Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Chương 1007: Cuộc Chiến Đêm Trăng (1)
V
i Vân Khởi nghe Dương Nguyên Khánh nói, tên Sầm Văn Bản này là vốn thuộc phái thân Tùy, chính y ra sức hối thúc Tiêu Tiển xuất binh lần này, Sầm Văn Bản ra nghênh đón khiến y thêm tự tin.
Sầm Văn Bản tiến lên hạ giọng nói:
- Vừa nãy Ký Thất Tham Quân Tổ Quân Ngạn của Lý Mật đã đến đây.
Vi Vân Khởi gật đầu,
- Ta đã nhìn thấy rồi, thái độ của Lương công thế nào?
- Bây giờ y đang không biết nên làm thế nào? dường như y đã bị thuyết phục rồi.
Sầm Văn Bản thở dài một tiếng,
- Y cho rằng Dương Nguyên Khánh sẽ không tha cho y, sớm muộn gì cũng giết y.
Vi Vân Khởi cũng biết điểm mấu chốt này, về vấn đề này Dương Nguyên Khánh vẫn lờ mờ nước đôi, không cam kết rõ ràng, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù là cam kết rồi liệu Tiêu Tiển có tin không?
Hai người vào trong đại doanh, Bính Nguyên Chân cũng theo sau, không lâu sau, mọi người vào trong đại trướng, Tiêu Tiển đã đợi ở trước đại trướng.
Sứ giả của triều Tùy đến cũng khiến y có chút căng thẳng, giống như là đã làm chuyện gì trái với lương tâm bị người khác phát hiện vậy. Từ xa nhìn thấy Vi Vân Khởi đến, y cười khan một tiếng,
- Không kịp nghênh đón từ xa, làm nhỡ việc Vi tư mã, xin lượng thứ!
Vi Vân Khởi cũng tiến lên cười nói:
- Không dám! Không dám! Nghe danh tiếng Lương công đã lâu, cũng muốn sớm được gặp mặt, nay đã được toại nguyện, quả thực là vui sướng.
- Vi tư mã quá khen, mời vào trong đại trướng nói chuyện.
- Mời!
Mọi người cùng vào trong đại trướng, khách chủ lần lượt ngồi xuống. Dưới ánh đèn, Tiêu Tiển mới nhìn rõ Bính Nguyên Chân, trước đây Bính Nguyên Chân đã từng làm sứ giả đến Tiêu Lương hai lần, quan hệ rất thân thuộc, Tiêu Tiển bỗng sửng sốt:
- Ngươi không phải là Bính...
Bính Nhuyên Chân mỉm cười khẽ khom người nói:
- Nguyên Chân đã đầu hàng minh chủ, bây giờ phò tá Sở vương điện hạ.
Tiêu Tiển hít một hơi khí lạnh, ngay cả Bính Nguyên Chân cũng đầu hàng Dương Nguyên Khánh, Lý Mật nói có thể đánh bại Dương Nguyên Khánh, có đáng tin không? Nhất thời, Tiêu Tiển bỗng thấy hoảng loạn, y không biết nên làm thế nào nữa.
Vi Vân Khởi cười nói:
- Lần này ta đến là có hai việc, một là bàn bạc thời gian hai bên cùng tấn công quân Ngụy, việc thứ hai là chuyện Sở vương sẽ cưới lệnh ái, Sở vương đã có quyết định rõ ràng.
Tiêu Tiển dù sao cũng là một thế hệ kiêu hùng, sau sự bối rối thoáng qua, lại lập tức ổn định cảm xúc của mình, y không để lộ chút cảm xúc nào hỏi:
- Sở vương điện hạ nói thế nào?
- Sở vương đồng ý cưới Bảo Nguyệt làm Trắc phi, đồng thời cam kết, sau này lên ngôi sẽ lập làm Thục phi.
Nói đến đây, Vi Vân lấy ra một đôi vòng ngọc bội, đặt lên bàn, đưa cho Tiêu Tiển:
- Đây là tín vật Sở vương điện hạ cưới vợ.
Tiêu Tiển cầm lấy đôi ngọc bội quen thuộc một cách khác thường, y xem thật kỹ, bỗng giật mình.
Đúng vậy! Chính là vòng tay này. Tiêu Tiển nhận ra vòng tay trong suốt lấp lánh trước mặt này, chính là vòng tay ông bán cho Dương Nguyên Khánh năm đó ở Trường An. Đó là năm Nhân Thọ thứ tư, Tiêu Tiển còn nhớ rất rõ, lúc đó ông còn chưa có gia nhập Nam Hoa hội, còn đang rất túng quẫn.
