Số lần đọc/download: 689 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:01 +0700
Q.15 - Chương 8: Bài Học Cuối Cùng! (1)
T
iếng ho của Triệu Trinh đã yếu lắm rồi, đờm tích ở cổ họng không làm sao khạc ra được, mới đầu ngự y còn kê thuốc tan đờm, về sau đến thuốc cũng gần như không uống nổi.
Tào hoàng hậu vì thế dừng miệng hút đờm cho hoàng đế, được văn võ toàn triều khen không ngớt miệng.
Có câu ốm đau lầu ngày chẳng còn đứa con nào bên giường, Tào hoàng hậu có thể làm được điều này có thể nói là đáng quý, cho dù là giả vờ cũng là dựng lên điển hình phu thê ân ái cho bách tính thấy.
Cây hạnh bên ngoài lại lần nữa mọc ra lá xanh, quả hạnh to bằng đầu ngón tay lông tơ mơn mởn treo đầu cành, Triệu Trinh nhìn rất chăm chú.
Mình lại vượt qua được một năm nữa.
Trâu Đồng Minh chưa tới năm mươi tuổi mà tóc đã bạc, làm Triệu Trinh bất giác nhớ tới thái giám tâm phúc ở tuổi gần đất xa trời còn gian lao ở biên ải, giúp ông ta giám thị Vân Tranh, Triệu Trinh căm hận cơ thể yếu ớt của mình.
- Đại tướng quân mùng sáu rời Tây Kinh, đại quân hướng về phía đông bắc.
- Ngày mười ba, đại quân bị tập kích, Đại tướng quân bình an hóa giải, mãnh tướng Lan Thản đánh bại địch, chém đầu tại trận sáu trăm ba mươi kỵ binh, thám báo truy kích.
- Ngày mười chín, Đại tướng quân đánh Hoằng Châu, võ tướng Vân Võ dẫn quân leo lên thành, bị thành thủ Trương Kim Thọ liều chết đánh lui, Vân Võ tướng quân trúng tên trọng thương, may nhờ bộ hạ dũng mãnh giải cứu. Đại tướng quân nổi giận, hạ lệnh phá Hoằng Châu, đồ thành ba ngày.
- Ngày hai mươi mốt, đại pháo tới thành Hoằng Châu, đồng loạt xạ kích, khi ấy, trời rung đất chuyển, thành Hoằng Châu khoảnh khắc thành đống đổ nát, thành phá, đại quân đồ thành... Trâu Đồng Minh đọc tới đó, len lén nhìn sắc mặt hoàng đế, thấy hoàng đế không có biểu thị gì mới đọc tiếp. - Văn Ngạn Bác nhiều lần bất hòa với Đại tướng quân, hành vi vượt quyền, bị Đại tướng quân quát lui, trong quân chỉ được có một tiếng nói.
- Ngày hai tám đột nhiên có sứ tiết nước Liêu tới, do lão nô tiếp, Liêu hoàng nói, chỉ cần Đại tướng quân không đông tiến nữa, Liêu hoàng sẵn sàng thương thượng cùng bệ hạ, hai nước lấy Hắc Vân sơn làm giới hạn, không xâm phạm lẫn nhau.
- Lão nô báo Đại tướng quân, Đại tướng quân nói:" Không lấy Yến Vân, thề không lui binh!"
- Ngày hai chín, tộc trưởng Da Luật Tín cử mật sứ tới, Đại tướng quân mở thư trước mặt lão nô, Vương An Thạch, Văn Ngạn Bác, thư viết sẵn lòng chia đôi Yến Vân, chỉ cần Đại tướng quân đánh thẳng Lâm Hoàng phủ. Đại tướng quân trả lời, Yến Vân là thịt trong bát, chưa đủ no, không bằng thêm vào hai kinh tây nam.
- Ngày ba mươi Trung Kinh có tin Một Tàng Ngoa Bàng đã tới Loan Hà, Đại tướng quân cả đêm không ngủ, hận Liêu hoàng vô dụng. Trâu Đồng Minh gập tâu chương lại, cúi xuống nói: - Bẩm bệ hạ, tấu chương tháng ba đã hết, nếu bệ hạ còn muốn nghe, lão nô lấy tấu báo Vân hầu, Vương công và Văn công tới.
Triệu Trinh khoan khoái khép mắt lại, Trâu Đồng Minh thấy hoàng đế đã mệt, kéo rèm xuống cho hoàng đế nghỉ ngơi, nhưng Triệu Trinh chợt mở mắt, chớp không ngừng, đợi hoàng đế biểu đạt hết ý kiến xong, nói nhỏ:
- Ý bệ hạ là sau này đưa tấu báo của lão tổ tông cho cả tể tướng và xu mật sứ xem? Cả lưỡng đài ngự sử? Bao gồm cả mật báo hai tháng qua? Vâng, lão nô sẽ bảo Bàng tướng chú ý bảo mật, đồng thời tới Vân phủ thăm Vân phu nhân, Thục phi cũng đi ạ? Lão nô hiểu, thái tử đi, Thục phi không đi mà là thái tử đi.
Triệu Trinh miễn cưỡng căn dặn xong lần nữa nhắm mắt lại, hơi thở gấp gáp, ngực nhấp nhô kịch liệt, ngủ với hắn mà nói không phải là nghỉ ngơi mà là mở đầu một cuộc đấu tranh mới, hắn đã quen rồi.
Từ sau khi hắn đái ra máu, toàn bộ hoạn quan trong cung trừ Trâu Đồng Minh ra thì bị đánh chết, ba vị ngự y đầy đi Lĩnh Nam, từ đó cung Cảnh Phúc không cho thức ăn bên ngoài đưa vào.
