Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Chương 939: Hang Hổ Kỳ Kế
T
uyết rơi xuống càng lúc càng lớn, phủ đầy trên người, trên nón trụ của hắn, khiến cho hắn trở thành một người tuyết. Sau lưng hắn, nhóm thân binh trao đổi ánh mắt bất an với nhau, Điện hạ đã đứng yên nửa canh giờ, nếu không mang hắn xuống chỉ sợ sẽ bị đông cứng mất.
Lúc này, tiếng vó ngựa từ xa truyền tới, nhanh chóng chạy đến gần, trong gió tuyết truyền đến thanh âm Lý Tĩnh:
- Điện hạ ở đây sao?
Nhóm thân binh mừng rỡ, đều nghênh đón một người đang đi nhanh tới trong gió tuyết, chính là Đại Châu tổng quản Lý Tĩnh:
- Lý tổng quản, khuyên nhủ Điện hạ đi! Ngài đã đứng đó nửa canh giờ rồi.
Nhóm thân binh thấp giọng lo lắng nói.
Lý Tĩnh cả kinh, tuyết lạnh thế này có thể phá hư cơ thể, y bước nhanh đến chỗ Dương Nguyên Khánh, trên mô đất truyền đến thanh âm trầm thấp của Dương Nguyên Khánh:
- Là Lý tổng quản sao?
- Điện hạ, là ta!
Lý Tĩnh thả chậm bước chân, nghe giọng nói của Dương Nguyên Khánh vừa rồi, y có thể cảm nhận được tâm trạng bi thương giống như vừa bị mất đi người thân. Lý Tĩnh có thể hiểu được Dương Nguyên Khánh đang đau thương, là một chủ soái tốt với binh sĩ, thương vong thảm trọng như vậy quả thật làm cho người khó có thể chấp nhận.
Thế nhưng… chiến tranh mãi mãi không bao giờ kết thúc, Lý Tĩnh chậm rãi đi đến bên cạnh Dương Nguyên Khánh, thấp giọng khuyên nhủ:
- Hiện tại không phải thời điểm thương cảm, còn có ba vạn kỵ binh Đột Quyết ở trong lòng Hà Đông đang làm loạn, còn có quân Đường đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chúng ta cũng chưa tiêu trừ được nguy cơ.
- Ta biết.
Giọng điệu Dương Nguyên Khánh trở nên vô cùng bình tĩnh:
- Ta muốn suốt đêm xuôi nam, giờ gần đi, ta muốn cáo biệt với bọn họ, thỉnh cầu bọn họ tha thứ cho ta không thể đưa bọn họ nhập thổ.
Lý Tĩnh giật mình, sau một lúc lâu cũng không nói ra lời, Dương Nguyên Khánh lại muốn suốt đêm xuôi nam. Lúc này, Dương Nguyên Khánh xoay người đi xuống, lại gần chỗ chiến mã, xa xa nghe thấy thanh âm của hắn truyền đến:
- Về đại doanh rồi nói sau! Ta có rất nhiều chuyện phải giao phó cho ngươi.
Lý Tĩnh bỗng nhiên hiểu ra, Dương Nguyên Khánh phải đem hậu sự chiến dịch Đột Quyết giao cho mình, trong lòng y nóng lên, bước nhanh xuống đi theo.
Trong gió tuyết, mấy trăm kỵ binh quay đầu ngựa, hướng phía đại doanh quân Tùy cách đó mười dặm chạy tới. Gió tuyết nhanh chóng chôn vùi bóng dáng kỵ binh, chỉ còn lại trên chiến trường mấy ngàn binh lính quân Tùy đang phân biệt các thi thể, đưa vô số thi thể tướng sĩ quân Tùy bỏ mình đưa lên xe ngựa...
Khác với bão tuyết ở Mã Ấp, quận Hà Đông cũng rơi xuống hai ngày bão tuyết, sau khi trời trong sáng, từng tòa thôn xóm được phủ thêm một lớp bông tuyết dày như những chiếc áo bông trắng toát. Cây cối biến thành những cành băng mập mạp, xa xa là một đoạn tường hoang phế trông như sống lưng của một con cự xà, vươn về hướng ánh sáng mặt trời màu đỏ tím mờ xa. Hai bên đường cái nhấp nhô hố đất và mương máng, bị tuyết lấp đầy, trở thành một mảnh đất bằng phẳng trắng xóa.
Nơi này là Ngũ Liễu trấn, cách phía bắc thành Hà Đông khoảng ba mươi dặm, vào lúc sáng sớn, trên đường cái người đi lại không ngừng, tuyết đọng dày bị dẫm đạp trở nên rắn chắc, người đi đường đạp xuống phát ra tiếng vang “Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!”
Ngồi trên một tảng đá lớn ven đường, lão nông mặt mày nhăn nhó, bánh xe ngựa của lão bị rơi vào trong khe rãnh. Năm sáu người trẻ tuổi cường tráng đang giúp lão nâng xe lên, vài lần đều không thành công, làm cho những thiếu nữ trẻ đi qua cất tiếng cười vang lên như chuông bạc.
Xa xa, một đám trẻ nhỏ đang nô đùa, chạy dọc theo bờ ruộng bị tuyết đọng bao trùm, cười vui tìm chỗ chạy trốn, mấy con chó cũng chạy trước nô đùa cùng lũ trẻ.
Trong đống tuyết, một đám nông dân đang chuyên chú đo đạc độ dày của tuyết, trên mặt mỗi người đều phát ra nội tâm tràn đầy vui sướng, tuyết rơi đúng lúc bọn họ đang mong mỏi đã hơn nửa năm, giúp cho đất đai không còn khô cằn, khôi phục lại sức sống vốn có.
Lúc này, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, một đội năm sáu trăm kỵ binh từ phương bắc hăng hái chạy tới, từ xa có thể nhìn thấy bọn họ giống hệt như một dải dài xám xịt giữa cánh đồng tuyết.
Trên đường cái, những người đi đường đều né sang hai bên. Một lát sau, đám kỵ binh chạy gấp tới, mỗi người đều trang bị song mã, bởi vì đây là lộ khẩu nên người đi đường rất nhiều, bọn kỵ binh phải thả chậm lại tốc độ, nhưng vẫn rất nhanh chạy như bay vượt qua trước mặt mọi người
Lão nông ngồi trên tảng đá lớn bỗng nhiên đứng lên kinh ngạc nói với mấy tên trẻ tuổi:
- Các ngươi nhìn rõ người cầm đầu quan quân là ai chưa?
Mấy tên trẻ tuổi cùng nhau lắc đầu, bọn họ đều không chú ý tới, thấy lão nhân vẻ mặt kinh ngạc, lập tức mồm năm miệng mười hỏi:
- Tần lão cha, đó là ai vậy?
