Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Chương 941: Thuận Tự Môn
K
iều bang chủ ngồi ở khoảng trống ở trước sân, phía sau là từng tòa kho lúa nổi bật dưới bầu trời xanh mây trắng.
Kiều Mộc dáng người cao lớn, khôi ngô, vì thường làm việc ở trên thuyền cho nên hai chân và cánh tay có vẻ đặc biệt chắc khỏe, thoạt nhìn giống như một con hổ, nhưng trên mặt y lại trầm tư, lo lắng. Vẻ mặt yếu đuối này đối lập mạnh mẽ với dáng vẻ của y.
Kiều gia được coi là thế gia trong ngành vận tải đường thủy, không phải là thế gia kiểu nhà làm quan hay quý tộc mà thế gia trong giang hồ. Hơn năm đời nhà Kiều Mộc đều là vận tải đường thủy, con cháu sau này vẫn sống dựa vào việc chạy thuyền.
Đứng bên phải Kiều Mộc là nhị đệ Kiều Lâm, đứng bên trái là tam đệ Kiều Sâm, hai bên ở phía sau đứng theo hình cánh nhạn chính là nòng cốt của Thuận tự môn, tổng cộng gồm có hai mươi huynh đệ trẻ tuổi. Không giống như ba người đứng đầu trầm tư lo lắng, họ nhanh chóng nắm chặt tay, sự tức giận trong người dường như rất mạnh mẽ.
Sau một hồi im lặng, Kiều Mộc thở dài một hơi, trầm giọng nói:
- Nhất Thanh!
Một người đàn ông có là da màu đồng, mắt to mày rậm tiến lên một bước, ôm quyền nói:
- Có đệ tử!
Người này họ Trác, tên là Nhất Thanh, tuổi ngoài ba mươi, là một người trẻ tuổi trong “Thuận tự môn”.
Kiều Mộc nói:
- Hôm nay nếu xảy ra chuyện bất bình này thì Thuận tự môn chúng ta coi như kết thúc rồi. Đây là cơ nghiệp do tổ tông Kiều gia truyền lại, ai làm người đó chịu, chỉ có lấy cái chết để tạ tội với tổ tông. Sau khi ta chết, ngươi… hãy mang theo các huynh đệ gia nhập Giao Long Hội.
Trác Nhất Thanh không kìm được, giận dữ nói:
- Sao môn chủ có thể nói như vậy, các huynh đệ Thuận tự môn chúng ta có ai sợ chết ư? Cùng lắm thì chúng ta liền mạng với bọn Giao Long Hội. Ai dám bất trung bất nghĩa, khi sư diệt tổ, ta sẽ giết người đó trước!
Kiều Mộc lắc đầu, sầu thảm nói:
- Các huynh đệ ai mà không có gia đình? Ngươi lấy cái gì để đấu với bọn chúng, chúng ta đấu được lại chúng sao? Là Kiều Mộc ta vô dụng không giữ được tổ nghiệp, ta tự làm tự chịu, không cần các ngươi bận tâm!
Trác Nhất Thanh lớn tiếng nói:
- Từ lúc họ Trác ta chào đời, chính là người trên thuyền Thuận tự môn này! Sống là người của Thuận tự môn, chết là ma Thuận tự môn! Bảo ta đi theo bọn tiểu nhân ta không làm được, các huynh đệ cũng không làm được! Các huynh đệ, người ta muốn chiếm Thuận tự môn, mọi người đồng ý không?
- Không đồng ý! Liều mạng với chúng!
Hai mươi người đàn ông cao lớn đồng thanh, vẻ mặt vô cùng oanh liệt. Kiều Mộc giận tím mặt, trừng mắt nhìn Nhất Thanh nói:
- Hiện giờ ta vẫn là môn chủ của Thuận tự môn, mệnh lệnh của ta ngươi dám không nghe?
Trác Nhất Thanh sợ hãi, vội vàng quỳ xuống, nói:
- Đệ tử không dám kháng mệnh, nhưng mệnh lệnh này đệ tử không thể nghe!
Nói đến sự uất ức này, không ngờ một người đàn ông cao lớn như vậy lại có thể khóc bật khóc.
Trác Nhất Thanh sợ hãi như vậy, cũng không phải do Kiều Mộc nghiêm khắc. Trên thực tế, họ tuy nói là bang hội không bằng nói họ là đồng tộc. Họ vừa ra đời liền kế thừa của cha chú, trở thành thành viên của Thuận tự môn. Cha của Kiều Mộc là sư huynh, là thúc phụ, bá phụ của bọn họ. Đến khi trưởng thành, họ lên thuyền làm việc, mới có sự phân chia cao thấp rõ ràng, ràng buộc bằng bang quy.
Nhất Thanh sợ hãi như vậy vì luật lệ của Tào bang rất nghiêm khắc, tội kháng mệnh hắn không đảm đương nổi.
Từ lúc có vận tải đường thủy, những người làm vận tải tự nhiên mà tập hợp lại thành đoàn, dần dần tạo thành quy của của riêng mình. Tào bang vẫn luôn lấy tiêu chuẩn quân sự để quản lý quân.
