Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Chương 977: Tin Tức Ngoài Ý Muốn
- Điện hạ bảo ngài tới ngay.
Bùi Thanh Tùng đáp ứng:
- Được rồi! Vậy chúng ta đi luôn.
Thân binh dắt tới hai con ngựa, Bùi Thanh Tùng nhảy lên ngựa, đi theo thân binh đi tới cung Tấn Dương…
Bóng đêm bao phủ cả cung Tấn Dương. Đủ loại quan lại đã trở về phủ, trong cung trở nên yên tĩnh. Lầu ba của Tử Vi Các, trong quan phòng của Dương Nguyên Khánh, ánh đèn vẫn còn. Dương Nguyên Khánh còn chưa trở về phủ. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn vào triều, chính vụ trở nên bận rộn hơn bình thường. Có chục bản tấu Chương khẩn cấp cần hắn phê duyệt.
Ánh sáng trong phòng dịu dàng, Dương Nguyên Khánh chính đang chăm chú phê duyệt tấu Chương. Tấu Chương để ở một bên đã xếp thành một chồng dày. Từ buổi sáng tới hiện tại, hắn đã xử lý hơn phân nửa. Chỉ còn lại mười bản, nhiều nhất là một canh giờ, hắn có thể xử lý hết.
Lúc này vang lên tiếng gõ cửa. Ngoài cửa có tiếng Ký Thất Tham Quân Trương Lượng:
- Điện hạ, Bùi tham quân đã tới.
Đêm nay vừa lúc đến lượt Trương Lượng trực. Trương Lượng cũng sắp tạm rời cương vị công tác, đi tới quận Tiếu làm Thái Thú, để cho trưởng sử quận Tây Hà Vi Luân tới tiếp nhận chức tham quân của y. Mà chức tham quân của Bùi Thanh Tùng thì do Trưởng sử quận Mã Ấp Chử Toại Lương tới tiếp nhiệm.
- Bảo y vào đi!
Dương Nguyên Khánh không có ngẩng đầu, tiếp tục phê duyệt tấu chuyện.
Bùi Thanh Tùng đầy tâm sự đi vào phòng. Y muốn biết đã muộn như vậy Sở Vương còn gọi mình tới làm gì? Mặc dù hiện tại y còn chưa chính thức rời cương vị công tác, còn phải đợi Chử Toại Lượng từ quận Mã Ấp tới tiếp nhận nhưng đêm nay không phải là ngày y trực. Bình thường Sở Vương sẽ không gọi y tới. Trực giác nói cho Bùi Thanh Tùng biết, Sở Vương tìm mình là có liên quan tới việc ban ngày.
- Tham kiến điện hạ!
Bùi Thanh Tùng tiến lên thi lễ thật sâu.
Dương Nguyên Khánh ngẩng đầu nhìn y một cái, cười hỏi:
- Chắc hẳn hôm nay bị gia chủ khiển trách phải không?
Bùi Thanh Tùng yên lặng gật đầu,:
- Mới vừa rồi đã bị gia chủ khiển trách một chầu.
- Cái này có thể lý giải. Ngươi vốn là Ký Thất Tham Quân, lại bị phái đi địa phương làm quan. Gia chủ của các ngươi chắc chưa từng nghĩ tới việc này.
Bùi Thanh Tùng cúi đầu, không nói được một lời. Dương Nguyên Khánh ngẫm nghĩ một chút, lại ý vị thâm trường nói:
- Được rồi. Ta cho ngươi thêm một cơ hội lựa chọn. Ngươi có thể ở lại tiếp tục đảm nhiệm Ký Thất Tham Quân cho ta. Cũng có thể đi tới quận Nam Dương đảm nhiệm chức Trưởng Sử. Ngươi tự mình lựa chọn đi.
Bùi Thanh Tùng cắn chặt môi. Mặc dù y biết, vì lợi ích của gia tộc, mình nên lưu lại nhưng y vẫn lắc đầu một cái nói:
- Thần không nghĩ lưu lại, mà nguyện ý tới quận Nam Dương.
