Số lần đọc/download: 689 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:01 +0700
Q.15 - Chương 4: Đều Là Người Bị Bỏ Rơi..
T
ên trường thương thủ là có uy hiếp lớn nhất với Hi Lạp Mộc luân, vì thế sau ki gạt trường thương sang bên, mau chóng lui về. Tên đao thuẫn thủ xông vào trước tiên, tên trường thương thủ theo sau, trường thương như độc xà ép Hi Lạp Mộc Luân liên tiếp lùi lại, nếu khi lùi tới cuối tảng đá thì mạng hắn sẽ chấm dứt.
Hi Lạp Mộc Luân lui sáu bước, năm tên người Liêu cười gằn tiến sáu bước, hai tên ở sau xoay lưng lại, bọn chúng phải đề phòng những kẻ khác.
Gian nan gạt bay trường thương đánh lén, thuẫn tròn của tên thuẫn bài thủ đánh mạnh vào bụng Hi Lạp Mộc Luân, hắn phải lùi bước nữa, người đã chạm vào tảng đá.
Khi đám người kia tưởng rằng thắng lợi đã trong tầm tay thì mười mấy tảng đá rầm rầm rơi xuống, tiếng la hét xương gãy vang lên liên tiếp, Hi Lạp Mộc Luân đứng sát vào tàng đá, lấy khiên che chắn.
Ba tên đã chết, Hi Lạp Mộc Luân gỡ thương trong tay tên thương thủ, không thèm nhìn dùng đuôi thương đập vỡ cái đầu đã ngoẹo sang bên, mắt gườm gườm tiến lên, hai tên cảnh giới nhìn nhau, sau đó lao thẳng ra ngoài, ngoài kia còn nhiều kẻ để giết.
Ủy Ca Ninh Lệnh kinh ngạc, Hi Lạp Mộc Luân đặt bẫy từ trước nằm ngoài dự liệu của ông ta, người trẻ tuổi đó ở trong hoàn cảnh khốn khổ, vẫn biết bố trí cạm bẫy ở sào huyệt của mình, vậy là có điều kiện thành tướng quân rồi.
Đại bộ phận tướng lĩnh trong tay ông ta bản lĩnh sở trường là xung phong, và xung phong, bọn họ rất dũng mãnh, nhưng giờ không còn hiệu quả với vũ khí tầm xa của quân Tống.
Nhìn Hi Lạp Mộc Luân ngồi ở cửa khe đá âm u quan sát người khác chiến đấu, Ủy Ca Ninh Lệnh rất hài lòng.
Mười người có một anh, trăm người có một hùng, nghìn người xuất hiện hào, vạn người mới có kiệt, chỉ cần nhìn Hi Lạp Mộc Luân chống trường thương ngồi đó mà không ai dám tấn công thì biết nơi này hắn là hùng.
Một khi chém giết tới say máu thì rất khó dừng lại, đám người Liêu quên mất mình chém giết vì cái gì, rõ ràng nhân số chưa tới ba mươi, nhưng chém giết vẫn tiếp tục.
Hi Lạp Mộc Luân cầm một tảng đá hét lớn ném ra, tảng đá rơi uỳnh xuống đất làm đám người Liêu còn lại giật mình, ngơ ngác ngó quanh một hồi, phát hiện chỉ còn hai mấy người đứng vững, nhũn người ngã xuống đất, có người không kìm được bật khóc.
Đi tới trước mặt đại hán trọc đầu, Hi Lạp Mộc Luân vẫn cẩn thận cầm vũ khí đề phòng: - Bọn ta đầu hàng, nhưng cho ta biết, các ngươi là ai.
Ủy Ca Ninh Lệnh từ trên núi thúc ngựa đi xuống: - Giống như ngươi, bọn ta đều là những người bị quân vương vứt bỏ, bị tộc nhân lãng quên.
Hi Lạp Mộc Luân quật cường nhìn ông già tóc bạc trắng có đôi mắt uy nghiêm đó: - Ta chỉ muốn đánh trận xong rồi về nhà.
