Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Chương 1043: Thuốc Đến Bệnh Trừ
B
ùi Mẫn Thungây ngẩn cả người. Nàng không ngờ lại cóchuyện như vậy. Nàng biết mợ của Xuất Trần chính làvợ của Thẩm Quân Đạo. Thẩm Quân Đạo làLễ bộ thị lang. Tintức này tất nhiên làthật. Một ngọn lửa giận dữ lập tức dấy lên trong lòng Bùi Mẫn Thu. Nàng nghiến răng, giọng căm hận nói:
-Tốt chomột Tạ TưLễ. Tốt lắm... Tốt lắm!
Xuất Trần hoảng sợ.
-Đại tỷ, chắc tỷ không muốn giết người chứ!
Bùi Mẫn Thulắc đầu.
-Muội nghĩ điđâu vậy?
Nàng cắn chặt răng nói:
- Tuyrằng tasẽ không giết người nào, nhưng Tạ TưLễ cả ganlàm loạn như thế, tự tiện thay Nguyên Khánh đồng ýchuyện hôn nhân, tuyệt đối không đặt tavào trong mắt. Một ngày nào đó, tasẽ khiến ông tahiểu được kết cục đắc tội ta làthế nào.
Xuất Trần suynghĩ một chút, giải thích:
-Đại tỷ, muội nghĩ chắc làông tabị tình thế bức bách. Ông ta làtâm phúc của Nguyên Khánh, đã làm quan nhiều năm, hẳn làsẽ không lỗ mãng như thế. Cólẽ ông tacũng làbất đắc dĩmới đồng ý.
-Hừ!
Bùi Mẫn Thuhừ mạnh một tiếng, cả giận nói:
-Chính bởi vìông talàm quan nhiều năm, theo lýhiểu quycủ, nên tamới tức giận. Vì sao sauđó ông takhông đến giải thích với ta. Vì saokhông nhận lỗi với ta? Cólẽ ông tacảm thấy chỉ cần giải thích với Nguyên Khánh làđược rồi, không cần lại giải thích gìvới vợ người khác sao? Ông tacăn bản không để Sở Vương phi tavào trong mắt.
Trong lòng Xuất Trần cóchút hối hận, không nên nói chuyện này choMẫn Thubiết. Đúng lúc này, một bàquản giachạy vào sân, đứng ởcửa bẩm báo:
-Chủ mẫu có ởtrong phòng không ạ?
-Tần đại nương, cóchuyện gìvậy?
Bùi Mẫn Thu ởbuồng trong hỏi.
-Khởi bẩm chủ mẫu, một chiếc xengựa đến phủ ngoài, dothân binh hộ vệ của lão giađưa đến. Trong xengựa làmột cônương họ Tiêu. Các thân binh nói là dolão giaphân phó. Tiêu cônương này là phunhân mới.
- A!
Bùi Mẫn Thucả kinh đứng lên. Nàng không ngờ lại tới nhanh như vậy!
Tâm tưnàng rối loạn, không biết nên làm thế nào mới tốt. Bùi Mẫn Thulại chậm rãi ngồi xuống. Đôi mithanh túnhíu chặt. Xuất Trần ởbên cạnh khuyên nàng.
-Mặc kệ nói thế nào, nếu người đã đến đây, nên đón nàng vào phủ trước. Hơn nữa làthân binh của Nguyên Khánh đưa tới, chứng tỏ Nguyên Khánh đã đáp ứng rồi. Đại tỷ, mặt mũi này tỷ phải cấp thôi!
Đương nhiên Bùi Mẫn Thucũng hiểu được. Nàng không cókhả năng thật sự cự tuyệt Tiêu cônương này ởngoài cửa. Nàng vẫn phải giữ mặt mũi chotrượng phu. Chỉ cóđiều nàng thực sự nuốt không trôi cơn tức này.
Nàng trầm ngâm một chút, nhìn Xuất Trần nói:
-Như vậy đi! Muội thay tađón nàng vào phủ. Trước cứ để nàng ởtại Phù Dung Viện. Đúng lúc bên kiacũng đã được thudọn. Việc ănngủ các loại, thì làm phiền muội thay tasắp xếp một chút.
