Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Chương 977-1: Đêm Giết Chóc (1)
T
ào quyền chưởng đà Thái Bình Bang Tần Tiểu Long nện bước chân mệt mỏi chậm rãi bước vào trong! Phất tay gạt tả hữu lui ra, ngồi trên ghế xoa nhẹ ấn đường, mấy ngày mưa gió liên tiếp, đã làm tâm lực hắn tiều tụy.
Vì hôm nay bến tàu xảy ra chuyện, hoà đàm đã không thể, chỉ có dùng vũ lực giải quyết tranh chấp, hắn đêm nay liên tục định ngày hẹn nhiều vị quản sự, điều động nhân sự, chuẩn bị dùng vũ lực cùng đông minh chư bang đánh ra một con đường sống. Hôm nay song phương tranh đấu cũng có điều sau đó đột phát bất ngờ hỗn chiến không hề có tổ chức, ngày mai không tốt như vậy.
Tần Tiểu Long thở dài, đứng dậy đi về phía phòng, mới vừa đi được vài bước, thân thể của hắn đột nhiên bị kiềm hãm, ngoại trừ trong mắt lóe lên ánh sao, cả người tức thì giống như tượng gỗ điêu khắc. Tim hắn đập nhanh, dường như trong bóng tối có cái gì đó nhìn trộm hắn, cái cảm giác nguy hiểm này khiến tóc gáy hắn đều bị dựng lên.
Đứng thẳng bất động một lát, Tần Tiểu Long đột nhiên nhảy dựng lên, hai chân đưa cao, như một chiếc lá khô bị gió thổi, vô thanh vô tức bay hướng bên tường, chỗ ấy treo một thanh trường đao hảo hạng.
- Người đâu!
Đao nơi tay, tâm Tần Tiểu Long kiên định trở lại, lúc này mới lớn tiếng hét to, nhưng tiếng trả lời trong tưởng tượng cũng không có, trong lòng Tần Tiểu Long nhất thời lại trầm xuống.
Từ sau khi quan hệ song phương trở nên thủy hỏa bất dung, phủ hắn liền tăng cường đề phòng, sau khi trải qua chuyện hôm nay hộ vệ phủ hắn càng nhiều, bên trong chẳng những bỏ ra số tiền lớn mời tới hai vị bảo tiêu, trong bang có mười tay đánh đấm giỏi, còn có bốn mãnh khuyển, nhưng hiện tại xung quanh tĩnh lặng không tiếng động, sau khi hắn hét lớn một tiếng căn bản không ai trả lời.
Tần Tiểu Long đảo mắt, lùi lại hai bước, thân mình vượt lên phía cửa, một bước, hai bước, ba bước là hắn có thể nhanh chóng thoát ra khỏi phòng, sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào. Tần Tiểu Long không dám khinh thường, sau khi giấu trường đao vào khuỷu tay, đang muốn đột phá đến viện tử khoảng gần năm trượng để thoát ra ngoài tòa nhà thì một bóng người quỷ mị đột nhiên từ dưới mái hiên thoáng hiện ra.
Từ "A" còn chưa ra khỏi miệng, bóng người kia liền nhào về phía hắn vô cùng mãnh liệt, Tần Tiểu Long chém một đao về hướng người đó.
"Phập!" một tiếng lưỡi dao sắc bén nhập vào cơ thể, làm Tần Tiểu Long khẽ ngẩn ra, nhưng hắn lập tức giật mình cảm thấy không ổn, vội vàng muốn bứt lui về phía sau, nhưng đã không còn kịp rồi.
Bóng người kia trúng một đao mà không kêu tiếng nào, trong bóng người kia lại ảo hóa ra một bóng dáng mảnh khảnh, theo đó là một đạo kiếm quang sáng loáng, Tần Tiểu Long lảo đảo lui về phía sau, vứt bỏ đao xuống đất bịt kín cổ họng của hắn, nhưng này không có tác dụng, máu từ kẽ tay rất nhanh trào ra.
Tần Tiểu Long tuyệt vọng trợn to mắt, nhìn bóng mảnh khảnh người kia nhanh chóng biến mất ở đầu tường, từ đầu đến cuối, hắn đều không thấy rõ bộ dáng người nọ.
- Tối nay phải giữ vững tinh thần, tỉnh ngủ chút! Không được ngủ gà ngủ gật, ngày mai lão phu quay về trong thành, tất có trọng thưởng.
Tào Khẩu Đà bà tử Quyển Tử Môn cầm theo đèn lồng đi qua lớp lớp cảnh vệ tự mình dò xét toàn bộ phía sau nhà và động viên tinh thần những hộ vệ bảo vệ sau nhà, đến khi trở về trong nhà, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
- A Lang đã trở về.
Dưới ánh đèn sáng ngời, một thiếu phụ dịu dàng xõa búi tóc, mặc áo ngủ bằng tơ mờ mờ, ngực căng eo nhỏ lộ rõ, dung nhan quyến rũ lả lướt chào đón, ân cần đỡ hắn ngồi xuống, lại đi trải đệm giường ra, tiếp theo đã định tắt ánh nến trên vách đá.
- Đợi một chút!
Hà Lưu Thủy vội vàng ngăn lại:
- Đèn sáng, để đèn sáng ở trong phòng!
Thiếu phụ xinh đẹp gắt giọng:
- A Lang, ngoài phòng ngủ chúng ta có vài chục người trông coi, có gì phải sợ, bọn chúng cho dù có bản lĩnh lớn đến mấy, trừ phi học được cách tàng hình bằng không có thể xông vào được sao?
