Số lần đọc/download: 689 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:01 +0700
Q.15 - Chương 20: Chữ Tín
N
goài trời năng xuân ấm áp, gió thảo nguyên mang theo hương cỏ thơm dễ chịu, Hầu Tử trải thảm lên bãi cỏ, bày các loại món ăn ngon, kiếm vài quân tốt giỏi đấu vật tới biểu diễn, hắn vừa rót rượu vừa hỏi: - Lão gia, chẳng lẽ cái phong thung khố gì đó thực sự mua được Yến Vân?
Vân Tranh ném một miếng thịt vào mồm, nằm nghiêng người xem bộ hạ để mình trần đấu với nhau, cơ hội thể hiện trước đại soái thế này tất nhiên không ai chịu bỏ qua, chiến đấu rất quyết liệt, trò này Hàm Ngưu rất thích, nếu hắn không bị thương thì không thể thiếu hắn: - Đại Tống làm gì có phong thung khố gì nữa, đổi thành quân nhu lương thảo phục vụ bắc chinh rồi, trong kho chỉ còn chuột chết đói thôi.
Hầu Tử tròn mắt: - Không tiền thì họ lấy gì chuộc Yến Vân?
- Ngươi là đồ ngốc, ngươi nhìn xem Vương An Thạch, Văn Ngạn Bác, Trần Lâm có giống người có tiền không? Nói cách khác có phải là loại cam tâm bỏ tiền chuộc Yến Vân không? Vân Tranh có thể tưởng tượng lúc này Da Luật Ân Tân đang như ngồi trên bàn chông:
Bất kể cuối cùng hắn có chấn nhận bán Yến Vân cho ba tên quỷ nghèo hay không cũng chẳng quan trọng.
Da Luật Ất Tân mạo hiểm tới quân doanh Đại Tống đã chứng tỏ nước Liêu đã không cầm cự được nữa rồi, Vân Tranh dọc đường vượt ải chém tướng, Địch Thanh liên tiếp tập kích thành công, đối diện với hai kẻ địch như thế, không ai không sợ hãi.
Nay nước Liêu họa trong lo ngoài, Da Luật Tín thống lĩnh hai mươi vạn đại quân đang giao phong với Một Tàng Ngoa Bàng ở một dải Loan Hà, nghe nói đối diện với Bát Hỉ quân Tây Hạ thương vong thảm trọng.
Người Nữ Chân phương bắc lục tục từ trong rừng sâu núi thẳm chui ra, hội tụ thành quân dám tấn công cả quân Liêu, đáng sợ nhất là bọn họ còn chiến thắng liên tục.
Con hùng sư Khiết Đan già rồi, bất kể hổ, báo hay là sói, lợn rừng đều dám xông vào cắn nó.
Khương Triết đi tới thảm của Vân Tranh, bỏ mũ trụ ra ngồi xuống: - Đại soái, chẳng lẽ chúng ta bỏ tiền chuộc Yến Vân, không đánh trận nữa à?
Vân Tranh sai Hầu Tử đưa hắn một chén rượu: - Hòa đàm và đánh trận không xung đột, chúng ta đang để tang bệ hạ, nhân lúc này cho đám quan văn cơ hội xem kiếm được gì không, còn về phần tác chiến, di chỉ của bệ hạ nói rõ, không đánh tới Yến Châu không kết thúc bắc phạt.
Khương Triết uống cạn chén rượu: - Vậy mạt tướng yên tâm rồi, nếu dùng tiền chuộc Yến Vân về, mạt tướng tức chết mất, chúng ta vất vả hi sinh cuối cùng công lao rơi hết vào tay quan văn thì ai chịu được.
- Chuyện này đừng truyền đi tranh rối loạn lòng quân.
- Vâng, mạt tướng đi tổ chức vật tư hỏa pháo cần, một khi bệ hạ hiếu kỳ ghé qua, chúng ta còn biểu diễn một lần. Khương Triết đội mũ lên chắp tay rời đi:
Vân Tranh đã ba bốn phần say, không uống nữa, trạng thái này lừa Da Luật Ất Tân là vừa đủ, chứ để say ngất ngưởng không hợp lý lắm.
