Reading is to the mind what exercise is to the body.

Richard Steele, Tatler, 1710

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1059 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 968: Diệt Địch Ở Tỉnh Hình
ính Tùy đứng chật kín trên cổng thành, không chỉ như vậy, binh sĩ quân Tùy còn làm xây dựng được ba đường công sự ở dưới thành, có thể chứa được một vạn quân lính đồng thời ngăn chặn quân Đột Quyết phá vây.
Trên một vách đá cheo leo ở ngoài ba dặm, họ còn xây dựng một tòa phong hỏa đài, từ phong hỏa đài có thể nhìn thấy tình hình Tỉnh Hình từ ngoài mười dặm, có thể kịp thời thông báo cho quân Tùy để chuẩn bị tốt cho chiến đấu.
- Mời điện hạ vào nhà! Quân Đột Quyết thường buổi tối mới phá vây.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, đi theo Lý Tĩnh vào thành lâu. Trong thành lâu tạm thời sửa thành quân vụ đường, cũng chính là trung tâm chỉ huy chiến đấu. Trong quân vụ đường có đặt một sa bàn, một vài tên lính đang đánh dấu vị trí quân Đột Quyết trước sa bàn, nhìn thấy Lý Tĩnh dẫn Sở Vương điện hạ vào thì vội vàng lui ra.
Dương Nguyên Khánh đi đến trước sa bàn, sa bàn khá lớn, tất cả dài rộng tầm ba trượng, bao gồm hai mảnh đất rộng lớn Hà Đông và Hà Bắc. Tỉnh Hình thì dùng đất sét tô thành màu đỏ, vừa nhìn là thấy ngay được.
Lý Tĩnh nhặt lên một que gỗ chỉ vào một dải đất rộng lớn ở giữa Tỉnh Hình có cắm một lá cờ đỏ rồi nói:
- Căn cứ vào tin thám báo thì ở đây có khả năng là nơi quân Đột Quyết chiếm cứ, vốn dĩ là Hàn Gia thôn, là một làng bậc trung có khoảng hơn tám mươi hộ, chỉ có bảy tám hộ săn bắn trốn thoát, còn lại bị quân Đột Quyết giết sạch. Nơi này cách Tỉnh Hình quan khoảng bốn mươi dặm, nghe nói bọn chúng cũng xây dựng xong công sự để phòng ngự quân Tùy tiến công.
Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát rồi lại hỏi:
- Nếu cứ vây mà không đánh, thì cần bao lâu để vây chết bọn chúng?
- Căn cứ vào suy đoán ngựa chiến của bọn chúng thì cần khoảng ba tháng, tuy nhiên hiện tại vì tuyết lớn phủ kín núi nên bọn chúng khó mà trốn thoát, nhưng đến mùa xuân sau khi tuyết tan thì bọn chúng có thể vượt núi băng đèo chạy ra, bởi vậy nhất định phải tiêu diệt hết bọn chúng trong mùa đông.
Lý Tĩnh vừa dứt lời,, một tên lính chạy gấp vào bẩm báo:
- Khởi bẩm tổng quản, ở phong hỏa đài có xuất hiện ba cột khói lửa.
Lý Tĩnh ngẩn ra, quân Đột Quyết sao lại tấn công ban ngày thế này, y không kịp nghĩ ngợi nhiều, lập tức ra lệnh:
- Truyền lệnh tam quân, chuẩn bị tác chiến!
Dương Nguyên Khánh bước nhanh ra khỏi thành lâu, đứng trên tường thành nhìn ra phía xa, tạm thời không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào xuất hiện. Lúc này trên cổng thành vang lên tiếng chuông báo động chói tai:
'Đ...A...N...G...G! Đ...A...N...G...G! Đ...A...N...G...G!'
Trong tiếng chuông báo động, từng đội từng đội binh lính quân Tùy toàn thân mặc áo giáp từ doanh trại lao ra, chuẩn bị nghênh chiến…
- Thưa điện hạ, chỉ e người Đột Quyết lần này phá vây không giống như bình thường.
Lý Tĩnh nhìn chăm chú vào đoạn cuối con đường núi, trầm giọng nói.
- Căn cứ vào đâu mà biết được?
- Điện hạ mời xem khói lửa là hiểu ra ngay.
Dương Nguyên Khánh quay đầu nhìn lên phong hỏa đài trên vách núi, lúc này hắn mới bất ngờ phát hiện ra rằng, thì ra ba cột khói lửa không biết từ lúc nào đã biến thành bốn cột, trong chế độ phong hỏa mà hắn thiết lập chưa khi nào xuất hiện tình huống bốn cột lửa cả.