- Vì sao? Gia tộc không quan trọng sao?
Dương Nguyên Khánh khó hiểu hỏi.
- Gia tộc mặc dù quan trọng, nhưng giấc mộng của thần…
Bùi Thanh Tùng thở dài:
- Gia tộc không thiếu một Ký Thất Tham Quân. Nhưng đây lại là lựa chọn của cả đời thần. Thần tuyệt đối không hối hận.
Dương Nguyên Khánh mỉm cười khen ngợi. Hắn đứng lên, đi tới trước mặt của Bùi Thanh Tùng, vỗ vỗ bờ vai của y, nhìn chăm chú nói:
- Đi tới quận Nam Dương làm tốt việc của mình. Làm ra chiến tích tới. Năm năm sau ta thăng ngươi làm Kinh Triệu Doãn.
Bỗng nhiên Bùi Thanh Tùng cảm thấy một loại xúc động muốn khóc…
Vào lúc ban đêm, một chiếc xe ngựa do vài người tùy tùng hộ vệ đi ra khỏi phủ Bùi gia. Trước khi cửa thành đóng, xe ngựa đã ra khỏi thành Thái Nguyên, đi về phía nam, phía huyện Văn Hỉ…
Năm mới sắp đến, bên trong thành Thái Nguyên lại có một trận tuyết nhỏ. Sáng sớm ngày hai mươi chín, một chiếc xe bò chậm rãi đi vào thành Thái Nguyên.
Ngồi bên trong xe bò là thím của Dương Nguyên Khánh, Thẩm Thu Nương. Lúc này Thẩm Thu Nương đã qua tuổi năm mươi. Năm tháng phong sương đã nhuộm trắng tóc mai của bà. Ở khóe mắt và trán cũng xuất hiện những nếp nhăn của tuổi già.
Nhưng lông mày của bà vẫn giữ được vẻ thanh tú của tuổi trẻ. Bà xốc lên tấm màn che, tò mò ngước nhìn tòa thành sánh ngang với thành Trường An và Lạc Dương này. Đây là lần đầu tiên bà tới Thái Nguyên.
Giống như các thành trì khác, thành Thái Nguyên cũng tràn ngập trong không khí năm mới. Dưới mái hiên của từng ngôi nhà đều treo đầy gà sấy khô và thịt muối. Từng cây gây trúc dài được dựng ở trong viện. Trên cây trúc là đủ loại cờ đầy màu sắc, đang tung bay trong gió.
Thỉnh thoảng có thể thấy người đút thuốc pháo vào trong ống trúc rồi ném đi. Một lát sau thì ống trúc nổ bung vang lên tiếng. Người xưa ném pháo trúc như vậy là có ý nghĩa trừ tà vào năm mới.
Bà còn thấy có người ném hai mươi hạt đậu đỏ xuống giếng. Đây là phong tục của năm mới, nhằm cầu nguyện năm mới tốt lành.
- Đại nương, phong tục ở nơi này cũng giống chỗ của chúng ta.
Nói chuyện là một cô gái nhỏ, bộ dáng lanh lợi nhu thuận. Nàng tên là A Lai, là một cô nhi dưới chân núi Hành Sơn. Ba tuổi đã mất đi cha mẹ, được Thẩm Thu Nương thu dưỡng. Thẩm Thu Nương cực kỳ yêu thích nàng. Lần này tới Thái Nguyên, đặc biệt dẫn cô bé cùng đi, trên đường có thể có thêm người nói chuyện.
A Lai nói chuyện mang thổ âm của Hành Sơn. Cô bé chưa bao giờ rời khỏi Hành Sơn. Tuy đã cố gắng học tiếng quan thoại hai tháng, nhưng khẩu âm vẫn rất nặng. Tuy nhiên vẫn miễn cưỡng nghe hiểu cô bé đang nói gì.
