Số lần đọc/download: 1227 / 10
Cập nhật: 2018-12-04 06:08:30 +0700
Chương 1084: Làm Một Vụ Giao Dịch (1)
D
iệp Lăng Phi đuổi đánh ba gã đầu trọc kia xong, hắn lại quay về chỗ của mình, gọi:
- Ông chủ, cho thêm hai chai bia nữa!
Trên mặt ông chủ quán hiện lên một nụ cười, ông ta vội vàng cầm lấy hai chai bia, đặt ở lên trên bàn, nói:
- Hai chai này là tôi mời các anh đó!
Diệp Lăng Phi đương nhiên là không cần chút tiền ấy, nhưng mà đây là tâm ý của ông chủ quán, Diệp Lăng Phi cũng không khách sáo với ông ta, sau khi cầm một chai đưa cho Dã Thú, Diệp Lăng Phi cũng bật nắp chai bia trước mặt mình ra. ông chủ quán cũng cầm một chai bia, ngồi ở chỗ này, ông ta rót cho mình một cốc, nói:
- Cảm ơn hai vị, nếu không có hai vị thì công sức hai hôm nay của tôi mất trắng rồi, ít nhất cũng phải bốn năm trăm tệ, cảm ơn hai vị!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!
Diệp Lăng Phi uống hết một cốc bia, hắn lại rót đầy cốc cho mình, để chai bia xuống, sau đó Diệp Lăng Phi lấy bao thuốc lá từ trên người ra, lấy mấy điếu thuốc cho Dã Thú và ông chủ quán, nhét một điếu vào miệng. Châm lửa xong, Diệp Lăng Phi hỏi:
- Chẳng lẽ các ông không đi báo cảnh sát?
- Báo cảnh sát thì có ích lợi gì chứ!
Ông chủ quán thở dài, cầm lấy cốc bia, uống một ngụm rồi nói:
- Ai chẳng biết cảnh sát ở nơi này có quan hệ với xã hội đen chứ, cảnh sát căn bản là mặc kệ những chuyện như thế này. Khụ, tôi và bà nhà đang thương lượng, có lẽ là đến khi phòng thuê hết hạn, chúng tôi sẽ rời khỏi thành phố Đông Hải, đến chỗ khác sinh sống!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi tin rằng nơi này nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn, ông phải có lòng tin chứ!
- Khụ!
Ông chủ quán chỉ thở dài, buồn bực uống bia.
Diệp Lăng Phi và Dã Thú ăn xong thì thanh toán tiền. Diệp Lăng Phi thanh toán cả tiền cái ghế nhựa bị Dã Thú làm hỏng lúc nãy luôn, ông chủ quán kia không muốn nhận, nhưng Diệp Lăng Phi lại cứ khăng khăng muốn đưa, cuối cùng ông chủ quán cũng đành phải nhận lấy. Lúc Diệp Lăng Phi và Dã Thú hai người lên xa. Dã Thú mở miệng, nói:
- Lão đại, em cảm thấy cái thành phố Đông Hải này đúng là quá rối loạn!
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Anh cũng cảm thấy nơi này quá hỗn loạn, vốn loại chuyện này anh không nên nhúng tay vào, nhưng mà, khục, không nói nữa!
Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, không nói hết câu, quay mặt nhìn sang chỗ khác. Đêm đã khuya, bí thư thành ủy thành phố Đông Hải Chu Ôn Quốc ngồi ghế phía sau, nhắm mắt lại. Tài xế Tiểu Ngô của ông ta đang lái xe, lúc này, Chu Ôn Quốc mở mắt ra, hỏi:
- Tiểu Ngô, cậu đã theo tôi bao lâu rồi?
- Đã được năm năm rồi!
Tiểu Ngô cười nói.
- Năm năm qua tôi luôn đi theo ngài, năm đó khi ngài còn thị trưởng thì tôi là tài xế của ngài, bây giờ vẫn là tài xế của ngài!
- Năm năm rồi, nhanh thật đó!
Chu Ôn Quốc khẽ thở dài, nói:
- Không ngờ tôi làm bí thư thành ủy cũng đã được ba năm rồi. Tiểu Ngô, cậu nói xem buổi tối hôm nay ai là nhân vật chính?
- Ai là nhân vật chính ư?
Tiểu Ngô hơi khựng lại, lập tức nói:
- Bí thư, ngài hỏi vậy là có ý gì, trong bữa tiệc tối hôm nay ngài là nhân vật chính, ngài còn lên diễn thuyết nữa cơ mà!
