinh quang của đệ nhất nha nội tỉnh A nữa.
Bằng vào hai người như thế không ngờ dám coi ông ta như không.
Mất tới gần cả phút Hạ Vân Tông mới áp chế được lửa giận trong lòng, dẫu sao ông ta tới đàm phán, chính chủ chưa gặp, không thể đắc tội với đám "tùy tùng" được.
- Ha ha, Lý thị trưởng và Cận thiếu gia thật có có hứng thú.
Hạ Vân Tông lại lần nữa lấy tinh thần, đi tới hai bước, giọng tăng thêm vài phần.
Lần này Lý Huệ liếc nhìn một cái, có điều chỉ thế mà thôi, lập tức thu ánh mắt lại, mặt mày chẳng có thay đổi gì, vẫn coi ông ta như không tồn tại.
Cận Hữu Vi cau mày, khó chịu nói:
- Cái khách sạn Thu Thủy này ngày càng không ra sao, thế nào để cả loại vớ vẩn vào được cả đây, đánh cầu cũng không yên.
Hạ Vân Tông tức thì muốn hộc ra máu.
Thái độ của Cận Hữu Vi còn xúc phạm người ta hơn Lý Huệ, Coi Hạ phó giám đốc thành chó mèo rồi.
- Cận thiếu gia, tôi là Hạ Vân Tông của ĐTH tỉnh đây mà.
Hạ Vân Tông khó khăn lắm mới áp được cơn giận trào dâng, gượng cười nói.
Sớm đã nghe nói quan hệ giữa Cận nha nội và Liễu nha nội không tệ, Cận Tú Thật vì nguyên cớ này mà ra sức giúp Liễu Tuấn, hiện ra xem ra lời đồn không phải giả. Cận thiếu gia giúp Liễu nha nội xả hận rồi, Hạ Vân Tông dù sao là người trong thể chế hơn nửa đời người, biết lúc này tuyệt đối không thể hành động theo tình cảm, nếu không chẳng thể vãn hồi được nữa.
Vừa rồi lãnh đạo cục truyền thông gọi điện cho ông ta, ngữ khí nghiêm khắc chưa từng có, theo đó chuyện không phải là ông ta có thể ở lại ĐTH tỉnh hay không, mà là có thể lật nhào hoàn toàn.
Hạ Vân Tông tức thì choáng váng, vốn cho rằng đắc tội với Liễu nha nội không dễ giải quyết, nhưng tuyệt đối không ngờ lại phiền phức như thế. Không bao lâu mà như vạn cân áp trên đầu, Hạ Vân Tông vừa ra sức kiểm điểm với lãnh đạo, vừa hối hận ngàn vạn lần.
- Cởi chuông cần người buộc chuông! Tự làm chuyện ngu xuẩn thì tự đi xử lý. Phải nhanh, nếu không chẳng ai cứu được đâu.
Lãnh đạo trong điện thoại dạy dỗ quát tháo một hồi, cuối cùng mới lộ ra một câu nhắc nhở.
Hạ Vân Tông biết lần này gây ra họa lớn rồi, đừng nói là lật nhào ông ta, cho dù chỉ điều khỏi vị trí thực quyền này thôi, mất đi quyền lực, những kẻ thù trước kia lúcnào cũng có thể thò chân ra ngang, rồi kẻ khác lao vào ném đá, nói không chừng bị số đá này ném thành thịt băm.
Ông ta rất biết, toàn thân mình đều có sơ hở, nếu không có quyền lực làm "kim chung tráo", thì bất kể chỗ hở nào cũng thành tử huyệt.
Trên quen trường, chuyện bị mất đi quyền lực, tiếp đó vào tù hoặc ăn đạn còn ít sao?
May là vị lãnh đạo tỉnh còn chịu giúp, không ngờ móc quan hệ với Thôi tỉnh trưởng, mọi người đều biết Thôi tỉnh trưởng và Liễu thị trưởng là đồng minh, thế là có chút đường sống, Liễu Tuấn chịu gặp cũng làm Hạ Vân Tông thấy được một tia hi vọng.
Chỉ cần giữ được mũ ô sa, chịu nhục một chút có là gì?
Liễu Tuấn thân là nha nội, để ý nhất là thể diện, mình không may làm bẽ mặt y, cách giải quyết tốt nhất là đưa mặt tới cho Liễu nha nội vả thỏa thích.
Theo đó mà phân tích, Liễu Tuấn chọi để Cận Hữu Vi ra "tát" ông ta là không phải đã cùng đường. Nếu định đẩy ông ta vào chỗ chết đã không thèm gặp mặt.
Nghĩ tới đây Hạ Vân Tông thậm chí lộ ra nụ cười vui mừng, đương nhiên cũng không nhiệt tình dí mặt tới nữa, mà lùi lại đứng qua mọt bên, hết sức quy củ.
Cận Hữu Vi liếc một cái, đột nhiên mỉm cười, choàng tỉnh:
- Ái chà, thì ra là giám đốc Hạ Vân Tông, xem mắt mũi tôi này... Giám đốc Hạ, mau mau mời ngồi.
Thấy Cận Hữu Vi làm bộ như thế, trong lòng chửi mắng không thôi, nhưng không để lộ ra mặt, liên tục gật đầu nói:
- Cận thiếu gi, không cần đâu, tôi đứng là được.. Trước mặt lãnh đạo làm gì có chỗ cho tôi ngồi.