Làm vận chuyển lương thực đường thủy, tháng một hàng năm sẽ phải khởi hành từ nhà, đi thuyền tới Dương Châu, khoảng hơn một tháng ở Dương Châu tập trung lương thực lên thuyền, sau đó tiếp tục đi, tới những nơi sản suất lương thực để mua, tháng tư thì tới Hoài Hà rồi vào Biện Hà, tháng sáu, tháng bảy thì tới cửa sông Hoàng Hà.
Lúc này đúng là lúc nước sông Hoàng Hà đang lên, thuyền của họ phải ở bến tàu cửa sông đợi hơn một tháng, đợi tới tháng tám, tháng chín Hoàng Hà rút nước mới đi qua Hoàng Hà tiến vào Lạc Thủy, vận chuyển lương thực đến Lạc Dương, một số thuyền dỡ hàng ở Lạc Dương, số thuyền còn lại tiếp tục đi, đi qua eo sông Tam Môn nguy hiểm đi vào Quan Trung, cuối cùng đi tới Trường An.
Cứ như vậy, mỗi năm họ phải phiêu bạt trên mặt nước chín tháng, chỉ có ba tháng vì sông đóng băng nên mới có thể ở nhà đoàn tụ. Trong chín tháng này, họ trông coi thuyền của mình, chở lương thực bình thường, thông qua huyết mạch vận chuyển của đất nước.
Trong quân đội, nếu có một binh lính không phục tùng quân lệnh, chưa chắc đã có thể ảnh hưởng tới toàn bộ quân đội. Nhưng ở trên thuyền, mỗi thuyền viên đều có vị trí không thể thay thế được, một khi không chấp hành thì cả thuyền và người sẽ cùng chết. Cho nên, trên thuyền nhất định phải có quy củ nghiêm khắc, hơn nữa có khi còn nghiêm khắc hơn trong quân đội.
Trong quá trình đi thuyền, nếu có người nào dám chống lại mệnh lệnh, sẽ lập tức trói lại cùng với tảng đá cho chết chìm là điều hoàn toàn bình thường, người nhà của người chết cũng cam chịu loại quy củ này. Nếu tố cáo, quan phủ cũng sẽ ngần đồng ý với “luật lệ” của họ, vẫn sẽ điều tra nhưng sẽ nói là không tìm được chứng cứ để thụ lý. Còn người nhà người chết sẽ bị cả Tào bang bỏ rơi, không bao giờ có thể trở lại công việc này.
Bọn họ tự đặt ra luật pháp, lại tự do sống ở ngoài pháp luật, cho nên càng đề ra một bộ luật thật nghiêm khắc để trói buộc người của mình, tính kỷ luật còn nghiêm hơn so với ở trong quân đội. Cho nên, Kiều Mộc nói Trác Nhất Thanh kháng mệnh, gã mới sợ hãi như vậy.
- Ha ha. Cảm động, thật là cảm động! Văn mỗ dường như là đến không đúng lúc rồi. Hay là chúng ta chờ một chút, chờ Kiều bang chủ xử lý xong việc nhà của mình rồi chúng ta mới nói.
Một giọng nói âm dương quái lạ bỗng vang lên. Người đang nói chuyện khoảng hai tuổi, áo ngắn quần dài đi giày da, dáng người “mảnh mai”, mắt nhỏ, lông mày rậm, vẻ mặt khinh khỉnh, ngả ngớn, dáng đi uốn éo như phụ nữ. Đúng là thiếu chủ của Giao Long Hội- Văn Bân.
Văn bang chủ vốn có hai đứa con trai, đều bị chết non, bởi vậy vô cùng cưng chiều đứa con trai này. Để dễ nuôi nên cố ý cho gã ăn mặc như con gái, kết quả là trưởng thành cũng trở nên nửa đàn bà nửa đàn ông.
Bên cạnh Văn Bân còn có một người trung niên mặc áo màu xanh, đeo mạng trùm đầu, có bộ râu cá trê, nhìn vừa nhã nhặn lại có vài phần uy nghiêm. Phía sau họ, còn có gần trăm người, xắn quần xắn áo để lộ ra cơ bắp đỏ quạch, vạm vỡ, vẻ mặt dữ tợn.
Thấy vậy, Kiều Mộc cả kinh, đối phương đã bày trận như vậy, xem ra sẽ không bỏ qua.
Kiều Mộc kiên trì nhìn người trung niên mặc áo xanh, có bộ râu cá trê, ôm quyền thi lễ nói:
- Từ Hiếu Liêm, làm phiền lão đại ngài làm chủ. Đệ tử hai bên nóng nảy, xảy ra xung đột, làm như vậy không khỏi gây tổn thương hòa khí.
Từ Hiếu Liêm ngài đức cao vọng trọng, mong rằng ngài có thể ra mặt hòa giải.
