Số lần đọc/download: 6138 / 35
Cập nhật: 2015-11-12 21:57:58 +0700
Chương 1086: Xuất Binh
T
iếu Hằng không do dự nữa, vén vạt áo, quỳ rạp xuống đất, nghiêm nghị nói:
- Loạn thế đã tới rồi, Tây Bắc phải chăng sinh linh đồ thán, đều trong một ý niệm của đại nhân, thúc phụ từng nói, có thể gánh vác trách nhiệm an nguy tồn vong của ba Đạo Tây Bắc, chỉ có Tổng đốc đại nhân!
Chu Lăng Nhạc ồ một tiếng, Tiếu Hằng đã tiếp tục nói:
- Đại nhân văn võ song toàn, đây là chuyện thiên hạ đều biết. Sở Hoan thừa dịp loạn mà lên, không có khả năng để hắn gây sóng gió ở Tây Bắc, hiện giờ hai Châu Hạ Kim Tây Quan đã cử binh phản kháng Sở Hoan bạo ngược, thúc phụ hi vọng đại nhân có thể ra mặt, trấn trụ Sở Hoan!
- Trấn trụ Sở Hoan?
Chu Lăng Nhạc thản nhiên nói:
- Trấn trụ như thế nào? Sở Hoan cũng là Tổng đốc một Đạo như bản Đốc, chẳng lẽ bản Đốc tùy tiện nói hai câu, hắn sẽ nghe bản Đốc?
- Nếu như hắn thật sự không biết tốt xấu, vậy thì đánh!
Tiếu Hằng trầm giọng nói:
- Sở Hoan chỉ là trẻ con, không cho hắn đau, hắn thật coi mình là một nhân vật.
Chu Lăng Nhạc nhịn không được cười lên nói:
- Đánh?
Gã vuốt râu cười nói:
- Tiếu thế chất, có phải ngươi hồ đồ rồi hay không, nếu bản Đốc đánh Sở Hoan, chẳng phải cũng là tạo phản?
Tiếu Hằng lắc đầu nói:
- Chẳng lẽ đại nhân đã quên loạn Khuất Sở Ly?
- Khuất Sở Ly?
Chu Lăng Nhạc nhíu mày.
- Thời Đại Hoa triều, Khuất Sở Ly mang binh làn loạn, hắn bắt đầu từ Bắc Cương, hoành hành ngang ngược, cuối cùng khởi binh tạo phản, đánh được kinh thành.
Tiếu Hằng chăm chú nhìn đôi mắt Chu Lăng Nhạc chậm rãi nói:
- Điều này mới khiến cho quần hùng phân tranh, Sở Hoan hiện giờ sao mà giống Khuất Sở Ly năm đó, cũng khua chiêng gõ trống, bài trừ đối lập, mối họa như vậy, cho dù vãn sinh hậu bối như Tiếu Hằng cũng có thể nhìn rõ, chẳng lẽ đại nhân không thấy rõ?
Chu Lăng Nhạc khẽ vuốt râu, sắc mặt không đổi.
- Sở Hoan đã là mối họa, đại nhân là anh hùng vĩ ngạn, chẳng lẽ muốn ngồi chờ Sở Hoan sinh ra mối họa lớn hơn.
Khóe mắt Tiếu Hằng co rúm:
- Một khi hắn phát triển an toàn, chính là bất hạnh lớn của toàn bộ Tây Bắc, đến lúc đó, dân chúng Tây Bắc sẽ sinh linh đồ thán… Trừ bỏ tai họa lúc vô hình, mới có thể khiến dân chúng tránh được tai họa!
Chu Lăng Nhạc thở dài:
- Đã như vậy, vì sao Tiếu Tổng đốc ngồi yên không động?
Tiếu Hằng cười khổ nói:
- Đại nhân phải biết, uy vọng của thúc phụ so với đại nhân cách biệt một trời. Nếu ngài mạo muội ra tay, chỉ sợ hoàn toàn phản tác dụng, chỉ có đại nhân vung một cánh tay lên, Tây Bắc từ trên xuống dưới mới có thể người theo như mây, thúc phụ cũng sẽ cử binh đi theo.
Gã dừng một chút, cười lạnh nói:
- Nếu toàn bộ Tây Bắc đều phản đối Sở Hoan, hắn sao có thể tiếp tục ở lại, cho dù hắn muốn ở lại, triều đình cũng sẽ không giữ.