- Ai!Cuối cùng còn muốn để muội ramặt. Muội sợ nhất làquản vào mấy chuyện gây sức ép chongười khác.
Xuất Trần cười đứng dậy đi rangoài. Khi đitới cửa nàng quay đầu lại nói đùa hỏi:
-Vậy muội phải giải thích với nàng thế nào đây? Nói đại tỷ rất tức giận, không chịu gặp nàng sao?
Bùi Mẫn Thu suynghĩ một chút, thở dài một tiếng nói:
-Cứ nói haingày nay tangã bệnh. Khinào sức khỏe tốt hơn một chút sẽ lại gặp nàng.
-Được rồi! Muội đảm đương chuyện này vậy.
Xuất Trần bước nhanh rangoài. Mặc dùtrong lòng Bùi Mẫn Thutức giận, nhưng dù saonàng cũng làSở Vương phi, hiểu được nặng nhẹ. Nàng biết đây làmột cuộc hôn nhân chính trị. Cho dùhiện tại Tiêu Lương đã đầu hàng, nhưng nếu như không thừa nhận, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của trượng phu.
Trong lòng nàng thực sự bất đắc dĩ. Nếu như nàng không thừa nhận cuộc hôn nhân này, sẽ gặp phải phiền toái lớn. Nghĩ vậy, Bùi Mẫn Thukhông khỏi cúi đầu thở dài.....
Một chiếc xengựa đầy gió bụi đã đi quahộ trạch hà(sông đào bảo vệ phủ), dừng ởtrước cửa phủ. Tiêu Nguyệt Tiên và nhahoàn từ trên xengựa đixuống, quan sát tòa nhà nằm trên diện tích rộng lớn này. Đây chính làSở Vương phủ trong truyền thuyết. Nàng cóchút khẩn trương. Về saunơi này chính lànhà mới của nàng sao?
- Cônương, Sở Vương phủ thật giống như chúng tatưởng tượng!
Nha hoàn cóchút kinh ngạc kêu lên.
Tiêu Nguyệt Tiên gật đầu. Nàng biết mình còn phải quamột cửa của Vương phikia. Tuynhiên nàng nghe nói Vương phi làngười hiền lành luôn đối xử khoan hồng với mọi người. Làmẫu nghi thiên hạ, hẳn lànàng sẽ không gây khó dễ với mình. Hơn nữa trước đó Sở Vương đã nói nói chonàng biết rồi.
Lúc này, Tần đại nương nữ quản giatrong phủ vàXuất Trần cùng nhau đi ra.Tần đại nương cười giới thiệu nói:
-Tiêu cônương, đây làNhị phunhân, đặc biệt đến đón cônương vào phủ.
Tiêu Nguyệt Tiên cũng đã từng nghe nói qua. Sở Vương phi làcháu ruột của Bùi Củ. MàNhị phunhân họ Trương, mẫu thân làThẩm thị ởGiang Nam, làthanh maitrúc mãcùng lớn lên với Sở Vương. Chính làthiếu phụ trước mắt này.
Tiêu Nguyệt Tiên thấy nàng tươi cười dịu dàng, trong lòng đang khẩn trương thoáng bình tĩnh lại một chút. Nàng vội vàng tiến lên phía trước duyên dáng thilễ:
-Nguyệt Tiên tham kiến Trắc Phi!
Xuất Trần thấy dáng người nàng caogầy màthon thả, dung mạo thanh lệ tuyệt luân, mỹ mạo đoan trang, trong lòng cũng không khỏi thầm khen một tiếng:
“Hay chomột đại mỹ nhân. Thảo nào Nguyên Khánh lại đồng ý.Người kia, ôi!”
Xuất Trần vội vàng tiến lên phía trước đỡ nàng dậy cười tủm tỉm nói:
-Nguyên Khánh đã viết thư đến đây. Chúng tađang nghĩ tới nàng! Không ngờ nàng đã tới rồi. Đúng làthật trùng hợp.
