Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1116 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1084 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1095 - 1096: Thiên Hạ Vô Địch
rong hậu hoa viên, Vân Sinh công chúa người đầy bụi đất từ dưới đất chui ra. Tiểu nha đầu thấy công chúa an toàn trở về cũng thở dài một hơi, phải biết rằng, công chúa lén lút chui ra ngoài mặc dù không phải một hai lần, có thể xem là việc rất quen thuộc, nhưng trước đây nhiều nhất chỉ là chạy đi mua mứt quả hoặc là xem chuyện kỳ quái gì đó, hoàn toàn không giống như lần này...
Cho nên tiểu nha đầu vẫn rất lo lắng, thế nhưng lo lắng thì lo lắng, tiểu nha đầu cũng không sợ công chúa gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mệnh. Cho dù nàng xông vào Bì gia, bị hộ vệ Bì gia bắt được, cuối cùng cũng phải cung kính đuổi về, chưa nói đến thân phận của công chúa, dù sao tương lai Vân Sinh công chúa cũng là chủ mẫu của bọn họ!
Bì gia truyền đến đời Bì Khánh Phong là dòng độc đinh, cho nên mặc dù Bì Vân Liệt ăn chơi trác táng, cuối cùng vẫn kế thừa gia nghiệp Bì gia. Công chúa lấy Bì Vân Liệt, sau này chờ Bì Vân Liệt tiếp nhận đại kỳ của Bì gia, lúc đó Vân Sinh công chúa chính là chủ mẫu của Bì gia, cho nên ai dám đắc tội với Vân Sinh công chúa chính là không có trách nhiệm với tương lai của mình.
- Công chúa, ngươi rốt cuộc đã trở về!
Tiểu nha đầu vội vã chạy tới bên cạnh Vân Sinh công chúa, sau đó chăm chú quan sát khắp người, không biết còn tưởng rằng nàng lo lắng cho công chúa bị thương gì đấy, nhưng câu nói tiếp theo của tiểu nha đầu lại khiến Vân Sinh công chúa cảm thấy một trận ác hàn.
- Công chúa, vì sao trên người ngươi không có vết máu, lẽ nào công chúa đã đạt được trình độ giết người không thấy máu? Công chúa thật sự là thần nhân...
Đây là lời nói của tiểu nha đầu, đừng thấy nha đầu này còn nhỏ, nhưng nghe câu nói này, sau này lớn lên phỏng chừng cũng là một nha đầu bạo lực...
Vân Sinh công chúa nghe thấy câu này thật sự không biết nói gì. Chút năng lực của mình có thể giết người không thấy máu sao? Muốn nói giết người không thấy máu chính là Bì Vân Liệt tự xưng mình là Âu Dương kia... Cho đến lúc này, Vân Sinh công chúa còn đang tự hỏi, tại sao tên ăn chơi trác táng lại trở nên cường đại như vậy? Lẽ nào hắn đã ăn thuốc tăng lực trong truyền thuyết mà mình đã nghe nói trên chợ mấy ngày trước?
Nghe thấy những lời này của tiểu nha đầu, Vân Sinh công chúa cũng cảm thấy không có mặt mũi. Một người đường đường là đại cao thủ lục giai chạy đi đánh lén một tên phế vật có tiếng trong lịch sử, lại bị người ta hòa tan đoản đao của mình, sau đó toàn thân đầy bụi đất chạy về. Nếu như tin tức này truyền ra ngoài, sau này Vân Sinh công chúa làm sao còn có thể lăn lộn trong đám hộ vệ.....
Không sai, Vân Sinh công chúa của chúng ta bình thường không có việc gì sẽ tìm một số hộ vệ khiêu chiến. Những hộ vệ này tuyệt đại đa số đều là lục giai, thỉnh thoảng có thất giai, Vân Sinh công chúa cũng hoàn toàn không sợ, vượt cấp chiến đấu ngược lại sẽ làm nàng cảm thấy càng có cảm giác.
