Số lần đọc/download: 6138 / 35
Cập nhật: 2015-11-12 21:57:58 +0700
Chương 919: Tiến Tài
- Lâm ái khanh cảm thấy phái ai thì đủ tài năng?
Lâm Nguyên Phương vội đáp:
- Hết thảy đều do Thánh thượng xem xét quyết định. Chẳng qua việc cấp bách phải làm là ứng cử viên Tổng đốc Tây Quan, hiện giờ Tây Quan đạo rất nhiều việc, đều do Chu Lăng Nhạc xử lý, tuy nhiên, Thiên Sơn đạo cũng không thể thiếu Chu Lăng Nhạc. Chu Lăng Nhạc tinh lực có hạn, Tây Quan đạo này cũng cần phái người tới giúp đỡ.
Từ Tòng Dương liền nói:
- Cũng không phải là giúp đỡ. Sau khi Lục Huyền Tây Quan đạo bị bắt, công việc Tây Quan Đạo vẫn do Dư Bất Khuất thống lĩnh, Dư Bất Khuất qua đời, Chu Lăng Nhạc tạm thời thay thế quản lý công việc Tây Quan, đó cũng là bởi vì Thánh thượng vẫn luôn cân nhắc lựa chọn Tổng đốc Tây Quan thật thích hợp. Tây Quan hoang tàn chờ hưng thịnh, nhất định cần phái một quan viên thực sự có năng lực tới, người thích hợp, thật ra cũng không nhiều.
Hoàng đế vuốt cằm nói:
- Chu Lăng Nhạc tinh lực có hạn, công việc Thiên Sơn Tây Quan hai đạo cộng lại quá nhiều, cần phải phái một người thích hợp tới Tây Quan. Lâm ái khanh nói cũng không sai, rắn không thể không có đầu, công việc chủ yếu của Tây Quan chính là phái một đại thần đắc lực bổ sung ghế trống Tổng đốc Tây Quan đạo…!
Lão nhìn qua chúng thần, hỏi:
- Các vị ái khanh có người lựa chọn thích hợp hay không?
Đám quan viên đều nhìn nhau, cũng không ai lập tức đi lên. Hoàng đế trầm ngâm một lát, mới hỏi Từ Tòng Dương:
- Từ ái khanh, ngươi là lão thần, quen thuộc với công việc trong triều, nếu cần một người nào có thể làm được việc lớn, ngươi sẽ chọn ai?
Từ Tòng Dương tiến lên phía trước:
- Hồi bẩm Thánh thượng, trong lòng thần cũng không có người lựa chọn hoàn mỹ, tuy nhiên, thần nghĩ Tri châu Chiết châu Ngọc Lăng đạo là Tôn Công Mậu cũng có thể coi là một người lựa chọn khá tốt!
- Tôn Công Mậu?
- Vâng.
Từ Tòng Dương đáp:
- Người này công chính vô tư, tài cán xuất chúng, Chiết châu dưới sự dẫn dắt của hắn, mở kênh sửa đường, ngay ngắn rõ ràng, lê dân bá tánh an cư, trước kia Thánh thượng cũng nhiều lần ca ngợi người này, lại không biết hắn có thích hợp hay không?
Hộ bộ Thượng thư Mã Hồng liền nhảy ra nói:
- Khởi bẩm Thánh thượng, Tôn Công Mậu cũng không thích hợp!
- Ồ?
Hoàng đế vuốt râu hỏi:
- Cớ sao Mã ái khánh nói ra lời ấy?
- Bản lĩnh của Tôn Công Mậu quả thực xuất chúng.
Mã Hồng nghiêm nghị đáp:
- Hắn thống trị một phương, danh tiếng rất tốt, cũng lập nhiều chiến tích khiến người ta thỏa mãn. Hắn làm Tri châu Chiết châu nhiều năm, nếu nói thuyên chuyển Tổng đốc, trái lại không phải không thể, chỉ là… lại không thích hợp chuyển đến Tây Quan đạo. Người này tinh thông chính vụ, lại không hiểu quân vụ, hơn nữa tâm địa hơi nhân từ, Tây Quan đạo hiện giờ, chỉ hiểu được chính vụ cũng không được, càng không thể lòng dạ đàn bà…!
- Mã ái khanh nói cũng không phải không có lý.
Hoàng đế bình tĩnh nói:
- Mã ái khanh, vậy ngươi có người lựa chọn thích hợp?
Mã Hồng muốn nói lại thôi, dường như hơi do dự. Hoàng đế cười nói:
- Có người lựa chọn thích hợp, cứ việc nói cho trẫm!
