You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1059 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 994: Thuyền Lương Thực Không Đến (1)
a ha, Bỉnh Thượng thư đến trong quân làm việc, ta cầu còn không được. Chỉ cần Bỉnh Thượng thư không chê miếu nhỏ, ta không có nói gì. Thượng thư mời.
Bính Nguyên Chân cười tủm tỉm khoát tay chặn lại:
- Trương tướng quân mời!
Bính Nguyên Chân liền theo Trương Đồng Nhân vào quân doanh...
Chạng vạng, Bính Nguyên Chân rời khỏi quân doanh, cưỡi con lừa không chút hoang mang đi về hướng nhà mình. Xuyên qua một con đường vắng vẻ, dừng lại trước một khách điếm có treo đèn lồng, y nhìn nhìn tấm biển khách điếm: “Khách điếm Thuận Lai”, chính là chỗ này rồi.
Bính Nguyên Chân đang lúc đêm chính thức quyết định nhận lệnh đặc xá của Dương Nguyên Khánh, một khi y quyết định trung thành Dương Nguyên Khánh, tâm tư của y càng bắt đầu hưng phấn lên.
Bính Nguyên Chân dù sao cũng là đệ nhất mưu sĩ quân Ngõa Cương, tài hoa hơn người. Tuy làm người hà khắc tham tiền, nhưng y mưu kế rất cao, y nhẫn nại chờ đợi cơ hội, chờ sau khi Lý Mật rời khỏi Giang Đô hai ngày, thay Trương Đồng Nhân xử lý tất cả sự vụ trong quân.
Bính Nguyên Chân quay lừa vào thẳng khách điếm, vừa đúng lúc gặp phải Vương Thuận Nguyên từ trong khách điếm đi ra, hai người ánh mắt chạm nhau, cũng đồng thời mỉm cười, Vương Thuận Nguyên chắp tay nói:
- Khách ít đến a! Bính thượng thư sao lại đến tiểu điếm?
- Cho ngươi một món đồ
Bính Nguyên Chân đưa một tờ giấy cho Vương Thuận Nguyên, lại quay đầu lừa nghênh ngang đi. Vương Thuận Nguyên nhận được cuộc tờ giấy vội vàng đi về hậu viện, vào phòng, khóa cửa, ở trước bàn từ từ mở cuộn giấy. Không ngờ là một bức bản đồ, rộng một thước, dài hai thước, trên bản đồ viết một hàng chữ “bản đồ phòng ngự thành Giang Đô”, bên cạnh có chi chít chú giải.
Vương Thuận Nguyên mừng rỡ, bây giờ y muốn nhất chính là món đồ này, có bản đồ phòng ngự đô thành Giang Đô, quân Tùy lấy Giang Đô dễ như trở bàn tay...
Quận Lịch Dương nằm ở phía tây của Giang Nam, chính là vùng Mã An đời sau. Nơi này có hệ thống kênh đào chằng chịt, đồi núi chiếm phần lớn địa hình. Sông Trường Giang cũng chảy qua quận này, chia quận Lịch Dương thành hai phần. Đây là nơi có nhiều mỏ sắt thô, đồng thời cũng là vùng đất lành giàu có và đông đúc.
Quận Lịch Dương được coi là căn cơ của Đỗ Phục Uy. Đỗ Phục Uy kinh doanh ở đây được nhiều năm, thậm chí ba thành (3/10) binh lính của y đều là người của quận Lịch Dương.
Nhưng từ khi Lý Mật cứng rắn xâm lấn Giang Nam, đã đuổi Đỗ Phục Uy ra khỏi quận Lịch Dương. Chỉ mới đầu tháng hai này thôi, đã có một trận đại chiến diễn ra ở quận Lịch Dương. Còn hiện tại là trận chiến nắm giữ vận mệnh của toàn bộ Giang Nam. Song phương đối đấu, bất kể là bên nào cũng không thể chịu nổi nếu thua cuộc.
Một bên là liên quân Tiêu Tiển và Đỗ Phục Uy, quân lực lên tới một trăm mười nghìn người. Bên kia là một trăm năm mươi nghìn quân tinh nhuệ của Lý Mật. Đại quân của Lý Mật chia làm hai đường. Một đường do Đơn Hùng Tín thống lĩnh, dẫn theo sáu mươi nghìn quân, chiến đấu với quân của Đỗ Phục Uy. Một đường thì do đại tướng Vương Bá Đương suất lĩnh, cũng là sáu mươi nghìn quân. Phụ trách nghênh chiến quân đội của Tiêu Tiến. Mà Lý Mật thì tự mình dẫn theo ba mươi nghìn quân làm hậu viện, trấn thủ huyện Lịch Dương.
