Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Chương 964: Phát Hiện Chân Tướng
L
úc này cửa mở ra, Bùi Mẫn Thu bưng một ly trà sâm đi vào. Cô đặt ly trà lên bàn, thấy chồng đã rơi vào trình trạng nửa ngủ nửa tỉnh cô lại hoảng hốt, liền vội nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.
- Nói chuyện với ta đi.
Dương Nguyên Khánh chậm rãi mở mắt.
- Phu quân chưa ngủ sao?
Bùi Mẫn Thu áy náy cười.
- Rất muốn ngủ, nhưng ngủ không được.
Dương Nguyên Khánh cười cười, vùng vẫy ngồi dậy.
Bùi Mẫn Thu ngồi bên cạnh trượng phu, trong lòng cô kỳ thật có ngàn lời vạn ngữ muốn nói nhưng lúc này cô lại không biết bắt đầutừ đâu.
- Nói chuyện đại sự trong nhà đi!
Dương Nguyên Khánh giơ tay ôm thắt lưng cô, siết chặt cô vào trong lòng mình. Bùi Mẫn Thu rúc vào trong lòng trượng phu, bỗng nhiên cô nhớ tới thời gian lúc mới thành thân. Lúc đó trượng phu ngồi trước cửa sổ đọc sách, cô cứ dính người như vậy rúc chặt vào lòng trượng phu, trong lòng suy nghĩ sau này sẽ sinh mấy đứa con.
Thoáng một cái đã mười năm trôi qua, lúc này cô tựa hồ tìm được cảm giác lúc đó.
- Dạ, sau này thiếp sẽ từ từ nói cho chàng, bây giờ để thiếp nằm một chút, đừng nói chuyện.
Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng vuốt lên tóc của cô, ngửi thấy mùi hoa chi tử thoang thoảng trên tóc cô. Đây là loại dầu bôi tóc mà hắn thích nhất.
- Có phải là A Tư Đóa có thai rồi không?
Dương Nguyên Khánh cảm thấy sự vui mừng tràn trề trong ánh mắt A Tư Đóa có chút không giống mọi người.
- Sao chàng biết?
Bùi Mẫn Thu ngồi dậy, cô trước giờ chưa từngviết thư nói chuyện này với trượng phụ, vốn muốn cho hắn một niềm vui bất ngờ, không ngờ trượng phu đã biết rồi, khiến cô trong lòng rất kinh ngạc.
- Dựa vào cảm giác. Vốn ta lo lắng nhất là nàng ấy, dù sao đại bại Đột Quyết, trong lòng nàng ấy sẽ không dễ chịu. Vốn tưởng rằng nàng ấy sẽ trầm lặng, không ngờ nàng ấy lại rất vui. Hơn nữa chuyện vui này rất giống có đại sự gì muốn nhanh nói cho ta biết, cho nên ta liền đóan nàng ấy có thai rồi.
- Mắt chàng thật là tinh tường.
Bùi Mẫn Thu bất đắc dĩ cười:
- Nàng ấy quả thật có thai rồi. Điều này phải là chuyện lớn thứ nhất trong nhà. Chuyện lớn thứ hai chính là thẩm nương chàng sắp đến, đã tới Hà Đông rồi, bây giờ chắc là ở quận Thượng Đảng, là đến cùng ăn tết với chúng ta.
Dương Nguyên Khánh lập tức mừng rỡ, thẩm nương sắp đến rồi, năm nay có thể đoàn tụ, hắn liền phấn khởi hỏi:
- Còn tin tức tốt gì?
Lúc này ý buồn ngủ của Dương Nguyên Khánh đã biến mất hoàn toàn, chờ thê tử nói những thông tin làm mình vui.
- Dạ! Mọi thứ khác đều bình thường, như mấy ngày trước Thái hậu, Thánh Thượng ở trong phủ chúng ta, cái này không tính là chuyện lớn chứ?
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Những chuyện này ta đều biết, ta là nói chuyện trong nhà.
Bùi Mẫn Thu ngẫm nghĩ một chút, có chút do dự nói:
- Còn một chuyện, có chút quái dị, thiếp không biết.... nên nói thế nào.
- Chuyện gì, nàng nói đi. Dương Nguyên Khánh phát hiện thần tình của thê tử có vấn đề, trong lòng hắn cũng hơi có chút không ổn.