Vị Từ tiên sinh này tên là Từ Lâm, vốn là một cống sinh, đã từng tham gia đại vị, được tôn là cử nhân. Ông ta cũng là người của Tào bang, là nhân vật quan trọng trong một đại Tào bang là “Thiên ưng bang”.
Một thư sinh tay trói gà không chặt lại trở thành một nhân vật quan trọng trong đại bang phái, thống lĩnh cả bang, đó chính là đặc sắc của Tào bang. Vì Tào bang không giống như lục lâm, hắc đạo, cuộc sống của họ ở khu vực màu xám, vừa có tính chất của người trong giang hồ, trong một số chuyện lại phải tuân thủ theo chế độ của quan phủ.
Trưng thu và vận chuyển lương thực bằng đường thủy, triều đình đều có cơ quan quản lý, cùng với một hệ thống các quy tắc ngầm. Nông dân giao lương thực cho nha môn để vận chuyển, sai dịch trưng thu lương thực, những quan cấp thấp sẽ bóc lột theo từng tầng, lấy cớ là tiêu hao để ăn bớt.
Trong quá trình vận chuyển, gặp cửa đều phải qua quan, những quan giữ cửa, quan nhỏ, sai dịch, tạp dịch, tất cả đều muốn bóc lột, nếu không đủ bọn họ sẽ làm khó dễ, giữ lại không cho ngươi qua, quá hạn hay tổn thất thì ngươi đều phải chịu. Ở những nơi dừng lại trên bến tàu, bọn cường hào ác bá cũng sẽ cấu kết với quan viên sinh sự quấy nhiễu để trơ trẽn vơ vét tài sản.
Cho dù đã tới mặt nước, nếu đụng phải thuyền quan hay những thuyền ưu tiên có giấy thông hành thì đều phải nhường đường, nếu người ta cố ý gây khó dễ, đến đoạn sông hẹp không đi được thì ngươi cũng phải ở phía sau sốt ruột mà chờ đợi. Những chuyện này không phải người trong giang hồ, sử dụng vũ lực là có thể giải quyết được.
Nhưng nếu như cứ bị bóc lột như vậy thì tổn thất của họ sẽ rất lớn. Trong tình hình này, Tào bang chỉ có thể dùng cách kết giao thân sĩ, thông qua mối quan hệ của họ với quan phủ. Lời nói của các thân sĩ sẽ có trọng lượng, khi họ ra mặt quan viên sẽ không thể bóc lột một cách không kiêng nể như trước nữa.
Dần dần, địa vị của những người này trong bang hội ngày càng cao, ảnh hưởng càng lớn, thâm nhập càng sâu vào Tào bang, trở thành một trong những người thủ lĩnh. Những Tào bang lớn nhất hiện tại đều có thân sĩ tham gia, thậm chí là do thân sĩ đứng sau chỉ đạo.
Từ Lâm chắp tay với Kiều Mộc, cười như không cười, nói:
- Kiều bang chủ, chuyện này của mọi người rất khó giải quyết. Ta đã dùng nhiều cách để hòa giải. Từ thiếu bang chủ coi như đã đồng ý vì ngọc và tơ lụa rồi. Nhưng Thuận tự môn các người chỉ cần xóa bỏ, gia nhập vào Giao Long Hội, mọi người từ nay trở thành người một nhà thì sẽ không có xung đột gì cả, mọi chuyện coi như là xong!
Kiều Mộc vừa nghe xong thì khuôn mặt sững lại, đây vốn là điều kiện giải hòa của Giao Long Hội. Từ Hiếu Liêm này không phải người đứng giữa hòa giải mà rõ ràng là đứng về phía Giao Long Hội.
Hơn hai mươi đệ tử ở phía sau Kiều Mộc vừa nghe thấy liền hô:
- Muốn thôn tính Thuận tự môn chúng ta à, không có cửa đâu, chúng ta không đồng ý!
- Đúng! Thà chết chứ không đồng ý!
Trên một khoảng trống phía xa, một cái đầu quấn khăn xanh, mặc áo xanh quần vải, một tiểu thôn cô đang khom lưng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lấy tay lau mồ hôi trên trán, quay đầu về một bên. Cả người nàng lộ ra, bộ ngực xinh đẹp lập tức hiện ra làm dao động lòng người, còn ở chỗ thắt lưng đó hiện ra một đường cong mị người.
- Dường như là muốn động thủ?
Tiểu thôn cô nhìn về phía xa, mỉm cười hỏi.
Người đàn ông khôi ngô chống cái bừa ở trong tay đứng lại, hơi nâng chiếc nón lên một chút, một đôi mắt sắc bén, lạnh lùng nhìn về phía bên kia, nhíu mày nói:
- Hình như là có hai trăm người đấy, tiểu muội, muội có được không?
Tiểu thôn cô không nói gì, chỉ cười, hai lúm đồng tiền nhỏ hiện trên má:
- Muội muốn là không được thì các huynh mới ra tay!
Nói xong, nàng dịu dàng bước đi, hướng về phía gươm súng đã sẵn sàng…