Thẩm Thu Nương khẽ mỉm cười nói:
- Lễ mừng năm mới ở phương nam và phương bắc đều đại đồng tiểu dị (cơ bản là giống chỉ khác một chút nhỏ). Kỳ thực rất nhiều phong tục của phía nam chúng ta đều truyền từ phương bắc. Chẳng hạn như ngày mồng 1 tết treo cờ cầu may, con gái xuất giá vào ngày đấy phải trở về nhà mẹ đẻ. Hoặc như việc chôn giày cũ ở trong sân, đốt những cây chổi cũ không dùng tới. Đây là những phong tục nguyên bản không có ở phía nam, mà là từ phương bắc truyền tới.
- Con hiểu rồi!
Tiểu cô nương lại nghĩ tới một chuyện, tò mò hỏi:
- Đại nương, Nguyên Khánh thúc thúc là quan lớn phải không
- Ừ! Thúc thúc ấy làm quan không nhỏ. Có thể nói là quan lớn nhất thiên hạ. Tuy nhiên con không thể gọi thúc ấy là Nguyên Khánh. Đó là xưng hô chỉ ta gọi được. Theo phong tục của quê hương con, thì con nên gọi thúc ấy là a bá là được. Mà nhớ khi gặp thúc ấy thì nên dập đầu hành lễ, nhớ chưa?
- Đại nương, con nhớ kỹ rồi.
Trong lòng Thẩm Thu Nương nghĩ tới Nguyên Khánh, hẳn là đã ba mươi tuổi đi! Nhoáng cái đã trôi qua hai mươi năm. Ai có thể nghĩ tới một đứa bé phải săn thú nuôi gia đình kia, hôm nay đã trở thành một đời quân vương.
Không biết tại sao, trong lòng của Thẩm Thu Nương có chút khẩn trương. Cứ việc Dương Nguyên Khánh là đứa nhỏ do bà nuôi lớn, lại còn là con rể của bà. Nhưng nghĩ tới thân phận của hắn, Thẩm Thu Nương liền cảm thấy một loại áp lực vô hình.
Đây cũng là nguyên nhân mà bà một mực không tới sống chung cùng con gái. Bà không có thói quen với cuộc sống trong thâm cung tường cao. Quan trọng hơn, bà không thể bỏ được những đứa nhỏ ở cung Nam Hoa. Nuôi nấng từng đám cô nhi, đợi chúng trưởng thành sau có thể tự lập cánh sinh, thành gia lập nghiệp. Đó mới là mong muốn của cả đời bà.
- Lão phu nhân, đã đến Vương phủ rồi!
Đi cùng xe bò là một vị quản gia của Vương phủ, có nhiệm vụ đưa đón Thẩm Thu Nương.
Thẩm Thu Nương thực sự không thích vị quản gia này. Dọc theo đường đi, người này ân cần quá mức, còn vụng trộm gọi bà là Thái hậu. Điều này làm cho bà rất phản cảm. Nhưng dù sao y cũng đã rất vất vả, cho nên Thẩm Thu Nương vẫn cảm kích y.
- Trần quản gia, dọc theo đường đi đã làm phiền tới ngươi. Ta sẽ bẩm báo chi tiết cho Vương phi. Đa tạ sự chiếu cố của ngươi.
Quản gia cao hứng đến cười không ngậm miệng được
- Lão phu nhân quá khách khí. Đây là việc mà tiểu nhân phải làm. Chỉ là một đường nếu có chỗ không chu toàn, mong rằng phu nhân có thể tha thứ.
Lúc này, Xuất Trần đã nhận được tin tức mẫu thân tới, nàng liền sớm đứng chờ ở cửa lớn. Bùi Mẫn Thu cũng ra nghênh tiếp. Trong nội tâm của nàng hiểu được rằng, Thẩm Thu Nương không chỉ đơn giản là mẫu thân của Xuất Trần, mà còn là mẫu thân trong lòng của trượng phu.