Bùi Mẫn Thu nhẹ nhàng cắn môi một cái, lúc này mới ngập ngừng nói:
- Khoảng ba ngày trước, Lưu đại thẩm phụ trách cắt tỉa hoa lá ở hậu viện đang lúc quét dọn tuyết đọng đào ra một hộp sắt đã rỉ sét trong hậu viện. Trong hộp là một ngọc tỉ, phía trên khắc “Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương”. Chuyện nay thiếp phong tỏa tin tức, chỉ có thiếp và Xuất Trần biết, Lưu đại thẩm và quản gia cũng tuyệt đối không nói ra ngoài.
Nói xong Bùi Mẫn Thu lo lắng nói:
- Phu quân, chàng nói đây là ý trời, hay là người ta cố ý bỏ vào hậu viện của chúng ta. Nếu là có người bỏ vào thì rất nguy hiểm!
Chân mày Dương Nguyên Khánh cũng bắt đầu hơi chau lại:
- Nàng mang đồ cho ta xem thử trước....
Thư phòng của Dương Nguyên Khánh trước giờ không cho bất cứ ai vào, cho nên hắn đổi tới thư phòng ngoài. Bất luận dọc đường đi làm thân thể thật sự có chút mệt mỏi, nhưng chuyện xuất hiện dị vật chính là làm hắn vô cùng coi trọng.
Hắn đương nhiên biết đây là chuyện gì, nói dễ nghe chính là thụy triệu (điềm lành), là ý trời bảo hắn đăng cơ. Nhưng vấn đề là thụy triệu này lại xuất hiện ở hậu viện trong phủ hắn. Hơn nữa bị một người quét tuyết dễ dàng phát hiện, cái này không thể không làm Dương Nguyên Khánh cảnh giác.
Nhất định sẽ không có người leo tường vào chôn vật. Sở Vương phủ là cấu tạo hình chữ hồi (hình chữ nhật bao quanh một hình chữ nhật khác), hậu viện thuộc bên trong chữ hồi, bên ngoài tường cùng có phủ ngoại vi. Trong ngoài phủ canh gác nghiêm mật, trạm canh gác bố phòng tầng tầng lớp lớp, chắp cánh cũng khó vào.
Chỉ có thể là người nội bộ làm, hơn nữa nhất định là hai loại người như nha hoàn hoặc bà quản gia, hầu nam không được vào hậu trạch.
Lúc này dị vật ở hậu viện bày trước mặt Dương Nguyên Khánh là một chiếc hộp hình vuông năm tấc, bên trên phủ đầy rỉ đồng màu xanh, giống như chôn trong đất được ngàn năm.
Dương Nguyên Khánh mở nắp hộp, bên trong là ấn tỷ ngọc bích, chu vi ước chừng bốn tấc, dây quay ngũ long, ngọc là thanh ngọc cực phẩm, chạm trổ tinh khéo, nhẵn nhụi trơn bóng, rõ ràng xuất phát từ tay của danh gia.
Trên thực tế, truyền quốc ngọc tỷ thật sự ở trong tay Dương Nguyên Khánh. Năm đó trước khi Dương Quảng uống thuốc độc, lệnh Thẩm Quang mang ngọc tỷ về Thái Nguyên, truyền cho cháu Dương Hựu.
Ngọc tỷ này từ hậu viện đào ra chính là mô phỏng theo ngọc tỷ truyền quốc. Nguyên liệu dùng làm ngọc cũng có thể giống ngọc tỷ truyền quốc thật sự. Do đó có thể suy đoán, kẻ vạch kế phía sau bức màn tuyệt không phải là người bình thường.
Ở dưới đang đứng là Lưu đại thẩm và bà quản gia phụ trách quét dọn nội trạch phát hiện ngọc tỷ. Hai người họ đều vô cùng khẩn trương, nhất là Lưu đại thẩm, hai chân run rẩy, sợ tới mức gần như muốn quỳ xuống.
Dương Nguyên Khánh liếc bọn họ, cảm thấy căng thẳng của bọn họ, liền cố gắng buông giọng điệu ôn hòa một chút, hỏi Lưu đại thẩm:
- Trước tiên bà nói cho ta biết, là làm sao phát hiện cái hộp đồng này?
- Hồi bẩm... lão gia...
Lưu đại thẩm run giọng, nơm nớp lo sợ nói:
- Khoảng ba ngày trước, rơi.... nhiều tuyết. Lão quét tuyết giống như trước đây, quét bỏ một thứ, lão cho rằng là hòn đá, giơ tay nhặt, không ngờ chính là cái nút trên hộp đồng. Lão.... lão vội nhanh chóng báo cáo bà quản gia.
- Là phát hiện ở đâu?
Dương Nguyên Khánh truy vấn.
