In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Kỳ Phù Dung
Số chương: 1558 - chưa đầy đủ
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1717 / 15
Cập nhật: 2016-07-25 18:43:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 963 : Lôi Thánh Vương. (2)
hật tráng quan a!
- Đây là Không thánh phong sao?
- Sai rồi, sau này nơi đây chính là phủ đệ của Lâm sư đệ.
...... Mọi người nhìn phía trước, chỉ cảm thấy một cỗ khí tức thô quánh đập vào mặt. Công bằng mà nói, nếu như không có Lâm Hi, loại địa phương này bọn họ thật đúng là không có cơ hội gì đi vào.
- Đi thôi. Vào xem một chút.
Thân thể của mọi người tung lên, nhất tề tiến vào Không thánh phong.
Phương xa, một đôi mắt yên lặng nhìn chăm chú vào mọi người.
- Đáng tiếc, ngay cả Không Thánh Vương cũng bại ở trên tay hắn, cũng là vô duyên vô cớ tặng cho hắn chỗ tốt.
Long Băng Nhan đứng chắp tay, đứng ở trong cương phong, lẩm bẩm tự nói:
- Bất quá như vậy cũng tốt. Hiện tại bại một lần, Không Thánh Vương cũng không có đường lui, chỉ có thể một lòng theo ta, cùng tiến cùng thối rồi.
Không Thánh Vương bị Lâm Hi phá hủy một viên đạo quả, quả thật khiến cho người ta tiếc hận. Bất quá có chỗ xấu liền chưa chắc đã không có chỗ lợi. Trước trận chiến này mặc dù Không Thánh Vương đảo hướng chính mình, nhưng vẫn là không nghe hiệu lệnh, hành động của hắn mình cũng không cách nào ước thúc. Nhưng hiện tại bất đồng, không có chỗ để đi, Không Thánh Vương chỉ có thể ở lại dưới trướng của mình.
Chính mình vừa lúc không có thủ hạ nào, một cái Ngũ quả Thánh Vương tuyệt đối là một cái trợ lực thật lớn.
- Một viên đạo quả a, coi như là đại giới để cho hắn đầu nhập tới đi.
Thân hình Long Băng Nhan thoáng một cái, nhẹ nhàng hạ xuống, hướng Huyền phù thánh phong của mình mà đi.
Không Thánh Vương mặc dù đánh rớt một viên Không gian đạo quả, nhưng lợi dụng địa vị cùng tài nguyên của mình, tương lại không khó lại một lần nữa khôi phục tu vi, thậm chí càng tiến một tầng, đạt tới chân truyền đệ tử cũng có thể.
Mượn tay của Lâm Hi đẩy Không Thánh Vương về phía chính mình, hiệu trung với chính mình, cơ hội như vậy nhưng cũng không nhiều. Long Băng Nhan sở dĩ vui mừng nhìn thấy cảnh này, không cấp cho Không Thánh Vương cảnh cáo quá nhiều, trong lòng cũng là còn có một tầng này.
...... Không thánh phong?
Ở tấm biển trước chủ điện Không thánh phong, Lâm Hi dừng bước, nhìn mấy cái đại tự trên cung điện, nhíu nhíu mày:
- Không thánh phong đại biểu chính là Không Thánh Vương rồi, nhưng không phải là ta. Ta nếu đã là chủ ngọn núi này, là vạn vạn lại không thể dùng tên này rồi.
Bàn tay Lâm Hi chà xát một cái, chữ viết trên biển lập tức bị xóa đi.
- Hắc, đặt tên là nghề của ta, Lâm Hi, ngươi bây giờ còn không có phong hào, không bằng lấy tên là Chiến Thánh Vương, ý là trăm trận trăm thắng.
Thượng Quan Dao Tuyết ở phía sau hưng phấn nói.
- Nha đầu, đây cũng không phải là sa trường thế tục, làm sao có cái gì mà trăm trận trăm thắng. Sư đệ có Thái cổ chân long hộ thân, không bằng lấy tên là Long Thánh Vương đi.
Thanh Liên thánh nữ lắc đầu cười nói.
- Ha ha, tiên đạo tông phái làm sao có nhiều câu thúc như vậy, Lâm sư đệ còn rất trẻ tuổi, gọi Long Thánh Vương có chút già dặn, không bằng lấy tên là Võ Thánh Vương đi.
Quang Lộc Hư Tiên cười nói.
- Vốn sư đệ am hiểu Thủy Hỏa đại pháp, gọi là Thủy Hỏa Thánh Vương cũng không có vấn đề, nhưng bổn môn đã có Hỏa Thánh Vương cùng Thủy Thánh Vương, hơn nữa sư đệ từ Chấp Pháp trưởng lão học Vạn Kiếm đại pháp. Kiếm đạo tuyệt học có một không hai thiên hạ, không bằng tên là Vạn Thánh Vương đi.
- Vẫn như cũ, không bằng tên là Tiên Thánh Vương!
- Thần Thánh Vương cũng là có thể đó a...
...... Mọi người rối rít bày mưu tính kế.