- Thánh thượng, cái gọi là việc công không nể thân, vi thần cho rằng, Tri châu Kinh châu Xuyên Trung đạo Lô Hải Hỉ có văn có võ, lúc trước Dương Văn Chính Kinh châu bạo loạn, Lô hải Hỉ dứt khoát lưu loát, không tới hai tháng liền bình loạn Dương Văn Chính, rất có lá gan sát phạt.
Mã Hồng nói tiếp:
- Mặc dù hắn là đồng hương với thần, nhưng đề cử hiền tài cho đất nước, thần không quan tâm người khác nói thần đề cử người thân!
Vẻ mặt y xúc động, thể hiện thái độ chí công vô tư.
Không ít đại thần bên cạnh lập tức cười lạnh trong lòng, Mã Hồng trông lời lẽ chính nghĩa, nhưng trong lòng y nghĩ gì, mọi người biết rõ.
Mã Hồng cùng đám người Lâm Nguyên Phương kia là thi đậu mà bò lên cao, rất được Hoàng đế sủng ái, đám người này đương nhiên sẽ không đi đắc tội Hán Vương đảng cùng Thái tử đảng lúc trước, nhưng cũng không đầu nhập bọn họ, bao nhiêu năm rồi đám người này cũng dần tạo thành một thế lực, nói trắng ra được xưng là Tân đảng, mà nguồn gốc chủ yếu của đám người này chính là Kim Lăng và Ngọc Lăng hai đạo cách kinh thành không xa.
Lúc này mọi người cũng thấy rõ ràng, Mã Hồng tiến cử Tổng đốc, miệng nói đề cử không vì thân quen, trên thực tế vẫn là vì sự lớn mạnh của thế lực Tân đảng, điều này chưa chắc là Tân đảng có rắp tâm gì, chẳng qua một khi thế lực Tân đảng trở nên khổng lồ, nền móng vững chắc, sau này đám người này sẽ có quyền nói chuyện trong triều, có tính độc lập, không cần phải nhìn ánh mắt người khác, chỉ cần thực lực đạt tới trình độ nhất định, cho dù ai ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, cũng sẽ cố kỵ thực lực tổng hợp của Tân đảng, do đó khiến cho Tân đảng thực lực đặc biệt này sinh tồn trong triều.
Tân đảng cầu sự cường đại, đương nhiên cũng không phải vì có thể làm chuyện gì cho đất nước, mục đích ai cũng rõ ràng. Đế quốc Đại Tần thành lập mới hai mươi năm, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, quyền thế phú quý của đế quốc sau này đều sẽ tập trung trong tay những khai quốc công thần kia, nếu như Tân đảng không thể hình thành một thế lực, sẽ rất dễ bị công thần đế quốc chèn ép. Thế nhưng một khi Tân đảng trở thành một thế lực cường đại, như vậy quan viên Tân đảng chẳng những có thể ổn định vững chắc trong triều, hệ thống quan hệ họ xây dựng cũng có thể khiến cho họ tiếp tục vinh hoa phú quý.
Người hơi khôn khéo một chút cũng biết mục đích của Tân đảng, mà Tân đảng vô cùng rõ ràng, Hoàng đế cũng vô cùng rõ ràng mục đích của bọn họ, thế nhưng mục đích của Tân đảng chỉ là cầu mình và hậu nhân vinh hoa phú quý, cũng không dám có chút uy hiếp đối với Hoàng quyền. Cho dù Hoàng đế biết rõ mục đích cũng sẽ không chèn ép Tân đảng quá nhiều, trái lại có thể lợi dụng Tân đảng đối phó với thế lực uy hiếp Hoàng quyền. Chính bởi vì biết rõ mấu chốt trong đó, Tân đảng biết không gian sinh tồn của mình không nhỏ, cho nên nắm bắt bất cứ cơ hội phát triển lớn mạnh nào.
Tân đảng trong triều đã rất có thực lực, tại địa phương cũng không thiếu quan viên, nhưng lại không có vị nào là Tổng đốc một phương Đại tướng biên cương. Ghế trống Tổng đốc Tây Quan đạo lần này, Tân đảng dù biết rất khó khăn nhưng vẫn muốn cố gắng tiến cử một vị Tổng đốc Tân đảng.
Hoàng đế lại cười nói:
- Mã ái khanh, ngươi trung quân ái quốc, chí công vô tư, trẫm rõ ràng trong lòng… Lô Hải Hỉ, người này cũng là nhân tài có thể sử dụng…!