Chu Ôn Quốc khẽ lắc đầu, nói:
- Tiểu Ngô, cậu là thân tín của tôi, có rất nhiều chuyện của tôi cậu cũng biết!
Tiểu Ngô đương nhiên biết rõ chuyện của Chu Ôn Quốc, anh ta nói:
- Bí thư, tôi nay ngài làm sao vậy, sao đột nhiên lại nói những câu như thế này? Có phải là lúc nãy ngài uống quá chén không?
- Tôi không uống quá chén!
Chu Ôn Quốc nói.
- Chỉ là đột nhiên tôi có cảm giác như vậy mà thôi, Tiểu Ngô, đưa tôi ra bờ biển, tôi muốn đi dạo biển một chút!
Tiểu Ngô vội vàng quay đầu xe, lái xe đến quảng trường bên bờ biển thành phố Đông Hải. Anh ta dừng xe ở chỗ quảng trường. Chu Ôn Quốc xuống xe, Tiểu ngô vội vàng nói:
- Bí thư, hôm nay gió biển thổi rất lớn, ngài cẩn thận một chút, đừng ở bờ biển quá lâu!
Chu Ôn Quốc đi tới bờ biển, ông ta đứng đó, nhìn ra biển lớn, nói:
- Tiểu Ngô, tôi cảm thấy…. Khụ…!
Chu Ôn Quốc thở dài, không nói hết câu. Tiểu Ngô đi tới bên cạnh Chu Ôn Quốc, nói:
- Bí thư Chu, tối nay ngài đã uống nhiều rồi, mau trở về sớm còn nghỉ ngơi!
Chu Ôn Quốc lắc đầu, nói:
- Tôi có uống nhiều đâu, tôi hiểu rõ mình mà, trong lòng tôi có một nỗi sợ hãi khó mà ngăn được. Tôi từng bước từng bước đi tới cái chức vị như ngày hôm nay, vốn tưởng rằng tôi có thể hô phong hoán vũ ở thành phố Đông Hải, tôi là người đứng đầu thành phố Đông Hải, nhưng tôi lại không có cảm giác này, tôi không phải là người đứng đầu thành phố Đông Hải, tôi chỉ là một quân cờ bị tên Nghiêm Trường Thủ khống chế mà thôi!
Tiểu Ngô đứng bên cạnh Chu Ôn Quốc, mở lời an ủi:
- Bí thư Chu, tôi cũng không biết phải nói như thế nào!
- Đương nhiên là cậu không biết nói như thế nào rồi, đến cả tôi cũng không biết nên nói như thế nào đây!
Chu Ôn Quốc nói.
- Lần này người của tỉnh đến điều tra, tôi đã cảm giác được nguy cơ rồi. Nếu như Nghiêm Trường Thủ khai tôi ra, tôi đây sẽ xong đời. Theo ý tôi thì Nghiêm Trường Thủ có thể làm như vậy lắm!
- Bí thư Chu, ngài là bí thư thành ủy cơ mà, tôi tin ngài nhất định sẽ có cách giải quyết!
Chu Ôn Quốc nhìn Tiểu Ngô, cười cười như tự giễu mình, nói:
- Tôi có cách gì? Ta có thể có cách gì được đây, tôi và Nghiêm Trường Thủ là châu chấu buộc cùng trên một sợi dây, hắn ta mà xảy ra chuyện thì tôi cũng xong!
Tiểu Ngô đứng sau lung Chu Ôn Quốc, không nói gì nữa. Tiểu Ngô căn bản là không biết mình nên khuyên bảo Chu Ôn Quốc như thế nào. Chu Ôn Quốc đứng trên bờ biển hồi lâu mới quay lại xe. Tiểu ngô đưa Chu Ôn Quốc về tận nhà mới rời đi. Người nhà của Chu Ôn Quốc đích đều ở nước ngoài, trong nhà Chu Ôn Quốc chỉ có một người giúp việc thôi. Chu Ôn Quốc đi vào trong biệt thự. ông ta ngồi trên ghế salon, gọi người giúp việc của mình, nhưng gọi liền mấy tiếng cũng không có người đáp lại. Chu Ôn Quốc cảm thấy kỳ quái, lẩm bẩm:
- Đúng là chuyện là, người này chạy đi đâu rồi?
- Người giúp việc của ông hiện giờ đang nghỉ ngơi!
Giọng nói của một người đàn ông vang lên phía sau lưng Chu Ôn Quốc. Chu Ôn Quốc vội vàng đứng dậy, ông ta nhìn thấy hai người đàn ông mình không hề quen biết đang đứng sau lưng mình.