Lâm Hi cười lắc đầu, Thập Thánh Vương tên gì cũng đều có qua rồi, giống như Hải Thánh Vương, Khí Thánh Vương như vậy lấy công pháp am hiểu nhất mà mệnh danh, ngược lại là rất tốt. Ngược lại là hắn am hiểu nhiều thứ, còn là không dễ dàng.
- Người không thể mất gốc, ta vốn là xuất thân Ngũ Lôi phái, trên người lại có một môn Lôi Công đại pháp, uy lực không ở dưới Thủy Hỏa đại pháp, không bằng gọi là Lôi Thánh Vương đi!
Lâm Hi dứt lời, ngón tay vươn ra, hư không vẽ một cái, ba cái chữ to như long phi phượng vũ lập tức khắc sâu trên biển.
Mọi người ngẩn ngơ, sau đó mới phản ứng tới.
- Không tệ. Người không thể quên gốc, gọi là Lôi Thánh Vương cũng tốt.
- Đủ khí phách, Lôi hệ tuyệt học được xưng là uy lực đệ nhất trong năm hệ, nhưng là cực kỳ khó tu luyện. Tiên đạo đại thế giới các đại tông phái còn không có tên gọi này. Lấy Lôi làm phong hào vừa lúc có thể hiện lộ rõ ràng đặc biệt cùng duy nhất của Lâm sư huynh.
- Cái tên này cũng được, bất quá không cần suy nghĩ thêm một chút sao?
...... Mọi người rối rít nói, cái danh tự mà Lâm Hi lấy này, xưng hô không được quá tốt, bất quá, coi như là có thể cùng Hải Thánh Vương, Khí Thánh Vương những danh tự này giống nhau như đúc.
Đối với đề nghị của mọi người, Lâm Hi chẳng qua là cười một cái, tên chỉ là danh hiệu mà thôi, hơn nữa, một khi đạt đến Tiên Đạo cảnh sẽ lại có một lần phong hào nữa, hắn cũng không chuẩn bị một mực ở lại Luyện Khí cảnh.
Sở dĩ lấy tên Lôi Thánh Vương, Lâm Hi thật ra cũng có tâm tư của mình. Hắn xuất thân Ngũ Lôi phái nhưng mà hiện tại theo tầm mắt khoáng đạt, Ngũ Lôi phái cái tên này cũng không sai biệt lắm là danh thì còn nhưng thực chất đã mất, cũng không theo kịp nhu cầu của hắn.
Hiện tại, trong Thần Tiêu tông, đệ tử Ngũ Lôi phái càng ngày càng nhiều, Lâm Hi gọi là Lôi Thánh Vương, cố ý thay đệ tử Ngũ Lôi phái mưu một con đường, xây dựng thế lực của mình, coi như là một cái tông trong tông.
Dĩ nhiên, Lâm Hi cũng không phải là có cái ý niệm mưu phản gì, chỉ là muốn để cho Ngũ Lôi phái có thể ở bên trong Thần Tiêu tông sinh tồn, kéo dài. Ngày sau cho dù hắn làm chân truyền đệ tử, cái Lôi thánh phong này cũng có thể là một tòa đăng tháp cho đệ tử Ngũ Lôi phái ở trong Thần Tiêu tông tồn tại.
- Vào đi thôi.
Lâm Hi vẫy vẫy tau, liền dẫn mọi người vào trong đại điện.
Nhân vật như Không Thánh Vương, bảo vật tự nhiên là mang theo trên người. Để lại cho Lâm Hi kỳ thật cũng chỉ là một tòa đại điện trống rỗng, cùng với một chút ít đồ không đáng giá.
Lâm Hi từ Thứ nguyên tiểu tiên đại lấy ra mấy thứ cùng mọi người nâng ly, tận hết vui mừng.
Xảy ra chuyện này, chuyện huyền phù thánh phong kiến tạo cho Lâm Hi chỉ có thể sửa đổi.
Lâm Hi khiêu chiến Không Thánh Vương kết thúc, hai ngày sau, Lâm Hi lần nữa thấy Phó chưởng môn Thần Tiêu tông. Như cũ là ở không gian kỳ lạ, hai người một trước một sau, tương đối mà đứng.
Phó chưởng môn Thần Tiêu tông một thân lam bào cực kỳ dễ làm người khác chú ý.
- Về phong hào Lôi Thánh Vương của ngươi trong tông đã suy nghĩ qua. Đã được thông qua, mấy ngày sau sẽ phát tán tin tức, báo cho các phái.
Phó chưởng môn Thần Tiêu tông nói.
- Đa tạ Phó chưởng môn.
Lâm Hi cung thanh nói, chuyện này đã được giải quyết, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Bất quá, có một sự tình ta cũng phải nói trước với ngươi.
Phó chưởng môn Thần Tiêu tông nói.
- Nga?
Lâm Hi khẽ kinh ngạc, ngẩng đầu lên:
- Mời Phó chưởng môn chỉ rõ.
Thần Tọa Thần Tọa - Hoàng Phủ Kỳ Thần Tọa