How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1037-1: Từng Bước Phản Kích (1)
hường Long Khánh là lần đầu tiên có nhiều người quyền quý xuất hiện hiện như vậy. Hôm nay huân thích quyền quý dự tiệc chừng hơn một trăm ngươi, lại còn mang theo tùy tùng nô bộc nên ít nhất cũng mấy ngàn người, trùng trùng điệp điệp lên hòn đảo giữa hồ.
Đại đội nhân mã tới trên đảo, đi đến trước phủ đệ của Thượng Quan Uyển Nhi. Ngoại trừ Trương Xương Tông và Dương Phàm vốn ở trên này, chỉ có An Nhạc công chúa cùng bọn họ tiến lên. Bởi vì nàng là hoàng thất, cho nên yến tiệc ở Cấm uyển cũng là bởi vì thân phận của nàng. Hiện giờ xảy ra chuyện, dĩ nhiên nàng phải ra mặt.
Ba người bước lên, Trương Xương Tông kìm nén không được, giành lên phía trước gõ cửa. An Nhạc công chúa nheo mắt liếc Dương Phàm một cái mà nói:
- Dương Tướng Quân, ngươi hình như có chút khẩn trương nha.
Dương Phàm nhìn vào cửa chính sơn đỏ không chớp mắt, thản nhiên nói:
- Ta có gì khẩn trương sao?
An Nhạc công chúa khóe môi nhếch lên một tia đắc ý khi âm mưu thực hiện được, cười lạnh nói:
- Ngươi cho là Thượng Quan Đãi Chiếu hôm nay còn có thể trốn không gặp người khác sao? Chỉ cần nàng xuất hiện, bụng bầu còn có thể che giấu sao? Trước mặt bao nhiêu người, việc này sẽ truyền rộng rãi khắp Trường An, rồi sẽ vào tai của những cao quan quyền quý. Ngươi cho rằng lúc đó, hoàng tổ mẫu sẽ vì bảo vệ ngươi, sẽ truy tra từ thần văn sĩ, truy ra kẻ đồn đại. Hay là đâm lao phải theo leo, vội vàng đem ngươi và Thượng Quan Uyển Nhi chém đầu?
Dương Phàm bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía nàng, trong mắt tràn đầy vẻ không ngờ và kinh nhạc. Lý Khỏa Nhi thấy được ánh mắt khiếp sợ và thần sắc sợ hãi, trong lòng càng thêm khoái trá, nàng đắc ý cười lạnh nói:
- Ngươi cho là, ta truyền bá tư tình của ngươi và Thượng Quan Uyển Nhi chỉ là muốn hủy hoại danh dự của ngươi thôi sao? Ngươi sai rồi! Mười phần sai! Ta Lý Khỏa Nhi chưa bao giờ làm việc gì khoan hồng độ lượng như vậy, ngươi đắc tội ta, ta liền muốn ngươi chết, là chết không có chỗ chôn!
Dương Phàm không có nghe những lời độc ác của nàng, suy nghĩ của hắn dị thường hỗn loạn. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Lời đồn đại rõ ràng là Uyển Nhi và Trương Xương Tông có tư tình, sao cô ta lại nói chuẩn xác là mình như vậy? Chẳng lẽ cô ta không phải muốn vì huynh tỷ báo thù, mà là có ý định đối phó ta, nhưng lời đồn làm sao lại...-
Dương Phàm đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, trong đám người, Đỗ Văn Thiên giơ lên nắm đấm trước mặt, oán độc trừng mắt nhìn bóng lưng của Trương Xương Tông, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý cười lạnh. Trong khoảnh khắc, Dương Phàm liền hiểu rõ toàn bộ.
Trương Xương Tông nhanh chóng đi xuống bậc thềm, Lý Khỏa Nhi đi đến nghênh đón nói:
- Trương Phụng Thần, Thượng Quan Đãi Chiếu nói như thế nào?
Trương Xương Tông đã biết ám chỉ của Dương Phàm, nhưng y dù sao chưa từng tham dự toàn bộ mọi chuyện, sợ là sự việc chưa chắc sẽ dễ dàng giống như Dương Phàm nói, cho nên trong lòng vẫn có chút không yên, y trước tiên mắt liếc Dương Phàm một cái rồi mới nói:
- Thượng Quan Đãi Chiếu... đang ở phía sau núi đánh cầu.
- Cái gì?