- Các anh là ai?
Chu Ôn Quốc cả kinh, vươn tay định với lấy điện thoại ở bên cạnh, ông ta vừa chạm tay cái điện thoại, Dã Thú đã tới đi tới trước mặt, giật lấy cái điện thoại từ trong tay Chu Ôn Quốc, giữ lấy điện thoại. Dã Thú đẩy Chu Ôn Quốc một cái làm cho Chu Ôn Quốc ngã xuống ghế salon.
- Mấy người có biết tôi là ai không?
Chu Ôn Quốc nhìn thẳng vào Diệp Lăng Phi đang đi về phía mình, nói với giọng hơi hoảng hốt:
- Mấy người có biết mình đang đứng trong nhà ai không hả?
- Đương nhiên là biết, ông là bí thư thành ủy thành phố Đông Hải cơ mà!
Diệp Lăng Phi ngồi xuống cái ghế salon đối diện với Chu Ôn Quốc, gác chân phải lên, nhìn Chu Ôn Quốc, cười nói:
- Bí thư Chu. ông có gì phải sợ chứ. ông là bí thư thành ủy cơ mà. ông còn sợ chúng tôi sẽ làm gì với ông sao?
- Các anh đã biết tôi là ai vậy mà các anh còn dám ở chỗ này sao. Bây giờ các anh lập tức rời khỏi đây cho tôi, tôi sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện này nữa, nhưng nếu như các anh không chịu đi, vậy hai người…!
Chu Ôn Quốc còn chưa kịp nói xong. Diệp Lăng Phi đã ngắt lời:
- Bí thư Chu, nếu chúng tôi đã dám vào đây thì sẽ khòng sợ ông truy cứu trách nhiệm của chúng tôi, ông chẳng qua cũng chỉ là một cái bí thư thành ủy cỏn con thôi, có cái gì phải sợ đâu!
Những lời này của Diệp Lăng Phi khiến cho Chu Ôn Quốc kinh ngạc, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, tỉ mỉ đánh giá Diệp Lăng Phi. Chu Ôn Quốc nghe câu nói đó của Diệp Lăng Phi, hình như tên này có bối cảnh rất sâu, nhưng ông ta cũng không quen biết Diệp Lăng Phi, căn bản là không nhớ rõ có nhân vật tai to mặt lớn nào thế này. Dã Thú đi tới ngồi xuống bên cạnh Chu Ôn Quốc, Dã Thú vươn bàn tay to bản vỗ vỗ vai Chu Ôn Quốc, cười toe toét, nói:
- Lão Chu, ông xem ông đã ngần này tuổi đầu rồi, còn tìm một tiểu cô nương mới hơn 20 tuổi làm người giúp việc, tôi rất quan tâm đến chuyện một đêm ông có thể làm mấy lần đấy?
Những lời này của Dã Thú khiến cho Chu Ôn Quốc cảm thấy tức giận, ông ta lớn tiếng quát Dã Thú:
- Anh mà cũng dám nói như vậy với tôi sao, anh có biết tôi là ai…
- Câm miệng, lão Chu. ông câm miệng lại cho tôi, ai chẳng biết ông là bí thư thành ủy thành phố Đông Hải, ông vừa mới nói rồi đấy!
Dã Thú chẳng thèm để ý, vẫn cười toe toét, nói:
- Mấy cái chức tước này của ông trước mặt tôi chả có tác dụng gì đâu, tôi căn bản là không để ông vào trong mắt, bây giờ tôi bóp chết ông đơn giản như là giẫm chết một con kiến thôi vậy!
Chu Ôn Quốc cũng không phải kẻ ngốc, ông ta cũng nhận ra, nếu như mình cứ dùng cái khẩu khí uy hiếp để nói chuyện với hai gã lai lịch bất mình này thì chỉ làm cho chuyện càng thêm nát bét. Chu Ôn Quốc ổn định tâm tình của mình, ông ta quay sang phía Diệp Lăng Phi, nói:
- Tôi không biết rốt cuộc các vị muốn làm gì, nếu như tôi có thể giúp được các vị, tôi nhất định sẽ giúp hai người!
Diệp Lăng Phi không nhanh không chậm lấy một điếu thuốc từ trong túi áo, châm lửa, hắn rút mọt hơi, phả một làn khói về phía Chu Ôn Quốc, nói:
- Bí thư Chu, ông cũng không ngốc!
---o0o---