- Thế này là thế nào?
Dương Nguyên Khánh hỏi vẻ không vui.
Lý Tĩnh cũng biết mình có tội tự ý thiết lập quân quy. Y áy náy nói:
- Khởi bẩm điện hạ, chủ yếu là do thấy binh lực của người Đột Quyết ra phá vây lúc nhiều lúc ít, hơn nữa đa số là vào ban đêm, quân số địch luôn không ngừng gia tăng, bởi vậy nên ty chức mới cho lập một cột phong hỏa để theo dõi binh lực của địch. Nếu quân địch liên tiếp tăng binh lực với quy mô lớn, vượt quá năm ngàn quân thì dùng bốn cột khói để cảnh báo. Giờ đây xuất hiện bốn cột khói thì có nghĩa là địch đã ra quân trên hai đội, vượt quá năm ngàn quân.
Dương Nguyên Khánh miễn cưỡng gật đầu, không nói gì nữa, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào đoạn cuối đường núi ở phía xa. Lúc này Lý Tĩnh lại lui một bước, cúi sâu người thi lễ:
- Ty chức tự ý thay đổi chế độ, mong điện hạ trị tội.
Sau một lúc lâu, Dương Nguyên Khánh mới bình thản nói:
- Quy chế quân đội đã lập ra thì cứ thế để toàn quân tuân thủ, nếu không Từ Thế Tích sửa một chỗ, Tần Quỳnh sửa một chỗ, ngươi lại sửa một chỗ thì rốt cục toàn bộ quân tướng sĩ không biết theo ai, quân đội sẽ hỗn loạn. Nếu quả thực có chỗ không hợp lý thì có thể đệ trình lên Bộ Binh, sau khi Bộ Binh sửa đổi toàn quân sẽ thống nhất thay đổi, lần này ta không truy cứu nữa, nhưng không được phép có lần sau.
Lý Tĩnh xấu hổ gật đầu:
- Ty chức quả thật suy xét không chu toàn, sẽ không còn có lần sau.
Dương Nguyên Khánh thấy y thái độ thành khẩn liền cười nói:
- Khả năng cầm quân của Lý tổng quản ta không nghi ngờ gì, đợi hết năm, ta hi vọng ngươi đi thảo nguyên Mạc Thảo một chuyến.
Lý Tĩnh ngẩn ra, rồi nhanh chóng định thần lại, vui mừng nói:
- Điện hạ muốn diệt trừ hoàn toàn Đột Quyết hay sao?
Dương Nguyên Khánh chậm rãi gật đầu:
- Thế lực của Đột Quyết đã suy yếu. Hồi Hột và Tiết Diên Đà đã bắt đầu rục rịch. Chúng ta phải tiêu diệt toàn bộ Đột Quyết để cho hai con sói đó tự tàn sát lẫn nhau.
Lý Tĩnh giờ mới hiểu được suy nghĩ của Dương Nguyên Khánh, vẫn là châm ngòi cho đấu tranh trong nội bộ thảo nguyên, y vội đáp:
- Thưa điện hạ, vậy thì Tây Đột Quyết phải làm sao?
Nhắc tới Tây Đột Quyết, Dương Nguyên Khánh nhíu mày, trong mắt cũng hiện lên một tia nghi hoặc:
- Ta nhận được báo cáo của Tô Định Phương, hình như ở phía tây đã xảy ra chuyện gì đó, Tây Đột Quyết lại không tiến công mạnh vào quận Y Ngô, ngược lại còn rút quân về. Nguyên nhân cụ thể không rõ, Tô Định Phương đã phái người đi Y Ngô để thăm dò rồi, có lẽ sắp có tin báo.
Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên có sĩ binh chỉ về phía xa hét lớn:
- Thưa Điện hạ, quân địch đã xuất hiện.
Dương Nguyên Khánh ngẩng đầu nhìn về phía đường núi, quả nhiên đã xuất hiện một nhóm lớn đen kịt, ước tính còn ở cách chừng năm sáu dặm, dường như đều là bộ binh. Chỉ có hơn một ngàn người đi trước là kỵ binh, do đường núi nhỏ hẹp nên bọn họ không thể xung kích được, đang ven theo đường núi chậm rãi hướng về bên này, có khoảng mấy ngàn người.