Lý Khỏa Nhi nghe xong mà ngẩn ngơ, một người phụ nữ mang thai sáu tháng còn có thể cưỡi ngựa đánh cầu? Hiển nhiên không thể! Chẳng lẽ tin tức của Đỗ Văn Thiên có sai sót? Nhưng bất kể như thế nào, nàng vẫn phải tận mắt nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Thượng Quan Uyển Nhi mới được. Lý Khỏa Nhi ngẩn ra, lập tức nói:
- Được! Như vậy chúng ta liền đến hậu sơn!
LÝ KhỏA Nhi quay người lại, tay cầm váy áo vội đi vài bước, đi đến trước mặt phần động quan thân quyền quý Trường An, nói:
- Thượng Quan Đãi Chiếu đang ở phía sau núi đánh cầu, ta ngay lập tức liền đi về hậu sơn. Đỗ công tử, mời tiến lên đây. Bổn cung có chuyện muốn hỏi ngươi.
Đỗ Văn Thiên khẩn trương vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt nàng, khon người nói:
- Điện hạ.
Lý Khỏa Nhi xoay người hướng phía núi đi, lạnh lùng nói:
- Ngươi xác định ngày đó chứng kiến người phụ nữ mang thai sáu tháng chính là Thượng Quan Uyển Nhi?-
Đỗ Văn Thiên hơi chút do dự đáp:
- Đỗ mỗ thực không biết Thượng Quan Uyển Nhi bộ dạng ra sao. Tuy nhiên, phụ nhân Trịnh Uyển Nhi hiến dầu vừng thật đúng là người mang thai, đây xác thực là đúng. Hơn nữa, lấy nàng lấy tên giả còn có hai tên đi chung là Dương Phàm và Trương Xương Tông, theo ba người lúc đó, còn có cử chỉ, lời nói, hành động, thân phận của cô gái kia không kém Trương Xương Tông, ngoại trừ Thượng Quan Uyển Nhi ra còn có thể là ai?
Lý Khỏa Nhi nghe xong hơi yên lòng một chút, thấp giọng dặn dò:
- Chốc lát thấy Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi xem cẩn thận một chút cho ta. Ngươi xem có phải là người kia mà ngươi thấy không!
Đỗ Văn Thiên gật đầu đáp ứng, phía sau đột nhiên vươn tới một bàn tay, đánh vào bả vai gã, thô bạo đem đẩy gã về phía ngoài, gã không phòng bị, suýt chút nữa đã té ngã.
Võ Sùng Huấn chen chúc lại, hướng về Lý Khỏa Nhi thấp giọng nói:
- An Nhạc, rốt cuộc là ngươi đang làm gì đó? Chúng ta ăn uống ở Bích Du Cung, vô ý gây hỏa hoạn, Thánh nhân nghe xong đương nhiên không vui. Không nên cháy cũng đã cháy, còn có thể làm như thế nào đây? Triều đình đương nhiên sẽ truy cứu trách nhiệm của mấy tên thái giám không làm tròn bổn phận, truy cứu mấy tên đầu bếp Đỗ gia mời tới. Ngươi đường đường thân phận Công chúa tôn quý, sao lại ở giữa đảm đương phán xét cho chúng? Ngươi xem, toàn bộ đám quyền quý thành Trường An đều bị ngươi đưa lên đảo hết rồi, trận chiến này không tránh khỏi đánh lớn.
Lý Khỏa Nhi nhìn y một cái, trách mắng:
- Chuyện của ta, ngươi không cần quan tâm!
Dương Phàm và Trương Xương Tông sóng vai mà đi, bất an hỏi han:
- Nhị lang, chúng ta lần này thật có thể lừa bọn chúng sao?
Dương Phàm nói:
- Không dối gạt ngươi, ta rảnh rỗi ở chợ Trường An du ngoạn, ngẫu nhiên nhìn đến vài màn biểu diễn ảo thuật. Lúc ấy linh cơ vừa động nghĩ tới biện pháp này, lúc ấy học được, là vì phòng ngừa vạn nhất. Hôm nay không nghĩ tới là dùng đến nó. Ngươi yên tâm, trừ phi bọn chúng muốn lục soát người, bằng không tuyệt đối nhìn không ra thật giả. Ngươi nói, bọn họ có lý do, có lá gan mà dám lục soát người của Thượng Quan Đãi Chiếu sao?
Trương Xương Tông lúc này mới thầm thở phào, nói:
- Như thế thì tốt.
Trên đảo này gọi là núi chẳng qua chỉ là sườn núi cao. Đi qua sườn núi, chỉ thấy một mảnh hoa cỏ xanh như đệm, như thảm xanh rờn trải dài đến rừng cây rậm rạp ở chân núi. Độ dốc tuy rằng tuy rằng không cao, cho nên có thể ở chỗ này đánh cầu. Bảy tám nữ tử đầu đội khăn phốc, chân đeo giày bó, tay cầm cầu trượng, cưỡi ngựa đang ở chỗ này đánh một trận. Bóng roi tranh đoạt trên sân, vô cùng quyết liệt.