Thẩm Thu Nương từ cửa sổ xe đã thấy con gái, liền cao hứng phất tay về phía nàng:
- Nữu Nữu!
- Nương!
Xuất Trần vui mừng như muốn nổ tung. Nàng chạy vội tới, kéo tay mẫu thân, có chút oán giận nói:
- Nương như thế nào hôm nay mới đến?
Thẩm Thu Nương đi xuống xe bò. Đã bảy tám năm rồi bà chưa gặp nữ nhi. Bà thấy nữ nhi đã trở thành một người thiếu phụ thành thục, có vài phần giống với mình năm đó, trong lòng liền cao hứng, lại là thương cảm. Bà sửa lại mái tóc của nữ nhi, cười nói:
- Trên đường có tuyết đọng nên xe bò mới đi chậm vậy. Đúng rồi, Băng nhi đâu?
Thẩm Thu Nương nhớ tới cháu gái của mình, lại nhớ tới nữ nhi của mình còn sinh đứa con trai. Bà không khỏi vỗ trán oán giận mình đã quên:
- Đầu óc ta đúng là lú lẫn, còn một đứa cháu trai, sao lại quên mất?
Xuất Trần vội vàng quay đầu lại kéo tay đứa con gái, cười nói:
- Còn không dập đầu chào bà ngoại!
Dương Băng rụt rè quỳ xuống nói:
- Băng nhi chào bà ngoại!
- Cháu gái ngoan, mau đứng lên!
Thẩm Thu Nương vội vàng kéo đứa cháu gái đứng lên. Bà rất có cảm tình với Dương Băng. Lúc đứa nhỏ vừa mới chào đời, chính là bà giúp nữ nhi nuôi nấng. Dương Băng đứng lên, Thẩm Thu Nương mới phát hiện cháu gái đã trưởng thành, thành một thiếu nữ cao gầy, dung nhanh xinh đẹp. Không ngờ lại giống Xuất Trần như đúc, khiến Thẩm Thu Nương có chút ngẩn người.
- Xuất Trần, Băng Nhi giống hệt con lúc còn trẻ nhỉ.
Thẩm Thu Nương thở dài nói:
- Ta cảm giác như mình trở lại những năm tháng trước đây.
Dương Băng đỏ mặt ngượng ngùng cười giải thích:
- Phụ thân cũng nói cháu giống mẹ. Nói rằng nhị đệ thì giống phụ thân, khỏe mạnh kháu khỉnh.
- Vậy chắc hẳn cha cháu coi nó như bảo bối.
Lúc này, Bùi Mẫn Thu cũng chầm chậm đi tới cười nói:
- Thím một đường khổ cực.
Thẩm Thu Nương đã gặp qua Bùi Mẫn Thu. Bà biết đây chính là Vương phi của Sở Vương, tương lai chính là hoàng hậu nương nương. Bà vội vàng quỳ xuống thi lễ nói:
- Tiểu dân tham kiến Vương phi!
Thẩm Thu Nương hành lễ khiến Bùi Mẫn Thu sợ hãi, ngay lập tức kéo tay nàng lên nói:
- Thím đừng như vậy. Ngài không phải là người ngoài. Ngài chính là bà của bọn nhỏ. Ngài vẫn nên như trước kia, gọi ta là Mẫn Thu là được.
Thẩm Thu Nương cũng không muốn làm nàng khó xử, ngẫm nghĩ một chút liền cười nói:
- Vậy được rồi! Ta vẫn như trước kia gọi ngươi là Mẫn Thu.
Xuất Trần nhìn thấy tiểu cô nương trốn phía sau mẫu thân, không khỏi tò mò hỏi:
- Nương, tiểu cô nương này là ai?
