Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Yêu Dạ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1198 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1082 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:36:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.8 - Chương 13: Cướp Ngược
ạch Ma Tử vẫn không nói gì, lẳng lặng đứng ở trước mặt Lăng Đế. Làm thủ lĩnh hải tặc lớn nhất vùng này, thủ đoạn của Bạch Ma Tử hiển nhiên hết sức inh. Hắn trầm mặc đứng như vậy khiến từng giọt máu nhỏ lên trên mặt Lăng Đế, điều này còn dễ dàng khiến người ta khiếp sợ hơn cả nghiêm hình tra tấn.
Một lúc lâu sau, Bạch Ma Tử rốt cuộc động. Hắn giơ chiến đao lên, nháy mắt ra hiệu cho người nắm lấy Lăng Đế. Người kia lập tức nắm lấy cánh tay của Lăng Đế đưa ra. Bạch Ma Tử vung chiến đao lên, còn chưa chém xuống cũng ko cảm thấy bất ngờ khi nghe thấy tiếng Lăng Đế cầu xin tha thứ:
- Ta nói!
Khóe miệng Bạch Ma Tử lộ ra một sự trêu tức. Kết quả này đã sớm nằm trong dự đoán của hắn. Thoáng một chút hắn đã có thể nhìn ra được, trong ba người này Dạ Phi Dương miệng cứng xương cứng nhất. Người trước mắt này trong lòng đang giãy dụa nhất. Nếu như đang giãy dụa, như vậy đột phá từ hắn sẽ đơn giản hơn nhiều.
Rất nhanh Bạch Ma Tử nhận được tin tức hắn mong muốn. Hắn không giết ba người Lăng Đế, bởi vì Thần quân Hắc Phàm nói rõ muốn tất cả sống. Bạch Ma Tử dẫn theo một đám người, dùng mấy chục chiếc phi vân bàn bay về phía vực diện Thạch Phong. Chỉ cần xác định được vị trí của Tiêu Lãng, ở trong mắt của Bạch Ma Tử, bọn họ chính là châu chấu xuyên trên sợi dây, dù làm thế nào cũng chạy không được.
...
Cho dù Tiêu Lãng đã rất cẩn thận, nhưng cuối cùng vẫn bị Lăng Đế phản bội, để lộ mục tiêu.
Lần này sở dĩ Tiêu Lãng để đám người Lăng Đế rời đi, không phải là Tiêu Lãng nhẹ dạ, mà hắn muốn để đám người Lăng Đế dẫn truy binh rời đi. Đương nhiên hắn cũng muốn xem thử mức độ trung thành của mọi người đối với hắn một chút. Nếu như không trung thành bất cứ lúc nào cũng có thể phản loạn. Sau đó cũng là phiền phức. Vậy không bằng mỗi người đi một ngả.
Hắn cho rằng tộc nhân của đám người Lăng Đế Lãnh Đế đang ở tại Thiên Châu, sẽ có chỗ cố kỵ. Hơn nữa mấy người Lăng Đế cũng là bá chủ kiêu hùng. Cho dù bọn họ bị bắt hẳn cũng sẽ không kinh sợ như vậy chứ? Nói như thế nào đám người Tiêu Lãng chết, hi vọng quật khởi ở Thiên Châu liền xa vời.
Nhưng lần này rõ ràng Tiêu Lãng đã tính sai một điểm, con người ích kỷ và có tính xấu.
Lăng Đế và Tiêu Lãng có thù oán. Bản thân hắn còn sống không được, hắn sao có thể đi quản tộc nhân người thân của hắn ở Thiên Châu? Tiêu Lãng trọng tình nghĩa, Lăng Đế trời sinh lại là tính lạnh người mỏng. Hắn một lòng chỉ vì mình, bằng khôngì cũng sẽ không nương nhờ vào Diệt Hồn Điện.
Rất nhanh mấy trăm người đã tới vực diện Thạch Phong. Phi vân bàn bay quanh khu vực gần đó, đề phòng mấy người chạy trốn. Mấy trăm người nhanh chóng tìm kiếm trong vực diện Thạch Phong. Chỉ nửa ngày bọn họ đã lật tung vực diện Thạch Phong, kết quả không thu hoạch được gì.
