People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1059 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1045: Huynh Đệ Phân Quyền (1)
ừ giữa trưa, LýKiến Thành đã chờ bên ngoài giường bệnh của phụ hoàng. Lúc này anh takhẩn trương hơn aihết. Phụ hoàng còn córất nhiều chuyện trọng đại chưa căn dặn. Nhất làchuyện quân quyền. Nếu như phụ hoàng không xác thực giao quân phù cho anh ta,một khiphụ hoàng đến tây phương, sẽ xuất hiện cục diện một mình Tần Vương nắm quân quyền. Cho dù anh tanắm triều đình, cũng không cócách nào khống chế được Đại Đường nữa.
-Điện hạ, đinghỉ ngơi một chút đi! Cótình huống gì, tasẽ lập tức thông báo với điện hạ.
Một gãhoạn quan nhỏ giọng khuyên bảo LýKiến Thành. LýKiến Thành gật đầu. Anh tađã đứng bacanh giờ, thực sự cóchút mệt mỏi. Anh tatới phòng cách vách. Nơi này làphòng bình thường phụ hoàng dùng để tĩnh tọa tuthiền. Trong phòng cũng chỉ cómột chiếc chăn lông thật dày.
Lý Kiến Thành ngồi xuống chăn lông, trong lòng lại đang suynghĩ về việc phụ hoàng bị téxỉu lạ lùng như vậy. Phụ hoàng còn hôn mêlâu như vậy, rất rõràng, phụ hoàng không phải bởi vìsự bất lợi của thời cuộc màchịu sự đả kích tới mức choáng váng ngã rơi. Buổi sáng, phụ hoàng đã biết tinvề cuộc chiến của quận BaĐông thất bại. Lúc ấy mình ởbên cạnh phụ hoàng. Tuyrằng phụ hoàng giật mình kinh hãi, nhưng cũng không đến mức vôcùng đau đớn mà téxỉu. Hơn nữa sauđó người còn thương lượng chuyện xuất binh BaThục một chuyến. Không cókhả năng bởi vìthời cuộc.
-Điện hạ!
Lúc này tướng quốc Trần Thúc Đạt xuất hiện ởcửa.
- Ta cóchuyện muốn nói chođiện hạ biết.
Lý Kiến Thành gật đầu.
-Vào đi!
Trần Thúc Đạt đivào phòng, thuận tayđóng cửa lại. Ông ta điđến trước mặt LýKiến Thành ngồi xuống, khẽ nói:
-Vừa rồi tagặp được Vương ngự y,nhận được một tintức. Buổi tối hôm trước, Thánh Thượng đã bắt đầu tiểu ramáu. Rất nghiêm trọng. Thánh Thượng phong tỏa tintức này. Hôm nayThánh Thượng ngất đi cóthể cóquan hệ với việc này.
Lý Kiến Thành kinh ngạc. Anh talại không biết về việc này. Anh tavội vàng hỏi:
-Vậy hậu quả nghiêm trọng tới mức nào?
Trần Thúc Đạt khekhẽ thở dài.
-Vương ngự ynói, Thánh Thượng cóthể không chịu được mấy tháng nữa.
Trong lòng LýKiến Thành lập tức trở nên trầm trọng. Nếu như đúng lànhư vậy, hậu quả thật sự nghiêm trọng. Phụ hoàng mình sắp không được rồi sao? Trong lòng LýKiến Thành loạn thành một đoàn, thở dài một hơi nói:
-Trần tướng quốc, tanên làm gìbây giờ?
Trần Thúc Đạt trầm mặc một lúc lâu, sauđó mới chậm rãi nói:
-Điện hạ hẳn lànên hỏi một câu, vì saolại tạo thành hậu quả như vậy. Bởi vìđiều này cóthể sẽ liên quan đến thế cục tương lai khiThánh Thượng bất hạnh về tây phương.
Lý Kiến Thành ngẩn ra,liền hỏi:
-Vậy ngươi nói cho tabiết, nguyên nhân gìđã khiến phụ hoàng tiểu ramáu rồi ngất đinhư vậy?
-Điện hạ, tatruy hỏi Vương ngự y.Ông tanói, đây rất cóthể là dotrúng độc mãn tính.
-Trúng độc!
Lý Kiến Thành lập tức sợ ngây người.
Lúc này, LýKiến Thành bỗng nhiên nghĩ ramột chuyện. Một luồng khí lạnh lập tức từ dưới xương sống của anh tabốc lên.
Trần Thúc Đạt thấy vẻ mặt LýKiến Thành khác thường, vội vàng hỏi:
-Điện hạ biết điều gìsao?
