Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Chương 967: Nghiêm Khắc Cảnh Cáo
G
iọng điệu của Bùi Mẫn Thu vô cùng lạnh nhạt, trong cái lạnh nhạt đó còn có cả sự đe dọa. Lúc này, trong lòng nàng, một vạn Bùi gia cũng không địch nổi con nàng. Nàng quyết không cho phép bất kỳ kẻ nào làm hại tới con mình, kể cả nhà mẹ đẻ cũng không được.
Giọng điệu lạnh nhạt của Bùi Mẫn Thu khiến Bùi Củ thấy trong lòng không vui, lão đường đường là ông nội, có cháu gái nào lại nói với ông nội như vậy, tuy nhiên Mẫn Thu lại là Vương Phi, nên Bùi Củ vẫn không dám trở mặt.
Nụ cười trên mặt tắt ngấm, lão thản nhiên nói:
- Mẫn Thu, có chuyện gì từ từ nói, đều là người một nhà, không có gì là không thể thương lượng được, ít nhất ta cũng là tổ phụ của con, con cũng nên tôn trọng ta một cách tối thiểu.
Lời cảnh cáo nghiêm khắc của Bùi Mẫn Thu cũng khắc chế được phần nào ngọn lửa giận dữ trong lòng, nàng ngồi xuống, nói:
- Thôi được, vậy chúng ta cứ nói chuyện thẳng thắn.
- Thế mới phải chứ!
Bùi Củ thấy Mẫn Thu chịu ngồi xuống nói chuyện thì trong lòng liền cảm thấy chắc chắn đôi chút. Kẻ cáo già như lão, chỉ cần cho lão cơ hội là lão có thể thuyết phục được cháu gái.
Lúc này, một thị nữ vào dâng lên hai chén trà. Bùi Củ nâng chung trà uống chậm rãi, cố gắng kéo dài thời gian để cho Mẫn Thu bình tĩnh lại.
- Chuyện này… con phải hiểu nguy cơ mà Bùi gia đang gặp phải, ta cũng không có cách nào.
Bùi Củ nói rất chậm rãi, thanh âm không cao, hơi khàn. Đây là một loại sách lược nói chuyện, dùng khẩu khí thành khẩn thì có thể khiến đối phương bình tĩnh lại.
Rốt cục Bùi Mẫn Thu cũng bình tĩnh lại, nàng trầm ngâm một lát rồi nói:
- Ta không biết Bùi gia gặp phải nguy cơ gì, nhưng mục đích của tổ phụ là muốn Nguyên Khánh lên ngôi, có đúng như vậy không?
Bùi Củ cũng không phủ nhận, gật gật đầu:
- Quả đúng như vậy.
- Việc này thực ra cũng không phải chuyện gì xấu, tổ phụ làm thế nào cũng không có gì đáng bàn, nhưng ta không hiểu, tổ phụ sao lại để cho Ninh Nhi làm việc này, tổ phụ bảo ta phải ăn nói sao với Nguyên Khánh đây?
Bùi Củ hoảng sợ, sắc mặt khẽ biến đổi:
- Nguyên Khánh biết chuyện này rồi sao?
- Nguyên Khánh có biết chuyện này hay không ta không dám chắc, nhưng với tính tình như vậy, nếu huynh ấy biết chuyện này thì huynh ấy sẽ đối với Bùi gia như thế nào? Tổ phụ đã nghĩ tới hậu quả này chưa? Ta không hiểu nổi, tại sao lại nhất định phải giấu ngọc tỷ ở trong vương phủ, tại sao lại nhất định bắt Ninh Nhi làm chuyện đó?
Bùi Củ thở dài:
- Đây là do ta nhất thời suy xét không chu toàn, sau sự việc ta cũng rất hối hận. Mẫn Thu, chuyện này ta xin lỗi con, con hãy tha lỗi cho tổ phụ! Lần sau ta sẽ không tới tìm Ninh Nhi nữa.
Lời xin lỗi của Bùi Củ không làm cho Bùi Mẫn Thu mềm lòng, nàng rất hiểu tổ phụ, lão túc trí đa mưu như vậy làm sao có thể suy xét không chu toàn được. Đấy là do lão chắc mẩm sẽ giấu nhẹm được chuyện này, giờ xin lỗi căn bản là không có thành ý gì, nàng không kìm nổi thầm cười lạnhs.