Chu Lăng Nhạc cười nói:
- Nói như vậy, Tiếu Tổng đốc cũng có ý kiến đối với Sở Hoan?
- Đúng là như vậy!
Tiếu Hằng đáp:
- Trước khi thúc phụ phái tiểu chất tới đây, đã chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh tại Bắc Sơn, chỉ cần đại nhân ra lệnh một tiếng, quân Bắc Sơn chắc chắn nghe theo đại nhân điều khiển!
- Nghe theo bản Đốc điều khiển?
Chu Lăng Nhạc cười ha ha nói:
- Tiếu Tổng đốc thích nói đùa, hắn là Tổng đốc Bắc Sơn, không cần nghe theo bản Đốc điều khiển!
- Thúc phụ từng nói, ngài là người Tây bắc, lúc nguy nan, trên dưới Tây bắc phải đoàn kết một lòng.
Tiếu Hằng giải thích:
- Đại nhân là cờ xí Tây Bắc, là Vương thật sự của Tây Bắc, ba Đạo Tây Bắc đều phải nghe theo Tổng đốc đại nhân điều khiển. Đại nhân, thời khắc nguy nan, trời giáng trách nhiệm lớn, kính xin Tổng đốc đại nhân nghĩ cho bách tính, gánh vác trách nhiệm.
Chu Lăng Nhạc chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không nói chuyện.
Tiếu Hằng thấy thế, còn muốn lên tiếng, Chu Lăng Nhạc đã giơ tay ngăn lại:
- Thôi đi, ngươi nói bản Đốc đều đã hiểu. Ngươi trở về nói cho Tiếu Tổng đốc, bản Đốc rất cảm kích có thể lọt vào mắt xanh của hắn, thế nhưng Tiếu Tổng đốc đức cao vọng trọng, hắn tự xưng uy vọng không cao, đây chẳng qua là khiêm tốn, ngươi nói cho hắn, bản Đốc rất kính trọng hắn, hắn vung tay hô lên, cho dù người khác không theo, bản Đốc cũng sẽ theo Tiếu Tổng đốc, cứu lấy xã tắc!
Gã vẫy tay, binh sĩ dẫn ngựa của Chu Lăng Nhạc cách đó không xa lập tức dẫn ngựa lại, không chờ Tiếu Hằng nhiều lời, Chu Lăng Nhạc đã xoay người lên ngựa, tay cầm cương, quay đầu nhìn Tiếu Hằng cười nói:
- Ngựa tốt ở đây không ít, nếu Tiếu thế chất để mắt, cứ việc chọn vài con mang về.
Gã không nói thêm lời nào, thúc ngựa rời đi.
Sở Hoan đương nhiên không có khả năng biết được Tiếu Hoán Chương phái Tiếu Hằng bí mật đi gặp Chu Lăng Nhạc.
Đến lúc này, hắn đã bước lên con đường bình loạn.
Hắn chưa bao giờ uy phong như vậy, gần hai vạn đại quân dưới trướng xuất phát từ Sóc Tuyền, nhắm thẳng Hạ Châu.
Kỳ thực Sở Hoan cảm thấy rất nhẹ nhàng, mang theo hai vạn binh mã, hắn có một loại cảm giác, đó là dẫn gần hai vạn người đi đánh một trận, hắn mặc chiến khôi Lang Giáp đạt được từ Tây Lương, mặc bộ chiến giáp hiếm thấy này trên người, thậm chí Sở Hoan cảm thấy bộ chiến giáp này giống như ông trời đặc biệt làm cho hắn, cực kỳ phù hợp thân thể.
Lôi Hỏa Kỳ Lân dưới háng tựa như cũng cảm giác được chiến tranh tiến đến, có vẻ hết sức hưng phấn, trên đường hành quân, thỉnh thoảng phát ra tiếng phì phì trong múi, tuấn mã hai bên không dám tùy tiện tới gần.
Mặc dù Sở Hoan không xuất phát trước tiên, lại bố trí trận chiến trước.
