Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Chương 354 : Cút, Mặc Kệ Ta
Đ
ối với thứ có liên quan đến thượng cổ, hắn đều có hứng thú, bởi vì Nhậm Kiệt phát hiện những thứ sau thời thượng cổ thì dù có lợi hại thế nào, chỉ cần mình đi vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo thì đều có thể nhẹ nhàng tra xét ra, hơn nữa đều có thể tìm được phương pháp càng tốt hơn. Nhưng đồ vật và công pháp thượng cổ thì khác, rốt cuộc Hoàng triều thượng cổ là thời đại gì, đồ vật cùng công pháp đều thần kỳ thần bí như thế.
Mình tu luyện Ngọc Hoàng Quyết, Đồng Cường, Tạ Kiếm tu luyện, cùng những thứ khác đều có liên quan với thượng cổ như trận pháp, cấm chế, phù văn, công pháp... đều có sức hút không kém đối với Nhậm Kiệt.
Mà hiện giờ phương pháp con rối khống chế Ngọc Nhân Long cũng là phương pháp thượng cổ, Nhậm Kiệt tra xét một phen, phương pháp luyện chế con rối này quả thật không tầm thường, cũng may rõ ràng đối phương không học xong, hơn nữa tu vi không quá sâu, bằng không thì rắc rối.
Người bình thường cảm thấy luyện chế thành con rối xong thì hết cứu, bởi vì hầu hết phương pháp luyện chế con rối đều là hủy diệt nhân tính, nếu như bắt người sống luyện chế con rối sẽ thành rối người, hoàn toàn hủy diệt tính người. Lúc trước Ngọc Tuyền đạo nhân luyện chế thủ hạ thành rối người như thế, thân thể con người, nhưng không có nhiều suy nghĩ, hành động cứng ngắc, lấy quặng, chém giết còn được, nhưng dùng làm chuyện khác thì khó.
Hơn nữa luyện chế con rối phải can thiệp vào nhiều lĩnh vực, khó nhất là về mặt lực thần hồn, đan dược không thể cứu chữa, nhất định phải ít nhiều tiếp xúc đến tầng thứ lực thần hồn mới được. Cho nên ở dưới Thái Cực Cảnh, ngay cả lão Đan Vương Ngọc Trường Không gặp chuyện thế này cũng bó tay.
Còn Nhậm Kiệt thì khác, đại cảnh giới của hắn làm hắn hiểu biết mọi mặt, mà thần thức của hắn càng vượt xa phạm trù bình thường. Lúc này nghiên cứu cẩn thận một phen, Nhậm Kiệt nhấc tay dùng thần thức tạo thành mấy dấu ấn thần thức đặc thù, thứ này người khác không thấy được, không sờ được, không phát động thì người ta không biết. Trừ khi giống như lúc Nhậm Kiệt giết Lục Thanh, cố ý làm hắn cảm nhận được dấu ấn thần thức, chấn động còn hiểu nhầm phát hiện bí mật to lớn của mình.
Hôm nay thần thức của Nhậm Kiệt dù chỉ là dương hồn tầng thứ tám, nhưng hắn liều chết chém giết với lực thần hồn của Ngọc Tuyền đạo nhân, thần thức từng đạt đến tầng thứ lực thần hồn, hôm nay ngay cả dương hồn tầng thứ tám mô phỏng lực thần hồn, cũng có vài phần thành tựu. Mà dấu ấn thần thức của đối phương đánh vào người Ngọc Nhân Long không phải là lực thần hồn ngưng tụ, nếu quả thật là thế thì đã sớm hoàn toàn nắm giữ được Ngọc Nhân Long.
Nếu vậy, trước mắt Nhậm Kiệt cũng không có cách, hơn nữa tình huống này theo thời gian trôi qua sẽ ngày càng khó khăn. Theo Nhậm Kiệt hiểu biết, sẽ bao phủ, xóa bỏ ký ức vốn có của Ngọc Nhân Long, lúc mới đầu thì còn được, để lâu thì càng thêm khó khăn.