Lão lại nhìn về phía Thái tử, hỏi:
- Thái tử, con cảm thấy thế nào?
Thái tử mặt không đổi sắc, vẫn bình tĩnh nói:
- Phụ hoàng nói rất phải, Lô Hải Hỉ quả thực là một nhân tài có thể sử dụng…!
Lời y vừa thốt ra, Mã Hồng cùng Lâm Nguyên Phương bình thản liếc nhau, trong lòng đều kỳ quái, thầm nghĩ tại sao Thái tử lại nói chuyện cho Tân đảng. Quả nhiên, Thái tử xoay chuyển lời nói:
- Chẳng qua nếu như Lô Hải Hỉ chuyển tới Tây Quan đạo, như vậy Kinh châu nên làm thế nào? Kinh châu đất rộng người đông, là châu lớn nhất Xuyên Trung đạo, thành phần phức tạp, hơn nữa Xuyên Trung đạo dân cư phức tạp, dân tộc thiểu số hung hãn trong những dãy núi kia, bắt đầu có dị tâm. Hẳn phụ hoàng còn nhớ, năm đó phụ hoàng chinh phạt Thiên Thục quốc Xuyên Trung, đã hao tổn một phen khí lực rất lớn.
Chẳng những Hoàng đế, ngay cả thần tử ở đây cũng không ít người khẽ vuốt cằm.
Sở Hoan nghe Thái tử đề cập tới Thiên Thục quốc, lập tức nghĩ tới thời điểm lúc hắn mới tiến kinh thiếu chút nữa bị Thái tử Thiên Thục quốc Lưu Tuân giết chết. Sở Hoan không rõ vì sao lúc trước Lưu Tuân phải ám sát hắn. Hắn càng không hiểu, ai có đủ bản lĩnh điều động vị Thái tử Thiên Thục quốc kiêm kiếm thủ cao minh như thế?
- Thánh thượng, Thái tử nói như vậy rất có đạo lý.
Đô Sát viện Hữu đô Ngự sửu Thẩm Khách Thu đại diện cho Thái Tử đảng lúc này đương nhiên đứng ra bảo vệ:
- Không nói đến Xuyên Trung đạo có người rắp tâm khác, chính mỗi một thổ ty, mỗi một nơi đều bụng dạ khó lường. Năm đó tại Thiên Thục quốc, bọn họ không để cho Thiên Thục quốc có ngày bình an. Hôm nay Đại Tần ta quốc lực cường thịnh, hơn nữa, Lô Hải Hỉ ở Kinh châu nhiều năm, đã có ân uy nhất định, đúng là trấn trụ được đám thổ ty kia. Thần cho rằng, trước mắt, tình thế Xuyên Trung đạo, Lô Hải Hỉ là người không thể thay thế. Nếu thuyên chuyển đến Tây Bắc, chỉ sợ.. chỉ sợ Xuyên Trung đạo sẽ bất an.
Từ Tòng Dương gật đầu không ngừng:
- Thánh thượng, Thẩm Ngự sử nói như vậy cũng có đạo lý, không thể vì Tây Quan đạo mà làm hỏng Xuyên Trung đạo.
Mã Hoành còn muốn cãi lại, Lâm Nguyên Phương đã lên tiếng:
- Thánh thượng, Thái tử đã nói như vậy, cũng không phải không có lý. Nhưng không biết Thái tử điện hạ đã chọn được ai thích hợp chưa?
Mặc dù Lâm Nguyên Phương là nịnh thần số một trong triều, nhưng y rất nhạy bén. Thẩm Khách Thu là người Thái tử đảng, Từ Tòng Dương nhìn như mây trôi nước chảy nhưng lão là sư phụ của Tề vương. Vậy thì không thể tránh khỏi là người Tề vương đảng. Hai đại diện hai đảng đứng ra, trăm miệng một lời nói Lôi Hải Xuyên Trung đạo không thích hợp. Y tất nhiên biết hy vọng bảo vệ Lô Hải Hỉ đã xa vời. Nhưng trong lòng lại muốn ép Thái tử phải đưa ra người mình muốn tiến cử.
Y đã chuẩn bị sẵn sàng. Một khi Thái tử tiến cử người của Thái tử đảng y sẽ phản đối quyết liệt.
Hơn nữa, y tin tưởng, Tề Vương đảng nếu nhìn thấy người của Thái Tử đảng đi Tây Quan làm Tổng đốc nhất định cũng sẽ phản đối. Vào lúc này, y sẽ kết hợp với Tề vương đảng đối phó Thái tử đảng.