Nàng lại giải thích choTiêu Nguyệt Tiên.
-Đáng lẽ đại tỷ tới đón nàng vào phủ. Đúng lúc haingày nayđại tỷ bị cảm nhẹ. Thầy thuốc dặn nàng không thể ragió. Đại tỷ không thể làm gìkhác hơn nhờ tađón nàng vào phủ. Thất lễ, còn mong nàng hiểu vàbỏ qua.
-Nguyệt Tiên không dám!
Xuất Trần kéo cánh taynàng đivề phía trong phủ. Tần đại nương vàmấy nhahoàn cầm hành lýgiúp các nàng. Vừa đi, Xuất Trần vừa cười nói:
-Trong viện đều đã được thudọn xong. Trước các nàng cứ antâm ởđó. Tasẽ thuxếp tốt chocác nàng. Về saunơi này chính lànhà của nàng. Từ từ sẽ quen. Còn cóvài tỷ muội nữa, buổi tối mọi người sẽ gặp lại. Còn cóđám nhỏ. Ta tinmọi người nhất định sẽ thích nàng.
-Nguyệt Tiên cảm ơnTrắc Phiquan tâm!
Xuất Trần cười khúc khích.
-Không nên khách khí như vậy. Về saucứ gọi ta làNhị tỷ, hoặc gọi ta làXuất Trần cũng được.
Ăn cơm chiều xong, lại uống trà, sauđó mọi người mới chậm rãi tản đi. Mỗi người đều trở về phòng, Xuất Trần dùng mắt rahiệu với Tiêu Nguyệt Tiên một cái, sauđó đi ranhà ngoài. Tiêu Nguyệt Tiên buông chén trà xuống, đứng dậy đitheo nàng rađại sảnh.
Các nàng tiến vào một hành lang. Hành lang gỗ thật dài. Phía trên cócây tử đằng leokín. Một cành tử đằng giống như cành nhonở đầy hoa. Giữa trời chiều tản ratừng làn hương thơm ngát.
-Cảm giác thế nào?
Xuất Trần khẽ cười hỏi.
Tiêu Nguyệt Tiên cảm giác mặt hơi nóng. Đêm naymọi người nhiệt tình như vậy khiến nàng cảm giác vôcùng tốt đẹp. Đám nhỏ hoạt bát đáng yêu, khiến nàng cảm thấy thích đại giađình này. Nàng cóchút ngượng ngùng gật đầu, giọng nói rất nhỏ.
- Tarất thích.
Trong lòng Xuất Trần không khỏi cười khổ một cái. Nữ nhân xinh đẹp không chỉ cóđàn ông thích, nữ nhân vàđám nhỏ cũng thích. Nàng nhìn rađược, tất cả mọi người rất thích Tiêu Nguyệt Tiên. Đầu tiên chính bởi vìdung mạo xinh đẹp của nàng.
-Nhị...Trắc Phi.
Tiêu Nguyệt Tiên vốn định gọi Xuất Trần làNhị tỷ, nhưng nàng vẫn không thể kêu ramiệng. Dù saonàng còn chưa chính thức vào cửa. Nàng không dám quá tự tin. Xuất Trần cảm giác được sự khẩn trương của nàng, khoác lên cánh taynàng, cười nói:
- Có gìcứ việc nói thẳng. Ta làmột người thẳng thắn. Năm đó tacũng làngười ânoán phân minh.
-Dạ! Tanghĩ, ta cóphải mặc như vậy cóphần hơi quá haykhông?
Hôm nay, Tiêu Nguyệt Tiên phát hiện, mọi người đều mặc quần áobằng đay nhỏ. Chỉ có duynhất mình nàng toàn thân mặc váy tơmàu tím thêu hoa. Như vậy cóvẻ không giống với mọi người.
Xuất Trần ngẩn ra,không khỏi nở nụ cười.