Hơn nữa từ nhỏ đến lớn, Vân Sinh công chúa là loại người không bao giờ chịu thất bại. Nàng chỉ còn thiếu hô to độc cô cầu bại trong hoàng cung...
Đối với điểm này các hộ vệ đương nhiên cũng có ý nhường nhịn, hơn nữa không nhường nhịn, các hộ vệ sợ Vân Sinh công chúa thực sự chạy ra ngoài khiêu chiến với người ta, cho nên lúc nào cũng nói với Vân Sinh công chúa, nàng hầu như đã thiên hạ vô địch, đừng tùy tiện khinh dễ người yếu...
Nhưng hôm nay thiên hạ vô địch Vân Sinh công chúa lại thất bại, điều này làm sao có thể chấp nhận được.
Trong thư phòng của Đại Vận quốc chủ, Bì Khánh Phong và Uân Thanh đang kể lại đầu đuôi câu chuyện vừa rồi cho quốc chủ Tôn Hàng Quyền.
Đại Vận quốc nhiều năm qua, mặc dù quốc hiệu vẫn không có gì thay đổi, nhưng quốc chủ lại thay đổi vô số nhà. Dù sao đối với Bì gia mà nói, cái bọn họ ủng hộ không phải một nhà nào đó, mà là toàn bộ Đại Vận, ai có thể khiến Đại Vận hưng thịnh, ai mới là chủ nhân của Đại Vận.
Tôn Hàng Quyền nghe xong câu chuyện của Bì Khánh Phong và Uân Thanh liền rơi vào trầm tư, sau đó hắn hỏi một vấn đề khiến người ta cảm thấy một quân chủ tài đức sáng suốt như hắn cũng có lúc hồ đồ:
- Nguyên soái, người này có thể mời chào hay không?
Nghe thử xem, vấn đề này vô lý thế nào, người này có thể mời chào hay không. Một cường giả có thể tùy ý tặng cho ngươi một kênh đào, ngươi còn muốn mời chào... Hắn cũng không dùng đầu óc ngẫm lại, cường giả tùy tiện phất tay có thể bổ ra một kênh đào như vậy, nếu như muốn xuất thủ đối phó Đại Vận, không cần người khác, chỉ một mình hắn chém một đường từ nam xuống bắc, toàn bộ Đại Vận đều sẽ biến thành sông Đại Vận...
Nhìn thấy ánh mắt hơi có chút châm chọc của Bì Khánh Phong và Uân Thanh, Tôn Hàng Quyền cũng phát giác vấn đề của hắn vô lý thế nào. Nhưng chuỵen này cũng không thể trách hắn, mặc dù bản thân hắn cũng là một tu giả, thế nhưng thật sự quá kém, thậm chí còn không bằng nữ nhi Vân Sinh công chúa của hắn, như vậy làm sao hắn có thể lý giải Âu Dương cường đại như thế nào.
- Hai vị khanh gia cảm thấy chuyện này...
Tôn Hàng Quyền vội vàng nói sang chuyện khác, nếu biết mình đã sai lầm, vậy nhanh chóng nói sang chuyện khác mới là vương đạo.
- Vị tiền bối đó không nói đùa với chúng ta, hơn nữa bệ hạ cũng nhìn thấy, chuyện này hoàn toàn không có chút tổn thất với Đại Vận chúng ta, cho dù vị tiền bối kia lừa dối chúng ta, chúng ta cũng không có tổn thất nào!
Khi Uân Thanh nói những lời này, có chút mất tự nhiên nhìn Bì Khánh Phong. Không sai, Đại Vận không tổn thất, nhưng Bì Khánh Phong lại tổn thất một nàng dâu nghiêng nước nghiêng thành.
- Bì nguyên soái nghĩ thế nào?
Dù sao Bì Khánh Phong mới là diễn viên chính, nhi tử của hắn mới là người tổn thất lớn nhất trong toàn bộ quá trình, cho nên lúc này bất luận như thế nào vẫn cần Bì Khánh Phong gật đầu. Đây cũng coi như một loại biểu hiện tôn trọng của Tôn Hàng Quyền đối với Bì Khánh Phong.
