One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1059 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 970: Đến Đêm
ến đêm, một chiếc xe ngựa dừng lại trước cung Dự Chương.
Nam Lương tướng quốc Sầm Văn Bản cùng Tạ Tư Lễ xuống xe ngựa đi ra, liếc mắt đánh giá cái nơi gọi là hoàng cung này một lát, y không khỏi lắc đầu, nơi này đâu có giống hoàng cung?
Sầm Văn Bản cười khổ một tiếng, nói:
- Đây quả thực không giống như hoàng cung, vốn định xây dựng một tòa Nam Hoa cung nhưng không có cách nào, tài lực túng quẫn, kho rỗng không, có tâm cũng bất lực.
- Các ngươi gặp vấn đề về tài lực sao?
Tạ Tư Lễ liếc mắt nhìn gã hỏi.
Sầm Văn Bản thở dài một tiếng, gã không muốn trả lời câu hỏi này, bèn đi lên phía trước nói với thị vệ:
- Mau vào bẩm báo thánh thượng, nói là có sứ Tùy tới gặp.
Tên thị vệ không dám chậm trễ, vội vàng chạy vào trong cung.
Cung Dự Chương này là hoàng cung của Lương Đế Tiêu Tiển, tuy gọi là hoàng cung nhưng lại không có khí thế hoàng cung, ngược lại giống như một vương phủ, chỉ rộng chừng trăm mẫu, không có khí thế đồ sộ tuyệt đỉnh như cung điện phương bắc, đình đài lầu các, giả sơn bể cá đều vô cùng nhỏ.
Trên thực tế, Dự Chương cung chính là một tòa biệt cung do Trần Hậu Chủ xây dựng. Tiêu Tiển sau khi đánh bại binh ở Kinh Tương, thực lực giảm sút nghiêm trọng, tuy đánh bại Lâm Sĩ Hoằng, chiếm được một mảnh đất rộng lớn nhưng lòng dân không phục, quan viên trốn chạy, các danh môn thế gia ở phương Nam đều lẩn tránh, khiến mảnh đất mà Tiêu Tiển chiếm được chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Thuế không thu được, kho báo trống rỗng khiến Tiêu Tiển không thể nào xây dựng được cung thành mới, càng không không có tài lực để chiêu mộ quân đội. Quân đội của y cho đến nay chỉ bảo toàn được tám vạn quân, dù chỉ là tám vạn quân thì y cũng sắp không nuôi nổi rồi.
Trong khoảng thời gian này cuộc sống của Tiêu Tiển thực sự sa sút. Từ sau khi y và Đỗ Phục Uy liên kết đánh bại Lý Mật mở rộng phía tây, Tiêu Tiển liền mất hết ý chí tiến thủ, cả ngày trốn trong Dự Chương cung vui vầy với hơn chục ái thiếp, sống một cuộc sống mơ mơ màng màng.
Tiêu Tiển thật sự không tự tin, mặt tây là triều Đường hùng mạnh, phương đông là Lý Mật hay gây sự. Triều Tùy đã chiếm lĩnh toàn bộ phương bắc, lại càng hùng mạnh hơn, xưng hùng xưng bá trong thiên hạ.
Đến nỗi Lý Hiếu Cung mang mười vạn quân tiến đánh Lạc Dương, Kinh Tương thì lại không có một bóng lính nào, Tiêu Tiển cũng không thèm để ý tới cơ hội ngàn năm có một này.
Y đã hoàn toàn mất đi ý chí tranh đoạt thiên hạ, làm Lương đế được ngày nào thì hưởng lạc ngày đó.
Trên một hành lang yên tĩnh vắng vẻ, một nữ tử trẻ tuổi bưng một chung trà đang bước đi chậm rãi, dường như có tâm sự nặng nề. Nàng có dáng người cao thon thả, da trắng như tuyết, sống mũi cao thẳng như ngọc. Đôi mắt phượng mơ màng ưu sầu buồn bã.
Nàng là Tiêu Nguyệt Tiên, là con gái duy nhất của Tiêu Tiển, cũng là đứa con duy nhất của y. Tiêu Nguyệt Tiên năm nay mới hai mươi tuổi, nhiều năm trước đã từng được phụ thân hứa gả cho con trai của Đổng Cảnh Trân là Đổng Lân.
Nhưng ngay một tháng trước khi thành thân, Đổng Cảnh Trân vì bị nghi là mưu phản nên bị Tiêu Tiển giết chết, cả nhà bị giết theo. Tiêu Nguyệt Tiên trở thành quả phụ trước khi cưới, dù cho Tiêu Tiển vài lần muốn tìm chồng khác cho nàng, thậm chí bao gồm cả trưởng tôn của Lai Hộ Nhi là Lai Tốn nàng cũng đều khéo léo từ chối.
