Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1591 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 508 : Chuyện Tày Trời Cũng Không Có Gì Quan Trọng (1)
ái gì, cứ như vậy bỏ đi ư?
- Không thể nào! Vừa rồi khí thế thật hung, còn tưởng rằng sắp được xem màn diễn hay đây!
- Xem ra các ngươi không có chút đầu óc, hắn không đi thì làm gì chứ? Trước đó ngay cả Lam Thiên có hai Thái Cực Cảnh ra tay đều không có biện pháp, cho dù hắn là Tông chủ Ngự Phong Tông, nơi này cũng không phải địa bàn của hắn!
- Cũng đúng! Bất quá Trường Nhạc Thiên Phủ lần này lại chọc thêm một đại địch rồi!
- Nhậm gia đắc tội địch nhân cũng nhiều rồi, nợ nhiều không lo, chỉ là không nghĩ tới, tên đồ đệ của Nhậm Kiệt này trước kia nhìn tuổi thật lớn thật chững chạc, không nghĩ tới cũng khí khái như thế, quả nhiên là sư phụ thế nào dạy ra đồ đệ thế đó!
- Tuy nhiên so với sư phụ, hắn còn kém một chút! Nếu như sư phụ hắn ở đây, vậy thì càng náo nhiệt, phỏng chừng không cần động thủ Trường Phong Vạn Lý kia cũng có thể bị tức chết!
- Nhưng làm thế, chỉ vì một tên Phong Bất Quy như vậy, mà đắc tội với Ngự Phong Tông, thật không đáng!
Trường Phong Vạn Lý rời đi, người phía dưới càng bàn tán ầm ỉ, một hồi lâu Thường lão tứ mới tỉnh thần lại, cho hết thảy tiếp tục tranh tài xong, tức giận nhìn thoáng qua Phong Bất Quy rồi dẫn hắn đi.
Bên trong Trường Nhạc Thiên Phủ, một khu vực đều hoàn toàn phong bế với bên ngoài, bên cạnh có một cái hồ nhỏ, lúc này Thường lão tứ đã kéo Phong Bất Quy tới nơi này.
- Con bà nó! Xem như ta mắt bị mù, thế nào quen biết ngươi một tên như vậy! Đã nhiều năm như thế vì sao ta không nhìn ra, lúc bình thường con bà nó ngươi còn luôn nói mình lợi hại, ngươi nhìn lại xem bộ dáng ngươi hôm nay giống cái gì? Ngươi còn là một nam nhân hay không?
- Rước lấy họa không tính là gì, nhưng ngươi xem lại ngươi như vậy, thật mất mặt! Con bà nó thật mất mặt...
Mới vừa bước vào khu vực phong bế này, Thường lão tứ liền bạo phát, hoàn toàn bùng nổ.
Thường lão tứ chỉ vào Phong Bất Quy nổi giận mắng một tràng, hắn giận nhất không là gì khác, chính là thái độ của Phong Bất Quy, thật giống như một tiểu cô nương sắp bị cưỡng gian co rúc ở nơi đó, càng nghĩ hắn càng nổi giận!
- Sớm biết ngươi như vậy, đánh chết ta cũng không cho ngươi đi vào Trường Nhạc Thiên Phủ, đi vào Trường Nhạc Đổ Trường, thật mất hết mặt mũi...
- Ngươi có chút tâm huyết nào hay không? Con bà nó có cái gì ghê gớm chứ, lúc chúng ta còn chưa đạt tới cường giả siêu cấp m Dương Cảnh, trải qua bao nhiêu lần sinh tử, sợ cái gì chứ! Con bà nó! Sao ngươi không lấy ra sức lực liều mạng với ta năm đó! Chết tiệt! Năm đó sao ngươi theo ta đánh hung tợn như vậy, hôm nay sao lại biến thành như vậy?
Càng nói Thường lão tứ càng tức giận, thật hận không thể xông lên đè Phong Bất Quy xuống đánh một trận.
Mà Phong Bất Quy thời điểm này sắc mặt rất khó coi, cũng là không có đất dung thân, nếu không với tính cách của hắn bị Thường lão tứ mắng như vậy, đã sớm liều mạng với Thường lão tứ rồi, nhưng lúc này hắn lại một câu đều không nói ra được.
Mà hắn càng như vậy Thường lão tứ càng tức, càng hối hận: tại sao trước đây mình không nhìn ra chứ? Người này liều mạng đấu với mình cũng không phải một lần hai lần, trước kia tuy rằng rất ngông cuồng, nhưng cũng chưa từng có như vậy, quá đáng giận mà! Thường lão tứ giận đến mức ngứa hàm răng.
- Được rồi lão tứ! Ngay lúc Thường lão tứ nói đến nổi trận lôi đình, không khống chế nổi thật muốn nhào tới đánh cho Phong Bất Quy một trận, chợt vang lên thanh âm của Nhậm Kiệt, trận pháp chung quanh hơi dao động, Nhậm Kiệt đã đi vào nơi này. Vừa rồi Nhậm Kiệt cũng không có lập tức theo tới, là thuận tiện đi theo phía sau Trường Phong Vạn Lý bọn họ, bất quá theo một đoạn đường cũng không có phát hiện gì khác, trông thấy Trường Phong Vạn Lý đi thẳng về hướng Lam Phủ Thiên Tông ở Ngọc Kinh Thành, hiển nhiên là tìm gặp Lam Thiên.