- Các ngươi toàn là lũ ngu ngốc, cầm đầu tướng lĩnh không phải là Sở Vương điện hạ sao?
Bên cạnh, vài tên thương nhân cũng vây quanh, vội hỏi:
- Cha, có thể xác định là Sở Vương điện hạ thật sao?
- Đúng vậy, ta đã thấy ngài nhiều lần, năm trước khi ngài đi thị sát Hà Đông, cũng qua thôn chúng ta, còn hỏi ta vài câu đấy, khẳng định chính là ngài.
Lập tức mọi người đều nghị luận, Sở Vương điện hạ không phải đang chống lại người Đột Quyết ở phương bắc sao? Thế nào mà lại tới quận Hà Đông? Lão nông khẽ vuốt chòm râu bạc trắng, thế sự xoay vần, ánh mắt lộ ra vẻ cười hiểu ý, lão nhìn mọi người hưng phấn nói:
- Nếu ta đoán không sai thì quân đội chúng ta đã đánh bại Đột Quyết, lấy được thắng lợi lớn rồi!
Mọi người đều hoan hô lên một tiếng, vài tên thương nhân nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, đây là tình báo trọng yếu, bọn họ phải lập tức hướng lên Tần Vương điện hạ bẩm báo…
Mặc dù hơn một nửa Hà Đông đều đắm chìm vào sự vui sướng trong lúc tuyết rơi, nhưng Dương Nguyên Khánh lại không có tâm tình cùng nhân dân ven đường ăn mừng tuyết rơi đúng lúc.
Một mặt là do kết quả thảm thiết của trận chiến làm cho hắn buồn bực không vui, mặt khác là hắn đang sầu lo về việc quân Đường mượn gió bẻ măng, tâm trạng nặng trịch đè lên trong lòng hắn.
Hắn không biết thế cục đã chuyển biến tới một bước nào rồi? Nhất là Trung Nguyên, có đột phá điểm mấu chốt của hắn hay không? Dọc theo đường đi hắn không chiếm được một tình huống mới nào từ Lạc Dương, chỉ biết Lạc Dương bị vây, nhưng đó là tình huống ba ngày trước, hiện tại ra sao?
Trên thực tế, Dương Nguyên Khánh cũng không phải lo lắng thành Lạc Dương bị phá, Vương Thế Sung bị giết là chuyện sớm hay muộn mà thôi, không phải bị tiêu diệt trong tay Đường triều, chính là bị quân Tùy xử lý.
Lạc Dương tuy là địa điểm lớn của Trung Nguyên, nhưng đồng thời cũng là nơi dễ xảy ra chiến tranh, dễ công khó thủ, Vương Thế Sung kẹp giữa hai đại kình địch, cục diện cân bằng này không có khả năng kéo dài bao lâu.
Vương Thế Sung cũng là hạng người kiêu hùng, Dương Nguyên Khánh cũng không thèm để ý đối với sống chết của hắn, hắn quan tâm chính là việc quân Đường mở rộng về phía đông, một khi quân Đường chiếm được Lạc Dương, mà chiến tranh giữa quân Tùy và Đột Quyết còn chưa kết thúc, như vậy Lý Thế Dân sẽ có cơ hội khuếch trương về phía đông, chiếm được hơn một nửa Trung Nguyên.
Đây mới là điểm mấu chốt, là điều Dương Nguyên Khánh tuyệt đối không muốn thấy, vì thế cho nên hắn mới cho Vương Thế Sung kỳ hạn một năm, chỉ là để khích lệ Vương Thế Sung tử thủ thành trì, vì hắn tranh thủ được một chút thời gian, hôm nay đã là ngày thứ tư.
Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi cắt đứt suy nghĩ của Dương Nguyên Khánh, hắn vừa quay đầu lại thì thấy một con chiến mã té ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, bốn vó không ngừng co giật, đây là bộ dạng do cực độ mệt nhọc mà ra.
Dương Nguyên Khánh lập tức ghìm chặt chiến mã, ánh mắt thân thiết nhìn theo tên thân binh vừa bị ngã ngựa, tên thân binh ngã quay cuồng xa hơn một trượng, rất nhanh bò lên, trên mặt đất tuyết đọng rất dày nên hắn cũng không xảy ra vấn đề gì cả. Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, lại nhìn về hướng tiền phương, nơi này cách thành Hà Đông chỉ còn hơn mười dặm.
- Thả chậm tốc độ, cho chiến mã nghỉ ngơi!
Rồi hắn hướng tới Trình Giảo Kim nói:
- Ngươi đi đến thành Hà Đông trước, nói cho Lai tướng quân là ta đã đến.
- Rõ!
Trình Giảo Kim đáp ứng một tiếng, thay đổi con ngựa khác, tăng thêm tốc độ chạy tới thành Hà Đông.
Lúc này, La Sĩ Tín rốt cuộc tìm được cơ hội, tiến lên thấp giọng nói:
- Điện hạ, giải vây cho thành Lạc Dương thì phải đi quận Hà Nội, chúng ta lại đi đến thành Hà Đông, có phải hay không…
- Tiểu tử ngươi muốn nói “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược”, có phải vậy không?
Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn hắn, rốt cuộc trên mặt lộ ra vẻ cười cười.
La Sĩ Tín mặt đỏ lên, gãi gãi sau gáy nói:
- Ty chức không dám nói như vậy, ty chức chỉ muốn nói “nước xa không kịp giải khát”.
- Ta nghĩ tiểu tử ngươi cũng không dám nói lung tung.
Dương Nguyên Khánh cười cười, lại không trả lời nghi ngờ của y, bọn họ đi thêm một đoạn đường, La Sĩ Tín rốt cục không kìm nổi, lại hỏi:
- Chúng ta có phải chuẩn bị theo Phong Lăng Độ qua sông, cắt đứt đường lui của quân Đường?
Dương Nguyên Khánh cười cười, dùng roi ngựa gõ lên mũ giáp của hắn một cái, nói:
- Ta có đần như vậy sao? Cho ngươi thời gian suy xét, không ngờ ngươi lại nghĩ đến Phong Lăng Độ, thật khiến cho ta thất vọng, vì sao người không nghĩ đến Bồ Tân Độ?
- Bồ Tân Độ (bến Bồ Tân)!
La Sĩ Tín ngây ngẩn người, bỗng nhiên đầu óc hiện lên một đạo linh quang, yt lập tức hiểu được ý đồ của Dương Nguyên Khánh rồi. Y liền che miệng lại, kích động đến mức muốn kêu ra thành tiếng, Dương Nguyên Khánh là muốn trực tiếp tấn công Trường An!