- A!
Hà Lưu Thủy đột nhiên thét một tiếng chói tai, chỉ vào sau lưng thiếu phụ sau lưng, rung giọng nói:
- Ngươi... Ngươi ngươi...
Thiếu phụ xinh đẹp dậm chân nói:
- A Lang, chàng đã lớn rồi, vẫn còn đùa như vậy?
Chòm râu dưới hàm Hà Lưu Thủy phát run, ánh mắt hoảng sợ như gặp quỷ, căn bản không giống như giả bộ.
Sắc mặt mỹ mạo của thiếu phụ thay đổi dần, đột nhiên nghiêng đầu, đáng tiếc nàng chưa phát hiện ra điều gì đã cảm thấy trên cổ trầm xuống, trước mắt tối sầm, cả người liền bất tỉnh nhân sự, bị người ta ném đến lên giường lớn.
- Cứu mạng! Ngươi...
Một đạo kiếm quang sáng như tuyết thổi qua, một dòng máu tươi bắn tung tóe lên cửa sổ.
Vài tiếng "Ầm ầm" vang lên, cửa sổ nứt vỡ, vài bảo tiêu ở bên ngoài đột nhiên nghe thấy tiếng động liền xông vào, kiếm quang dính máu run lên, ấm nước trên bàn đột nhiên vỡ nát, nhanh chóng bùng nổ thành vô số mảnh sứ vỡ, bắn đi bốn phương tám hướng, cùng lúc đó, đèn trên bàn trên vách đá đồng thời tắt lịm.
Trong phòng lập tức tối om, thanh âm cái bàn vỡ tan, thanh âm đồ vật vỡ nát, thanh âm tiếng lụa bức trướng xé rách, tiếng rít the thé sắc lạnh, âm thanh trầm trọng xé gió đan vào cùng một chỗ, dường như từng dòng nước chảy xiết ra suối, tiếng quát mắng, tiếng leng keng bên tai không dứt, nhưng thời gian kịch liệt dị thường chỉ giằng co một lát rồi đột nhiên yên lặng lại.
Cửa gian phòng đã hoàn toàn bị phá nát, nhưng bên trong một màu đen kịt, tiếng người đuổi tới không dám liều xâm nhập vào, đến khi có người mang tới cây đuốc, bọn họ mới một tay cầm đuốc, một tay giơ đao kiếm, đi bước một vào phòng. Trên mặt thảm mềm mại của người giàu có, ngổn ngang nằm đầy thi thể người.
Đùi Hà Lưu Thủy bị một người đè lên, trên mặt cũng nằm sấp một người, khi hai người kia được lật ra, lộ ra Hà Lưu Thủy, chỉ thấy cổ họng của hắn máu tươi chảy ồ ồ, hai mắt trợn trừng, thần quang đã mất, dĩ nhiên khí tuyệt bỏ mình.
- Ha ha ha, ta biết ngay, các ngươi đêm nay nhất định sẽ trả thù! Cho nên ta tối hôm nay không có ý định ngủ, vẫn chờ canh ba ngươi đến, cuối cùng ngươi cũng đã đến rồi!
Hai gã võ sĩ đốt đèn lồng, đứng ở giữa là một người, chính là Ngũ Hành Hội Đại Quản Sự Kiều Nại Hà, hắn là một thủ lĩnh thuộc Tây minh bang phái ban ngày ở bến tàu Bá Thượng tham gia đàm phán.
Trong viện đứng ngạo nghễ một người, cùng màu màn đêm, mọi nơi góc phòng tràn ra rất nhiều người bao bọc quanh hắn, Kiều Nề Hà đứng ở bậc trên, ngạo nghễ cười lạnh nói:
- Lá gan của ngươi đúng là lớn, một người cũng dám xông vào đầm rồng hang hổ của Kiều mỗ, hôm nay ta gọi ngươi tới được đi không được! Giết hắn!
Kiều Nề Hà ra lệnh một tiếng, các võ sĩ lập tức một loạt mà lên, kiếm linh hoạt, đao sắc bén, trường thương đoản kích, đồng giản chày sắt, gậy sắt, các loại binh khí nặng nhẹ, binh khí dài ngắn, kỳ môn binh khí như gió bão mưa rào hướng người nọ tấn công mạnh mẽ.
Người nọ thân hình mảnh khảnh tựa như nhành cỏ trên ngọn sóng. Sóng triều từng trận nhấp nhô, có thể bao phủ nó, một lốc xoáy nho nhỏ là có thể kéo nó vào đáy nước, nhưng cuối cùng một lần nữa lại hiện trên mặt nước.
Người đó không nói tiếng nào, dường như cũng chỉ vì giết người mà đến, tại trận điên cuồng công kích, thân ảnh của người đó giống như quỷ mị không ngừng chợt lóe chợt di chuyển, dễ dàng xuất kiếm, mỗi một kiếm xuất ra lại nhất định lấy tính mạng một người.
Đột nhiên, sau khi một kiếm đâm chết một người võ sĩ, người nọ từ chỗ hổng vọt ra nghiêng mình về phía trước, tốc độ tăng vọt, nháy mắt liền thoát khỏi vòng vây, kiếm trong tay nhanh chóng đâm Kiều Nề Hà. Kiều Nề Hà không nghĩ người này có thể thoát ra trùng vây, hoảng hốt vội vàng lui về phía sau, trong miệng vội kêu:
- Ngăn hắn lại!