- Tìm! Chia nhau ra tìm. Bọn họ tuyệt đối chỉ ẩn nấp ở vực diện gần đây!
Bạch Ma Tử nhận được tin tức lập tức hạ lệnh. Trong phạm vi trăm vạn dặm đều có người giám thị, biết chỉ có hai đội buôn đi ngang qua. Cho nên đám người Tiêu Lãng chỉ có thể ẩn giấu ở gần đó.
Tiêu Lãng đang trốn ở trong một vực diện nhỏ tu luyện. Đúng vào lúc này hắn đột nhiên mở mắt. Hắn đã bố trí một vài cấm chế nhỏ trong vực diện Thạch Phong, lưu lại một tia lực lượng tinh thần. Ngay vừa nãy cái cấm chế kia bị người ta phá hỏng. Trong lòng hắn dâng lên một sự cảnh báo.
- Hô...
Ánh mắt hắn xoay chuyển vài vòng, thở ra một hơi thật dài đứng lên. Hắn hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Mọi người đều bị giật mình tỉnh lại. Nhìn sắc mặt âm trầm, Tiêu Lãng cũng biết đã xảy ra chuyện.
- Đi!
Tiêu Lãng đột nhiên vung tay lên quát lớn. Nếu kẻ địch đến vực diện Thạch Phong, như vậy nơi này cũng không an toàn. Bọn chúng sẽ rất nhanh tìm tới nơi này. Nếu như còn không đi, vậy chỉ có một con đường chết.
Mọi người nhìn nhau đều trầm mặc đuổi theo. Thật ra mọi người đều nhận định Tiêu Lãng nói đi đâu thì đi đâu, muốn chết thì cùng chết.
Một đám người bay đi. Tiêu Lãng còn cố ý căn dặn mọi người giảm tốc độ, nghênh ngang bay về hướng Thần Vực.
Vèo!
Sau mấy canh giờ nữa, phía xa có bốn chiếc phi vân bàn lao đến. Con ngươi trong mắt đám người Ma Thanh Thanh liền co lại. Bởi vì trên bốn chiếc phi vân bàn này hoàn toàn không có ký hiệu của bất kỳ gia tộc hay đội buôn nào. Rất rõ ràng, đây là phi vân bàn của hải tặc hỗn độn.
Phi vân bàn bình thường, trừ phi cường giả đi một mình, còn không các gia tộc lớn nhỏ hoặc là đội buôn đều có ký hiệu riêng. Đương nhiên phi vân bàn của Tiêu Lãng không có. Đó là phi vân bàn riêng của Đại thần Thiên Vũ.
- Đứng lại!
Bốn chiếc phi vân bàn lao đến rất nhanh bao vây mọi người lại. Một tiếng hét trầm vang lên. Vô số võ giả trên người mặc đủ loại chiến giáp v bay vụt ra, trên mặt đầy sát khí.
- Lại không phải là Hắc Nhật quân? Là hải tặc sao?
Ma Thanh Thanh nhìn Tiêu Lãng một chút, có phần kinh ngạc. Nhưng đều dừng lại thân thể. Mọi người khẩn trương vạn phần, âm thầm vận chuyển năng lượng chuẩn bị liều mạng chiến đấu một trận. Tiêu Lãng khoát tay bảo mọi người bình tĩnh không nóng vội. Ánh mắt hắn lạnh lẽo lại thêm một phần ngạo nghễ nhìn một đám võ giả bay đến trước mặt, gầm thét nói:
- Cút!
Mấy chục võ giả từ trên phi vân bàn bay ra ngoài liền ngẩn người ra. Thái độ kiêu ngạo như vậy sao? Hơn nữa nhìn hắn cũng không chút hoang mang, thế nào cũng không giống như người Bạch Ma Tử muốn tìm? Hơn nữa một đám người này, bọn họ đều không thể tra xét được khí tức trên người...
Chỉ có điều hành động của đám người Tiêu Lãng vẫn rất khả nghi. Dù sao cũng không thể trùng hợp như thế. Vừa nãy xuất hiện một đám người ở gần đó? Xung quanh đây cũng không có bảo địa tuyệt thế gì. Hơn nữa mọi người còn không sử dụng phi vân bàn.