Lúc này đối phương chỉ là mượn lực lượng trận pháp, phù văn đặc thù, Nhậm Kiệt phát hiện trận pháp, phù văn thời thượng cổ kết hợp mật thiết với nhau, không phân biệt rạch ròi như hiện tại, còn làm lực lượng yếu đi.
Dấu ấn thần thức của Nhậm Kiệt dù chỉ mô phỏng thần hồn lực Thái Cực Cảnh, nhưng cộng thêm hiểu biết của hắn về đối với trận pháp, phù văn, xâm nhập thân thể Ngọc Nhân Long, phá vỡ cấm chế vọt vào.
Kỳ thật chân chính tiến vào, chuyện phải làm liền đơn giản.
Bùm... Bùm... Bùm...
Đi vào trong, dấu ấn thần thức của Nhậm Kiệt nháy mắt nổ tung, thần trọng áp chế các lực lượng đang không ngừng hủy hoại Ngọc Nhân Long, để cho thần thức, ký ức nguyên bản của Ngọc Nhân Long được thả ra.
Cái này nói thì đơn giản, nhưng muốn dột phá cấm chế vòng ngoài, phải biết hình thành dấu ấn thần thức, ngay cả người như lão Đan Vương Ngọc Trường Không cũng không làm được.
- Ha... Hộc... Bùm... Hộc... Phụt... Ngọc Nhân Long đang đứng bỗng phun máu, sau đó tai mắt mũi miệng đều chảy máu. Không chỉ thế, mấy chỗ dao động pháp lực trong người bỗng nổ tung không báo trước, ngay cả lỗ chân lông cũng tràn ra máu.
Nháy mắt thần thức trong người dao động, làm cho pháp lực trở nên cực không ổn định.
Ngọc Thành ở một bên nhìn mà căng thẳng như dây đàn, nhưng không phát ra tiếng, hắn cũng có năng lực kiềm chế như vậy. Hơn nữa trong lòng hắn biết rõ, dù cho trong quá trình này Ngọc Nhân Long có gì bất trắc, hắn cũng sẽ không ôm oán hận gì. Bởi vì nếu không thể sống được, hắn thà rằng để Ngọc Nhân Long chết đi, không hy vọng hắn trở thành con rối không ý thức, bị người ta khống chế bày bồ.
Về phần hiện giờ, mặc kệ thế nào cũng phải thử một lần.
Hải Thanh Vân còn chưa tỉnh lại từ rung động, bỗng nghe Nhậm Kiệt cùng Ngọc Thành nói chuyện Ngọc Nhân Long bị luyện chế thành con rối. Đù! Con rối đó, chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, chưa thấy con rối cũng biết con rối là chuyện gì.
Chẳng lẽ sau khi bị luyện chế thành con rối, còn có thể cứu được sao??
Không thể nào?
Lúc này, Nhậm Kiệt đang không ngừng khống chế dấu ấn thần thức, tiếp tục phá vỡ cấm chế ban đầu, không ngừngdùng pháp lực dẫn dắt lực lượng của Ngọc Nhân Long, đồng thời liếc sang mập mạp.
Ăn ý không cần phải nói, Nhậm Kiệt liếc qua, mập mạp lập tức lấy ra dược phẩm trực tiếp mở miệng Ngọc Nhân Long nhét vào, liên tục mấy bộ dược phẩm mới ngừng.
Trong quá trình cứu chữa này, không thể nào tuyệt đối không sai, cũng không thể nào không có tổn thương, hơn nữa trực tiếp xuống tay từ trung tâm, hơi có chút dao động cũng sẽ rất nghiêm trọng. Cũng may hiện tại Ngọc Nhân Long đạt tới m Dương Cảnh, còn Nhậm Kiệt khống chế dấu ấn thần thức cũng rất mạnh, vô hạn tiếp cận lực thần hồn Thái Cực Cảnh, bằng không Ngọc Nhân Long chưa tỉnh là đã chết rồi.
- A... A... Đột nhiên, ánh mắt không có sắc thái gì của Ngọc Nhân Long lóe lên giận dữ đến tức giận cực hạn, phát ra tiếng rống như dã thú, thúc đẩy lực lượng điên cuồng tăng lên.