Ủy Ca Ninh Lệnh bi thương lắc đầu: - Không về được đâu, chúng ta đều không thể về, quân vương của ta hi vọng ta chết trên hoang nguyên kết quả ta không chết. Quân vương của ngươi nghĩ rằng các ngươi đã chiến tử, vì đó là kết quả tốt nhất, nếu như ngươi trở về, người nhà của ngươi sẽ bị liên lụy. Con à, hãy đi theo ta, chúng ta dùng đao tạo ra tương lai cho mình dù chết cũng có đồng bạn bồi tiếp ở âm gian.
- Ông lừa ta.
Ủy Ca Ninh Lệnh lắc đầu: - Con à, đi theo ta, ngươi sẽ biết quân vương của ngươi tàn nhẫn thế nào, ai trên thảo nguyên cũng cho rằng Tây Kinh chiến bại là do các ngươi hèn nhát vô dụng, không ai biết các ngươi phải trải qua cuộc chiến tàn khốc thế nào mới sống được.
- Cả nhà Tiêu Đả Hổ đã bị giết, Hề Cốc Tán đem ba nghìn phụ nữ về Trung Kinh nhưng bị chặt đầu, đầu lâu ông ta vẫn lưu lãng trên thảo nguyên.
- Liêu hoàng hạ chỉ, bất kỳ ai cũng có quyền giết chết đám đào binh các ngươi, chỉ có người chiến tử mới là trung thành.
Tay cầm thuẫn che ngực buông thõng xuống, nhưng Hi Lạp Mộc Luân vẫn nói: - Ta không tin.
- Ngươi đã tin rồi, theo ta đi, chúng ta cùng tìm cơ hội báo thù Vân Tranh, đại trượng phu đã sinh ra trên đời không thể ra đi một cách vô nghĩa.
…
Lý Thanh luồn tay vào lòng ngực ấm áp của Ách Nương không muốn rút ra nữa, thực ra bây giờ lòng hắn thư thái tới mức chẳng muốn làm gì.
Quốc tướng rốt cuộc không hề hồ đồ mà vẫn là vị thống soái trí tuệ tầm nhìn xa muôn dặm, từ khi biết được mục đích thực sự của đại quân, Lý Thanh rất muốn hoan hô, vì thi khi hắn bóp chặt bầu ngực chẳng hề đầy đặn của Ách Nương, nàng cười, vì cảm thụ được niềm vui của Lý Thanh.
- Vân Tranh bây giờ có lẽ đoán được ý đồ của quốc tướng rồi, y là kẻ thông minh khó lừa lâu được, nhưng có thể làm gì được chứ, y còn cách nơi này ba nghìn dặm, không thể ngăn cản kế hoạch của quốc tướng, đến khi chúng ta tiếp nhận nhân khẩu nước Liêu, ai thắng ai bại khó nói.
- Ta rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của Vân Tranh lúc này, hắn hẳn là phải thất vọng lắm.
Ách Nương không biết Vân Tranh, chỉ nghe thấy cái tên này trong lời kể của Lý Thanh, đó là tên ác ma đáng sợ nhất trên đời.
Giờ ác ma bị thua thiệt, Ách Nương cũng cười rất vui.
Lý Thanh ngồi trên con lạc đà cao lớn, xung quanh hắn đều là những người Tây Hạ cường tráng nhất, người Bát Hỉ quân, không khỏe mạnh không được, vì nỏ pháp trong quân đều cần sức lực rất lớn mới sử dụng được, nhất là toàn phong pháo, người không đủ thể trọng có khi lại bắn đi.
Tiếc rằng không kiếm được nỏ tám trâu và nỏ pháo tiên tiến nhất của quân Tống, nghĩ tới nỏ tám trâu trong quân Vân Tranh chỉ cần ba người thao tác, còn của mình mất tám người, Lý Thanh chỉ biết thở dài.