- Bệ hạ, tất cả phải lấy lợi ích của Đại Vận là việc chính!
Bì Khánh Phong cũng không phải kẻ ngu si, đã đến đây đã chứng tỏ thái độ của hắn. Kỳ thực so với một con dâu dung mạo đẹp như hoa, Bì Khánh Phong càng hi vọng có một kênh đào vận binh. Dù sao Bì gia chính là gia tộc chưởng binh, mặc dù nhi tử của mình kém cỏi, nhưng thân thể của mình vẫn tốt, đợi sau khi Âu Dương rời khỏi, để nhi tử thành hôn, sau đó nhanh chóng sinh cho mình một đứa cháu, mình nuôi dưỡng nhi tử không được, lẽ nào nuôi dạy tôn tử cũng không được?
Cho nên Bì Khánh Phong đã quyết định trực tiếp truyền cơ nghiệp Bì gia cho tôn tử. Theo Bì Khánh Phong thấy, với tu vi của mình chống đỡ hai ba mươi năm cũng không hề có áp lực.
- Được, Bì nguyên soái quả nhiên là đại nghĩa!
Tôn Hàng Quyền nói ra những lời này cũng khiến Bì Khánh Phong sảng khoái hơn không ít.
Trong ngự hoa viên, Vân Sinh công chúa bị Liên nhi hỏi có chút phiền muộn. Nàng vốn định trở về sẽ nói khoác với Liên nhi mình đã hung hăng giáo huấn tên ăn chơi trác táng đó một trận. Tên gia hỏa đó khóc cầu mình thả cho hắn một con đường sống, mình từ bi dụng tâm tha cho hắn, nhưng đối với tiểu nha đầu tinh quái như Liên nhi, tất cả đều trở thành phù vân.
Liên nhi chỉ cần nói mấy câu đã khiến Vân Sinh công chúa lộ ra tất cả, điều này làm cho Vân Sinh công chúa cảm thấy vô cùng phiền muộn, nàng thậm chí có chút hoài nghi mình có phải nên đổi nha hoàn khác hay không...
- Ngươi biết cái gì! Cao thủ so chiêu quan trọng là giành được cơ hội ra tay trước, lúc đó chỉ vì ta mất cơ hội ra tay, nếu không một chiêu của ta đủ để...
Vân Sinh công chúa còn muốn nói cái gì, nhưng Liên nhi lại ở bên cạnh ôm mặt nói:
- Công chúa, hình như vừa rồi ngươi nói ngươi từ dưới đất chui lên, sau dó nhân lúc hắn không đề phòng đâm ra một đao....
- Có sao?
Vân Sinh công chúa cũng ý thức được mình xác thực có chút xu thế nói bậy. Vân Sinh công chúa rất ngây thơ, nhưng ngây thơ không phải là ngu ngốc. Nàng đương nhiên cũng biết chênh lệch giữa nàng và gia hoả đó căn bản không thể so sánh, nhưng kêu người từ nhỏ đã được mệnh danh là "Thiên hạ vô địch" như nàng chấp nhận thất bại, áp lực vẫn rất lớn.
- A... Ta nhớ ra rồi!
Vân Sinh công chúa phảng phất như bắt được phao cứu mạng, vô cùng ngưng trọng nhìn Liên nhi nói:
- Lúc đó sau khi ta và giao thủ hơn một trăm nhiều chiêu...
Khi Vân Sinh công chúa nói đến đây, Liên nhi lại đưa tay ôm mặt, điều này khiến cho nàng có chút ngại ngần.
- Bất kể bao nhiêu chiêu, tình huống lúc đó của chúng ta tựa hồ là thế lực ngang nhau, sau đó hắn nói cho ta biết một bí mật kinh thiên động địa!
Vân Sinh công chúa biểu hiện ra dáng vẻ bí hiểm, dáng dấp đó bất luận nhìn thế nào cũng có một loại cảm giác ta rất cô đơn, nhưng cầu một thất bại.