Vòng tay này làm trong lòng ông dâng lên một nỗi niềm về chuyện cũ, nhớ tới ông và Dương Nguyên Khánh lần đầu tiên giao kết. Người là động vật có tình cảm, cho dù là kiêu hùng cũng sẽ có giây khắc yếu mềm.
Đang lúc Tiêu Tiển tâm tư thổn thức, do dự không quyết, vòng tay này như một dòng nước suối trong, ôm ấp chuyện cũ bám lên mặt của nó, cuồn cuộn chảy vào trong lòng nóng nảy của Tiêu Tiển, làm trong lòng ông lại tĩnh lặng xuống.
Vi Vân Khởi cảm nhận được thay đổi trong lòng của Tiêu Tiển, y lại không để lỡ mất cơ hội nói:
- Có lẽ là Lương công không biết đâu! Đậu Kiến Đức đã đầu hàng. Sở vương Điện hạ ban thưởng năm ngàn lượng bạc, thả ông ta về quê.
Tin tức này làm Tiêu Tiển chấn động cả người, trong lòng chỉ có một ý niệm, Dương Nguyên Khánh có thể tha Đậu Kiến Đức, tại sao không thể tha mình?
Trong lòng muôn vàn suy nghĩ, Tiêu Tiển thở dài:
- Để ta suy nghĩ một lát.
Nói xong, ông đứng dậy đi ra lều lớn, dường như có chút vô lễ, nhưng Sầm Văn Bản hiểu tâm tình của ông, áy náy xin lỗi một tiếng, liền lập tức theo ra ngoài lều. Trong lều lớn chỉ còn lại hai người Vi Vân Khởi và Bính Nguyên Chân.
Vi Vân Khởi chăm chú nhìn vòng tay trên bàn. Dương Nguyên Khánh từng nói cho y biết, nếu Tiêu Tiểu nhìn thấy vòng tay, ông ta nhất định sẽ có suy nghĩ. Bây giờ xem ra quả nhiên không sai.
Vi Vân Khởi lòng đầy hiếu kỳ, trong vòng tay này rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì?
- Vi Tư Mã, Tiêu Tiển có thể sẽ rút quân về quận Dự Chương, để hai bên cánh mặc kệ hay không?
Bính Nguyên Chân có chút lo lắng thấp giọng nói.
Vi Vân Khởi lại không có lo lắng gì, là vì có Sầm Văn Bản ở đây, cho dù Tiêu Tiểu đi ra con cờ sai, Sầm Vân Bản cũng có thể chỉnh sửa cho ông ta. Vi Vân Khởi thản nhiên cười:
- Ta nghĩ ông ta chắc chắn hiểu, rất nhiều chuyện ông ta đã không tự làm chủ được.
Ngoài lều lớn, Tiêu Tiển khoanh tay chậm rãi đi, ông phải ra quyết định cuối cùng, Sầm Vân Bản im lặng không nói đi theo sau ông.
- Ngươi nói sau này Dương Nguyên Khánh sẽ xử trí ta thế nào, giống với Đậu Kiến Đức không?
Tiêu Tiển giống như thì thầm tự nói, lại giống như là đang hỏi Sầm Văn Bản.
Sầm Văn Bản trầm ngâm một lát nói:
- Ty chức cảm thấy hẳn là cho Lương công một hư chức, ví dụ như Lương quốc công. Đồng thời để Lương công rời xa vùng đất Lương xưa, chẳng hạn như ở Lạc Dương hay Trường An. Lương công chắc chắn sẽ lẳng lặng bình yên mà sống.
- Vậy Bảo Nguyệt thì sao? Dương Nguyên Khánh sẽ thực hiện lời hứa của hắn không?
- Chắc chắn là sẽ, dù sao với thân phận của ông ta, sẽ không nói không giữ lời. Vả lại ông ấy cũng cần một người nữ quý tộc Tiêu Lương làm phi, như vậy có lợi cho trấn an sĩ tộc phía nam. Ty chức cảm thấy đây là bản ý của Dương Nguyên Khánh.
Tiêu Tiển thở dài một hơi, kiêu hùng cố nhiên không nên sợ chết, nhưng lúc này ông lại anh hùng khí đoản. Ông luôn có hai chuyện không bỏ xuống được nhất, một là tính mạng của ông, ông không muốn chết, ông muốn tiếp tục sống.