Sắc mặt LýKiến Thành trở nên nghiêm trọng khác thường, chậm rãi nói:
-Đại khái làcuối năm trước, dược sưtrong cung Trương Bỉnh Trực chết một cách kỳ lạ. Sauđó ngự ykiểm trađan dược mà yđã bào chế, phát hiện trong dược cóđộc tính. Đây làloại đan được ybào chế chophụ hoàng dùng. Tanghi ngờ lần này phụ hoàng tiểu ramáu sauđó bị ngất cóliên quan tới người này.
Kết luận này khiến Trần Thúc Đạt nhướng mày.
-Nhưng người này đã chết từ lâu. Tất cả manh mối đều bị đứt. Vậy phải điều trathế nào?
Lý Kiến Thành lắc đầu.
-Kỳ thật manh mối không đứt. Vợ của Trương Bỉnh Trực mất tích. Tađã phái người đitới quê bà tatìm nhưng không có tintức. Nữ nhân này hẳn làngười hiểu rõnội tình. Tuynhiên cho dùkhông tìm thấy bà ta, tacũng biết người chủ sự phía saubức màn là ai?
Nói đến đây, LýKiến Thành cắn răng một cái.
- Nóngay cả huynh đệ của mình đều dám động thủ bắn chết, còn cóchuyện gìkhông dám làm?
Trần Thúc Đạt hoảng sợ, vội vàng xuatay.
-Điện hạ, việc này không cóchứng cớ không thể kết luận bừa được. Hơn nữa, cũng cóthể dotriều Tùy gây ra.
-Hừ!
Lý Kiến Thành cười lạnh một tiếng,
-Trần tướng quốc chorằng chính làtriều Tùy sao?
-Điện hạ, ýcủa vithần lànói, hiện tại nếu mâu thuẫn trở nên gaygắt, sẽ bất lợi đối với điện hạ.
Quan điểm này, LýKiến Thành còn cóthể chấp nhận được. Anh tagật đầu.
-Ngươi nói không sai. Tay nónắm binh quyền. Hiện tại nếu mâu thuẫn trở nên gaygắt, quả thật sẽ bất lợi cho ta.
Lúc này, một gãhoạn quan ởcửa bẩm báo:
-Điện hạ, Thánh Thượng đã tỉnh.
Lý Kiến Thành vàTrần Thúc Đạt mừng rỡ, cùng nhau đứng lên đivề phía phòng bệnh ởbên cạnh....
Lý Uyên đã chậm rãi tỉnh lại. Sau khingất xỉu gần bacanh giờ, thần trí của ông ta cóchút mơhồ. Rất nhiều chuyện nhất thời đều nghĩ không ra.
Doãn Đức phiđang cẩn thận choông tahúp cháo. Trong lòng nàng tràn ngập bithương. Lúc này nàng mới chợt cảm thấy Thánh Thượng đã già. Mắt thấy Thánh Thượng đã gần đất xatrời, màmình mới haimươi tuổi. Cuộc sống saunày sẽ phải làm sao?
Lúc này, một gãhoạn quan tiến vào bẩm báo.
-Khởi bẩm Thánh Thượng, Thái tử điện hạ vàTrần tướng quốc muốn vào thăm bệ hạ.
Lý Uyên cố hết sức phất tayvề phía Doãn Đức phimột cái. Doãn Đức phihiểu ý,vội vàng buông chén cháo xuống rời đi quacửa sau. Nhưng sau khiđến phía saubức bình phong, nàng lại dodự một chút, lén lút tránh ởphía saubình phong.
Thái tử LýKiến Thành vàTrần Thúc Đạt điđến. Haingười quỳ xuống trước giường LýUyên. LýKiến Thành cầm tayphụ thân, nước mắt lập tức trào ra.
-Phụ hoàng!
Lý Uyên sờ sờ đầu anh ta,cố gượng cười một cái.
- Si nhi(đứa conngốc nghếch) làm gìphải như thế?
Ông talại nhìn Trần Thúc Đạt nói:
- Đimời mấy vị tướng quốc đến đây. Trẫm cóchuyện cần nói.
Trần Thúc Đạt đứng dậy muốn rangoài, LýUyên lại nghĩ tới điều gì, lại dặn dòthêm:
-Còn cóTần Vương nữa, cũng gọi tới đây luôn.
Lý Uyên cảm giác cóchút mỏi mệt, chậm rãi nhắm haimắt lại. Một lát sau, năm tướng quốc chính sự đường vội vàng điđến. Mọi người nghe nói LýUyên đã tỉnh lại, đều cảm thấy vôcùng vuimừng. Chỉ cần LýUyên không cóviệc gì, vậy bầu trời Đại Đường sẽ không sụp đổ nữa.