-Nàng nghĩ nhiều quá rồi. Chúng tađều có yphục bằng tơ, đều để ởtrong rương! Bây giờ đang khởi xướng tiết kiệm, chonên đều mặc áođay nhỏ. Nàng vừa mới đến, sao cóthể lập tức yêu cầu nàng phải nhập giatùy tục. Đừng lolắng, tất cả đều sẽ được anbài tốt.
Hai người đivào một tòa viện. Xuất Trần lại dẫn nàng vào phòng, nhìn buồng trong cười nói:
-Đại tỷ, nàng đã đến đây.
Tim Tiêu Nguyệt Tiên chợt đập mạnh. Đại tỷ chính làSở Vương phi, cũng chính làchính thê của Dương Nguyên Khánh. Rốt cuộc nàng đã muốn gặp mình sao?
Trong lòng nàng lập tức khẩn trương, bước chân cũng chậm lại.
-Mời vào!
Trong phòng truyền tới một giọng nói êmái.
-Đừng sợ, vào đi!
Xuất Trần cười giữ chặt taynàng, dẫn nàng vào phòng.
Trong phòng ánh sáng sáng ngời. Căn phòng được thudọn đơn giản màsạch sẽ. Chính diện đặt một chiếc giường gỗ con. Haibên cũng chỉ đặt mấy chiếc ghế đớn. Xung quanh phòng làmấy nhahoàn đang đứng. Người nào cũng dung nhan xinh đẹp, trên mặt lộ ýcười. Bên cạnh cómột nữ nhân khí chất xuất chúng, dung mạo thanh lệ. Lúc ăncơm Nguyệt Tiên đã từng gặp nàng. Đó là Tam phunhân Giang Bội Hoa. Tam phunhân cũng đang tươi cười, nhẹ nhàng gật đầu với nàng.
Mà một nữ nhân trẻ tuổi đang ngồi trên giường, dung nhan xinh đẹp, đầu búi tóc cao. Trên búi tóc đen mượt chỉ cắm một cây trâm ngọc bích. Tuyrằng nàng cũng mặc váy dài bằng đay, nhưng giơ taynhấc chân đều códáng vẻ thong dong. Điều đó khiến nàng cómột loại khí chất ungdung không chedấu được. Không cần đoán, Nguyệt Tiên đã biết đây làBùi Vương phi.
Hai đầu gối nàng lập tức quỳ xuống, cung kính thilễ.
-Nguyệt Tiên khấu kiến Vương phi!
Bùi Mẫn Thuđang quan sát đệ nhất mỹ nhân Tiêu Lương trong truyền thuyết. Dáng người nàng caogầy màkhông mất đivẻ đầy đặn. Dathịt nhẵn nhụi màtrắng nõn. Đôi tròng mắt trong giống như nước hồ sâu. Conmắt lóe sáng như bảo thạch. Nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại lộ vẻ đoan trang. Bùi Mẫn Thugật đầu. Thảo nào Bội Hoakhen dung mạo của nàng không dứt miệng. Quả nhiên không tầm thường.
-Mời đứng lên!
Xuất Trần nâng Tiêu Nguyệt Tiên dậy. Bùi Mẫn Thulại khẽ cười nói:
- Ởtrong phủ đã quen chưa?
-Cảm ơnVương phiquan tâm. Ta cóthể thích ứng được.
Tuy rằng trong lòng Bùi Mẫn Thu có ýkiến đối với việc Nguyệt Tiên vào phủ, nhưng trong lòng nàng cũng hiểu được, nàng nhất định phải thừa nhận cuộc hôn nhân này. Bản thân nàng cũng không phải lànữ nhân khắc nghiệt. Nếu người đã đến đây, nàng cũng không muốn gây khó dễ choTiêu Nguyệt Tiên. Thật may, tất cả mọi người đều thích nàng. Bùi Mẫn Thuliền quyết định thuận nước giong thuyền.
Bùi Mẫn Thuliền nháy mắt choXuất Trần, ýtứ lànói “bắt đầu đi!”
Xuất Trần hiểu ý,mỉm cười nói:
- Tacũng làngười phương nam. Tabiết cóvài quycủ màphương nam vàphương bắc đều giống nhau. Hôm nay lànày nàng vào cửa, chonên chúng tacứ dựa theo quycủ màlàm.