Chiến tranh đánh đúng là thuế ruộng, nhưng hiện giờ Sở Hoan thiếu nhất chính là thuế ruộng, cũng may Bình Tây Quân có quan lương nhất định, dưới sự xuất lĩnh của bảy họ Tây Quan tại Sóc Tuyền, vì chống đỡ Sở Tổng đốc đánh thắng trận chiến bình loạn đầu tiên này, họ cũng đã hiến một bộ phận lương thực, đương nhiên một bộ phận lương thực này quan phủ đều đăng ký trong danh sách, Sở Hoan nói hết sức rõ ràng, đây là quan phủ mượn lương thực, lương thực nợ đương nhiên sẽ trả lại không thiếu một thạch.
Đa số thân sĩ cũng không thèm để ý lời nói như vậy, lúc Đông Phương Tín còn sống, nhiều lần mạnh mẽ thu thuế ruộng, lúc đó cũng buông lời, một khi bình loạn thành công, sẽ bồi thường mọi người.
Hiện giờ Đông Phương Tín chết rồi, thuế ruộng bị vơ vét đương nhiên không có khả năng trở về.
Vốn lần bình loạn này Hiên Viên Thắng Tài chủ động xin đi giết giặc, nhưng Sở Hoan tự mình xuất chính, gã nhất định phải thả một tín hiệu, Tổng đốc Tây Quan tuyệt đối không dung tình với phản loạn.
Phương Như Thủy phụng lệnh Hiên Viên Thắng Tài, tới Giáp Châu trước, vốn tưởng rằng đoạt lấy binh quyền cũng không dễ dàng, nhưng sự thực lại dễ hơn tưởng tượng nhiều, Phương Như Thủy thuận lợi thu được binh quyền, quân vụ Giáp Châu vừa mới xử lý xong, Sở Hoan đã phái người tới, điều nhân mã một doanh từ Giáp Châu, do Phương Như Thủy mang về Sóc Tuyền.
Sau khi nhân mã một doanh do phương Như Thủy Mang về tới nơi, binh lực Sóc Tuyền đã đạt tới năm doanh, cũng đã gần ba vạn binh lực, Sóc Tuyền là phủ thành Tây Quan, trọng địa chiến lược, hơn nữa Tây Hạp Sơn cũng đang khẩn trương chế muối, Sở Hoan đương nhiên không có khả năng điều toàn bộ binh lực Sóc Tuyền Việt Châu lên tiền tuyến, để lại đội ngũ hai doanh, do Hiên Viên Thắng Tài ở lại Sóc tuyền, để phòng ngừa bất trắc.
Hiện giờ Tây Quan náo động, ngay cả Sở Hoan cũng không dám cam đoan, sau khi hắn xuất chính, sẽ có người đột nhiên tập kích thành Sóc Tuyền hay không.
Tân binh Bùi Tích huấn luyện chưa thành thục, nhưng vẫn bị Bùi Tích dẫn theo Sở Hoan xuất chinh, đối với quân nhân chân chính mà nói, huấn luyện chân chính là ở sa trường.
Ngoại trừ Bùi Tích, Phương Như Thủy và Hàn Anh cũng xuất chinh theo.
Sở Hoan cũng không quá tinh thông phương pháp hành quân, nhưng bên người có Bùi Tích, việc này đương nhiên giải quyết dễ dàng. Đại quân chia thành tiền quân trung quân hậu quân, đều thiết lập một Tướng quân, Phương Như Thủy đảm nhiệm Tướng quân tiền quân, Tướng quân hậu quân do Hàn Anh đảm nhiệm, Sở Hoan là Tổng tướng toàn quân, cũng là Đại tướng trung quân, tọa trấn trung quân, dưới trướng các tướng không thiếu được phó tướng, còn như hỏa, đội, đám người cầm chờ, khen thưởng trừng phạt, dưới sự chỉ điểm của Bùi Tích, Sở Hoan cũng phân phó từng người, việc hắn phải tự làm, tất cả mọi chuyện được Bùi Tích giúp đỡ ngay ngắn rõ ràng.
Chúng tướng sĩ xuất trận lần này, do Sở Hoan thống lĩnh, ban đầu có không ít người hoài nghi trong lòng, rất nhiều người nghi ngờ Sở Hoan phải chăng thực sự có tài thống binh, thậm chí có người hoài nghi Sở Hoan tự mình xuất chính chỉ là ra oai mà thôi, nhưng trông thấy Sở Hoan an bài chu đáo, rất có phong độ của một đại tướng, lòng tin của họ tăng lên nhiều.
Gió cát Tây Bắc lớn, bão cát Việt Châu thực sự không nhỏ, giống như ông trời cố ý muốn thử nghị lực của Sở Hoan, đưa ra nan đề cho hắn. Hành quân được một nửa, liên tục xuất hiện thời tiết âm trầm, bão cát nổi lên, khó mà thấy rõ ngoài vài dặm, tầm nhìn mơ hồ, điều này tăng rất nhiều khó khăn cho hành quân. Sở Hoan phái thêm trinh sát, tìm hiểu chung quanh, đúng là muốn biết rõ ràng tình hình chung quanh.
Sở Hoan rất rõ ràng một điểm, hai Châu Kim Hạ phản loạn, hắn nhất định phải bình loạn, tầm quan trọng của trận chiến này rất lớn, một khi thất bại, hắn chắc chắn không thể sống ổn ở Tây Quan, mặc dù lần này hắn mang theo gần hai vạn binh mã, binh lực trên phản quân, nhưng hắn cũng biết, hiện giờ phản quân đã nắm được thành Hạ Châu, mặc dù thành hạ Châu không quy mô được bằng thành Sóc Tuyền, nhưng cũng không phải thành nhỏ, đại quân vừa tới, dùng binh lực của phản quân, tuyệt đối không ra khỏi thành nghênh chiến, khả năng lớn nhất là đóng cửa không ra, dựa vào thành cố thủ.
Hành quân không phải mấy ngày, mỗi ngày lựa chọn nơi đóng quân đều do Bùi Tích nói cho Sở Hoan, sau đó Sở Hoan ra lệnh toàn quân, chỉ trú doanh này đã có nhiều chú ý, trước kia Sở Hoan được Bùi Tích tặng binh thư về quân trận, hiện giờ lại theo bên người, trong hành quân thực chiến, hắn hấp thụ sự dạy bảo của Bùi Tích.
- Lần xuất binh này, quan trọng nhất chính là bốn chữ.
Dưới màn đêm, trời đất lờ mờ, bão cát như quỷ khóc, Sở Hoan tổ chức hội nghị quân sự với mấy tướng lãnh quan trọng trong quân doanh, Bùi Tích thần sắc bình tĩnh, chỉ vào bản đồ quân sự trên bàn, giọng nói chậm rãi:
- Tốc chiến tốc thắng, trận chiến này phải chấm dứt trong thời gian ngắn nhất, nếu không sẽ rất bất lợi cho chúng ta!
- Bùi tiên sinh nói như vậy đương nhiên không sai.
Hàn Anh nghiêm nghị nói:
- Nhưng ta cũng có nghe thấy tính tình của Thiên tướng Tốn Tự Doanh Hồ Tông Mậu, người này mặc dù làm việc không quả quyết, nhưng cẩn thận, không dám tùy tiện mạo hiểm… Theo suy đoán của ta, lần này hắn không có lựa chọn khác, chỉ có thể tập trung tất cả binh lực trong thành Hạ Châu, tử thủ trong thành.
Phương Như Thủy cũng chậm rãi gật đầu nói:
- Đây là tất nhiên, hắn sẽ không mạo hiểm rời thành quyết chiến, thậm chí sẽ mai phục đánh lén chúng ta. Chúng ta hiểu hắn rất rõ, hắn cũng biết sơ lược về chúng ta, lương thảo của chúng ta không đủ để chống đỡ quá lâu, hơn nữa hắn biết rõ, Tây Quan cũng không còn bao nhiêu lương thảo, hậu cần là vấn đề lớn nhất của chúng ta, hắn hiểu rõ trong lòng, chỉ cần có thể thủ vững thành Hạ Châu, chờ đến lúc lương thảo của chúng ta tiêu hao hết, sĩ khí xuống thấp, hắn sẽ chiến thắng!
- Chẳng những vấn đề lương thảo.
Bùi Tích vuốt râu nói:
- Chuyện quan trọng nhất là vấn đề lòng người, nếu như tốc chiến tốc thắng, các thế lực rục rịch ở Tây Quan sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng một khi bị cầm chân tại Hạ Châu, thời gian càng dài như vậy hậu quả càng không thể lường được…!
Gã nhìn Sở hoan một cái, nói:
- Sở Đốc, có khối người muốn thấy chúng ta thua trận mà về!