Chương 940: Đêm tuyết qua quan đạo
Dương Nguyên Khánh thấy vẻ mặt yn kích động, biết y đã hiểu được ý đồ của mình rồi, liền cười hỏi:
- Thế nào, ngươi cảm thấy không ổn sao?
- Không hề không ổn!
La Sĩ Tín liên tục xua tay:
- Ty chức chẳng qua cảm thấy vô cùng kích thích, trực tiếp tấn công Trường An, nếu có thể công phá được Trường An thì tốt nhất, vứt Lý Uyên lão nhân xuống khỏi ngai vàng!
La Sí Tín càng nói càng kích động, y tự đánh một cái lên trán mình:
- Ta thật là đần, kế sách tốt như vậy, không ngờ, không ngờ, Quan Trung trống rỗng, đây đúng là vây Ngụy cứu Triệu!
La Sĩ Tín bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, chần chờ một chút rồi hỏi:
- Chỉ có điều kế sách này sao không thực hiện sớm, kỳ thực khi quân Đường tới Đồng Quan đã có thể áp dụng rồi, cũng không cần chúng ta phải đuổi đến từ ngàn dặm xa xôi, dọc đường đi còn phải lo lắng hãi hùng.
- Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ tới sao?
Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:
- Kế sách này phiêu lưu quá lớn, nếu tùy tiện sát nhập Quan Trung, Lý Kiến Thành rút quân theo quan nội, Lý Hiếu Cung lại từ Đồng Quan tiếp viện, liền biến thành bắt rùa trong hũ rồi. Còn một điểm nguy hiểm là, quân Tùy sát nhập Quan Trung, Hà Đông tất nhiên trống rỗng, lúc này Lý Thế Dân thừa dịp Bắc thượng Hà Đông, mà Tùy - Đột còn đại chiến tại Mã Ấp, ngươi nói phải làm sao bây giờ?
La Sĩ Tín tỉnh táo lại, yên lặng gật gật đầu:
- Cái này sẽ mất nhiều hơn được.
Dương Nguyên Khánh cũng hơi cảm thán một tiếng:
- Còn không chỉ mất nhiều hơn được, như vậy không thể vây Ngụy cứu Triệu, ngược lại là tiền mất tật mang.
Dừng một chút, Dương Nguyên Khánh lại nói:
- Kế sách này mấu chốt ngay ở chỗ đại chiến Tùy – Đột chấm dứt, như vậy quân Tùy có thể quay ra phòng thủ, Lý Thế Dân không dám dễ dàng Bắc thượng Hà Đông, cho nên ta mới vội vàng xuôi nam. Chỉ cần ta lộ diện ở Hà Đông, Lý Thế Dân liền biết ngay Tùy – Đột đã chấm dứt đại chiến, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ một lần nữa, hơn nữa phòng ngừa nếu chẳng may, ta lại từ quận Hà Nội điều mười ngàn quân sang tăng phòng cho quận Hà Đông, như vậy liền có thể thực thi kế sách vây Ngụy cứu Triệu này rồi.
Dương Nguyên Khánh mới nói tới đây thì thấy xa xa chạy tới một đội nhân mã, cầm đầu là chủ tướng trấn thủ Hà Đông Lai Hộ Nhi…
Về việc chọn chủ tướng phòng ngự ở quân Hà Đông, Dương Nguyên Khánh luôn xem xét cẩn thận để tìm người tốt nhất. Để làm được chủ tướng Hà Đông, đầu tiên cần phải có tính tình điềm đạm, chắc chắn. Tiếp theo là có danh tiếng, mới có thể trấn trụ được quân Đường ở Quan Trung khiến bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Người đầu tiên mà Dương Nguyên Khánh nghĩ tới, chính là Tần Quỳnh. Nhưng Tần Quỳnh tuy tính cách điềm đạm, nhưng danh khí chưa đủ lớn.
Cho nên, Lai Hộ Nhi trở thành người tốt nhất để lựa chọn. Ông ta vốn là lão tướng của triều Tùy. Bất kể là kinh nghiệm hay tài điều binh khiển tướng, đều nổi danh khắp thiên hạ.
Tiếc nuối duy nhất chính là tuổi tác của ông ta đã cao. Tuy nhiên Dương Nguyên Khánh không cần ông ta phải chinh chiến, chỉ cần thay mình bảo vệ tốt quận Hà Đông, thì đã coi là công lớn rồi.
- Sở Vương điện hạ đến thật nhanh!
Lai Hộ Nhi cười ha hả chạy ra đón chào. Ở trên ngựa ôm quyền thi lễ nói:
- Điện hạ một đường vất vả.
Dương Nguyên Khánh hiểu ý vội hỏi:
- Có phải có tin tức từ Thái Nguyên truyền tới hay không?
Lai Hộ Nhi gật đầu nói:
- Nửa đêm hôm qua, Thái Nguyên truyền tới cấp báo. Có một tin tức tốt muốn truyền tới cho điện hạ.
- Là tin tức về ba mươi nghìn của Đột Quyết.
Đây là việc mà hắn quan tâm nhất. Quận Lâu Phiên và quận Thái Nguyên, ngoại trừ thành Thái Nguyên chưa bị tổn hại. Còn lại các thành thị đều bị phá hư, đốt cháy hầu như không còn. Thương vong đã đạt tới mười nghìn người.
Điều này khiến Dương Nguyên Khánh cực kỳ căm tức. Trước khi đi hắn đã ra lệnh cho Lý Tĩnh và Tần Quỳnh, liên kết tiêu diệt đội quân Đột Quyết này. Cho nên Lai Hộ Nhi vừa nói tới có tin tức tốt, hắn liền suy nghĩ ngay đến chuyện này.
- Đúng như vậy, chính là về ba mươi nghìn quân Đột Quyết. Bọn họ nghe nói Mã Ấp Đột Quyết bại trận, liền từ Tỉnh Hình đi vòng Hà Bắc. Ty chừng đoán rằng bọn họ muốn đi Liêu Đông. Trong cấp báo đã nói, Tần tướng quân dẫn theo hai mươi nghìn quân ngăn chặn đường vào Tỉnh Hình. Hầu Mạc Trần Nghệ tướng quân suất quân mười ngàn, bảo vệ ở phía đông Thổ Môn Quan. Như vậy có thể vây ba mươi nghìn quân Đột Quyết ở trong Tỉnh Hình.
Tin tức này khiến Dương Nguyên Khánh rất mừng rỡ. Hắn lập tức ra lệnh cho thân binh:
- Lập tức dùng chim ưng gửi thư tới huyện Thiện Dương. Ra lệnh cho Lý Tĩnh lại tiếp viện mười nghìn quân tới Thổ Môn Quan. Cần phải vây hết người Đột Quyết ở trong Tỉnh Hình.