Chiến tuyến kéo dài từ huyện Lịch Dương tới năm mươi dặm phía tây. Nhưng chiến dịch đánh không quá kịch liệt. Liên quân Tiêu Đỗ không ngừng lùi về phía sau, thủy chung không chịu phái trọng binh quyết đấu với Ngụy binh. Dường như bọn đang muốn dụ quân Ngụy tiến về phía tây.
Trên đồi một ngọn núi nhỏ, Đơn Hùng Tín cùng mấy trăm thân binh dừng ngựa đứng đó. Đôi lông mày rậm rạp của y nhíu chặt, ánh mặt lạnh lùng nhìn về phương xa.
Đơn Hùng Tín đã gần bốn mươi tuổi, đã vào tuổi trung niên. Y là tâm phúc được Lý Mật tin cậy nhất. Cũng là nhân vật số hai của quân Ngụy.
Từ còn lúc ở Ngõa Cương, y đã là nhân vật thứ ba của Ngõa Cương. Cũng là do y toàn lực ủng hộ, Lý Mật mới có thể từng bước cướp đi quyền lực trong quân Ngõa Cương, thành công biến quân Ngõa Cương thành quân Ngụy.
Cũng là do Đơn Hùng Tín toàn lực ủng hộ, Lý Mật mới có thể thành công di dời thế lực tới Giang Nam, thành lập Ngụy Quốc. Lý Mật cũng biết có qua có lại mới toại lòng nhau, nên đã phong Đơn Hùng Tín làm Giang Dương Vương, Phiêu Kỵ Đại tướng quân.
Từ lúc quân Ngõa Cương bị phân liệt, Dương Nguyên Khánh đã viết một bức thư gửi cho Đơn Hùng Tín, hy vọng y có thể quy thuận Đại Tùy, cũng hứa hẹn tuyệt đối sẽ không bạc đãi y.
Nhưng trong thư hồi âm của Đơn Hùng Tín chỉ có nói mấy câu:
- Rất nhiều huynh đệ của ta chết vào trong tay của quân Tùy, không có chỗ chôn thân. Hùng Tín thề không làm thần tử của Tùy, chỉ muốn theo Ngụy công cống hiến. Ta là người lấy trung nghĩa làm trọng. Ngày sau nếu có gặp nhau trên chiến trường, ta nguyện chết để báo đáp ân tình của ngươi khi xưa.
- Đại tướng quân!
Một người kỵ binh vội vã chạy tới, ôm quyền bẩm báo:
- Thám tử phát hiện một đội quân địch ở phía tây bắc. Đều là kỵ binh, ước chừng ba nghìn người, cách trấn Phan gia mười dặm. Nhưng không có phát hiện ra quân chủ lực của Đỗ Phục Uy.
Đôi mày rậm của Đơn Hùng Tín nhẹ nhàng nhướn lên. Trong mắt y hiện lên một tia nghi hoặc. Sao chỉ có ba nghìn người? Chủ lực của quân địch đi nơi nào rồi? Hơn nữa, y biết rõ quân của Đỗ Phục Uy không có kỵ binh, làm sao lại xuất hiện ra ba nghìn kỵ binh. Chiến mã của bọn họ là lấy từ đâu?
- Đại tướng quân. Làm sao bây giờ?
Các tướng đều hỏi:
- Chúng ta nên đánh hay là không đánh?
Đơn Hùng Tín trầm tư thật lâu. Rồi mới quay đầu nhìn về phía đại quân của mình. Đại quân hơn sáu mươi nghìn người đang nghỉ ngơi phía sau đồi núi. Binh lính của y đã liên tục hành quân hai ngày rồi, đều có điểm mệt mỏi không chịu nổi.
Đơn Hùng Tín lắc lắc đầu:
- Đội quân này chắc là đang dụ dỗ chúng ta đi về phía tây bắc. Không thể mắc mưu bọn chúng. Hiện tại chúng ta vẫn tiếp tục nghỉ ngơi, chờ đợi tin tức mới từ thám tử.
Vừa dứt lời, ở phía nam xuất hiện một người kỵ binh chạy vội tới. Đây là kỵ binh thuộc quân của Vương Bá Đương. Người kỵ binh đó chạy tới, lo lắng bẩm báo::
- Khởi bẩm Đại tướng quân, hậu quân của Vương tướng quân rơi vào tập kích của quân đội Đỗ Phục Uy. Tử trận rất nhiều, khẩn cầu Đại tướng quân nhanh chóng cứu viện.