Thẩm Thu Nương lôi A Lai từ phía sau lưng, cười giới thiệu:
- Cô bé tên là A Lai, là đứa nhỏ mà ta thu dưỡng. Cô bé chưa bao giờ rời khỏi Hành Sơn, nên lần này ta dẫn cô bé đi ra ngoài cho biết đây biết đó.
A Lai lập tức nhu thuận quỳ xuống, bang bang dập đầu:
- A Lai gặp qua đại nương, nhị nương.
Cô bé nhất thời quên mất đổi ngữ điệu, nên lại ra tiếng của quê nhà. Thanh âm cô bé rất ngọt ngạo, trong trẻo, dáng vẻ lại thanh tú, nhu thuận, khiến người khác ưa thích. Xuất Trần cũng rất thích, kéo tay cô bé đến gần nói:
- Quý phủ của ta có rất nhiều trẻ con, vừa lúc có thể chơi đùa cùng cháu.
Nàng quay đầu lại, nói với đứa con gái:
- Băng nhi, mau đưa tiểu muội muội về phủ. Con tới chiếu cố cô bé.
- Vâng!
Dương Băng cũng thích tiểu muội muội này, liền vội vàng đáp ứng, nắm tay A Lai đi vào phủ.
Bùi Mẫn Thu cười nói:
- Đừng chỉ đứng ở bên ngoài nói chuyện, mau vào trong phủ nghỉ ngơi.
Mọi người vây quanh Thẩm Thu Nương vào vương phủ...
Hôm nay là ngày cuối cùng vào triều. Ngày mai là giao thừa, nên được nghỉ. Vì vậy mà sự vụ của triều đình cũng bận rộn hơn bình thường. Dương Nguyên Khánh đã nhận được tin tức từ thê tử, làm nốt công việc tới trưa, mới vội vàng chạy về phủ.
Hắn vừa đến hậu đường, đã nghe bên trong vang lên từng đợt tiếng cười. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy thím đang ngồi cùng sư nương, thê thiếp và bọn nhỏ thì ngồi hai bên. Mọi người đàm tiếu thật vui, ôn lại tình cảm.
Các nữ nhân ngồi cùng một chỗ, đàm luận chủ yếu là về những đứa nhỏ. Đề tài tự nhiên đặc biệt nhiều, khiến tiếng cười không dứt, vô cùng náo nhiệt. Nhưng khi Dương Nguyên Khánh vừa đi tới đại sảnh, nội đường lập tức trở nên yên tĩnh. Dương Nguyên Khánh bước nhanh về phía trước, quỳ xuống trước mặt thím, ánh mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói:
- Gặp lại thím, Nguyên Khánh rất vui mừng.
Thẩm Thu Nương cũng thương cảm, vội vàng nâng hắn dậy. Bà thấy hắn đã thành thục uy nghiêm hơn trước, không khỏi thở dài một tiếng:
- Nguyên Khánh, thím vẫn luôn muốn gặp lại con. Cũng vài lần nghĩ tới gặp con. Nhưng bởi vì thân phận của con, thím thật sự không dám tới. Chỉ cần các con bình yên vô sự, là thím yên tâm rồi.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu, nhìn chăm chú vào thím nói:
- Thân phận chỉ để đối ngoại. Ở trước mặt thím, con vĩnh viễn là đứa nhỏ mà thím nuôi nấng. Trong lòng con, thím chính là mẫu thân.
Thẩm Thu Nương lập tức rơi nước mắt. Bà vội vàng quay đầu đi chỗ khác, lau khô nước mắt, rưng rưng gật đầu nói:
- Đứa nhỏ, thím hiểu được lòng con. Hai chúng ta vẫn như ngày xưa.
Lúc này, Bùi Mẫn Thu vỗ tay cười nói:
- Nếu Nguyên Khánh đã trở lại, vậy có thể đi ăn cơm rồi. Bọn nhỏ cũng đã đói bụng, mọi người mau đi ăn cơm thôi! Có lời gì, lúc ăn cơm có thể chậm rãi nói.