Da Luật Ất Tân từ trong lều đi ra, thấy Vân Tranh đang nằm xem quân tốt đấu vật, nghe thấy y lè nhè hát khúc từ Đại Tống. Bị Văn Ngạn Bác và Vương An Thạch ngược đãi tinh thần mệt mỏi, hắn chẳng hứng thú chào hỏi Vân Tranh, lên chiến mã về thẳng Đồng Đầu quan.
Một lát sau đám Văn Ngạn Bác đi tới bên thảm, ngồi xuống người cầm trà tu, người vớt hoa quả dầm trong hũ, xem ra cũng vất vả không kém.
Vân Tranh đợi ba người họ ăn no uống đủ rồi mới hỏi: - Kiếm được gì rồi?
Văn Ngạn Bác thở dài: - Chẳng có được cái gì, có điều lão phu chuẩn bị bán ít nỏ pháo và nỏ tám trâu ở Đường Châu cho nước Liêu. Trong triều đã biết tâm tư hiểm ác của Một Tàng Ngoa Bàng rồi, nếu để hắn bắt đi số mục dân chỉ cần có ngựa là thành chiến sĩ đó, Tây Hạ sẽ thành phiền toái lớn.
- Cứ nghĩ bọn chúng sẽ lưỡng bại câu thương, ai ngờ Một Tàng Ngoa Bàng dùng một ít quân có thể chặn được ba cánh quân nước Liêu, Da Luật Tín cũng không khá hơn.
Vân Tranh cười nhạt, y đã nói tới sự nguy hiểm của Một Tàng Ngoa Bàng rồi nhưng không ai chịu tin, giờ tới mức tính bán cả vũ khí cho địch.
Vương An Thạch đặt ấm trà xuống: - Hiện giờ chiến cục quả nhiên như Bắc phạt sách Vân hầu dâng lên năm xưa, loạn tới không rõ địch ta nữa, ai cũng có thể là địch, ai cũng có thể biến thành đồng minh.
Trần Lâm tâm trạng không tốt, ít nói, chỉ gật đầu không nói.
Văn Ngạn Bác thấy Vân Tranh chăm chú xem đấu vật, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn y: - Một Tàng Ngoa Bàng e đang đợi thời cơ khác, chỉ cần thời cơ tới, Tây Hạ có thể hùng bá thiên hạ. Vân hầu, kết thúc đại chiến Yến Vân, chỉ cần thắng lợi, lão phu nguyện làm tây tịch dạy dỗ con cháu ngài, cho dù làm trướng phòng tiên sinh cũng vui lòng.
Vân Tranh mỉm cười: - Ông đừng có mơ, muốn dạy con ta, chưa chắc ta đã cho, nếu như ông có thể làm cho ta một cự hạm đủ chắc chắn, có khi ta mê say cảnh đẹp trên biển, đời này không bước chân lên bờ nữa.
Văn Ngạn Bác kích động giơ tay ra, tình thế bây giờ nếu Vân Tranh kiếm cớ trì hoãn tiến quân, Tây Hạ và Liêu quay sang cấu kết thì Địch Thanh nguy ngay: - Quân tử nhất ngôn!
Vân Tranh có chút cô độc lắc đầu: - Các ngươi hi vọng ta cả đời lưu lạc trên biển thế à, cũng được, chỉ cần bệ hạ không phụ ta, ta và ông lập minh ước này. Nói xong vỗ tay ba cái với Văn Ngạn Bác.
Thế giới kỳ quái như vậy đấy.
Lòng người kỳ quái như vậy đấy.
Chỉ có đại thanh mã chẳng cảm thụ được không khí quái dị, nó đang đuổi theo một con ngựa cái màu trắng chơi vui vẻ.