- Bí mật gì?
Liên nhi hiển nhiên cũng bất kể trước đó có phải là nói khoác hay không, nàng chỉ muốn biết bí mật này có đáng tin.
- Hắn tên là Âu Dương!
Trên mặt Vân Sinh công chúa mang theo vẻ kiêng kỵ sâu sắc. Nếu không phải biết nàng có mấy phân lượng, người ta thậm chí còn tưởng rằng nàng là Trịnh Tú Nhi, giống như Âu Dương thật sự đối kháng với nàng.
- Cái gì?
Liên nhi vốn tưởng rằng đó là bí mật kinh thiên động địa cỡ nào, thì ra chỉ là một tên. Liên nhi phiền muộn, nhưng sau khi Liên nhi nhắc lại cái tên này, bỗng nhiên nghĩ tới một người, nhưng đó là hiện thực sao? Cái tên đó đã bị thần hóa, trong toàn bộ tiểu thế giới, cái tên đó giống như thần linh, thậm chí trong Chân Linh Giới ở trên, cái tên đó là đại diện của bất bại, của vô địch, của truyền kỳ.
- Cái này còn chưa đủ đáng sợ sao! Đối thủ của ta chính là Thần Tiễn! Thần Tiễn Âu Dương! Ngươi hiểu chưa!
Vân Sinh công chúa khẩn trương nhìn Liên nhi, nếu như không phải biết lúc đó xảy ra chuyện gì, phỏng chừng tuyệt đại đa số mọi người sẽ xem Vân Sinh công chúa là đối thủ của Âu Dương.
Nhưng ngẫm lại lúc đó, nha đầu này từ đầu đến cuối bị người ta xoay như chong chóng, từ lúc nàng kêu lên "xem đao" đến cuối cùng Âu Dương thả nàng đi, nàng có chỗ nào là đối thủ của Âu Dương không? Nói cách khác nàng có chỗ nào biểu hiện giống như đối thủ của Âu Dương?
- Được rồi!
Vân Sinh công chúa cũng đã nhìn ra, không riêng nàng không tin đối phương là Âu Dương, ngay cả tiểu nha đầu Liên nhi căn bản cũng không tin, cho nên nàng phiền muộn lắc đầu nói:
- Nhưng hắn đã đồng ý từ hôn với ta, cho nên ta coi như giải thoát rồi.
Khi Vân Sinh công chúa vừa mới dứt lời, Liên nhi lại một lần nữa ôm mặt. Lần này trực tiếp làm cho Vân Sinh công chúa vô cùng xấu hổ.
- Công chúa... Ngươi thật ngây thơ...
Đây là suy nghĩ trong lòng Liên nhi lúc này. Liên nhi nhìn Vân Sinh công chúa nói:
- Công chúa, nếu lời nói của gia hỏa đó có thể tin tưởng, vậy dứt khoát lấy hắn đi...
Phun máu, tuyệt đối là một câu nói làm cho phun máu, nhưng nếu những lời này đặt vào tình huống trước đây vẫn không thể chấp nhận. Bì Vân Liệt trước đây là kẻ có tư chất thấp kém thế nào, nhân phẩm xấu xa thế nào. Hắn tuyệt đối là nhân vật hèn hẹ, bỉ ổi nhất trong lịch sử. Người như vậy mà Vân Sinh công chúa cũng có thể tin tưởng, vậy nàng thật sự quá ngây thơ.
- Hoàng thượng giá lâm...
Ngay khi Vân Sinh công chúa còn muốn giải thích, hoàng thượng giá lâm đã cắt đứt lời của nàng. Vân Sinh công chúa đưa mắt nhìn lại, bên ngoài hoa viên, một đội nhân mã đông đúc từ bên ngoài đi đến. Lúc này Tôn Hàng Quyền ngồi trên bảo tọa, đang dùng một loại ánh mắt vô cùng thần kỳ nhìn nàng.