Ba mươi nghìn quân Đột Quyết bị vây ở Tỉnh Hình, sớm hay muộn sẽ bị tiêu diệt, dẹp đi được một tảng đá lớn trong lòng của Dương Nguyên Khánh. Nhưng lúc này, điều mà hắn quan tâm nhất chính là tình huống ở Lạc Dương và Quan Trung.
- Đi thôi! Đi vào trong thành rồi lại nói chuyện.
Đoàn người thúc ngựa tăng tốc độ về hướng thành Hà Đông …
Bên trong nghị sự đường của quận Hà Đông, nhóm thân binh của Dương Nguyên Khánh rất nhanh đã mở ra sa bàn khu vực Quan Trung. Sa bàn chỉ rộng chừng một trượng, chia làm mười sáu khối, tiện lợi cho việc mang theo người.
Dương Nguyên Khánh đứng ở trước sa bàn, nhìn chăm chú vào địa hình của Quan Trung. Đồng thời nghe Lai Hộ Nhi báo cáo tình hình chiến đấu mới nhất.
- Chiến dịch Lạc Dương đánh rất thảm thiết. Hai trăm ngàn quân Đường liên tục công thành ba ngày, chết ít nhất là mấy chục nghìn người. Nhưng thành trì còn chưa bị đánh hạ. Nghe thám tử báo cáo, Vương Thế Sung bức bách nam nữ toàn thành đều phải lên thành phòng thủ. Đồng thời tưới nước trên đầu thành, khiến tường thành trơ nên bóng loáng vô cùng. Khiến quân Đường rất khó tấn công.
Dương Nguyên Khánh khẽ thở dài một cái nói:
- Không thể không thừa nhận, Vương Thế Sung rất giỏi đánh trận. Tuy nhiên, cuối cùng y sẽ vẫn phải thất thủ.
Lúc này, Ngụy Trưng, mới nhậm chức Thái Thú quận Hà Đông, đứng lên thi lễ nói:
- Vương Thế Sung trị dân tàn bạo, làm cho đô thành lớn như vậy trở nên điêu linh rách nát. Y còn ở Lạc Dương, còn là nỗi bất hạnh của người dân. Điện hạ cần gì phải thương cảm y?
Dương Nguyên Khánh liếc Ngụy Trưng một cái, cười nói:
- Ta không thương cảm y. Nếu ta chiếm được thành Lạc Dương, ta cũng sẽ giết y bình ổn sự phẫn nộ của người dân. Ngụy Thái Thú không cần phải nghĩ nhiều như vậy.
Không đợi Ngụy Trưng nói thêm, Dương Nguyên Khánh lại nói với Lai Hộ Nhi:
- Không đề cập tới việc ở Lạc Dương nữa, mà nói về tình huống ở Quan Trung và Trường An.
Lai Hộ Nhi lấy một cây gỗ chỉ hướng Trường An nói:
- Hiện tại quân Đường đã dốc toàn bộ lực lượng, nên đất Thục và Kinh Tương gần như không có binh lính canh giữ. Tuy nhiên Trường An còn có mười nghìn Vũ Lâm quân và mười nghìn Kim Ngô Vệ. Mặt khác, ở Đồng Quan và Bồ Tân Quan còn có năm nghìn quân coi giữ. Đứng đầu Bồ Tân Quan là Vương Trường Hài. Còn ở Đồng Quan là Đại soái Lý Thần Thông suất lĩnh.
Dương Nguyên Khánh nhướn mày:
- Lý Thần Thông sao lại trở thành đại soái ở Đồng Quan rồi?
Lai Hộ Nhi cười lạnh một tiếng nói:
- Nghe nói chỉ là tạm thời kiêm nhiệm Lý Thần Thông chuẩn bị đảm nhiệm việc đóng giữ ở Lạc Dương. Nếu như quân Đường chiếm được thành Lạc Dương, y sẽ liền đi nhậm chức.
Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát, dứt khoát nói:
- Vậy thì đêm nay xuất binh, tập kích Bồ Tân Quan…
Ban đêm, không khí vừa khô vừa lạnh lẽo. Một vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm. Trời đêm ít sao, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu khắp đại địa. Nước sông Hoàng Hà đã bị đóng băng khoảng mười dặm. Tuyết dày bao trùm cả mặt sông, không thấy một bóng người ở đó.
Từ sau vụ tiền bạc, Đường triều đã đoạn tuyệt việc mậu dịch với triều Tùy. Nghiêm cấm thương nhân qua sông, cũng không cho phép thương nhân Hà Đông đi vào Quan Trung. Hơn nữa chiến tranh liên tục không ngừng, khiến cho việc qua lại giữa Tùy Đường trở nên bị cắt đứt hoàn toàn. Ngẫu nhiên sẽ xuất hiện bóng người qua lại, nhưng phần lớn đều là thám tử do hai quân phái tới.
Dưới ánh trăng lạnh lùng, một đội kỵ binh chừng mười nghìn người đang chạy gấp trên mặt sông băng, đi về phía Bồ Tân.
Bồ Tân Quan là một đạo hiểm quan ở giữa Tần và Tấn thời xưa. Phía bắc của Bồ Tân Quan đều là vách núi vách đá. Chính là thung lũng lớn Tần Tấn nổi tiếng. Lại đi về phía bắc hơn hai trăm dặm, có thể Vũ Môn vượt qua sông. Sau đó dọc theo sông đi về phía nam.
Nhưng thời gian để đi qua Vũ Môn đã không còn kịp. Quân Tùy chỉ có thể theo Bồ Tân Quan nhập Quan Trung. Còn cách Bồ Tân Quan bảy tám dặm, Dương Nguyên Khánh giơ tay ra hiệu dừng lại. Đội ngũ bắt đầu chậm rãi đình chỉ. Từ phía tây của sông có thể mơ hồ nhìn thấy dãy núi đen nhánh. Bồ Tân Quan đứng sừng sững ở giữa hai vách núi đá.
Dương Nguyên Khánh đứng ở xa nhìn quan ải. Hắn đang đợi tin tức từ đội tiên phong…
Dưới ánh trăng, một đội thương nhân đang vô thanh vô tức đi trên đường núi tới Bồ Tân Quan. Độ thương nhân ước chừng hai trăm người, dẫn theo ba trăm con lừa và con la, cùng các loại hòm xiểng chứa hàng hóa. Trên vài con lừa có gắn lá cờ. Trên lá cờ có ghi bốn chữ ‘Bồ Nam thương hành’. Có thể nhìn ra được đây là một đội thương nhân có quy mô lớn.
Người cầm đầu đội thương nhân tên là Trương Nguyên Trọng. Y là lãnh tụ của thương nhân quận Hà Đông. Y có dáng hình vừa to vừa béo, nặng chừng hai trăm cân. Cho nên đi đường rất là khó khăn, chỉ phải ngồi trên kiệu, do bốn người khiêng. Đi bên cạnh y chính là La Sĩ Tín và Trình Giảo Kim..