- Bên cạnh đường mòn, ở dưới gốc cây quế trăm tuổi.
Dương Nguyên Khánh ngẫm nghĩ một chút hỏi:
- Mỗi ngày bà đều quét dọn sao? Ta muốn biết, cách bà quét dọn lần trước bao lâu?
- Chỉ là cách một đêm, lúc chiều lão quét vẫn không có, sáng ngày thứ hai lại quét thì phát hiện.
Bùi Mẫn Thu đứng một bên, biểu tình của nàng vô cùng bình tĩnh, giống như trượng phu nghe bẩm báo của tôi tớ, nhưng trong lòng nàng lại có chút không thoải mái lắm. Vì chuyện Dương Nguyên Khánh hỏi đều là nàng đã hỏi qua, tại sao trượng phu không hỏi mình, chẳng lẽ còn không tin mình sao?
Bùi Mẫn Thu cố gắng nghĩ mặt tốt, có lẽ đây là thói quen của Nguyên Khánh, hắn thích đích thân thẩm vấn. Lúc này Dương Nguyên Khánh lại chuyển ánh mắt sắc bén về phía bà quản gia nhìn chằm chằm bà, chậm rãi hỏi:
- Mấy ngày nay các nha hoàn, ai khá dị thường?
Dương Nguyên Khánh không có nghĩ là hầu nam làm. Có thị vệ nghiêm mật canh giữ, hầu nam hoàn toàn không thể vào hậu trạch. Chỉ là nha hoàn hoặc là phụ nữ, thậm chí là bà quản gia trước mắt này.
Có lẽ Dương Nguyên Khánh ánh mắt quá sắc bén, hai chân của bà quản gia kịch liệt run lên, chân mềm nhũn, lại quỳ trên đất, vô cùng khẩn trương nói:
- Lão gia, mấy ngày nay lão cẩn thận quan sát, thật sự... không có ai dị thường, cũng không có ai ra vào cửa phủ.
- Một người cũng không có? Ra vào cửa phủ.
- Chính là... lão hôm trước ra ngoài một lần. Nhưng... lão gia, lúc này không liên quan với lão, lão không biết.
Bà quản gia sợ tới mức nói năng lộn xộn. Bà phát hiện mình trở thành người hiềm nghi lớn nhất.
Dương Nguyên Khánh cũng không có nghi ngờ bà quản gia, hắn nhận ra không phải bà quản gia làm. Hắn rơi vào trầm tư, đây chắc chắn là chôn trước khi tuyết rơi, mà chính là chôn trước khi tuyết rơi một ngày, thời tuyết lạnh như vậy...
- Ngày thứ hai có ai bị cảm nhẹ không?
Dương Nguyên Khánh lại chậm rãi nói.
Bà quản gia vội vàng nói:
- Có hai nha hoàn cảm nhẹ, sáng sớm không có thức dậy.
Lúc này Bùi Mẫn Thu bỗng nhiên biến sắc, nàng dường như nhớ tới cái gì? Trong lòng bắt đầu nhảy giật lên. Nàng cố gắng khống chế căng thẳng của mình, cố gắng biểu hiện giống như không có chuyện gì.
Dương Nguyên Khánh đương nhiên biết, người chôn đồ không nhất định sẽ cảm mạo. Nhưng khổ là không còn manh mối nào khác, chỉ có thể trên tính ngẫu nhiên để suy nghĩ
Kỳ thật cái này cũng không phải chuyện xấu gì, là có người hy vọng hắn đăng cơ. Hơn nữa là không ít người hy vọng hắn đăng cơ. Chỉ là nếu mua chuộc người trong phủ mình, lại chôn vật này trong hậu viện vương phủ, điều này làm trong lòng hắn có chút khó chịu
Đương nhiên, nếu chuyện này truyền ra ngoài, hiệu quả quả thật rất tốt, chỉ là....
Dương Nguyên Khánh quay đầu hỏi thê tử:
- Chuyện này trong thành truyền ra chưa?
Bùi Mẫn Thu lắc đầu:
- Thiếp cũng không biết, mấy ngày nay thiếp không có ra ngoài, cũng không có người bẩm báo chuyện này với thiếp.
Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát, chuyện này hắn phải quan tâm một chút... Bùi Mẫn Thu âm trầm mặt vội vàng đi thẳng tới viện của mình. Nàng lên lầu hai, tới trước cửa phòng của con trai Dương Ninh.
- Các ngươi ở bên ngoài chờ!
Bùi Mẫn Thu nổi giận đùng đùng với mấy ả nha hoàn.