Nhưng dù sao Bùi Mẫn Thu cũng là con gái Bùi gia, nàng chỉ muốn tới để nói cho rõ ràng, chứ không phải đến để trở mặt với nhà mẹ đẻ, hơn nữa nàng cũng chưa nói rõ cho tổ phụ biết, Nguyên Khánh có khả năng đã biết chuyện này rồi. Dù sao tổ phụ đã nhận lỗi như vậy thì nàng cũng không cần phải truy cứu tiếp nữa.
- Nếu đã như vậy thì ta nói rõ cho tổ phụ biết rằng, cả ba người con cháu Bùi gia vẫn cùng đọc sách với Ninh Nhi ở Hoằng Văn quán buộc phải rời khỏi đây, Ninh Nhi không thể ở bên cạnh bất kỳ người nào của Bùi gia nữa. Ngoài ra, trong vòng ba năm, Ninh Nhi sẽ không bước chân vào Bùi gia, hi vọng tổ phụ hiểu rõ được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Tuy rằng Bùi Mẫn Thu không nói rõ, nhưng Bùi Củ vẫn hiểu được ý tứ nàng nói. Chắc chắn là Dương Nguyên Khánh đã biết việc này, bởi thế nên Mẫn Thu bắt đầu dốc hết sức để bù đắp.
Lão bắt đầu thấy căng thẳng, giờ mới ý thức được mình đã làm chuyện ngu xuẩn, không khéo còn khiến cho toàn bộ Bùi gia gặp xui xẻo vì điều này.
Lưng Bùi Củ toát mồ hôi lạnh, nhưng lúc này có tự trách mình thì cũng vô dụng, nhất định phải nghĩ biện pháp ứng phó. Trong đầu lão đang miệt mài suy tính tìm đối sách. Dù sao Bùi Củ cũng đã lăn lộn chốn quan trường mấy chục năm, lão biết nên ứng phó thế nào với nguy cơ này, chỉ cần kịp thời thu tay lại thì vẫn còn đường quay đầu.
- Được rồi, tất cả sẽ làm theo lời con nói, bất luận con làm gì thì Bùi gia cũng sẽ dốc toàn lực phối hợp với con.
Thái độ của tổ phụ khiến Mẫn Thu cảm thấy hài lòng. Tâm nàng bắt đầu mềm lại, nàng thở dài nói:
- Ta cũng muốn tốt cho Bùi gia, dù gì cũng là nhà mẹ đẻ của ta, ta hi vọng Bùi gia dốc toàn lực ủng hộ Nguyên Khánh, chứ không phải kéo huynh ấy thụt lùi, càng không được làm gì khuất tất đằng sau. Nguyên Khánh là người niệm tình cũ, ta tin rằng huynh ấy sẽ không bạc đãi Bùi gia.
- Mẫn Thu con cứ yên tâm, Bùi gia không những không đời nào phản lại Nguyên Khánh, càng không bao giờ để con phải khổ sở, Bùi gia sẽ là hậu thuẫn vững chắc cho con. Lần này tuy phương pháp không được ổn nhưng dụng tâm là tốt. Chúng ta đều hi vọng Nguyên Khánh sớm lên ngôi, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
Đã nói đến bước này thì có nói thêm chút nữa cũng không có ý nghĩa gì. Mẫn Thu liền đứng dậy nói:
- Vậy cứ thế đi! Ta về đã, ta còn rất nhiều việc phải giải quyết.
- Con về đi!
Bùi Mẫn Thu cáo từ ra về. Bùi Củ đứng trên bậc thang nhìn nàng đi xa, trong lòng thực sự có chút lo lắng, việc này lão thực sự sơ suất quá, không nên khinh suất động vào quân cờ quan trọng là Thế tử.
Giờ Bùi Củ hiểu rất rõ, việc mà Bùi gia cần làm lúc này chính là gắng hết sức bảo vệ địa vị của Bùi Mẫn Thu và Dương Ninh, không thể để ra một chút sơ hở nào nữa, càng không thể để Thẩm gia ra tay.
Bùi Củ chắp tay sau lưng, chìm đắm trong suy nghĩ. Lão nên làm như thế nào.
…Tỉnh Hình cũng nằm ở trong địa phận quận Thái Nguyên, ở phía Đông Nam của quận Thái Nguyên, trên thực tế đây chính là một con đường chiến lược của núi Thái Hành. Phía tây bắt đầu từ Tỉnh Hình quan quận Thái Nguyên, theo hướng đông dẫn tới Thổ Môn quan quận Hằng Sơn, dài chừng mấy trăm dặm, là con đường chiến lược quan trọng nhất trong số tám con đường ở Thái Hành.