Kế đó là con gái bảo bối của ông, Nguyệt Tiên có thể được kết cục tốt không? Nhưng ông cũng biết, không có ai muốn cưới con gái của Tiêu Tiểu ông, có lẽ để cô làm Thục phi, được sự che chở của Dương Nguyên Khánh, cũng là kết cục tốt của nàng.
Cho tới lúc này cuối cùng Tiêu Tiển không có do dự, trong lòng ông dần trở nên kiên định, lối suy nghĩ cũng rõ ràng. Cho dù ông tin Lý Mật, Lý Mật sau này cũng sẽ không tha cho ông. So với việc tin loại người không làm nổi đại sự như Lý Mật, hay là chi bằng thuận theo đại thế mà làm thì hơn.
Cho tới bây giờ, Tiêu Tiển ông đã không còn đường có thể đi, chỉ có đặt cược vận mệnh của mình lên người Dương Nguyên Khánh.
Nghĩ tới đây, ông ngửa đầu thở dài một tiếng:
- Nhà Tùy mất lộc, anh hùng thiên hạ đều mưu đồ tranh đoạt. Tiêu Tiển ta vô lực mưu đồ thiên hạ, tại sao không nhường đường cho người mưu đồ thiên hạ…
Thời gian đã dần tới canh năm, đây là thời khắc tối nhất trước bình minh, trong đại doanh quân Tùy vẫn một mảnh tối đen, nhưng trong doanh lều lại không có binh lính. Hai chục ngàn kỵ binh và mười ngàn bộ binh đều đã xếp thành hàng, ánh đao lóe sáng, trường mâu như rừng, áo giáp băng lãnh tản ra sát khí từng trận.
Một ngàn năm trăm tên binh lính mạch đao trọng giáp đang đứng ra trước nhất. Bọn họ tay cầm thuẫn và mạch đao, như những pho tượng thần tiên đồ sộ sừng sững. Từ trong mặt nạ bắn ra sát khí sắc bén làm người ta trong lòng kinh sợ.
Phía sau quân mạch đao là tám ngàn quân đao thuẫn, đây cũng là để tấn công doanh trại quân đội. Tấm thuẫn lớn kiên cố đủ để ngăn chặn tên như mưa bão. Quân đao thuẫn giết vào đại doanh, sẽ hoàn toàn phá hủy trận tuyến phòng ngự binh cung tên phía địch, mở đường cho sự tiến công của kỵ binh.
Sau quân đao thuẫn chính là hai chục ngàn kỵ binh, bọn họ mới là nhân vật chính của tối nay, mới là lực lượng trung kiên đánh tan quân Ngụy tối nay. Đây là hai chục ngàn kỵ binh tinh nhuệ nhất quân Tùy, từ lúc ở Phong Châu, bọn họ đã theo Dương Nguyên Khánh chống lại Đột Quyết xâm lược.
Hai chục ngàn kỵ binh chiến mã mạnh mẽ như rồng, kỵ binh khôi ngô cường tráng, tay cầm trường mâu và chiến đao sắc bén. Trong vỏ mâu phía sau chiến mã, còn có mười thanh đoản mâu thép tinh, dùng cho tập thể phóng ném, không có gì kiên cố mà không phá nổi.
Dương Nguyên Khánh ở giữa kỵ binh, hắn tay trái cầm thuẫn tròn hình rồng, tay phải cầm kiếm nhọn hoắt, đầu đội kim trụ ưng lăng, người mặc áo giáp, dưới người cưỡi còn ngựa Truy Phong Xích Ảnh của hắn. Hôm nay hắn đích thân chỉ huy kỵ binh xông phá đại doanh của Lý Mật.
Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn ngọn đồi dài tới mấy chục dặm đằng xa. Ngọn đồi tên là đồi Xích Long, hắn cảm thấy đây chính là ý trời, anh hùng thiên hạ, ngoại trừ Dương Nguyên Khánh hắn ai còn dắm xưng xích long.
- Điện hạ, thời gian tới rồi.
Vương Quân Khuếch thấp giọng nhắc nhở hắn.
Dương Nguyên Khánh chậm rãi gật đầu:
- Truyền mệnh lệnh của ta, đội quân xuất phát!
Không có trống trận, không có quân hiệu, đội quân vô thanh vô tức xuất phát. Binh mạch đao trọng giáp dưới trợ giúp của binh đao thuẫn cưỡi lên chiến mã. Chỗ này cách đại doanh quân Ngụy còn xa năm dặm, không có sự giúp đỡ của chiến mã, bọn họ không đi được lộ trình xa như vậy.