Nói xong, nàng nhận từ trong tay nhahoàn một bát trà, đưa choTiêu Nguyệt Tiên. TimTiêu Nguyệt Tiên đập thình thịch. Nàng biết đây là quycủ gì. Đây kỳ thật chính làthời khắc quan trọng nhất đã đến. Nàng nhận bát trà, tiến lên nhẹ nhàng quỳ xuống, giơ caobát trà lên, dâng choBùi Mẫn Thu.
Đây làđạo của một nhà. Namchủ ngoại, nữ chủ nội. Một nữ nhân, mặc kệ được namnhân sủng áithể nào, nếu không quađược một cửa của chủ mẫu này, nàng vĩnh viễn sẽ không được giađình này tiếp nhận, vĩnh viễn không dung nhập được với giađình này.
Dâng trà chính làmột nghi thức hàm súc, sẽ không nói rõ: “Ngươi điđi. Nhà này không chấp nhận ngươi!”
Mà làdùng một loại ngôn ngữ thân thể hàm súc. Vídụ như chủ mẫu không chấp nhận người mới dâng trà. Vậy người mới kiachỉ cóthể rưng rưng rời đi. Gặp được một namnhân cóchút lương tâm, sẽ bên ngoài thuê một phòng ở, nuôi dưỡng nữ nhân đáng thương này. Nhưng nàng không cókhả năng cóđược bất kỳ danh phận gì.
Mãi đến ngày hôm nay, haichữ “danh phận” vẫn quan trọng khác thường. Ngài không thấy, vôsố bikịch đón người mới đến bị vứt bỏ, vôsố kẻ thứ bachen chân khiến giađình vỡ tan, không phải chỉ vì haichữ danh phận này sao?
Bùi Mẫn Thulặng lẽ nhìn chăm chú Tiêu Nguyệt Tiên một lúc lâu. Nàng cũng lànữ nhân, cótrái timđố kỵ của một nữ nhân bình thường. Chung quynàng cũng không muốn trượng phudẫn nữ nhân khác vào nhà. Nhưng cómột số việc cũng không phải donàng quyết định. Aibảo nàng gả choDương Nguyên Khánh.
Trong lòng Bùi Mẫn Thuthầm thở dài. Rốt cuộc nàng nhận lấy chén trà doTiêu Nguyệt Tiên dâng lên. Đây lànói choTiêu Nguyệt Tiên biết, tanhận nàng. Trên tayTiêu Nguyệt Tiên chợt nhẹ đi, nhưng nước mắt lại trào rakhỏi hốc mắt. Nàng nghẹn ngào nói:
-Cảm ơnVương phi!
Bùi Mẫn Thucũng không uống trà. Nàng đặt chén trà lên bàn, tiến lên đỡ Tiêu Nguyệt Tiên đứng dậy. Nàng cố gắng nở nụ cười nói:
-Theo như quycủ, tađã nhận chén trà của muội. Chúng tađã làngười một nhà. Chonên cónói mấy câu tamuốn nói chomuội, hivọng muội cóthể nhớ kỹ.
Tiêu Nguyệt Tiên lặng lẽ gật đầu, đứng ởbên cạnh. Bùi Mẫn Thucảm nhận được sự bất antrong lòng nàng, vừa cười vừa nói:
-Cũng không cần lolắng. Chỉ làvài chuyện nhỏ muốn nhắc nhở muội một chút. Thứ nhất chính làquần áo. Hẳn làmuội cũng đã chú ýthấy. Trong vương phủ không có aimặc yphục bằng tơ. Đương nhiên, ngày đầu tiên muội đến đây, tasẽ không trách muội làm gì. Đợt lát nữa tasẽ saingười đưa một ítquần áo chomuội. Nếu như không thích hợp, chúng talại đổi cái khác.
Tiêu Nguyệt Tiên đã chú ýthấy quần áocủa nàng quá xahoa, không hợp tới tác phong đơn giản trong vương phủ. Nàng gật đầu nói.