Vân Sinh công chúa nhìn y phục dạ hành trên người mình, sau đó lại sờ khuôn mặt dính đầy bụi đất của mình, thoáng chốc đã minh bạch lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.
Một công chúa, ăn mặc y phục dạ hành đi dạo ở đây sao? Hơn nữa y phục dạ hành cũng không thể mặc vào lúc này? Có người nào từng thấy có người giữa ban ngày đi ám sát mà lại mặc y phục dạ hành chưa? Ban ngày lại mặc y phục ban đêm, cái này ngoại trừ làm cho người khác cảm thấy chói mắt, còn có tác dụng khác sao?
Tôn Hàng Quyền cũng biết chuyện nữ nhi của hắn, nữ nhi của hắn cả ngày ở trong hoàng cung khiêu chiến các loại hộ vệ, đồng thời tự xưng là "Thiên hạ vô địch", hắn cũng biết, nhưng hắn cũng không làm gì, thậm chí ngay cả chuyện nữ nhi của hắn thường xuyên lén lút chuồn ra ngoài cung hắn cũng không tính toán.
Dù sao đây là Đại Vận đô thành, Vân Sinh công chúa bất luận nói như thế nào cũng là một Yêu Chiến Sĩ lục giai, mặc dù lục giai này có chút thấp kém, nhưng trong đô thành với thân thủ như vậy, cũng không phải bất cứ người nào có thể bắt được, cho nên nàng vẫn rất an toàn.
- Hồ đồ!
Tôn Hàng Quyền đi tới bên cạnh Vân Sinh công chúa, nhìn trang phục và dáng vẻ dính đầy bụi đất của Vân Sinh công chúa, hắn biết nữ nhi của mình nhất định lại vừa làm chuyện gì.
Hắn đương nhiên không nghĩ đến, nữ nhi của hắn lại chạy đến phủ đại nguyên soái, ám sát nhi tử của đại nguyên soái, cũng may nhờ Âu Dương chiếm thân thể của Bì Vân Liệt, bằng không lúc này phỏng chừng Vân Sinh công chúa đã bị người ta bắt về chứ không phải tự mình độn địa trở về...!
- Phụ hoàng.
Vân Sinh công chúa mặc dù nghịch ngợm, nhưng trước mặt phụ hoàng nàng vẫn rất thành thật, mặc dù nàng biết mình là "Thiên hạ vô địch".
Nhưng phụ hoàng chính là vua của một nước, trong mắt nàng, mặc dù là cao thủ "Thiên hạ vô địch" cũng phải nể mặt vua của một nước. Được rồi, cho dù cao thủ "Thiên hạ vô địch" không cần nể mặt vua của một nước, nhưng người ta vẫn là cha nàng.....
- Ngươi còn biết có phụ hoàng ta! Hừ!
Tôn Hành Quyền giả bộ tức giận, nếu là lúc khác, Tôn Hành Quyền giả bộ tức giận như vậy đương nhiên là không hù dọa được Vân Sinh công chúa, nhưng hôm nay Vân Sinh công chúa không giống với thường ngày, nói trắng ra là nàng có tật giật mình, cho nên nàng vội vàng cúi đầu cười nói:
- Ta không giết chết hắn.
- Cái gì...
Lần này đến phiên Tôn Hành Quyền phát mộng, hắn vốn tưởng rằng nữ nhi của mình lại chuồn đi làm chuyện gì "Hành hiệp trượng nghĩa", nhưng nhìn tình huống hiện tại, rõ ràng không phải như vậy.
- Hừ! Mau kể lại mọi chuyện cho ta nghe!
Tôn Hành Quyền biết, đối với nữ nhi, nếu nói ngon ngọt, trong nháy mắt nàng tuyệt đối có thể thêu dệt cho ngươi mấy trăm lý do không quan trọng, cho nên chỉ có thể cưỡng ép, hù dọa nàng mới có thể khiến nàng sợ hãi nói ra tình huống thật sự.
Yêu Cung Yêu Cung - Minh Nguyệt