Mọi người cười đứng dậy, đi về phía nhà ăn…
Ăn cơm trưa xong, Dương Nguyên Khánh cùng thìm đi tới khu nhà của Xuất Trần. Bọn họ đi vào phòng khách ngồi xuống. Xuất Trần và Mẫn Thu cũng ngồi một bên.
Thẩm Thu Nương lúc này mới thân thiết hỏi han:
- Nguyên Khánh, tình hình gia đình của cậu con như thế nào rồi? Sao không thấy có người nhắc tới bọn họ? Thím nghe nói bọn họ đang ở Trường An có phải hay không?
- Đã sớm chuyển đi. Hiện tại cậu đang đảm nhiệm chức Trưởng sử quận Thượng Đảng. Cả nhà cậu cũng đều ở đó. Tuy năng lực của cậu bình thường, nhưng thanh danh lại không tệ. Những việc như sửa cầu làm đường, khuyến nông, xây dựng trường học, rất được dân chúng khen ngợi.
Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh lại hỏi:
- Thím vẫn còn ở qua lại giữa Hành Sơn và quận Ngô sao?
Thẩm Thu Nương lắc đầu:
- Trước kia thì có, nhưng hiện tại thím không dám đi tới quận Ngô rồi. Sau khi Thẩm Pháp Hưng bị Lý Mật tiêu diệt, Thẩm gia cũng gặp hại. Nghe nói có mấy trăm người thích khách bịt mặt tập kích Thẩm phủ. Người của Thẩm gia hầu như bị chết hơn phân nửa. Chỉ còn lại một vài người con gái và lão nhân may mắt thoát khỏi. Còn toàn bộ nam nhân và hài đồng đều bị giết chết. Chết rất là thê thảm. Ngay cả gia chủ Thẩm Bách cũng bị chém đứt đầu. Gia tài thì bị cướp sạch hầu như không còn. Có người nhận ra một kẻ bịt mặt là bộ hạ cũ của Thẩm Pháp Hưng giả trang.
Thẩm Thu Nương vẫn mang hận ý đối với Ngô Hưng Thẩm thị. Hơn nữa họ hàng của nàng còn ở Đôn Hoàng cho nên Ngô Hưng Thẩm gia gặp chuyện, bà cũng không cảm thấy tiếc hận gì.
Nhưng Dương Nguyên Khánh lại giật mình kinh hãi. Không ngờ Thẩm Bách lại bị giết chết, cả Thẩm gia đều bị diệt tuyệt. Hắn đang còn tính toán sau khi thu phục Giang Nam, liền trọng dụng Thẩm gia, giúp bọn họ trở thành ngoại thích của Xuất Trần. Không ngờ lại xảy ra việc như vậy.
Xuất Trần cũng kinh ngạc dị thường:
- Nương, chuyện này diễn ra khi nào.
- Chính là vào ngày thứ ba sau khi Thẩm Pháp Hưng bại trận. Lúc ấy Giang Nam đều rơi vào hỗn loạn. Lý Tử Thông cũng bị giết, khắp nơi đều là binh lính chạy trốn. Lúc ấy có rất nhiều gia đình giàu có bị loạn binh cướp đoạt, chết không ít người. Cho nên việc Thẩm gia gặp nạn, cũng không thấy ai quan tâm.
Tin tức ngoài ý muốn này đã làm rối loạn kế hoạch của Dương Nguyên Khánh. Hắn vốn định sau khi đánh bại Lý Mật, thì do Ngô Hưng Thẩm thị suất lĩnh danh môn của Giang Nam ổn định lại thế cục phía nam. Hiện tại Thẩm gia gặp chuyện, khiến hắn không thể không thay đổi kế hoạch.