Hắn đã xem nát ( Võ kinh tổng yếu) của Tằng Công Lượng rồi, khao khát Tằng Công Lượng hoàn thiện cuốn sách này, nhưng nhiều năm trôi qua, hình như ông ta mất đi hứng thú viết sách.
Ngồi trên lưng lạc đà chòng chành, Lý Thanh vẫn từng chút một cho thuốc nổ vào vỏ sắt, cắm dây cháy xong cẩn thận lấy bông nhét và khe hở, thuốc nổ cần không gian kín mới phát huy hiệu quả lớn, đây là tri thức đã được Lý Thanh tìm ra.
Phía trước truyền tới tiếng khóc vang trời thu hút sự chú ý của Lý Thanh, cất quả tạc đạn được lau bóng lưỡng vào lòng, vươn dài cổ nhìn về phía trước.
Chỉ thấy một đám đông nghìn nghịt, nhìn kỹ đều là nô lệ nước Liêu, đều bị dùng thừng buộc chặt hai tay, xâu thành hàng, dưới đòn roi của quân tốt đang chậm rề rề đi về phía mình.
Lý Thanh cười vui vẻ, Cầm Sanh quân ra tay rồi, chỗ này ít nhất phải tới năm nghìn người, chỗ hoang vu còn bắt được nhiều nô lệ như vậy, đi năm trăm dặm nữa tới chỗ phồn hoa của nước Liêu, không biết sẽ còn kiếm được bao nhiêu nô lệ.
Những người này chỉ cần nuôi dưỡng sai bảo vài năm sẽ thành người Tây Hạ, Lý Thanh cực kỳ tin tưởng điều này, ở vùng Tây Vực xa xôi bọn chúng không thành thuận dân của Tây Hạ thì căn bản không sống nổi.
- Thất Lực, gần Loan Hà có nhiều người Liêu không? Trong Bát Hỉ quân đa phần từ Cầm Sanh quân rút ra, nhận người quen liền lớn tiếng hỏi:
- A Xích, ngươi còn sống à, mùa xuân tới rồi, người Liêu tới Loan Hà chăn thả gia súc, bọn ta không chỉ bắt được nô lệ, còn có rất nhiều bò dê, tối nay tới chỗ bọn ta ăn đi, quốc tướng chuẩn bị khao thưởng nô lệ.
- Các ngươi phát tài rồi.
- Phát tài cái gì chứ, mới bắt được một chút, qua Loan Hà mới nhiều, các ngươi tranh thủ một chút, bắt nhiều vào, nửa đời sau ăn đồ hiếu kính của chúng cũng đủ khoái hoạt cả đời.
Lý Thanh nghe quân tốt trò chuyện với nhau thì cười vu vẻ, tất cả phải cám ơn Vân Tranh, nhờ y thắng lớn ở Tây Kinh khiến Liêu hoàng di cư con dân tới Trung Kinh, chuyến này mục đích của quốc tướng chính là bò dê nhân khẩu.
Rất rõ ràng sĩ khí của Bát Hỉ quân dâng cao, Lý Thanh nhân ra tốc độ đội ngũ tăng lên không ít, đám lạc đà vốn bước đi thong thả, giờ phải sải bước thật dài.
Loan Hà vừa mới tan băng như đai ngọc trải ra trước mắt, cỏ xanh ở sườn núi hướng phía ánh mặt trời nhú chồi sớm hơn nơi khác, từ xa xa nhìn nơi đó đã xanh mơn mởn, một thời gian nữa sẽ có vô số Cách Tang Hoa đua nở.
Bên Loan Hà người ngựa huyên náo, doanh trướng liên miên kéo dài mười mấy dặm, bên sông dựng một loạt giá gỗ, đồ tể đang giết bò dê.
Người Tây Hạ hoan hỉ tụ tập xung quanh những cái nồi lớn bốc hơi nghi ngút, đều đang đợi hỏa đầu quân tuyên bố ăn cơm.