Chương 941: Khẩn cấp ứng đối
Trình Giảo Kim lộ vẻ âm trầm. Loại việc lừa bịp này vốn là sở trường của y. Nhưng bây giờ y chỉ là trợ thủ, mà người cầm đầu lại là một tên thương nhân mập mạp. Nếu có công lao thì người này cũng chiếm hiến. Điều này khiến Trình Giảo Kim rất là khó chịu. Nếu không phải là La Sĩ Tín ở bên cạnh, y đã sớm đào một cái hố tuyết rồi ném tên thương nhân béo ú này vào trong đó.
Trương Nguyên Trọng có thể cảm nhận được địch ý của Trình Giảo Kim. Trong lòng y có chút thấp thỏm bất an. Liền hướng La Sĩ Tín cười nói:
- Hiện tại Đường triều cấm thương nhân nhập Quan Trung. Nhưng trên có lệnh, dưới có đối sách. Việc kinh doanh vẫn phải làm. Chỉ có điều không thể đi vào ban ngày, nhất định phải vào buổi tối mới qua quan được. Đồng thời phải giao nộp cho quân coi giữ một số chi phí thì quân coi giữ mới bỏ qua. Cho nên những binh lính coi giữ này đều tranh nhau trực vào ban đêm. Bởi vì nước luộc kiếm được rất lớn.
La Sĩ Tín nhìn thoáng qua Trình Giảo Kim, cười trấn an Trương Nguyên Trọng:
- Trương đông chủ không cần phải lo lắng. Điện hạ đã mời đông chủ hỗ trợ, tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Có điện hạ thay ngươi làm chủ, người khác không dám làm hại tới ngươi.
Trình Giảo Kim liếc mắt một cái, người khác không phải ám chỉ mình thì là ai! Y định nói vài câu lấy lại mặt mũi, môi giật giật, nhưng vẫn nhịn được, bởi phía trước đã là Bồ Tân quan.
Hai ngọn núi hai bên che mất ánh trăng, để lại cái bóng thật lớn. Khiến quan ải có chút tối. Thấy không rõ tình hình trên đầu thành. Chỉ nghe thấy có tiếng hô từ bóng đêm trên đầu thành:
- Là ai?
Đội thương nhân dừng lại, Trương Nguyên Trọng bước xuống kiệu. Có hai gã tùy tùng đi đến đỡ y tiến lên phía trước nói:
- Trên thành là vị tướng quân nào đang trực. Là Mã Giáo Úy hay là Đinh Giáo Úy?
Lúc này trên đầu thành truyền đến thanh âm có chút tục tằn nói:
- Ta là Đinh Thao. Phía dưới có phải Trương đông chủ không?
Trương Nguyên Trọng qua lại Bồ Tân quan đã vài chục năm. Mọi người đã sớm quen mặt. Trương Nguyên Trọng vội vàng cười nói:
- Chính là tại hạ! Đinh tướng quân, đêm nay có thể cho đi qua hay không?
Trên đầu thành ló ra một người có thân hình cực cao. Y nhìn Trương Nguyên Trọng nói:
- Trương đông chủ, hôm nay hơi khó! Ngày hôm qua triều đình vừa ra ý chỉ, yêu cầu phải điều tra nghiêm ngặt những người đi qua. Nếu đoàn người vượt qua năm người, thì không cho phép qua quan. Nếu hai ngày trước ngươi qua đây thì đã không có vấn đề gì rồi.
Trình Giảo Kim đứng bên cạnh có chút khẩn trương. Y vừa muốn nói chuyện, La Sĩ Tín liền kéo y lại. Chỉ thấy Trương Nguyên Trọng không chút hoang mang cười nói:
- Đinh tướng quân cũng biết, hai ngày trước có tuyết lớn, làm sao có thể đi được. Khó khăn lắm mới đợi được tuyết ngừng rơi, mới vội vàng đi tới. Nếu không thể mở sạp buôn bán sớm, huynh đệ ở đây đều phải lỗ vốn. Mong rằng Đinh tướng quân thông cảm mà giúp đỡ!
Người trên đầu thành có chút trầm mặc, lại nói:
- Trương đông chủ, không phải là ta không muốn giúp ngươi. Mọi người đều đã quen biết mười mấy năm rồi. Làm việc vất vả chỉ vì kiếm miếng ăn, ta hiểu sự khó xử của ngươi. Nhưng sự khó xử của ta, ngươi cũng cần phải hiểu. Ta mạo hiểm lớn cho ngươi qua quan, chẳng may ngươi lại bị thượng quan điều tra ra được. Vậy thì cái chức quan này vứt đi là chuyện nhỏ, nói không chừng còn muốn rơi đầu. Ngươi cứ nghĩ đi…
Trương Nguyên Trọng cười ha hả nói:
- Vậy phí qua thành gia tăng thêm hai thành.
Trình Giảo Kim mới bừng tỉnh đại ngộ. Hóa ra là cò kè mặc cả. Mình đúng là không hiểu những quy củ này của thương nhân. Sự bất mãn trong lòng y liền tiêu tan. Nếu để y lừa dối qua quan, nhất định sẽ không thành công.
Quan quân trên đầu thành có vẻ vẫn ngại ít, liền nói:
- Lần này không giống như những ngày thường. Tăng thêm ba thành.
- Thêm ba thành, vậy thì ta không kiếm được chút lợi nhận nào. Mong rằng Đinh tướng quân nhường một chút.
- Người nào lại không biết hàng hóa của Trương đông chủ đều bán rất chạy, thu được tiền lãi lớn. Trương đông chủ nên để cho các anh em binh lính ở đây ăn chút cơm thừa canh cặn chứ
- Thôi được rồi! Ba thành thì ba thành. Không thể tăng thêm.
Song phương cò kẻ mặc cả, đã đạt thành hiệp nghị. Rất nhanh, cửa chính của Bồ Tân quan chậm rãi mở ra. Trương Nguyên Trọng quay đầu lại liếc mắt ra dấu cho La Sĩ Tín một cái. La Sĩ Tín nắm chặt thiết thương trên lưng, dẫn con la đi vào Bồ Tân quan. Đội thương nhân gia tăng tốc độ, lục tục đi vào quan ải. Bỗng nhiên, trong cửa thành vang lên một tiếng hét thảm. Lập tức liên tiếp vang lên tiếng kêu la… Cách đó vài dặm, Dương Nguyên Khánh vẫn kiên nhẫn chờ đợi tin tức. Hắn đã có phương án phòng bị. Nếu không thể lừa dối qua được quan, vây thì có thể cường công. Kỳ thực không phải không thể tấn công, chỉ có điều sẽ gặp phải ít nhiều trắc trở, còn có thương vong. Hiện tại Dương Nguyên Khánh thực sự không muốn có thêm thương vong.