Một nữ tử cưỡi một một con Tảo hồng mã rung dây cương, đột nhiên khẽ cong eo, cầu trượng hướng trên mặt đất linh hoạt đánh đến, nghiêng người về phía sau đánh bóng, quả cầu đỏ trượt một đường cong, bay ra xa bảy tám trượng, liền rơi xuống đất. Mấy vị nữ tử kia lại lập tức cùng nhau đi lên tranh đoạt.
Lý Khỏa Nhi vừa đi qua triền núi, nhìn hai đội đánh cầu, lập tức từ trong đám người tìm kiếm thân ảnh của Thượng Quan Uyển Nhi đang cưỡi con hồng mã, lập tức liền đứng tại chỗ, cả người đều cứng lại. Cô ta vừa dừng bước, cả ngàn người theo đuôi nhất thời cũng dừng lại.
Mặc dù còn cách xa, nhưng khi nhìn ngũ quan, nữ tử cưỡi tảo hồng mã kia chính là Thượng Quan Uyển Nhi. Nàng vạt áo bồng bềnh, giục ngựa rong đuổi tung hoành quay lại, nhìn dáng người mạnh mẽ linh hoạt cùng với cái eo thon nhỏ, ai dám nói nàng đang mang thai?
Lý Khỏa Nhi bỗng nhiên quay đầu nhìn về hướng Đỗ Văn Thiên. Đỗ Văn Thiên cũng có chút lo sợ nghi hoặc rồi. Nữ tử đang ngồi trên ngựa đánh cầu thực giống phụ nhân bụng lớn hôm trước. Tuy bọn gã ở trên sườn núi, còn cách khá xa sân bóng đằng kia, ngũ quan tuy rằng xem không rõ ràng, nhưng trên sân tổng cộng bảy tám người, chỉ có nàng là giống với phụ nhân ngày ấy gã chứng kiến.
Lúc này Lý Khỏa Nhi đã không còn rảnh xác nhận từ chỗ gã nữa. Việc đã đến nước này, mặc kệ là Đỗ Văn Thiên nói thật hay nói giả, nàng cũng rất muốn xem một tuồng vui xuất hiện. Nhưng Lý Khỏa Nhi chỉ có thể hít một hơi thật dài, bước đi xuống sườn núi, vừa đi, trong lòng tự cảm thấy may mắn: - May mắn ta lúc trước lấy cớ, để lấy một đường lui. Chưa từng cùng nàng công khai vạch mặt, nếu không hôm nay sợ là khó khăn rồi.-
Cái quả cầu kia bị mấy nữ tử tranh đoạt, bỗng nhiên lại bị đánh tới trước người Thượng Quan Uyển Nhi. Thượng Quan Uyển Nhi vung cầu trượng lên, giục ngựa đi lên. Mắt thấy sẽ vọt tới trước bóng, chợt thấy sườn núi có đại đội nhân mã đang đi tới, nàng dường như giật mình, theo bản năng ghìm chặt dây cương lại.
Nhưng mấy nữ tử ở phía sau lại không kịp phản ứng, mấy con ngựa của các nàng và Thượng Quan Uyển Nhi nặng nề đâm nhau một cái. Chỉ nghe chiến mã hí dài một tiếng, Thượng Quan Uyển Nhi lập tức ngã xuống, lăn vài vòng đến một bụi cỏ.
Mấy nữ tử đánh cầu cuống quít nhảy xuống, đều tiến lên phía trước. Lý Khỏa Nhi thấy rõ cảnh tượng Thượng Quan Uyển Nhi ngã xuống, lăn quay vài vòng đến bên bụi cỏ, nàng chăm chú nhìn, từ đầu đến cuối tầm mắt không hề di chuyển.
Mấy nữ tử đánh cầu ba chân bốn cẳng đem Thượng Quan Uyển Nhi nâng dậy, Thượng Quan Uyển Nhi cũng không biết là do trẹo chân hay là do đau ở eo, chỉ thấy một tay chống nạnh, thân mình còng xuống, khập khiễng đi được hai bước, liền xua tay đứng lại. Lập tức có người cao giọng hô to, liền có phu xe lái một chiếc xe tới, mấy cái nữ tử liền đem nàng nâng lên xe.
Khi Lý Khỏa Nhi vội vàng đem người tới thì Thượng Quan Uyển Nhi cũng đã ngồi lên xe rồi.
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan