Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Chương 1020-2: Ăn Nhịp Với Nhau (2)
- Thật vậy sao? Đây không phải là chàng đã sớm nghĩ kĩ trước rồi đó chứ? Trước tiên là đem đến tặng ta, sau đó là dụ dỗ ta vui vẻ, rồi lại lấy về, đưa cho người mới của chàng mặc vào!
Dương Phàm vội vàng lắc đầu:
- Xem nàng, ta có bao giờ dùng mưu chước với nữ nhân của mình đâu? Tặng nàng quà ra mắt, vẫn là ý kiến của Cổ Trúc Đình đó, con người ta luôn sơ ý, căn bạn là không nghĩ được đến chuyện này, chẳng lẽ lại còn có thể nghĩ ra cách làm bỉ ổi này ư?
Uyển Nhi bĩu môi nói:
- Chàng đó, cũng không phải là bỉ ổi, nhưng mà nó là sơ ý? Hừ hừ, Ai mà tin được?
Dương Phàm ghé vào tai nàng, thần bí nói:
- Phu quân thật sự là rất sơ ý, tuy nhiên, cũng có một vật cực thô đấy, Uyển Nhi cô nương, nàng nhất định cảm giác rất sâu đậm.
Nói đến đây, Dương Phàm rướn người về phía trước, trên đùi Uyển Nhi nhất thời cảm thấy mất thăng bằng, dán vào bộ xiêm y mỏng, còn có một nhiệt lượng kinh người. Hắn uống thuốc bổ quá nhiều, thân thể đúng là rất cường tráng.
Uyển Nhi đỏ ửng mặt, xoay người đi chỗ khác, sẵng giọng:
- Đi tìm Cổ cô nương của chàng đi!
Dương Phàm hướng tới mông nàng, ghé vào tai nói:
- Hiện giờ ta muốn có nàng!
Uyển Nhi bị hắn dính chặt trong lòng có chút thú vị, nhưng mà không dám làm càn, quay người lại, đẩy hắn nói:
- Được rồi, đừng có quấn lấy thiếp, mau trở về đi, thân thể người ta nặng hơn rồi, làm như vậy có thể gây sức ép đến đứa nhỏ.
Dương Phàm không dám mạo hiểm, chỉ cố ý đùa với nàng thôi, còn muốn làm ra vẻ láu lỉnh, cố ý thở dài một tiếng, nằm ngửa thân mình, bộ dạng như chưa thỏa mãn dục vọng.
Uyển Nhi kìm không nổi muốn cười, nói với Dương Phàm:
- Phải đợi đến mấy tháng nữa Tiểu Man và A Nô mới có thể đến Trường An, thiếp thấy, chàng và Cổ Trúc Đình đã đến lúc nước chảy thành sông rồi, cũng không cần thông báo cho các nàng ấy nữa, tối nay động phòng với Cổ Trúc Đình đi!
- Đêm nay sao?
Dương Phàm nghĩ đến cảnh đó có thể sẽ quyến rũ, có thể sẽ non nớt, có thể sẽ thanh nhã, cũng có thể sẽ thuần khiết. dung mạo thần thái, thay đổi diện mạo liên tục của nữ sát thủ, không khỏi làm cho tim hắn đập thình thịch.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
- Ngày đó, tại hạ đến Hưng Giáo Tự dâng hương, nhìn thấy đoàn người trong Hưng Giáo Tựphô trương quả thật không nhỏ! Lúc dâng hương, ta nhìn thấy Dương Phàm tự xưng là Dương Kiều, nói người phụ nữ mang bầu kia là nương tử của hắn, tên là Trịnh Uyển Nhi, bọn họ đều cúng rất nhiều dầu vừng và tiền. Trương Xương Tông ở trong sổ công đức ghi cái tên là Trương Lục..
Đỗ Văn Thiên sở dĩ gọi đúng tên họ của bọn họ tường tận như vậy, bởi vì hắn không cam lòng, đã từng đi kiểm tra lại tên của bọn họ. Lấy thân phận của hắn. tự nhiên có thể được ghi trong sổ công đức của chừa Hưng Giáo, cũng vì lẽ đó, mà hắn mới chắc chắn ba người kia chính là Trương Xương Tông, Dương Phàm, và Thượng Quan Uyển Nhi.
Lý Khỏa Nhi kiên nhẫn nghe hắn nói, gối hai tay lên giường, thân người hơi nghiêng về phía trước, một tay đặt lên đùi, một tay nâng cằm lên, làm động tác tựa như một cô nàng hồn nhiên xinh đẹp. Thân thể của nàng cũng trưởng thành rồi, từ cái áo mỏng như cánh vẻ có có thể nhìn thấy da thịt trắng muốt, nhũ hoa đầy đặn, tản ra một thứ gì đó khiến nam nhân nhìn thèm chảy dãi.
Đợi nàng ngồi hơi thẳng lên, ngoại trừ rảnh giữa hai nhũ hoa ra thì không còn nhìn thấy gì nữa, nhưng mà trong quần áo, có thể nhìn thấy mơ hồ hai nhũ hoa của nàng, không ngờ nàng không mặt đồ lót, hai cái nhũ hoa run rẩy lên trên mặt áo, mơ hồ lộ ra một chút thịt màu đỏ, khiến Đỗ Văn Thiên khát khô cả họng.
An Nhạc công chúa kiên nhẫn nghe y nói xong, hưng phấn trèo xuống giường, chân trần đi tới đi lui:
- Nhất định là cô ta! Nhất định là Thượng Quan Uyển Nhi, người khác không có khả năng khiến Trương Xương tông tôn trọng như thế, khó trách Hoàng Tổ Mẫu không thể rời khỏi cô ta, lần này để cho cô ta rời xa, thì ra là cô ta đã có thai, thật là kì lạ, nghiệt chủng kia là của ai?
An Nhạc công chúa không hề hoài nghi đến Dương Phàm, Dương Phàm ra vào cung cũng không nhiều, mà khả năng yêu đương vụng trộm trong cung lại gần như không có. Thứ hai, tin Thượng Quan Uyển Nhi và các danh sĩ ở kinh đô qua lại với nhau nàng cũng đã được nghe nói, nàng không nghĩ tài nữ này có thể có tơ tình với một tên phàm phu tục tử như Dương Phàm, mà là nghĩ tới một trong số những danh sĩ tài tử kia, chỉ sợ tình nhân của Thượng Quan Uyển Nhi là một trong số bọn họ.
Đỗ Văn Thiên nhẹ nhàng cuối đầu, say sưa nhìn ánh mắt như bạch ngọc như sương mai kia, tinh xảo thanh tú, cặp chân trắng nõn, mềm mại, hồng hào, Móng tay sơn đỏ, ngón chân đẹp đẽ, mỗi tấc trên da thịt đều làm cho người ta điên đảo mê hồn.
An Nhạc công chúa ngay từ đầu đã là một người có tâm lý đa dạng, nhưng càng nghĩ sâu hơn, thì nàng càng thấy không cân bằng.Nàng có con trước khi có chồng, Hoàng tổ mẫu thì cứ đối xử với nàng theo kiểu giận thì không giận mà bình thường thì cũng không bình thường, hại nàng phải ở trong Lương vương phủ sinh ra một tiểu hoàng tử, chứ không thì có thể nhận hậu lễ rất nhiều rồi.
Kết quả là Thượng Quan Uyển Nhi lêu lổng mang thai nghiệt chủng, hoàng tổ mẫu liền che chở cho cô ta, sợ ảnh hưởng đến danh dự của cô ta, lấy danh cử nàng đến Trường An tu sửa cung thất để nàng có thời gian nuôi dưỡng thai, dựa vào cái gì? Ghen tỵ khiến bản năng của nàng muốn lấy việc này để rêu rao.
Ngay sau đó, nàng liền nghĩ đến Dương Phàm, Dương Phàm từng ở Hưng Giáo Tự ăn nói lung tung, nói Thượng Quan Đãi Chế là nương tử của hắn? Lý Khỏa Nhi mặt mày xinh đẹp má lúm đồng tiền cười ra một nụ cười đầy nhạt nhẽo:
- Hoàng tổ mẫu vì thể diện, chuyện này không truyền ra ngoài được, đã không làm rõ ngọn ngành chuyện này. Thượng Quan Uyển Nhi lại được sủng ái. Hoàng Tổ mẫu phải giết cô ta, còn về phần Dương Phàm, ngươi đã đối xử với ta như vậy, ta sẽ giúp ngươi biến giả thành thật, chết một cách thân bại danh liệt!
An Nhạc công chúa càng nghĩ càng hưng phấn, bỗng xoay người nói:
- Đỗ công tử?
- Ừ, à?
An Nhạc công chúa vừa đứng lên, đi tới đi lui trong phòng, tràn ngập ánh sáng, bộ quần áo mỏng như cánh ve sầu kia căn bản là không thể che lấp được thân thể của nàng, ngược lại càng làm cho thân thể nàng quyến rũ đến mê người. Đỗ Văn Thiên nhìn thấy thân trần của nàng, đã không tự chủ nổi nữa rồi.
Những đường cong quyến rũ, bắp đùi thon gọn và dài, eo thon và nhỏ, mông to và tròn vểnh lên, bộ ngực lại đầy như búp măng. Đỗ Văn Thiên đã bị hoàn toàn mê muội, mất thăng bằng, may mà có bộ y phục rộng thùng thình che đậy, nếu không y phải sớm xấu mặt rồi.
Nhưng mà An Nhạc công chúa mạnh mẽ quay người lại, vẫn là từ khuôn mặt hồng hào của y, hơi thở ồ ồ, đã cảm giác được cái gì rồi. Đỗ Văn Thiên bị nàng gọi, vội ngẩng đầu lên nói:
- Công chúa, có gì chỉ bảo!?
An Nhạc công chúa yêu kiều ánh mắt liếc về y, cười cười nghiêng mặt nhìn y, đột nhiên khẽ cắn môi, lắc mông đi về phía y, đi những bước ngắn, đi cái kiểu lay động sinh tư, nàng mới bước tới trước mặt Đỗ Văn Thiên, đôi gò bồng đào của nàng nhẹ nhàng tiếp xúc trên thân của Đỗ Văn Thiên, lúc này mới dịu dàng nói:
- Đỗ công tử, lúc nãy người đã nhìn thấy gì?
Đỗ Văn Thiên khàn giọng nói:
- Công chúa công chúa…
An Nhạc công chúa cười ngọt như mật, ngực của nàng lại ưỡn lên ưỡn xuống, bàn tay ấm áp mềm mại nhẹ nhàng nắm lấy tay đang run rẩy nóng rang của Đỗ Văn Thiên, thân mật nói:
- Đỗ công tử, ngươi cảm thấy bổn cung đẹp không?
- Đẹp đẹp đẹp…như tiên nữ!
Đỗ Văn Thiên bị nàng nắm trúng tay, kích động giống như người bị bệnh sốt rét. Đột nhiên, trong đầu y “ Oanh” một tiếng nổ, bởi vì An Nhạc công chúa đang cầm lấy tay của y. Đột nhiên đặt lên chiếc eo thon mềm mại của nàng, hơn nữa còn nhẹ nhàng hướng lên trên, đưa lên phía đôi gò bồng đào ấm áp mềm mại của nàng.
Cổ họng của Đỗ Văn Thiên khanh khách, phát ra một tiếng không biết là khóc hay rên rỉ, đột nhiên dang rộng hai tay, chạy lại ôm An Nhạc công chúa. An Nhạc công chúa cười và đứng đó, chỉ quay đầu lại trốn tránh nụ hôn của y, nhưng vẫn đứng yên, Đỗ Văn Thiên hôn tới tấp lên mặt ngọc của nàng, bắt đầu sờ soạng lung tung.
Tên đã lắp vào cung, không bắn không được, lúc này Đỗ Văn Thiên cho dù là sợ bị Võ Sùng Huấn tóm được chứng cớ, y cũng bất chấp tính mạng của mình, hắn bây giờ chỉ muốn chiếm lấy báu vật này, có chết cũng phải làm quỷ phong lưu.
Nhưng đột nhiên, y lại phát ra một tiếng quái dị rên rỉ, toàn thân đều dừng ở chỗ đó, bàn tay nhỏ bé mềm yếu của An Nhạc công chúa đang năm lấy điểm chí mạng của y. Một cảm giác khoái cảm khiến hắn chút nữa suy sụp, mùi vị cực lạc này hắn phải thưởng thức lâu hơn một chút, cho nên y không dám động đây, sợ kích động y sẽ mất đi khoái cảm này.