Mà Lam Thiên bên kia từ sau khi Phương Viêm náo loạn, chung quanh bố trí tăng cường thêm vô số trận pháp, cho dù Nhậm Kiệt đơn thuần muốn dò xét đều rất khó. Dù sao Hạ Cửu Hạc cũng là Tông sư trận pháp, hơn nữa dựa theo một số trận đồ bố trí, cộng thêm một ít pháp bảo phụ trợ, đã bố trí nơi đó đến gần Tông sư trận pháp trung cấp, cho dù Nhậm Kiệt muốn phá giải cũng mất một ít thời gian, cho nên Nhậm Kiệt mới quay trở về.
Trở về đến đây liền thấy Thường lão tứ đang phẫn nộ gào thét chửi mắng Phong Bất Quy, Nhậm Kiệt vừa nói vừa đi vào.
- Sư... sư phụ! Thường lão tứ vội vàng thi lễ, nhưng lồng ngực còn đang phập phồng không chừng, hiển nhiên là quá phẫn nộ.
- Gia chủ! Chuyện lần này đều là vì ta mà ra, ta sẽ tự mình xử lý! Chỉ cần tiếp sau ta phách lối rời đi, Ngự Phong Tông cách nơi này rất xa, có lẽ cũng không thật sự làm khó Trường Nhạc Thiên Phủ chúng ta... Hiện tại ta nên đi... Vốn Phong Bất Quy trước đây đã không có đất dung thân, còn đau khổ hơn so với chết, thời điểm này vừa thấy Nhậm Kiệt lập tức cảm thấy không có lời gì để nói, liền nói thẳng một tiếng rồi chuẩn bị ra đi.
Phong Bất Quy quay ra định thi triển tốc độ rời đi, nhưng Nhậm Kiệt vừa mới đi vào lại cất bước, như lửng thửng đi dạo trong sân nhà, giống như tản bộ tùy ý, mà lại lập tức xuất hiện ở trước người Phong Bất Quy đang nhích động thân mình.
- A... Phong Bất Quy cố sức khống chế thân hình, không dám tin nhìn Nhậm Kiệt. Bởi vì hắn hoàn toàn không có phát hiện Nhậm Kiệt làm thế nào chạy đến trước người hắn. Nên biết sau khi hắn đột phá đến cảnh giới dương hồn, cộng thêm tu luyện thân pháp được Nhậm Kiệt hoàn thiện, tốc độ của hắn cho dù m Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong đều không sánh kịp, vậy mà vừa rồi hắn lại không thấy Nhậm Kiệt làm thế nào đến trước người hắn.
- Gia chủ! Ta...
- Ngươi cái gì ngươi...
Nhậm Kiệt phất tay áo chặn không cho Phong Bất Quy nói tiếp, nói thẳng: - Thành thật đợi ở nơi này đi! Nhậm gia ta tuy rằng không giống cái gì tổ chức sát thủ, tuy rằng còn không đến mức không để người thoát ly, nhưng cũng tuyệt đối không phải khách điếm ai muốn tới thì tới, ai muốn đi thì đi! Bổn gia chủ chưa đồng ý, ngươi không thể rời đi.ngươi cũng đừng cảm thấy mình ủy khuất, lão tứ chửi mắng là sai lầm hay sao? Chính ngươi nói xem ngươi có đáng mắng hay không? Tuy nhiên xem bộ dáng ngươi như vậy, hẳn là trước đây từng bị Trường Phong Vạn Lý ám ảnh trong lòng, nhưng đã lâu như vậy ngươi còn sợ hắn cái gì chứ?
Vừa nghe Nhậm Kiệt nói thẳng ra lời này, Phong Bất Quy trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhậm Kiệt: "Hắn... làm sao hắn biết được?"
Nhậm Kiệt không để ý tới vẻ mặt giật mình của Phong Bất Quy, nhìn hắn nói: - Tự mình nói đi, có một số việc không phải trốn tránh là được, ám ảnh trong lòng cũng cần phải chiến thắng. Hiện tại ngươi đã không phải là một đứa nhỏ trước kia, rốt cuộc giữa ngươi và Ngự Phong Tông đã xảy ra chuyện gì? Tuy rằng Ngự Phong Tông này bị Lam Thiên lôi kéo sớm muộn gì sẽ là địch nhân. Tuy nhiên nếu trước thời gian bởi vì ngươi mâu thuẫn kích phát bạo phát trước, thì cũng phải hiểu rõ chuyện gì xảy ra, mới có thể kịp chuẩn bị cách ứng phó... nói ra đi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Đối với Nhậm Kiệt, hiện tại Phong Bất Quy đã bội phục tột đỉnh, không chỉ là bội phục, đồng dạng cũng có chút sợ sợ...
Lúc này giọng nói của Nhậm Kiệt tuy rằng chậm rãi bình hòa, nhưng lại có một khí thế không cho phép hoài nghi.
Phong Bất Quy do dự một chút, sắc mặt có vẻ có chút đấu tranh, một hồi lâu mới nói: - Ta... ta trước đây cũng là người của Ngự Phong Tông, ta... ngoại công ta trước đây là nhân vật cấp lão tổ của Ngự Phong Tông, hơn nữa còn là tồn tại cấp lão tổ ngàn tuổi mạnh nhất của Ngự Phong Tông. Lúc đó Trường Phong Vạn Lý vì nịnh bợ ngoại công, liền một lòng theo đuổi mẫu thân ta, hắn coi như là người ưu tú nhất trong cùng thế hệ, cộng thêm gia tộc hắn cũng rất cường thế, sau đó liền ước định hôn ước!
- Nhưng mẫu thân ta lại không thích Trường Phong Vạn Lý, vì thế trước khi sắp kết hôn liền rời nhà ra đi một đoạn thời gian, chờ tới lúc bọn họ tìm được mẫu thân ta... mẫu thân ta... đã mang thai, chính là ta...
Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu - Thắng Kỷ Dược Vương Tà Thiếu