-Muội đã biết.
Bùi Mẫn Thumỉm cười, lại nói:
-Chuyện thứ haichính làtrong thư phòng của Nguyên Khánh......
Dặn dòvài chuyện xong, Xuất Trần dẫn theo Tiêu Nguyệt Tiên trở về. Mấy tên nhahoàn cũng lui ra.Trong phòng chỉ còn lại haingười Bùi Mẫn Thu vàGiang Bội Hoa. Bùi Mẫn Thuuống một ngụm trà, thản nhiên hỏi:
-Muội cảm thấy nàng như thế nào?
Giang Bội Hoatrầm ngâm một chút, cười nói:
-Muội cảm thấy nàng vôcùng đoan trang, chất phác cónét đẹp nội tâm, không chút yêu mị, không tồi.
Bùi Mẫn Thucũng nhẹ nhàng nở nụ cười.
-Đây cũng lànguyên nhận tanhận nàng ấy. Nếu như nàng ấy làloại nữ nhân chuyên quyến rũngười khác, nông cạn đạo đức giả, nói thật, tatuyệt đối sẽ không tiếp nhận nàng.
-Khí chất của nàng rất giống người nhà của chúng ta,sẽ nhanh chóng hòa hợp với chúng ta.Hôm nayđám nhỏ cũng rất thích nàng. Muội nhìn rađược, nàng đã rất thích nhà này.
Lúc này, Bùi Mẫn Thubỗng nhiên nhớ tới một việc khác, lại hỏi:
-Phương Hinh cókhá hơn chút nào không?
Giang Bội Hoalắc đầu, thở dài một tiếng:
-Nàng làtâm bệnh. Chỉ sợ phải dùng tâm dược trị liệu.
-Nhưng.....
Bùi Mẫn Thucũng cóchút khó xử. Duynhất chỉ cóchuyện này lànàng không thể làm chủ. Nhất định phải chờ Nguyên Khánh đến quyết định.
Giang Bội Hoacắn môi một chút, khẽ nói:
-Đại tỷ, cócâu này thứ chomuội nói thẳng. Với thân phận của Phương Hinh, chỉ sợ trên đời này không có aidám cưới nàng. Tương laiđể nàng ởlại trong cung thì có gìđáng ngại. Dù sao đinữa tất cả mọi người đều biết, nếu không phải Dương kiathì Dương này sẽ không tiếp nhận (Dương Phương Hinh không tiếp nhận aingoài Dương Nguyên Khánh –giải thích của BTV). Hơn nữa côgái nhỏ này cótính cách cương liệt. Nếu bắt buộc nàng lấy người khác làm chồng, chỉ sợ sẽ phát sinh chuyện bithảm. Muội thật sự rất lolắng.
Bùi Mẫn Thutrầm ngâm suynghĩ một lát. Nàng cũng thở dài, chậm rãi nói:
-Muội đinói chonàng biết, chờ sau khinàng mười sáu tuổi, nếu nàng còn một lòng muốn sống cùng Nguyên Khánh, tađây sẽ thanh toàn chonàng.....
Sau haitháng nữa, Dương Phương Hinh chính thức mười lăm tuổi. Đó chính làthời kỳ thanh xuân sáng lạng nhất. Trong ánh nắng tươi sáng của mùa xuân, nàng hẳn làdạo chơi trong tiết thanh minh, ngắm hoa xemcá, hưởng thụ nắng ấm.
Nhưng nàng lại không mayngã bệnh. Nguyên nhân của căn bệnh, kỳ thật người trong phủ đều biết. Bởi vìNguyên Khánh lại cưới Tiêu Nguyệt Tiên, khiến thiếu nữ đatình này thêm tâm sự.
Dương Phương Hinh vẫn ởcùng Giang Bội Hoa. Phòng của nàng gồm bagian. Buồng ngoài làphòng ngủ của thị nữ bên người của nàng, Ngọc Nhi. Buồng trong làphòng ngủ của nàng. Lúc này ánh sáng trong phòng ánh sáng yếu ớt, đầy mùi thuốc. Dương Phương Hinh nằm ởtrên giường bệnh, đôi mắt tongơ ngác nhìn chiếc màn vải ấm ápmàu tím.