Đúng lúc này, có binh lính chỉ vào quan ải hô to:
- Điện hạ, có ánh lửa rồi!
Dương Nguyên Khánh cũng đã nhìn thấy. Trên đầu thành Bồ Tân quan có ánh lửa. Hắn liền lập tức ra lệnh:
- Toàn quân xuất phát, tiến tới Bồ Tân quan!
Mười ngàn kỵ binh liền phát động. Vó ngựa vang lên như sấm, bay băng băng tới bờ sông bên kia. Không bao lâu, mười ngàn kỵ binh Tùy đã tiến vào Bồ Tân quan, vọt tới doanh trại của địch ở phía sau. Tướng phòng giữ Vương Trường Hài hoảng sợ bỏ chạy, trốn về Đông Quan báo tin.
Chiếm được Bồ Tân quan, quân Tùy cũng không dừng lại, tiếp tục chạy nhanh về hướng tây. Vào lúc canh ba, quân Tùy đã qua sông Vị. Mười nghìn kỵ binh Tùy do Dương Nguyên Khánh suất lĩnh, giống như tia chớp đánh tới Trường An…
Cung Thái Cực, điện Bạch Liên. Đây là tẩm điện của Doãn Đức Phi. Lúc này là đã canh một, bốn phía cung điện đều có đứng đầy thị vệ. Nhiều đội thị vệ thay nhau tuần tra. Ở những chỗ tối còn có trạm gác ngầm. Nơi này được canh gác nghiêm ngặt như vậy, chứng tỏ đêm nay Hoàng đế Đại Đường Lý Uyên đang ngủ ở trong điện Bạch Liên.
Đêm đã khuya, bọn thị vệ đều đi giày đáy mềm, nhằm tận lực đi lại nhẹ nhàng. Trong cung điện vô cùng im lặng. Bỗng nhiên vang lên thanh âm dồn dập của tiếng bước chân, khiến bọn thị vệ đều nâng cao cảnh giác.
- Là ai?
Bọn thị vệ đi lên ngăn cản người đang chạy.
- Là ta!
Thanh âm của người tới rất nghiêm khắc. Bọn thị vệ liền nhận ra y là Trực Các tướng quân Chu Tuấn, đều sợ tới mức lui ra.
Chu Tuấn trừng mắt nhìn bọn thị vệ một cái, mới bước nhanh tới bậc thang. Hai gã hoạn quan tiến lên ngăn cản y:
- Chu tướng quân, Thánh Thượng đã nghỉ ngơi, không nên quấy nhiễu.
Chu Tuấn vội vàng ôm quyền nói:
- Ta biết, nhưng ta có một đại sự cần nhanh chóng thông báo cho Thánh Thương. Mong rằng hai vị công công đi truyền đạt.
Hai gã hoạn quan nhìn nhau. Bình thường là không thể quấy nhiễu sự nghỉ ngơi của Thánh Thượng. Nhưng Chu Tuấn là Trực Các tướng quân, y so với ai khác càng hiểu quy củ này. Nhất định là có việc trọng đại. Nếu như bọn họ lầm sự, chỉ sợ không thể gánh vác được. Một gã hoạn quan gật đầu nói:
- Chu tướng quân xin đợi một chút!
Hoạn quan xoay người đi vào tới tẩm cung. Bên trong tẩm điện của Doãn Đức Phi càng im lặng. Ở góc phòng có đặt hai lư hương, đang bốc khói lượn lờ. Khiến trong phòng tràn ngập mùi đàn hương. Trên mặt đất thì được phủ thảm Tây Vực. Trên tường treo đầy gấm Tứ Xuyên đủ màu sắc. Có một hạt dạ minh châu lớn được đặt trên hộp. Ánh sáng rực rỡ từ viên ngọc tỏa khắp đại điện.
Trong đại điện có một tấm vải dày buông xuống, chia đại điện thành hai phần. Tám người cung nữ đứng ở ngoài màn, chờ đợi Thánh Thượng và nương nương sai bảo.
Mà ở đằng sau tấm vải là một cái giường bằng ngà voi, có tơ vàng cuốn quanh. Trên giường là Đại Đường Hoàng đế Lý Uyên đang ôm tuổi trẻ mỹ mạo Doãn Đức Phi ngủ say sưa.
Lúc này đã là canh một, nhưng đằng sau tấm vải vẫn vang lên tiếng thánh thót của Doãn Đức Phi:
- Việc của phụ thân thần thiếp, bệ ha nhất định phải đáp ứng. Nếu không đáp ứng, thần thiếp sẽ không chịu bỏ qua.
- Ái phi yên tâm đi! Phụ thân của của nàng là quốc trượng, trẫm làm sao có thể truy cứu? Nghỉ sớm một chút đi! Trẫm có chút mệt mỏi.
- Không được. Bệ hạ phải chính mồm đáp ứng thần thiếp. Nếu không thần thiếp sẽ khóc cho Thánh Thượng xem.
- Được! Được! Được! Trẫm chính thức hướng ái phi cam đoan, tuyệt đối sẽ không truy cứu việc của phụ thân nàng. Nhất ngôn cửu đỉnh.
- Đa tạ bệ hạ, bệ hạ ngủ đi! Thần thiếp giúp bệ hạ ấm người.
Lúc này, phía bên ngoài có vang lên tiếng bước chân. Ngay sau đó có một gã hoạn quan bẩm báo:
- Bệ hạ, có việc lớn khẩn cấp cần thông báo.
Lý Uyên và Doãn Đức Phi vừa mới làm xong chuyện ân ái, mệt mỏi không chịu nổi. Vậy mà lại có người tới quấy rầy, làm y vô cùng tức giận. Nhưng nghe thấy là việc lớn khẩn cấp, y kìm nén lửa giận, lạnh lùng hỏi:
- Là việc gì?
- Khởi bẩm bệ hạ, là Trực Các Chu tướng quân đến bẩm báo. Chu tướng quân nói là ở Ly Sơn có đốt ba ngọn lửa báo hiệu.
Đốt lửa báo hiệu ở Ly Sơn, có nghĩa là có kẻ thù từ bên ngoài tới tấn công biên giới. Nếu không phải người Đột Quyết, thì chính là Thổ Dục Hồn. Nhưng Đột Quyết và Đường triều đang có hiệp ước, có thể bài trừ. Khả năng lớn là người Thổ Dục Hồn xâm phạm.
Tuy đây cũng là việc lớn, nhưng Lý Uyên đã mỏi mệt không chịu nổi, có thể tạm thời để đó. Y liền nói:
- Trẫm đã biết, ngày mai sẽ cùng các đại thần thảo luận.