Cho nên một tên thủ hạ của Bạch Ma Tử, sắc mặt âm trầm mở miệng:
- Các ngươi là người nào? Ở đây làm gì...
Vèo!
Còn chưa nói hết lời, Tiêu Lãng đột nhiên ngưng tụ ra một đại chưởng ấn bảy màu như mộng như ảo, lao về phía người kia.
Đám người Vô Ngân chấn động đến mức tê dại cả da đầu. Bọn họ cho rằng Tiêu Lãng muốn động thủ, nhưng lại cùng nhận được truyền âm của Tiêu Lãng:
- Tất cả đừng nhúc nhích, cũng đừng khẩn trương, tỏ ra ngạo khí một chút!
Đại trưởng ấn này của Tiêu Lãng cũng không sử dụng Thiên Cơ Bạo ép tới, mà chỉ thuần khiết là Bàn Nhược Chưởng. Bàn Nhược Chưởng này có lẽ uy lực không lớn, so với khi dung hợp Thiên Cơ Bạo uy lực ít nhất phải giảm xuống một nửa. Nhưng như vậy đã đủ khiến tất cả đám người kia biến sắc!
- Bàn Nhược Chưởng!
Tên tiểu đội trưởng này cũng là người biết hàng. Bạch Ma Tử ở thế hệ này uy danh lan xa, hoành hành ngang ngược nhưng không bị những đại gia tộc kia tiêu diệt, tất nhiên phải có nguyên nhân và nhãn lực. Bạch Ma Tử và mấy gia tộc gần đó đều có cấu kết, đối với đại gia tộc Thần Vực hắn hiểu rất rõ, tuyệt đối không đánh cướp đội buôn và võ giả của đại gia tộc, bằng không sớm bị giết không còn một mống.
Cho nên thoáng cái, tiểu đội trưởng này đã nhận ra Bàn Nhược Chưởng. Sau đó hắn nhìn kỹ trang phục của đám người Tiêu Lãng, trong lòng khổ không thể tả. Tại sao ban đầu hắn lại không nhận ra. Đắc tội với gia tộc Hiên Viên, đừng nói là hắn cho dù là Bạch Ma Tử cũng phải chết.
Vèo!
Uy lực Bàn Nhược Chưởng của Tiêu Lãng rất lớn, chỉ có điều đám người kia ở khoảng cách rất xa như vậy, lại mới nhìn lần đầu tiên đã nhận ra, lập tức tránh sang một bên, thật ra không bị tổn thương.
- Thì ra là thiếu gia gia tộc Hiên Viên. Mạo phạm. Lui!
Tiểu đội trưởng nhìn thấy Bàn Nhược Chưởng lao ra, còn tưởng rằng Tiêu Lãng hạ thủ lưu tình, vội vàng cười nịnh nọt chắp tay lại, sau đó liền muốn dẫn người rời đi.
Đám người Ma Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, thầm nói Tiêu Lãng quả nhiên có thủ đoạn tốt. Nhẹ nhàng như vậy đã khiến kẻ địch khiếp sợ lui lại. Vừa nãy đám người kia vừa đi qua, hắn không lập tức khai sát, trái lại hỏi bọn chúng là người nào? Điều này rõ ràng cho thấy bọn chúng đuổi giết bọn họ.
Trong lòng mọi người ở đây đang âm thầm cảm thấy may mắn, Tiêu Lãng đột nhiên mở miệng lần nữa, đã dọa mọi người:
- Hừ! Còn muốn chạy? Lưu lại bảo vật tử thánh thạch toàn thân, bằng không mọi người... chết! Đúng, phi vân bàn cũng lưu lại đi.
Tất cả thủ hạ Bạch Ma Tử đều trợn tròn mắt. Bọn họ là ai a? Bọn họ là hải tặc hỗn độn. Trước nay vẫn luôn là bọn họ đi đánh cướp người khác. Hôm nay lại có người muốn đánh cướp bọn họ?
Yêu Giả Vi Vương Yêu Giả Vi Vương - Yêu Dạ