Hạ Vân Tông tăng cường âm lượng, hạ mình như thế, tất nhiên là muốn "chính chủ" nghe thấy mới có hiệu quả.
- Ha ha ha, hóa ra giám đốc Hạ thích đứng... Cũng tốt, đứng làm đầu óc tỉnh tảo, không phạm hồ đồ. Giám đốc Hạ, trên đời này có mấy kẻ không biết trời cao đất dày, không lượng được sức mình, trong tay có chút quyền, quên cả mất họ mình là gì.. Thế là không tốt, giám đốc Hạ nói có phải không?
Cận Hữu Vi thái độ cợt nhả nói:
Hạ Vân Tông toàn thân toát mồ hôi lạnh, khuôn mặt già đỏ bừng, cả đời này ông ta chưa bao giờ nếm cái cảm giác này. Giờ mới hiểu thường ngày diễu võ giương oai trong ĐTH, tự nghĩ mình to lắm rồi, thì ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng, trong mắt đám hoàn khố này, thực sự không không đáng một xu.
Hạ Vân Tông cười khan, khom lưng nói:
- Cận thiếu gia nói rất đúng, như vậy là không được, rất không được.
Cận Hữu Vi gật đầu, quay sang sân cầu lông lớn tiếng kêu lên "đánh hay lắm", rồi vỗ tay, Lý Huệ cũng vỗ tay khen ngợi.
Hạ Vân Tông gật mình, chẳng biết gì cũng ra sức vỗ tay lớn tiếng khen hay.
Tiếp đó Cận Hữu Vi chỉ nói chuyện với Lý Huệ, không ngó tới Hạ Vân Tông một cái nào nữa.
Hạ Vân Tông buông thõng tay đứng đó, mồ hôi vã ra mà không dám lau, đứng tới mười mấy phút không dám nói một lời.
Cuối cùng Liễu Tuấn đánh xong một ván, đưa vợt cho phục vụ cầm lấy khăn lông, lau mồ hôi chậm rãi đi tới.
Hạ Vân Tông đi vội tới, cười rực rõ hơn cả ánh mặt trời, nói:
- Chào Liễu thị trưởng.
Liễu Tuấn liếc ông ta một cái khẽ gật đầu, đi thẳng tới ghế ngồi xuống, Cận Hữu Vi đưa cho y một điếu thuốc, Hạ Vân Tông lập tức lấy bật lửa ra đi tới.
Liễu Tuấn hoàn toàn không để ý, chỉ châm lửa trong tay Cận Hữu Vi.
Hạ Vân Tông xấu hổ vô cùng, ngượng ngùng thu bật lửa lại, dè dặt nói:
- Liễu thị trưởng, xin lỗi.. Tôi tới để kiểm điểm với lãnh đạo.
- Kiểm điểm?
Liễu Tuấn ngạc nhiên hỏi lại.
- Vâng, vâng, đều do tôi an bài không hợp lý, khiến đồng chí Tằng Thiến hiểu lầm, làm chậm trễ thời gian quý báu của Liễu thị trưởng... Tôi đã phê bình Tiểu Cốc và Trương Quỳnh, không có tính kỷ luật gì cả.
Liễu Tuấn khoát tay:
- Ông là Hạ Vân Tông à?
Hạ Vân Tông khựng lại, lập tức tươi cười, liên tục gật đầu:
- Vâng, vâng, tôi là Hạ Vân Tông.
- Hạ phó giám đốc, nội bộ ĐTH an bài thế nào không cần báo cáo với tôi.
Hạ Vân Tông vội nói:
- Vâng thưa Liễu thị trưởng, tôi thay mặt ĐTH xin lỗi ngài... Chuyện phỏng vấn, vốn định phát vào ngài mai, ngài xem có thể bớt chút thời gian quý báu ra hoàn thành ghi hình? Đương nhiên, đồng chí Tằng Thiến là một người dẫn chương trình ưu tú, ĐTH quyết định do đồng chí ấy phỏng vấn ngài, sau này cả chương trình đều do đồng chí ấy chủ trì...
- Công tác bình thường, mọi người đều phối hợp.
Liễu Tuấn nhìn Vu Hoài Tín.
Vu Hoài Tín lập tức nói:
- Hai giờ chiều ngài mai thị trưởng có một tiếng rảnh rổi.
- Được, vậy thì vào lúc đó. Hạ phó giám đốc, một tiếng có đủ không?
Hạ Vân Tông mừng cuống lên:
- Đủ rồi, đủ rồi, cám ơn thị trưởng.
Liễu Tuấn không nói nữa, phất tay như đuổi một con ruồi, không nhìn Hạ Vân Tông một cái nào.
- Liễu thị trưởng, tạm biệt...
Hạ Vân Tông khom mìm cúi đầu, chào mọi người rồi mới rời đi, mặt như trút được gánh nặng.
Nhìn bóng lưng Hạ Vân Tông, Cận Hữu Vi cau mày, hầm hừ nói:
- Loại người gì thế? Già nửa đời người rồi, còn muốn ăn cỏ non, dám mưu đồ với cả con dâu Trần Hướng Dương... Liễu Tuấn, thế là xong à? Loại người này cần gì phải khách khí.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Tôi nói xong bao giờ?
Cận Hữu Vi cười, lắc đầu thở dài:
- Lão già này hết đời rồi