Im lặng một lúc, hoạn quạn lại cẩn thận nhắc nhở:
- Bệ hạ, là khói lửa từ tòa bên trái.
- Cái gì!
Lý Uyên ngồi mạnh xuống. Ly Sơn có hai tòa canh gác. Phía bên phải là để canh gác phía tây và phía bắc. Mà ở bên trái là để canh gác nguy hiểm từ Quan Đông. Toàn bên trái đốt lửa báo hiệu, có nghĩa là Quan Trung có địch xâm lấn. Lý Uyên sợ hãi, cuống quít mặc áo bào vào.
Doãn Đức Phi cũng không dám ngủ tiếp. Nàng hô một tiếng, vài người cung nữ lập tức chạy vào, thay Lý Uyên mặc áo bào, đội khăn. Xong xuôi Lý Uyên mới vội vàng đến ngoại cung.
Trực Các tướng quân Chu Tuấn vẫn đang chờ ở nơi này. Y thấy Lý Uyên đi ra, liền vội vàng tiến lên bẩm báo:
- Bệ hạ, khói lửa vừa mới đốt lên, chứng tỏ Bồ Tân quan bên kia đã xảy ra chuyện.
Lý Uyên cũng đoán được Bồ Tân quan gặp chuyện không may. Vậy thì có lẽ là quân Tùy xâm nhập Quan Trung. Điều này khiến trong lòng y vô cùng sợ hãi. Quan Trung hư không, Trường An chỉ có hai mươi nghìn quân. Nếu là quân Tùy tập kích Quan Trung, y phải ứng đối như thế nào?
Lý Uyên đổ mồi hôi lạnh đầy lưng. Y lập tức ra lệnh cho thân binh:
- Nhanh chóng triệu tập năm vị tướng quốc tới ngự thư phòng gặp trẫm.
Lý Uyên đã không còn một tia buồn ngủ. Y đơn giản rửa mặt một chút, liền vội vàng đi tới ngự thư phòng.
Trên quảng trường của Điện Võ Đức, tuyết lớn đã được quét sạch sẽ. Năm vị tướng quốc là Bùi Tịch, Trần Thúc Đạt, Tiêu Vũ, Đậu Quỹ, Độc Cô Chấn đều đã tới. Lúc này bọn họ cũng đã biết việc ở bên trái của Ly Sơn có đốt khói báo hiệu. Tin tức khiến bọn họ cũng rất khiếp sợ. Năm người tụ lại một chỗ thương nghị.
- Lần trước ta đã nói, đem toàn bộ quân đội phái đi ra ngoài, Quan Trung sẽ hư không. Kết quả là không ai nghe ta, ai cũng không chịu khuyên Thánh Thượng. Hiện tại xảy ra vấn đề, các ngươi nói nên làm thế nào bây giờ?
Thanh âm của Bùi Tịch rất lớn, mang theo một tia oán giận. Lúc ấy triều đình đồng ý xuất toàn bộ binh lính của cả nước, ông ta đã cảm thấy không ổn. Nhưng Lý Uyên đang nổi nóng, ông ta cũng không dám khuyên. Định nhờ người khác nói hộ, nhưng lại không ai để ý tới ông ta. Hiện tại quả nhiên là nguy hiểm. Ông ta liền lập tức sinh ra oán giận với những người này.
Bốn người khác đều lạnh lùng nhìn ông ta. Bùi Tịch là người giỏi làm những việc đâm lén sau lưng người khác. Cho nên mọi người rất cảnh giác ông ta. Cũng không ai nguyện ý làm bạn với ông ta. Bùi Tịch giận thì cứ giận, không ai để ý.
Lúc này, trên bậc thang, một gã hoạn quan đi ra, cao giọng nói:
- Thánh Thượng có chỉ, tuyên năm vị tướng quốc vào yết kiến.
Năm vị tướng quốc sửa sang lại quần áo và mũ, cùng nhau đi vào điện Võ Đức. Lúc này, ở trong ngự thư phòng, đèn đuốc đã được đốt sáng. Có mấy chậu than được đốt lên, khiến căn phòng trơ nên ấm áp. Lý Uyên chính đang khoanh tay đứng ở trước bản đồ Quan Trung, trầm tư thật lâu không nói.
- Tham kiến bệ hạ!
Năm vị tướng quốc lần lượt cúi người thi lễ.
Lý Uyên khoát tay:
- Các vị ái khanh bình thân, ban thưởng ghế ngồi!
Đám hoạn quan mang ghế ngồi tới. Mọi người đều an vị, Lý Uyên mới thở dài nói:
- Nửa đêm gọi các vị tướng quốc tới đây, trẫm cảm thấy thực có lỗi. Chắc mọi người đều đã biết, ở Ly Sơn có khói báo hiệu. Bây giờ còn chưa rõ tình huống, nhưng trẫm thực sự là rất lo lắng. Khả năng lớn là quân Tùy thừa dịp Quan Trung hư không, tấn công Trường An. Mọi người xem xét chuyện này nên làm thế nào bây giờ?
Năm người đều trầm mặc. Một lát sau, Đậu Quý khẽ khom người nói:
- Bệ hạ, vi thần cho rằng khả năng quân Tùy từ Bồ Tân quan tiến vào Quan Trung là rất lớn. Hiện tại Bồ Tân quan hẳn là không còn giữ được. Nếu đã như vậy, nhanh nhất là trưa mai, quân Tùy sẽ tới được Trường An. Vi thần nghĩ ra được hai phương án có thể khẩn cấp ứng đối.
Lý Uyên mừng rỡ. Hiện tại y chỉ hy vọng có người đưa án cách ứng đối tình huống. Đậu Quỹ trước kia từng đảm nhiệm chức Thái Thú quận Phù Phong. Ông ta cũng từng suất lĩnh quân dân chiến đấu hăng hái nửa tháng. Dùng mười lăm ngàn quân đội thành công phòng ngự được một trăm ngàn đại quân của Dương Huyền Cảm tấn công. Cho nên ở việc bố trí phòng ngự, ông ta rất có kinh nghiệm. Lý Uyên cực kỳ tín nhiệm tài năng của của Đậu Quỹ, liền vội vàng hỏi:
- Đậu tướng quốc mời nói.