Nếu như không phải ngự y chẩn đoán ra hoàng đế trúng độc thì ba vị ngự y kết cục càng bi thảm, bọn họ bị trị tội vì vô dụng, không tra ra hoàng đế trúng độc gì.
Sau khi hoàng đế trúng độc, thức ăn phải qua ba cửa kiểm tra, cửa thứ nhất là hoạn quan, cửa thứ hai là Trâu Đồng Minh, cửa thứ ba do tể tướng chuyên môn yêu cầu chính mình ăn.
Bàng Tịch đã một tháng chưa về nhà, nay ông ta ở trong Cảnh Phúc cung, nắm quyền thống lĩnh Vũ Lâm vệ, chỉ cần phát hiện có kẻ mưu đồ bất chính là tiền trảm hậu tấu.
Mật báo của Trần Lâm được Trâu Đồng Minh mang tới bàn tể tướng ở sát vách.
- Bệ hạ hôm nay đã ăn chưa?
Trâu Đồng Minh lắc đầu.
Bàng Tịch thở dài cầm lấy mật tấu xem thật kỹ, xem xong hồi lâu lại hỏi: - Ai có tư cách được xem mật tấu này nữa?
- Xu mật viện và lưỡng đài!
- Không ổn, chỉ có thể cho Hàn Kỳ xem, người khác không xem cũng được! Lưỡng đài mà biết thì thiên hạ đều biết.
Trâu Đồng Minh chắp tay: - Đó là an bài của bệ hạ.
Bàng Tịch lắc đầu: - Bệ hạ muốn mọi người đều biết để hóa giải nghi kỵ với Vân soái, tuy là chuyện tốt, nhưng ảnh hưởng tới tâm tình của Vân soái, giờ là lúc chiến sự khẩn trương nhất, lão phu không cho phép tiền phương có bất kỳ vấn đề gì,
- Đợi khi Vân soái đại thắng trở về sẽ có vinh quang vô thượng chờ đợi, bây giờ không được, dù ủy khuất cũng phải nhẫn nại, vì nước một chút hiểu lầm có là gì?
Trâu Đồng Minh gật đầu: - Nếu Bàng tướng kiên trì như thế, vậy để lão nô đi hỏi bệ hạ xem rồi làm cũng không muộn.
Bàng Tịch xua tay rồi lại tiếp tục cúi đầu phê duyệt đống tấu chương cao như núi, Đại Tống nay toàn quốc tiếp ứng bắc phạt, tiền lương cùng nhân lực vật lực cuồn cuộn chảy về biên cảnh phía bắc, ông ta phải tổ chức cực kỳ gian nan.
Trâu Đồng Minh không đi ngay, ngần ngừ nói: - Hôm qua thái tử đoạt được nửa hũ cháo của Thục phi nương nương, đem về cung cho ly miêu và chó ăn, ở cùng chúng suốt đêm. Sáng hôm sau gọi thú y tới kiểm tra, không có vấn đề gì, thái tử tới chỗ Thục phi thỉnh tội, tuy không biết vì sao thỉnh tội, hiển nhiên Thục phi đã tha thức, mẹ con lại hòa thuận.
Bàng Tịch ngẩng đầu lên, mặt âm trầm: - Làm sao thái tử biết được bệ hạ trúng độc? Ai cho ngươi nói với thái tử? Ai ép thái tử tới chỗ Thục phi xác thực? Hồ đồ, hồ đồ, chuyện này chỉ có thể tận lực che dấu chứ không thể làm ầm ĩ lên. Trâu Đồng Minh, ngươi lập tức đi nói với thái tử tăng cường lực lượng thị vệ bên cạnh, không có lệnh của lão phu, thái tử không được tiếp tục điều tra chuyện này.
Trâu Đồng Minh bất mãn: - Hiềm nghi của Thục phi đã được giải trừ, chẳng lẽ Bàng tướng còn không hài lòng?
Bàng Tịch nổi giận: - Ai nói với ngươi hiềm nghi của Thục phi được giải trừ, chuyện này không thể chẳng đen thì trắng, chẳng lẽ giờ ngươi nói, Thục phi không còn trong diện nghi ngờ nữa thì hiềm nghi của hoàng hậu tăng lên sao? Thái tử lại định tới thăm dò cả hoàng hậu?
- Trước khi làm rõ bệ hạ trúng độc gì thì chúng ta không được làm gì hết, nếu không sẽ gây ra họa tày đình, cho dù Yến Vân đã trong tầm tay cũng sẽ xảy ra biến cố.
Trâu Đồng Minh cúi đầu: - Không phải do lão nô nói với thái tử, khi đó thái tử tới Cảnh Phúc cung hầu hạ bệ hạ, nhìn thấy bệ hạ tiểu ra máu, thái tử nổi giận, đích thân hạ lệnh đánh chết mười sáu hoạn quan và thị vệ hộ vệ không tốt, còn thề trước mặt bệ hạ, ngày nào không tìm ra hung thủ thì sẽ không đăng cơ.
Bàng Tịch vỗ bàn đánh rầm một cái làm Trâu Đồng Minh giật bắn mình, chỉ nghe ông già hạ thấp giọng rít lên: - Ai bảo thái tử thề? Nếu bệ hạ có mệnh hệ gì, thái tử vì lời thề mà trì hoãn không đăng cơ thì sao, ngươi phải biết quốc gia không thể một ngày không có vua, vị trí cửu ngũ không thể bỏ trống.