Cũng chẳng phải là Tiêu Nguyệt Liên có tình cảm gì với Đổng Lân, thậm chí còn chưa từng gặp mặt, thì sao có tình cảm, mà là tất cả những hành vi của phụ thân khiến nàng cảm thấy trái tim băng giá, khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Thất bại của phụ thân căn bản không phải dưới tay quân Đường mà là bại ngay do sự tuyệt tình của chính bản thân y.
Nàng biết phụ phân sớm muộn sẽ động thủ với Lai gia, muốn gả nàng cho trưởng tôn Lai gia, vậy chẳng phải cũng sẽ làm quả phụ hay sao. Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của nàng, không lâu sau phụ thân nàng trở mặt với Lai Hộ Nhi, cuối cùng Lai Hộ Nhi phải bỏ đi.
Tiêu Nguyệt Tiên bước nhanh đi qua hành lang dài, đến trước một tòa cung điện, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng đàn ngọc trong cung vọng ra. Nàng thở dài một tiếng, phụ thân nàng như vậy thì có khác gì so với Trần Hậu Chủ năm đó?
Tiêu Nguyệt Tiên đi vào cung điện, cung điện không lớn, nhưng bài trí vàng son lộng lẫy, trên tường dán đầy những miếng vàng, mặt đất được lát bằng bạch ngọc, lại phủ lên tấm thảm dày.
Một đội vũ nữ đang múa uyển chuyển, ống tay áo tung bay, tư thái thật nổi bật, hai bên có mười tám nhạc cơ, chơi các loại nhạc khí, ba ca nữ khe khẽ hát, toàn bộ cung điện bao phủ một loại tà âm.
Tiêu Nguyệt Tiên chau mày đi vào đại điện, ho nhẹ một tiếng, đại điện lập tức yên tĩnh.
- Các ngươi đều lui cả đi!
Tiếng nói của Tiêu Nguyệt Tiên không lớn, nhưng lại có uy. Thê tử của Tiêu Tiển mất sớm, chỉ để lại một đứa con gái, tuy sau này y nắm trong tay Nam Hoa Hội thì không thiếu đàn bà, nhưng y không thể sinh con được nữa. Giờ chỉ có đứa con gái này nên coi nó là báu vật. Sau khi đăng cơ, y phong cho con gái là Bảo Nguyệt công chúa.
Đám ca kỹ mặt mày ngơ ngác, đều ngước lên nhìn về phía Tiêu Tiển. Tiêu Tiển nửa nằm nửa ngồi trên long sàng làm bằng ngà voi ở trên bậc bạch ngọc, hai bên tả hữu đều có một thiếu nữ đẹp như tiên nữ đứng hầu, dung mạo giống nhau như tạc. Thực ra bọn họ là hai chị em song sinh, một người tên là Nghê Thường, một người tên là Vũ Y.
Tiếng nhạc dừng hẳn lại. Tiêu Tiển nhìn thấy con gái thì có vẻ hơi mất hứng, liền khoát tay:
- Các ngươi đều lui ra đi!
Nhóm ca nữ vũ công đều lui ra. Một lát sau, trong đại điện chỉ còn lại Nghê Thường, Vũ Y và cha con Tiêu thị. Tiêu Nguyệt Tiên đưa mắt nhìn hai cô gái, đây là hai cơ thiếp mà cha nàng sủng ái nhất, nhưng Tiêu Nguyệt Tiên rất ghét bọn họ, cả ngày chỉ quấn lấy phụ thân nàng vui thú trụy lạc, chứ không hề khuyên nhủ phụ thân nàng suy nghĩ việc nước, chính là loại đàn bà làm mất nước.
- Các ngươi cũng lui ra đi!
Tiêu Nguyệt Tiên lạnh lùng nói với hai cô gái.
Hai tỷ muội cùng ngoảnh đầu đi, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, không thèm nhìn nàng. Tiêu Tiển hơi ngại, đành phải dỗ ngọt hai cô gái:
- Các nàng đi tắm trước đi! Lát nữa ta sẽ đến với các nàng.
Hai cô gái lúc này mới đứng lên, uốn éo đi ra ngoài. Tiêu Nguyệt Tiên thấy hai người eo lưng như muốn vặn gãy, bất giác xì một tiếng, thấp giọng mắng:
- Yêu nữ!
- Nguyệt Tiên!
Tiêu Tiễn không vui dài dọng mắng:
- Không được vô lễ như vậy.