Đậu Quỹ khẽ mỉm cười nói:
- Phương án của thần, kỳ thực mọi người đều có thể nghĩ ra. Một là thủ thành, hai là cầu viện. Có thể lập tức ra lệnh cho Vũ Lâm quân và Kim Ngô Vệ lên thành phòng ngự. Đồng thời chiêu mộ thanh niên cường tráng của Trường An hỗ trợ phòng thủ. Thần đoán quân Tùy sẽ sử dụng kỵ binh nhẹ đột kích, mà không có mang theo vũ khí công thành. Cho nên khả năng đánh hạ được thành Trường An là không lớn. Nhưng kỵ binh Tùy tiến vào Quan Trung, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới sĩ khí của quân dân. Sẽ dao động sự tin tưởng của quân dân đối với Đường triều. Cho nên nhất định phải cầu viện, ra lệnh cho quân đội của Thái Tử và quân đội của Tần Vương đồng thời quay lại cứu viện.
Trần Thúc Đạt đứng bên cạnh nhướn mày nói:
- Có lẽ mục đích của quân Tùy lần này là vây Ngụy cứu Triệu, bức bách chúng ta phải rút quân. Nếu chúng ta ra lệnh cho hai quân trở về tiếp viện, chả phải vừa vặn trúng phải âm mưu của quân Tùy sao. Đậu tướng quốc đã nghĩ tới điểm này chưa?
Đậu Quỹ lắc đầu nói:
- Trần tướng quốc có chút suy nghĩ quá nhiều. Trọng binh của Dương Nguyên Khánh ở phương bắc. Mà ở Hà Đông lại có ba mươi nghìn quân Đột Quyết đang tàn sát bừa bãi, đại quân của hắn làm sao có thể rảnh rỗi mà xuôi nam. Cho nên số lượng quân đội đánh lén lần này sẽ không nhiều. Tối đa là hai mười nghìn quân là cùng. Kỳ thực, ý của thần chính là, tiêu diệt đội quân đánh lén này ở trong địa phận của Quan Trung. Điều này có thể kích thích khí thế của quân dân. Mặt khác quân đội cũng không cần toàn bộ trở lại tiếp viện. Chỉ cần năm mươi nghìn người là đủ.
Bùi Tịch cũng tiếp lời nói:
- Thậm chí chúng ta còn có thể ra lệnh cho Tần Vương theo huyện Thiểm đi lên Hà Bắc, tấn công lại quận Hà Đông, cắt đoạn đường lui của quân Tùy đánh lén này. Hoặc là đơn gian mở một quy mô lớn tấn công phương bắc, cướp lấy quận Hà Đông và quận Giáng. Hai quận này có nhân khẩu đông đúc, nông nghiệp phát đạt. Chiếm được hai quận chính là thu hoạch lớn nhất của chúng ta.
Lúc này, Lý Uyên thấy Tiêu Vũ vẫn trầm tư không nói, liền hỏi:
- Tiêu tướng quốc có ý kiến gì không?
Trong ánh mắt của Tiêu Vũ có sự ưu tư. Ông ta chậm rãi nói:
- Theo vi thần nghĩ, vì sao triều Tùy không xuất binh trước đó. Lúc đó, Quan Nội chưa có bị chiếm lĩnh, Lạc Dương cũng chưa bị vây. Khi đó nếu xuất binh càng có thể kiềm chế chúng ta. Nhưng quân Tùy lại cố tình xuất binh vào hiện tại. Chẳng lẽ quân Tùy không biết bọn họ sẽ bị bao vây ở Quan Trung hay sao? Chẳng lẽ quân Tùy không biết, quận Hà Đông sẽ bị quân Đường phản kích tấn công?
Sự nghi ngờ của Tiêu Vũ khiến Lý Uyên dường như hiểu ra một ý gì đó:
- Ý của Tiêu ái khanh là…
Tiêu Vũ gật đầu nói:
- Vi thần có bảy thành khắc định, quân Tùy đã đánh bại quân Đột Quyết. Chỉ có như vậy, bọn họ mới dám bất ngờ đánh Trường An.
Tiêu Vũ lớn mật phán đoán, khiến Lý Uyên hít một hơi khí lạnh. Nếu là như vậy, thế cục hiện tại sẽ phát sinh ra biến hóa.
Đúng lúc này, ở bên ngoài truyền tới tiếng bước chân. Có người ở ngoài cửa bẩm bao:
- Khởi bẩm điện hạ, Thái Nguyên có cấp báo!
Đường Phong ở Thái Nguyên đã bị phá hủy. Nhưng còn có một chút thế lực Đường Phong giấu ở Thái Nguyên. Tuy bọn họ không dám có hành động gì, nhưng nếu có những việc lớn xảy ra ở Thái Nguyên, bọn họ đều sẽ truyền về tin tức.
Trong lòng của Lý Uyên dâng lên một điềm xấu. Chẳng lẽ là…
Y vội vàng ra lệnh:
- Nhanh chóng trình lên!
Một người hoạn quan vội vàng đi vào, dùng hai tay trình lên một phần tình báo. Lý Uyên tiếp nhận tình báo, chỉ thấy trên tình báo có viết:
- Quân Tùy đại thắng, toàn thành Thái Nguyên đang chúc mừng.
Trái tim của Lý Uyên lạnh buốt, giống như rơi vào hố băng. Y cười khổ một tiếng, nói với Tiêu Vũ:
- Quả nhiên là bị ái khanh đoán đúng. Quân Tùy đã đánh bại quân Đột Quyết.
Trong ngự phòng lập tức vang lên tiếng bàn luận xôn xao. Lý Uyên ngồi không yên. Y đứng lên, chắp tay phía sau đi tới gần cửa sổ, nhìn về phía bầu trời đêm. Trong lòng y cảm thấy cực kỳ trầm trọng. Việc mà y không muốn xảy ra, đã xảy ra.
- Bệ hạ, việc đầu tiên là phải bảo vệ thành Trường An. Mặt khác có thể xem xét tình huống phát triển mà làm ra quyết định.
Đậu Quỹ đề nghị.
Lý Uyên gật đầu, quay lại nói với mọi người:
- Ra lệnh cho Thái Tử và Tần vương cử năm mươi nghìn quân quay lại, viện trợ Quan Trung.
Y lại hướng Đậu Quỹ nói:
- Trọng trách phòng ngự thành, trẫm liền giao cho ái khanh….
Phía nam Phong Châu, mặt sông đã bị tuyết lớn bao trùm. Tuyết đã ngừng rơi. Ở phía xa xa, mặt trời đã bắt đầu mọc, ánh nắng ôn hòa chiếu sáng khắp đại địa.
Trên mặt sông Hoàng Hà rộng chừng hơn mười dặm, xuất hiện đông nghịt những chấm đen nhỏ. Từ xa nhìn lại, giống như những hạt vừng nhỏ rơi vãi đầy trên mặt tuyết trắng.
Đợi đến khi những điểm đen càng ngày càng tới gần, thì mới thấy rõ, đó là những chiếc xe trượt tuyết do binh lính Tùy tự chế tạo. Mỗi chiếc xe được hai con ngựa kéo, chạy băng băng trên mặt tuyết dày.