- Xem ra còn nhớ không ít chuyện, nhưng không cần thiết kích động như vậy, hiện tại có kích động cũng ích gì. Thấy Ngọc Nhân Long quả thật sắp nổ tung, Nhậm Kiệt nhấc tay vỗ nhẹ lên hắn. Dù chỉ là tùy ý vỗ hai cái, nhưng pháp lực cuồng bạo muốn nổ tung của Ngọc Nhân Long nháy mắt liền tắt lửa.
Giống như ngày hè nóng nhất lại có người xối cho xô nước lạnh, không muốn tỉnh táo cũng phải tỉnh táo, Ngọc Nhân Long liền bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Nhậm Kiệt, lại nhìn sang Ngọc Thành.
- Nhân Long... Nhìn thấy biến hóa của Ngọc Nhân Long, Ngọc Thành run run gọi.
- Ngài... gia... gia... Ngọc Nhân Long trước tiên nhìn thấy Nhậm Kiệt ở gần bên, liền cau mày, tiếp theo nghe Ngọc Thành gọi, mới chậm rãi quay đầu cứng ngắc nói.
- Ừ! Ừ! Gia gia ở đây.
Ngọc Thành nghe Ngọc Nhân Long gọi mình gia gia, còn muốn kích động hơn cả lần đầu hắn biết nói gọi tiếng gia gia, bởi vì hắn biết được Ngọc Nhân Long trở thành con rối liền đã tuyệt vọng, hôm nay lại nghe Ngọc Nhân Long gọi gia gia, tự nhiên vô cùng kích động.
- Đây là chỗ nào... ta... sao lại.... ở chỗ này? Tuy rằng Ngọc Nhân Long có vẻ cứng ngắc, nhưng rõ ràng đang từ từ khôi phục, lúc này kỳ quái nhìn xung quanh. Ấn tượng cuối cùng của hắn là đang uống rượu với Hải Lượng, sau đó hình như uống say, tỉnh lại thì đã ở chỗ này. Hơn nữa Nhậm Kiệt ở ngay trước mặt, đông người như thế còn vây quanh đây, quan trọng nhất là... hắn cảm thấy thân thể nặng nề, đặc biệt không thoải mái.
Dường như... cảm giác bản thân không còn là mình, cảm giác này làm hắn khó chịu, lúc này hắn như người mê man lâu dài, đột nhiên tỉnh lại, đầu óc còn lơ mơ, đang suy tưởng xem đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cứ cảm giác đầu óc không tỉnh táo, không nhanh nhạy như thường, nghĩ cái gì cũng chậm chạp, hỗn độn không thoải mái, hêt sức... không thoải mái...
- Đúng rồi, ngươi nói chuyện hắn bị giải cứu mà không bị phát hiện, vẫn để hắn giống như ban đầu, đi theo bên cạnh đám người Hải Lượng, đến lúc đó dù trao đổi Vô Song với Hải Vương, chúng ta cũng có nằm vùng, như vậy có tốt không. Ngẫm lại, nếu trong trận doanh của kẻ địch có người của ta mà bọn họ hoàn toàn không đề phòng, vậy thì tiện hơn nhiều. Bằng không lão già Hải Vương làm người ta cảm thấy không thoải mái, chỉ sợ hắn sẽ giở trò quỷ. Đột nhiên, mập mạp nghĩ tới một cách, nói với Nhậm Kiệt và Ngọc Thành.
- Cái này... có được không, Nhân Long vừa tỉnh lại...
Ngọc Thành vừa nghe, cảm thấy mập mạp nói có lý, nhưng một bên là cháu trai, một bên là cháu gái.
Oành...
Đột nhiên, Ngọc Nhân Long mới tỉnh lại còn cứng ngắc, thần sắc không đúng, liền ngẩn ra.
Trong đầu như sấm nổ vang dội, con rối, mình bị luyện chế thành con rối. Lời của mập mạp lập tức khiến hắn nhớ lại rất nhiều, những ký ức không rõ, hoảng hốt như mộng ảo.