Thật sự không được, thì phải dùng Ngu gia và Tạ gia ra mặt trấn an Giang Nam. Lúc này, Dương Nguyên Khánh bỗng nghĩ tới Thái Thú quận Đông Ngu Thế Nam…
Mấy ngày tết ở Trường An rõ ràng ít nhộn nhịp hơn ở Thái Nguyên rất nhiều. Tuy ở từng nhà đều có treo cờ dán tranh chữ, trong thành cũng thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo nổ nhưng người đi đường đều cúi đầu vội vã mà đi. Mỗi người đều có vẻ có tâm sự nặng nề, hoàn toàn không có không khí vui sướng hân hoan của năm mới.
Chỉ có bọn nhỏ là còn hồn nhiên vui đùa, vô ưu vô lự, chưa biết được những phiền não của thế giới người lớn
Sáng sớm ngày mùng một tết, trước cửa phường Bình Khang im lặng hơn thường lệ. Từng nhà đều đang bận rộn chuẩn bị đồ cúng tổ tiên. Một người tiểu nhị thò đầu, hướng hai bên nhìn nhìn, xác định không có gì dị thường, mới quay đầu lại vẫy vẫy tay.
Một người nam tử cao gầy cưỡi ngựa nhanh như gió đi ra từ ngõ hẻm, chạy về cửa chính của phường Bình Khang. Người nam nhân này chính là Dương Vanh. Tối hôm qua y ngủ lại trong lầu Ngọc Lan của phường Bình Khang. Lầu Ngọc Lan là một thanh lâu nổi tiếng của thành Trường An. Người mà tối hôm qua ngủ qua đêm với Dương Vanh chính là hoa khôi của thanh lâu này.
Từ sau khi trở về từ quận Hội Ninh, Dương Vanh chưa có một ngày nào là yên ổn. Y ở sòng bạc Tụ Tài thua một một khoản nợ lớn. Mà hậu trường của sòng bạc này lại là họ Độc Cô, là thế lực mà y không thể động vào. Mắt thấy lợi tức càng ngày càng nhiều, đã ép tới y không thở nổi.
Không chỉ là thiếu nợ đánh bạc, mà y còn thiếu nợ gần một nghìn lượng bạc trắng ở lầu Ngọc Lan. Còn có mấy quán thanh lâu khác, y đều có khoản nợ.
Không lâu trước, y mượn được một số tiền lớn là một nghìn lượng vàng từ một người thần bí. Y dùng số tiền khổng lồ này trả khoản nợ ở thanh lâu. Nhưng sòng bạc Tụ Tài nhận được tin tức, bắt đầu truy bức Dương Vanh. Gần như bức Dương Vanh tới đường cùng.
Dương Vanh vừa mới ra khỏi cửa chính của phường Bình Khang, bỗng nhiên từ ngã rẽ xuất hiện một đội kỵ sĩ màu đen, nhân số khoảng vài chục người. Đội kỵ sĩ giục ngựa chạy tới, nháy mắt đã bao vây Dương Vanh lại.
Dương Vanh sợ tới mức như muốn nhũn ra. Đây là đội kỵ sĩ đòi nợ của sòng bạc Tụ Tài. Đội kỵ sĩ này nổi tiếng ở lòng dạ cay độc. Đã không biết có bao nhiêu người chết trong tay của bọn chúng. Khiến người Trường An nghe đến mà biến sắc.
Mấy ngày nay, Dương Vanh chính là liều mạng trốn tránh bọn chúng. Không nghĩ tới vẫn là bị bắt được. Lúc này, một tên quản sự mặt đen cầm đầu nhóm hắc kỵ sĩ, giục ngựa tiến lên, chắp tay nói:
- Dương tướng quân đang muốn đi đâu?
Dương Vanh khắc chế sự khẩn trương trong lòng, nuốt nuốt nước miếng, cũng chắp tay nói:
- Hôm nay là đến phiên ta trực cho nên ta đang định tới Đông cung làm việc. Thỉnh cầu Mã quản sự nhường đường. Nếu không sẽ làm trễ nải công vụ của ta!