Trong đầu Dương Nguyên Khánh chợt nảy ra một ý, quân Đột Quyết hơn một tháng nay đều dựa vào giết ngựa lấy thịt để sống, nhưng trước mắt số binh lính này chỉ có khoảng hơn một ngàn chiến mã, điều đó có nghĩa là dường như chiến mã đã chết gần hết, nên bọn chúng có đủ thịt để ăn. Vậy thì rốt cục binh sĩ Đột Quyết đã chết bao nhiêu, mới khiến bọn chúng không thể cầm cự được đến mùa xuân, phải vượt núi băng đèo mà chạy. Dương Nguyên Khánh có chút nghi ngờ, e rằng quân Đột Quyết chỉ còn một phần ba.
Suy đoán của Dương Nguyên Khánh kỳ thực không sai, mấy đợt tuyết rơi liên tiếp đã khiến ba vạn quân Đột Quyết bị chết cóng mất gần một vạn, thêm vào dịch bệnh hoành hành, nên số binh sĩ Đột Quyết trong Tỉnh Hình chết thê thảm, những người may mắn sống sót còn không đến một vạn hai, mà chiến mã thì hầu như bị chết đói gần hết vì không có cỏ.
Mà trong số một vạn hai sĩ binh này lại có hàng ngàn người đang có bệnh và bị thương, hấp hối chờ chết. Trên thực tế số người có thể chiến đấu chỉ còn lại bảy ngàn người. Nếu không phá vây thì toàn bộ quân tướng còn lại của Đột Quyết sẽ chết vì bệnh. Rốt cục là họ không thể cầm cự được đến mùa xuân.
Đúng là không muốn khoanh tay chờ chết, chủ tướng Quách Tử Hòa mới quyết định phá vây, bắt đầu từ năm ngày trước, phá vây hết lần này đến lần khác, nhưng lần nào cũng tuyệt vọng. Mà hôm nay, hắn quyết được ăn cả ngã về không, dẫn đầu năm ngàn binh lính cuối cùng tấn công Tỉnh Hình quan, bất kể thế nào cũng phải liều chết xông ra.
Trong đội ngũ, Quách Tử Hòa trở nên vừa đen vừa gầy, nhưng trong ánh mắt ánh lên tia nhìn dữ tợn tàn nhẫn hơn cả con báo. Hơn một tháng nay, liên tục có đại tướng Đột Quyết chỉ trích y đưa quân đội vào đường cùng, không nên đi Hà Bắc, mà nên trực tiếp đi Hoàng Hà từ phía tây, rồi ven theo sông Hoàng Hà trở về thảo nguyên theo hướng bắc, các đại tướng chỉ trích y có tư lợi.
Nhưng tất cả những người chỉ trích y đều bị y tàn nhẫn giết chết, thậm chí kẻ phản đối mạnh mẽ nhất còn bị thiêu sống. Nhưng Quách Tử Hòa quả thực có tư tâm, khi có tin Khả Hãn chiến bại ở quận Mã Ấp truyền đến, phản ứng đầu tiên của y là chiếm nhánh quân đội này cho riêng mình.
Y không thể trở về thảo nguyên Mạc Bắc được, nơi hắn nghĩ đến là Liêu Đông, phải chiếm lĩnh Liêu Đông trước, rồi sau đó tấn công đánh Cao Lệ đã bị quân Tùy làm cho suy yếu nghiêm trọng. Quách Tử Hòa y chiếm Cao Lệ để làm vua.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, sau khi y tiến vào Tỉnh Hình không lâu, quân Tùy liền chặn đứng Tỉnh Hình lại từ hai bên, khiến quân đội của y phải sống như địa ngục trong Tỉnh Hình này hơn một tháng.
Quách Tử Hòa đã tuyệt vọng, nhưng y không muốn chết, y muốn số quân Đột Quyết còn lại làm vũ khí tấn công cho y, thay y phá tan quan ải, giết người để ra ngoài, sau đó y tìm một nơi để ẩn cư, sống cuộc đời của một phú ông nốt nửa đời còn lại. Chỉ có điều Quách Tử Hòa có nằm mơ cũng không nghĩ ra rằng, cuộc phá vây hôm nay của y lại gặp ngay phải Dương Nguyên Khánh đến thị sát Tỉnh Hình.
Lúc này, bọn họ chỉ còn cách Tỉnh Hình quan chừng hai dặm. Quách Tử Hòa trừng đôi mắt vằn máu đỏ, nhìn chăm chú tường thành Tỉnh Hình quan và công sự phòng ngự dưới dành ở phía xa. Y rút chiến đao hô to với quân Đột Quyết:
- Muốn sống thì liều mạng cho ta, kỵ binh xung phong!
- Giết!...
Thiên Hạ Kiêu Hùng Thiên Hạ Kiêu Hùng - Cao Nguyệt Thiên Hạ Kiêu Hùng