Nàng biết hôm nayTiêu Nguyệt Tiên vào phủ. Điều này càng khiến trong lòng nàng tràn ngập thương cảm. Nàng đau buồn vìthân thế của mình. Thân mẫu chết vìbệnh. Phụ hoàng chết thảm, Thái hậu chỉ để ýtới việc hưởng phúc của mình, Dương SưĐạo lại đổi giọng bảo nàng xuất giá sang dân tộc Hồi Hột, đilàm Khả Đôn của dân tộc Hồi Hột. Không ailàm chủ chonàng. Nghĩ ngợi một hồi, nước mắt lại không nhịn được trào ra.
Lúc này, từ gian ngoài truyền đến giọng nói của thị nữ Ngọc Nhi.
-Hồi bẩm tam phunhân. Hôm nay cônương đã tốt hơn một chút. Không còn sốt như hôm quanữa.
Đây làNhị tỷ của nàng Giang Bội Hoađến đây. Dương Phương Hinh vội vàng dùng góc chăn launước mắt trên mặt. Những tiếng ngọc bội vavào nhau vang lên. Giang Bội Hoathản nhiên đivào phòng. Sau khinàng sinh con, dáng người đã khôi phục lại bình thường. Cólẽ bởi vìtâm tình, nàng trông còn xinh đẹp hơn trước vài phần.
-Nhóc đáng thương. Muội khóc sao?
Giang Bội Hoangồi ởtrước giường nàng, cầm taynàng cười nói.
- Aikhóc? Muội không khóc. Hơn nữa muội cũng không phải nhóc yêu thương gìcả.
Dương Phương Hinh giận dỗi xoay người sang phía khác, không thèm nhìn Giang Bội Hoa.
Giang Bội Hoamỉm cười, lại dịu dàng nói:
-Muội cóbiết nguyên nhân vì saochuyện của muội khá khó khăn như vậy không?
-Đương nhiên muội biết. Đơn giản làmuội cũng họ Dương, làcông chúa Tùy cũ. Nhưng....Không phải tỷ cũng họ Dương sao? Lúc đó chẳng phải cũng làcông chúa Đại Tùy sao?
Dương Phương Hinh xoay người lại, đôi mắt toủy khuất nhìn Giang Bội Hoa. Nước mắt lại muốn chảy ra.
-Cùng lắm thì muội cũng sửa họ. Muội cũng họ Tiêu, cóthể được không?
Giang Bội Hoathở dài. Chuyện này quả thật khiến nàng rất đau đầu. Nàng không biết nên khuyên muội muội này như thế nào. Saumột lúc lâu, nàng chỉ đành nói:
- Ta vàVương phiđã nói về chuyện của muội. Vương phinói, chờ sau khimuội tròn mười sáu tuổi, nếu như khiđó, muội vẫn nguyện ýmuốn ởcùng Nguyên Khánh, vậy thì tỷ ấy sẽ thành toàn muội.
-Thật không?
Trong đôi mắt tocủa Dương Phương Hinh bỗng dưng lóe ramột tiasáng kỳ lạ.
-Tỷ ấy thật sự nói như vậy sao?
Giang Bội Hoacười khổ một tiếng.
-Tỷ ấy đường đường làVương phi. Đây làlời hứa của tỷ ấy với muội. Nhưng điều kiện tiên quyết muội phải nhanh chóng khỏi bệnh. Muội cứ như vậy, thật sự khiến người ta lolắng!
-Bệnh của muội đã tốt rồi. Kỳ thật đã sớm không cần nằm nữa. Nằm haingày, xương sống thắt lưng đều đau.
Dương Phương Hinh lập tức ngồi dậy, giống như hoatươi lặng lẽ nở rộ. Nàng cười gọi vọng ranhà ngoài:
-Ngọc Nhi, lấy cái váy tím kia cho ta.