An Nhạc công chúa khẽ cắn đôi môi mỏng, cười như không nhìn y, thân thiết nói:
- Đỗ công tử lá gan của ngươi thật lớn đấy!
Đỗ Văn Thiên giống một con dã thú dâm loạn thở hổn hển:
- Chỉ cần…chỉ cần có thể hôn công chúa điện hạ, Đỗ Mỗ dù có tan xương nát thịt chết cũng cam lòng!
An Nhạc công chúa cười lên một tiếng, Đỗ Văn Thiên bỗng phát ra một tiếng hét thảm thiết. Hai tay của y ôm lấy hạ bộ co rúc lên như một con côn trùng. An Nhạc công chúa duyên dáng bó lại tóc, ngồi dậy mặt lẳng lơ, quyến rũ hấp dẫn, ôn hòa vuốt ve vặn vẹo hai má Đỗ Văn Thiên:
- Ngươi muốn vì ta tan xương nát thịt. Bổn cung không thể để cho ngươi tan xương nát thịt được. Đây là nơi nào, bên ngoài có biết bao quan lại và sai nha, ngươi không quan tâm ư, lũ đàn ông thối các ngươi đều có một kiểu..
An Nhạc công chúa chậm rãi đứng dậy, chỉnh trang y phục, khôi phục dáng vẻ ngạo mạng cao thượng của mình, nhưng mà bàn chân ngọc ngà của nàng nhẹ nhàng nâng lên, nhẹ nhàng đạp trên mặt của Đỗ Văn Thiên:
- Đỗ công tử, một người tài năng như ngươi, phong lưu đa tình, bổn cung thật sự là rất thích ngươi, nhưng mà đáng tiếc, khoảng thời gian này, địa điểm này, thật sự là không thích hợp để phát sinh điều gì….
An Nhạc công chúa đột nhiên nhéo mạnh hắn một cái, làm cho Đỗ Văn Thiên đau đớn thở không ra hơi, toàn bộ dục vọng đều bị nỗi thống khổ này lấy đi mất. Nhưng mà khi cái chân đẹp đẽ kia đạp lên mặt y, lại nghe được cách nói năng dẫn dụ của An Nhạc, Đỗ Văn Chiêu lại lập tức hưng phấn trở lại.
Y tha thiết nhìn chằm chằm công chúa An Nhạc, tựa như một con chó hoang đang ngóng chờ cục xương từ phía chủ nhân, An Nhạc công chúa quay mông đẹp, thản nhiên bước về phía giường, nói:
- Ngươi đi ra trước đi, về việc Thượng Quan Đãi Chế, ngươi đừng có nói với bất kì ai khác, chờ bổn cung tìm hiểu rõ lại bàn tiếp.
- Dạ, dạ dạ!
Đỗ Văn Thiên tham lam nhìn chằm chằm vào cái mông đẹp uyển chuyển như trăng tròn, hận không thể lập tức biến thành một cái tiễn rời khỏi cung, hướng vào vầng trăng kia, nhưng mà y không dám động vào, nữ thần của y đã cho y hi vọng, y có thể chờ, đợi đến thời gian và địa điểm thích hợp.
Y lui về phía bức bình phong, lại lưu luyến nhìn lại thân thể xinh đẹp điên đảo hồn phách kia, lúc đó mới đứng dậy, đi tới cửa, Đỗ Văn Thiên sờ sờ đôi má của y vừa bị An Nhạc công chúa giẫm đôi chân đẹp lên, hít hà vì vừa mới sờ qua bộ ngực sữa của An Nhạc công chúa, tinh thần say mê.
Đỗ Văn Thiên hào hứng rời đi không lâu, người mặt áo khoác ngoài Lý Khỏa Nhi đã xuất hiện ở cửa, mặt lạnh như sương, đứng nghiêm trang trước cửa nói với mấy tỳ nữ và nô bộc:
- Mấy người các ngươi, quét dọn phòng một chút. Ngươi, chuẩn bị xe, bổn cung phải lập tức đến Long Khánh phường, tiếp đón Thượng Quan Đãi Chế!