Lời cuối cùng của Hải Lượng khi hắn say ngã, những chuyện đã xảy ra, hắn có thể chân chính nhớ được thì không nhiều, nhưng một chút ký ức mơ mơ hồ hồ, nhất là con rối, còn muốn cứu Ngọc Vô Song.
- A... Đột nhiên, Ngọc Nhân Long biển đổi nhanh chóng, pháp lực bỗng ầm ầm bùng nổ, người như nổi điên, hai tay vò đầu ngửa mặt rống giận, tiếng vang mạnh mẽ, làm cho mập mạp phải lập tức vận chuyển pháp lực cản lại.
May mắn Nhậm Kiệt ở bên cạnh, khoát tay đã tạo thành tầng pháp lực cách trở, bố trí nhiều tầng trận pháp, nháy mắt ngăn chặn Ngọc Nhân Long dao động rống giận xung kích.
- Con rối... Tại sao, tại sao lại thế này, ta là thiếu chủ Minh Ngọc sơn trang, ta không phải con rối... Ngọc Nhân Long điên cuồng rống lên.
- Nhân Long, Nhậm gia chủ đã cứu được con, con sẽ khỏe lại, không cần phải lo... Vừa thấy Ngọc Nhân Long như thế, Ngọc Thành lo lắng tiến lên muốn ngăn cản.
- Cút ngay! Đột nhiên, hai mắt Ngọc Nhân Long đỏ rực, có thứ gì trong người kích hoạt, pháp lực tăng lên không muốn sống, như điên cuồng, tóc bị pháp lực thúc đẩy dựng thẳng lên, cả người như nhập ma.
Chỉ là chớp mắt, pháp lực liền đột phá cực hạn, vốn là Hải Lượng luyện chế hắn đã tiêu hao rất nhiều dược liệu, còn tích lũy trong người không có kích hoạt, không thể dung nhập.
Lúc này nháy mắt hắn nhập ma, toàn bộ biến thành lực lượng điên cuồng tăng lên.
Oành...
Ngọc Nhân Long vung tay, chấn văng Ngọc Thành, sau đó mắt đỏ rực phẫn nộ nhìn Ngọc Thành: - Tại sao... Tại sao lại là ta cứu nó, dùng ta để đổi nó? Ta còn chưa chiếu cố nó đủ hay sao? Tại sao chuyện gì cũng là vì nó, ta mới là tương lai của Minh Ngọc sơn trang, chẳng lẽ trước giờ ngươi chưa từng nghĩ tới cảm thụ của ta hay sao.
- A... Tại sao, tại sao chỉ có nó, nó chỉ biết ngủ, nó có thể làm gì, nhưng các người lại vì nó là kéo Minh Ngọc sơn trang suy sụp. Nếu có nhiều tài nguyên như thế, ta có thể dẫn dắt Minh Ngọc sơn trang trở thành tông môn, ta đã sớm đột phá đến Thái Cực Cảnh. Nó là muội muội của ta, ta không nói, nhưng bây giờ thì sao... Tại sao? Lúc này, Ngọc Nhân Long như bị kích thích, khó có thể khống chế.
Ý nghĩ đè nén trong lòng nhiều năm, hoàn toàn bùng nổ, con rối, cứu Ngọc Vô Song, hai từ này làm Ngọc Nhân Long vừa khôi phục quả thật điên tiết.
Lúc này hắn vừa khôi phục lại trí nhớ, ký ức này khắc sâu nhất, kích thích lớn nhất, làm hắn đau khổ khó quên.
- Nhân Long... con làm sao vậy... Ngọc Thành bị đánh bay, là bởi hắn không vận chuyển pháp lực, sau đó không để ý tới mình, lo lắng nhìn Ngọc Nhân Long.
- Cút! Mặc kệ ta! Nếu các người không ưa ta như thế, vậy thì mặc kệ ta... Tại sao lại muốn ta... tại sao? Ngọc Nhân Long còn vận chuyển pháp lực cuồn cuộn liên tục tăng lên, sau khi nhập ma hắn trở nên cực kỳ khủng bố.