Đơn Hùng Tín liền bừng tỉnh đại ngộ. Hóa ra chủ lực của Đỗ Phục Uy là đi tập kích hậu của Vương Bá Đương Ngay lập tức y ra lệnh:
- Toàn quân đi vòng tây nam, dùng hết tốc độ tới cứu viện!
- Đông! Đông! Đông!
Tiếng trống xuất trận vang lên. Đám binh sĩ đang nghỉ ngơi đều đứng dậy, xếp thành hàng đi về hướng tây nam…
Quân đội của Vương Bá Đương đóng quân ở phía nam gần sông Trường Giang. Y phụ trách nghênh chiến quân đội của Tiêu Tiển. Nhận được tin tức của thám tử, đội tàu của của Tiêu Tiển đã cập bờ ở cảng Thất Tinh, cách đây ba mươi dặm. Quân đội của Tiêu Tiển chính đang xuống thuyền.
Tin tức này khiến Vương Bá Đương rất là mừng rỡ. Y lưu mười nghìn quân ở lại làm hậu quân, bảo vệ lương thảo cùng đồ quân nhu. Y thì dẫn theo năm mươi nghìn kỵ binh nhẹ, ý đồ tập kích bất ngờ quân của Tiêu Tiển.
Nhưng Vương Bá Đương lại không ngờ rằng, đây là kế dụ binh của Tiêu Tiển. Ngay khi quân đội của Vương Bá Đương vừa rời khỏi không lâu, quân đội của Đỗ Phục Uy đã đánh lén phía sau. Tấn công mãnh liệt vào hậu quân của Vương Bá Đương.
Đại chiến diễn ra ở cánh động rộng bát ngát. Ánh đao tiễn ảnh, tiếng kêu rung trời. Mười nghìn quân Ngụy vì bảo vệ đồ quân nhu mà liên tục bắn tên dày đặc về bốn phía. Mà năm mươi nghìn quân đội của Đỗ Phục Uy, thì bao vây quân Ngụy lại. Quân Giang Hoài của Đỗ Phục Uy được trang bị lá chắn và trường đao. Bọn họ xếp thành hàng, vừa đỡ tên bắn tới, vừa thắt chặt đội hình bao vây.
Tướng quân thống lĩnh hậu quân của Vương Bá Đương là Trần Chí. Y cũng là kiêu tướng của quân Ngõa Cương. Y thấy quân địch không ngừng thắt chặt vòng vây, trong lòng nóng như lửa đội. Làm sao mà viện quân của Đơn Hùng Tín còn chưa tới. Nếu còn kéo dài thêm một khắc nữa, vậy thì quân địch sẽ hoàn thành xong vòng vây. Vậy thì kết cục toàn quân bị diệt sẽ diễn ra.
Trên bầu trời, tên bay dày đặc. Đỗ Phục Uy cũng ra lệnh cho tiễn thủ tấn công. Từng nhóm từng nhóm tên dày đặc phóng tới, không ngừng có binh lính của quân Ngụy kêu thảm ngã xuống đất. Bọn lính đều tránh ở phía sau đồ quân nhu, cả trận địa trở nên hỗn loạn.
Lúc này, một người thiên tướng chạy vội tới, la lên:
- Tướng quân, quân địch đã tiếp cận tám mươi bước. Nếu không phá vòng vây, toàn quân sẽ bị tiêu diệt.
Trần Chí còn chưa thấy viện quân của Đơn Hùng Tín tới. Tình thế đã vạn phần nguy cập. Rơi vào đường cùng, y liền cắn rắng hô to một tiếng:
- Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân hướng về phía đông bắc phá vòng vây.
Rốt cuộc quân Ngụy phải buông tha cho trận địa chống cự. Bắt đầu phá vòng vây về phía tây bắc. Đỗ Phục Uy ngồi trên lưng ngựa, dùng chiến đạo chỉ về hướng quân địch, quát lớn:
- Đội cung nỏ bao vây lại.
Tên bay như mưa, từ bốn phương tám hướng bắn về phía quân Ngụy. Từng nhóm lớn quân Ngụy kêu thảm ngã xuống. Số quân Ngụy còn lại thì liều chết phía vòng vây…
Nhưng rất nhanh, quân Ngụy đã rơi vào tuyệt vọng. Quân địch đã hoàn thành thế vây. Không ngừng có quân địch xông tới bổ lấp chỗ trống, hơn nữa lại đúng là nơi chủ soái của quân địch.
Đỗ Phục Uy cười lạnh một tiếng, cao giọng ra lệnh:
- Tiếp tục thu hẹp vòng vậy, kẻ nào không đầu hàng thì bắn chết.
Thiên Hạ Kiêu Hùng Thiên Hạ Kiêu Hùng - Cao Nguyệt Thiên Hạ Kiêu Hùng