Lúc này ba vạn kỵ binh Đột Quyết đã bị bốn vạn quân Tùy bao vây chặt ở trong Tỉnh Hình. Quân Tùy bố trí hai vạn quân ở các hướng đông và tây, do Lý Tĩnh toàn quyền phụ trách.
Chiều ngày hôm đó, Dương Nguyên Khánh dưới sự hộ vệ của ba ngàn kỵ binh đã tới Tỉnh Hình quan, cách Tỉnh Hình quan chừng vài dặm thì Lý Tĩnh dẫn theo vài chục tướng lĩnh ra nghênh đón.
- Ty chức LýTĩnh tham kiến Sở Vương điện hạ!
Lý Tĩnh quỳ một gối trước ngựa của Dương Nguyên Khánh.
- Tham kiến Sở Vương điện hạ!
Mấy chục viên tướng lĩnh cũng đồng loạt thi lễ.
Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, nói với các tướng:
- Các vị tướng quân vất vả quá!
Lý Tĩnh tiến lên phía trước nói:
- Ty chức xin giới thiệu tình hình với điện hạ trước.
- Không vội, ta vừa đi vừa nói!
Dương Nguyên Khánh vẫy vẫy tay với các chư tướng, mấy chục đại tướng vây quanh hắn đi về hướng Tỉnh Hình quan. Vừa đi, Lý Tĩnh vừa giới thiệu:
- Yên lặng hơn một tháng trời, từ năm ngày trước, quân Đột Quyết bắt đầu phá vây rồi, bọn chúng chia quân theo hai ngả đường, một đường phá vây ở Thổ Môn quan thất bại, còn đường kia muốn xông vào Tỉnh Hình, bị cung tên dày đặc của chúng ta đè ép cho phải quay trở về.
- Không thấy có liên hệ đầu hàng sao?
Dương Nguyên Khánh lại hỏi.
Nói đến đầu hàng, mắt Lý Tĩnh chợt lóe lên tia tức giận, y nói:
- Nửa tháng trước, thần lệnh cho một đội binh lính hộ vệ Khải Tào Tham quân đi đàm phán với bọn chúng về việc đầu hàng, nhưng quân Đột Quyết lại giết sạch người của chúng ta rồi ném thủ cấp ra ngoài.
- Bọn chúng lại dám ngạo mạn đến vậy ư!
Dương Nguyên Khánh cũng không kìm được tức giận.
- Thưa điện hạ, bọn họ tự biết nghiệp chướng nặng nề, nên sống chết không chịu đầu hàng. Chúng ta có thám báo băng núi vượt đèo để điều tra tình hình của bọn chúng, phát hiện bọn chúng giết ngựa làm lương thực, khắp nơi đều có thi thể quân Đột Quyết bị chết cóng, chết bệnh, ước tính chỉ còn lại chưa đầy một nửa. Mấy ngày nay bọn chúng nóng lòng phá vòng vây, ty chức cho rằng bọn chúng không kiên trì được nữa rồi.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:
- Hôm nay đã là ngày 18 tháng 12, chưa đầy nửa tháng nữa là sang năm mới, ta tới đây chính là muốn nói cho mọi người biết rằng, nhất định phải kết thúc cuộc chiến này trước năm mới, phải tiêu diệt hết số quân Đột Quyết còn lại, như vậy các tướng sĩ của ta mới có thể ăn tết thoải mái vui vẻ.
- Ty chức xin tuân lệnh!
Lúc này mọi người tiến vào Tỉnh Hình quan, đây là điểm khởi đầu để tiến vào Tỉnh Hình. Đứng ở lầu trên tường thành, trước mặt là những dãy núi cao sừng sững, núi Thái Hành tráng lệ trải dài hàng ngàn dặm, giống như một con rồng khổng lồ màu trắng nằm ở cả vùng đất Trung Nguyên. Trước mắt họ, một con đường núi quanh co khúc khuỷu chạy thông vào sâu bên trong núi Thái Hành.
Con đường này Dương Nguyên Khánh đã vô cùng quen thuộc, lúc này đường núi đã bị tuyết trắng phủ kín, nhưng dưới lớp tuyết trắng vẫn còn lộ ra những đốm màu đen, đó chính là xác của sĩ binh Đột Quyết bị bắn chết khi phá vây. Trận tuyết đêm qua đã phủ lên thi thể bọn họ.