Mùa xuân đuổi theo ngựa cái là thiên tính của ngựa đực, tuy với chiến mã mà nói thì nó hơi già rồi, nhưng ỷ vào chủ nhân là thống soái tối cao, nó vẫn đủ ngựa cái để đuổi theo, không như những con ngựa khác phải cắn xé nhau mới có cái quyền lợi nho nhỏ này.
Ảnh hưởng của quyền lực có ở khắp nơi.
Từ khi nhân loại thông qua gỗ lấy lửa cùng làm vũ khí đá đững vững trong cuộc chiến với tự nhiên, dần dần chiếm lấy quyền cải tạo và chi phối tự nhiên, thế là hoàng đế mới có thể kiêu ngạo tuyên bố khắp thiên hạ không đâu không phải đất của vua.
Đi về sao chẳng về đi, Ruộng hoang vườn rậm còn chi không về? Đem tâm để hình kia sai khiến Còn ngậm ngùi than vãn với ai? Ăn năn thì sự đã rồi, Từ đây còn lại, biết thôi mới là. Lối đi lạc chưa xa là mấy, Nay khôn rồi chẳng dại như xưa. Con thuyền thuận nẻo gió đưa, Gió hây hây áo thuyền lơ lửng chèo. Hỏi hành khách lối nào đi tới, Bóng mập mờ trời mới rạng đông. Miền quê nẻo trước xa trông, Chân hăm hở bước đường mong tới nhà.
Dưới ánh đèn mờ, Vân Tranh khẽ ngâm ( quy khứ lai hề), chẳng liên quan gì tới tâm cảnh, chỉ đơn thuần là y thích ý vắng vẻ trong đó, từ kiếp trước đã thích.
Vương An Thạch đang ở chỗ Vân Tranh đối chiếu văn thư chuẩn bị trình báo nhíu mày: - Bắc chinh mới tiến hành một nửa, lúc này Vân hầu ngâm "Hồ bất quy" có sớm quá không?
Vân Tranh đặt sách xuống: - Tập luyện một chút, đợi tới khi giải giáp quy điền còn thể hiện một chút phẩm đức cao thượng của mình.
- Ngày đó còn xa lắm, Da Luật Hồng Cơ căn bản không có ý bán Yến Vân, Da Luật Ất Tân chẳng qua sang thăm dò quyết tâm bắc phạt thôi, Vân hầu chớ mắc lừa, việc chuẩn bị vẫn cần chuẩn bị, công phá Đồng Đầu quan rồi mới thực sự bước vào đất đai Nam Kinh.
- Ta còn lo quan văn các vị bỏ tiền ra chuộc Yến Vân, để công lớn này không rơi lên võ tướng chứ. Vân Tranh nhún vai: - Lão Văn đang làm gì thế, hôm nay vội vàng lấy danh sách quân tốt và sổ công lao đi.
Vương An Thạch cười: - Còn làm gì, đại quân cần ban thưởng, quân tốt chấp dịch bên ngoài lâu ngày, nếu không đủ phẩn thưởng gửi về, làm sao an tâm tác chiến.
- Không phải mỗi việc văn thần làm đều là nhắm vào ngài, tình hình trong nước thế nào ngài không phải không biết, tuy nói là quốc gia vạn dặm, nhưng chẳng còn ruộng nhàn nữa. Lần này tướng sĩ tác chiến dũng mãnh, không có ruộng đất không đủ thưởng công.
Vân Tranh gật gù: - Hiểu rồi, Lão Văn định đem đất đai mục trường ở đây phân phối cho tướng sĩ, đúng là lông cừu mọc trên thân cừu. Các ngươi nói chuyện lúc nào cũng đường hoàng, vùng Yến Vân tuy đất đai màu mỡ, nhưng là vùng biên ải, thổ phỉ mã tặc không dứt.
- Các ngươi lo di cư bách tính tới không thể sinh tồn được, chỉ có những lão binh bách chiến mới trụ được ở đây, thuận tiện giúp các ngươi trông coi biên dân. Lần sau nói chuyện với ta bỏ phần màu mè đi, vào thẳng trọng điểm.