Sách lược Tân đảng lúc nào cũng đơn giản, ban đầu là Hán vương tranh chấp cùng Thái tử. Tân đảng tọa sơn quan hổ đấu mà thôi. Hôm nay Thái tử đảng ngầm đối lập cùng Tề vương đảng, Tân đảng cùng Hoàng đế tâm tư giống nhau, muốn nhìn thấy thế cân bằng, cần thế lực giữa Tề vương và Thái tử ngang nhau. Chỉ là hôm nay thế lực Thái tử đảng vượt xa Tề vương đảng, cho nên liên hợp Tề vương đảng chèn ép Thái tử đảng cũng là chuyện đương nhiên.
Thái tử liếc nhìn Lâm Nguyên Phương, chậm rãi nói:
- Phụ hoàng, nếu là người thích hợp nhất, nhi thần cho rằng, Sở Hoan Sở Thị lang là người thích hợp nhất.
Lời vừa nói ra không ít người biến sắc mặt. Hoàng đế vẫn bình tĩnh, nhưng Tề vương thì thất thanh nói:
- Không... không được.
Tề Vương Doanh Nhân là người phản ứng đầu tiên. Một khi Sở Hoan bị điều đến Tây Bắc, núi cao đường xa, cho dù Sở Hoan không thiếu kinh nghiệm, nhưng bên gã sẽ thiếu đi một cánh tay đắc lực.
Mặc dù tuổi Doanh Nhân chưa lớn lắm, nhưng đầu óc dẫu sao cũng thông minh, lúc trước gã bàng quan với chính sự, thế nhưng từ khi xảy ra chuyện ở Trung Nghĩa trang, tâm tư Doanh Nhân đã khác.
Sau sự kiện Thông Thiên điện, trong lòng Doanh Nhân vẫn như có bóng ma ám ảnh. Ở điện Thông Thiên gã bị người ta đuổi giết, mặc dù đến giờ vẫn chưa biết ai âm thầm sai khiến, nhưng gã rất rõ ràng, nếu như có người dám đuổi giết gã công khai như thế, chắc chắn là do có kẻ đứng sau lưng sai khiến. Từ khi biết có người trăm phương nghìn kế muốn hãm hại gã, đầu gã lúc nào cũng căng lên đề phòng.
Hậu quả sự kiện Thông Thiên điện trực tiếp dẫn đến sự sụp đổ của Hán vương đảng. Hán vương phát điên, trong lòng Doanh Nhân vẫn luôn bị ám ảnh. Một đám quan viên đã lặng yên không một tiếng động đi đến bên cạnh gã, đặc biệt là Lang Vô Hư chủ động đứng đằng sau trợ giúp. Rất nhiều quan viên Hán vương đảng lúc trước, bây giờ đã chuyển sang làm thuộc hạ của Doanh Nhân, tiếp tục cùng Thái tử ngầm tranh đấu. Mà Tề vương Doanh Nhân, bất kể là chủ động hay bị động, nguyện ý hay không nguyện ý, trong lúc bất tri bất giác đã thay thế Hán vương trở thành thủ lĩnh mới, trở thành mục tiêu công kích của Thái tử đảng.
Mặc dù thời gian không dài, nhưng hôm nay, thuộc hạ của Tề vương cũng không ít. Lang Vô Hư dù vô cùng xun xoe nịnh nọt. Thế nhưng trong lòng Tề vương, tâm phúc chân chính chỉ có Từ Tòng Dương và Sở Hoan. Hai người này là phụ tá đắc lực của gã. Gã cũng biết cuộc đấu tranh với Thái tử đảng, chỉ cần có chút bất cẩn, hậu quả khôn lường.
Hoàng đế đã hạ chỉ chuẩn bị để Tề vương xuất cung. Sau khi Tề vương xuất cung khai phủ, Tề vương sẽ có hệ thống độc lập của mình. Cuộc tranh giành giữa Thái tử đảng và Tề vương đảng sẽ chính thức lên đài. Tề vương dù muốn hay không đã bị đẩy lên đài tranh đấu. Gã biết cuộc đấu tranh giữa hai đảng này vô cùng tàn khốc.
Trông thấy kết cục của Hán vương đảng, Tề vương không phải là không còn sợ hãi. Loại thời điểm này, điều Sở Hoan đi Tây Bắc, chẳng khác nào chặt đứt một cánh tay của gã. Gã biết rõ điểm này, nên khi Thái tử vừa có ý muốn điều Sở Hoan đi Tây Quan đạo, gã liền lên tiếng phản đối.