- Phụ thân, cha uống thuốc trước đi đã!
Tiêu Nguyệt Tiên đặt chung trà lên bàn, nàng lấy mu bàn tay chạm vào thành cốc, đôi mày xinh đẹp nhíu lại:
- Hơi ấm rồi, phụ thân mau uống đi!
Tiêu Tiển một tháng trước bất ngờ nôn ra máu té xỉu, ngự y chẩn đoán phổi y có vấn đề. Thực ra trong lòng Tiêu Tiển biết rất rõ, đây là bệnh cũ mà y mắc từ hồi nhỏ. Bệnh này không được uống rượu, nhưng vài tháng gần đây y ăn chơi đàng điếm nên bệnh cũ lại tái phát.
Tiêu Tiển nâng chung trà lên uống chậm rãi, dịu dàng hỏi con gái:
- Hôm nay tâm trạng con có vẻ không tốt lắm, làm sao vậy?
Tiêu Nguyệt Tiên thở dài:
- Miễn là phụ thân tỉnh ngộ trở lại, không đam mê tửu sắc nữa thì tâm trạng của con tốt ngay.
- Vấn đề này….
Tiêu Tiển xua xua tay, vừa định nói tiếp thì Tiêu Nguyệt Tiên lại cắt ngang lời cha:
- Hẳn phụ thân đã nhận được tin rồi, triều Tùy đã đánh bại quân Đột Quyết ở quận Mã Ấp, người trong thiên hạ phấn chấn, ngay cả người của Nam Lương quốc cũng đốt pháo ăn mừng. Hiện giờ triều Tùy đang thanh thế lẫy lừng thiên hạ, phụ thân thì cứ vùi đầu vào ca múa hưởng lạc, thật không lo nghĩ gì cho sau này hay sao?
Tiêu Tiển im lặng một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng:
- Ta năm nay đã ba mươi bảy, chết cũng không có gì đáng tiếc, duy chỉ không nỡ buông tay chính là con. Chỉ cần con được gả vào nơi tốt đẹp thì giang sơn Nam Lương này có cho Dương Nguyên Khánh cũng có xá gì?
- Phụ thân!
Mắt Tiêu Nguyệt Tiên đỏ lên, nàng quỳ xuống trước mặt phụ thân:
- Nếu phụ thân có mệnh hệ gì, để lại mình con cô quạnh con biết làm sao? Con nhất quyết không để phụ thân gặp điều gì bất trắc, nhất định sống lâu trăm tuổi.
Tiêu Tiển thấy sống mũi cay cay, y âu yếm xoa đầu con gái, đây là giọt máu duy nhất của y, sao y nỡ bỏ lại mình nó được. Thở dài một tiếng, Tiêu Tiển nói:
- Nếu con là nam nhi, có thể thay ta chỉ huy quân đội, chinh phục thiên hạ thì tốt biết bao?
Nguyệt Tiên cắn chặt môi, nói:
- Phụ thân, phận nữ nhi cũng có thể bảo vệ được cha. Nữ nhi khẩn cầu cha đưa nữ nhi đi Thái Nguyên. Con nguyện gả cho Dương Nguyên Khánh, làm tì thiếp cho ông ta để đổi lấy sự bình an cho cha.
Tiêu Tiển hơi ngẩn ra trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng phản ứng, y lắc đầu liên tục:
- Không được, con là Nam Lương Bảo Nguyệt công chúa, sao có thể làm tỳ thiếp được, ta nhất định không đồng ý. Ta muốn gả con sao cho nở mày nở mặt, phải làm danh môn chính thất. Phía Dương Nguyên Khánh, nếu thực sự không ổn, ta sẽ đầu hàng, có lẽ ông ta không làm hại đến ta.
Tiêu Nguyệt Tiên lại suy nghĩ thật lâu, nàng biết phụ thân nàng dù có đầu hàng thì cũng chỉ được yên ổn nhất thời, nhiều nhất là một hai năm sau sẽ chết bất đắc kỳ tử, không được chết tử tế. Cho dù Trần Hậu Chủ là bậc vua tầm thường cuối cùng cũng khó lòng thoát chết, huống chi phụ thân nàng lại là người ngang ngược có dã tâm.
Chỉ có hi sinh bản thân, vào cung hầu hạ Dương Nguyên Khánh thì mới có thể bảo toàn tính mạng cho phụ thân. Tiêu Nguyệt Tiên biết đây là biện pháp duy nhất.
Thiên Hạ Kiêu Hùng Thiên Hạ Kiêu Hùng - Cao Nguyệt Thiên Hạ Kiêu Hùng