-Các vị áikhanh... Mời ngồi xuống đi!
Thần trí LýUyên bắt đầu khôi phục lại một chút.
Hoạn quan đưa đến mấy chiếc ghế tới. Mọi người lần lượt ngồi xuống bên cạnh LýUyên. LýUyên rahiệu cho hai gãhoạn quan. Hoạn quan vội vàng đỡ ông tangồi dậy.
Lý Uyên chỉ bị ngất trong thời gian ngắn ngủi, thân thể không bị rất ảnh hưởng lớn. Sau khithần trí của ông tadần dần khôi phục, liền không khác gìlúc bình thường.
Tuy nhiên trong lòng LýUyên lại biết rõ. Cảm giác choáng váng này càng ngày càng nghiêm trọng. đã tới mức téxỉu khiến ông tanản lòng thoái chí. Cómột số việc nhất định phải thông báo một chút.
Ông tathở dài nhìn mọi người nói:
-Trẫm cần tĩnh dưỡng một thời gian. Chính vụ triều đình chỉ sợ trẫm không chú ýđược nhiều nữa. Về sauchính vụ trong triều đều doThái tử tạm thời nắm giữ toàn bộ, không cần bẩm báo lại với trẫm.
Kỳ thật chính vụ triều đình vẫn doThái tử LýKiến Thành nắm giữ toàn bộ, nhưng chẳng quatrước kia làthay LýUyên chia sẻ chính vụ, quần thần trong triều vẫn báo cáo chính vụ với LýUyên. Màhiện tại LýUyên xemnhư chính thức giao triều chính cho LýKiến Thành. Về sauquần thần phải điĐông cung báo cáo với Thái tử. Tính chất haiviệc đã hoàn toàn khác.
Chúng thần đưa mắt nhìn nhau. Mọi người lại nghe ratrong lời nói của LýUyên cóthâm ý,dường như có ýthoái vị. Lúc này, Trần Thúc Đạt thật cẩn thận đề nghị nói:
-Bệ hạ, vì saokhông trực tiếp phong Thái tử điện hạ làm Giám Quốc Thái tử, để chính thức danh phận.
Lý Uyên chỉ để LýKiến Thành nắm toàn bộ chính vụ, không nhắc tới quân vụ. MàTrần Thúc Đạt đề nghị phong Giám Quốc, chính là baohàm cả quân vụ trong đó, biến thành quân chính nắm toàn bộ.
Lý Kiến Thành biến sắc, vừa định phản đối, LýUyên đã thở dài.
-Tinh lực của một người cóhạn. Nếu tất cả mọi việc đều giao choThái tử, trẫm chỉ sợ Thái tử nhất thời không chống đỡ nổi. Thái tử tạm quản chính vụ. Quân vụ sẽ doTần Vương chịu trách nhiệm.
Lời này vừa nói ra,năm vị tướng quốc, baogồm cả LýKiến Thành, cũng không nhịn được trong lòng thầm thở dài một tiếng. Cuối cùng LýUyên đã lựa chọn thỏa hiệp.
Tiêu Lykhom người nói:
-Bệ hạ quyết sách anhminh quyết đoán. Thần kiên quyết ủng hộ điện hạ.
Tiêu Lybày tỏ thái độ như vậy khiến mọi người đều giật mình kinh hãi. Nếu như làBùi Tịch tỏ thái độ như vậy còn cóthể lýgiải được. Dù saoBùi Tịch làngười của Tần Vương. MàTiêu Ly là cótiếng làphái trung lập, luôn luôn công chính vôtư. Vì saoông tacũng ủng hộ loại thỏa hiệp sẽ để lại taihoạ ngầm như vậy.
Kỳ thật Tiêu Lyhiểu rất rõThánh Thượng đưa raquyết sách như vậy cũng làbất đắc dĩ. Hiện tại quận Quan Trung còn cómột trăm bamươi ngàn đại quân. Trong đó tám mươi nghìn quân tinh nhuệ phân bố ởquận Phù Phong, bị Tần Vương nắn chặt trong tay. Nếu để choThái tử nắm giữ quyền toquân chính, Tần Vương sẽ làngười đầu tiên không tán thành. Điều đó ắt sẽ lại kích thích nội đấu trong huynh đệ bọn họ.
Thiên Hạ Kiêu Hùng Thiên Hạ Kiêu Hùng - Cao Nguyệt Thiên Hạ Kiêu Hùng