They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 369 : Ngân Xuyên Đạo Sôi Trào (p11)
ùng đùng đùng…
Đổng Vĩ suất lĩnh hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đuổi một lèo tới địa khu Chu Các, lúc tới nơi mới phát hiện ra chiến sự ở nơi này đã cơ bản kết thúc rồi.
Sau một trận pháo kích mãnh liệt, quân Xích Luyện giáo đồn trú ở địa khu Chu Các đã hoàn toàn bị đánh tan, đám người Hứa Lộ và Triệu Tinh đang suất lĩnh bộ hạ của mình truy kích đám tàn binh của quân Xích Luyện ở khắp mọi nơi, những tiếng súng lác đác vang vọng khắp bốn bề.
Xích Luyện giáo bố trí ở địa khu Chu Các chính là quân chủ lực của quân Xích Luyện, có gần tới hai nghìn tên, nhưng bọn họ nghe nói là trước khi hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tới nơi, bọn chúng đã nghe thấy phong thanh bỏ chạy hết toàn bộ rồi.
Hơn một nghìn phần tử vũ trang đương địa còn sót lại cũng đã bị đánh cho hoàn toàn tan rã, hai bên đường phố không phát hiện ra có nhiều thi thể lắm, bởi vì người của Xích Luyện giáo chạy rất nhanh, vừa thấy tình hình có chút không ổn, là lập tức chuồn hết tất cả.
Dựa theo kế hoạch tác chiến tiếp theo, tiểu đoàn của Đồng Vĩ có nhiệm vụ chủ yếu là khống chế địa khu Chu Các, đồng thời giải cứu tất cả số tù binh chiến tranh ở nơi này.
Nếu như chiến đấu đã cơ bản kết thúc rồi, Đồng Vĩ liền bắt đầu giải quyết việc cứu tù binh chiến tranh.
Sau khi dặn dò sơ qua công việc của tiểu đoàn, để chỉ đạo viên phụ trách việc cơm ăn chỗ ở của các chiến sĩ, cùng với các công tác thu thập lương thực vật tư..v..v. Đồng Vĩ liền tự mình suất lĩnh binh lực của một đại đội, phi tốc chạy tới mỏ Thiết Phật Sơn.
Căn cứ theo trinh sát của ban ngành tình báo quân Lam Vũ, cùng với lời miêu tả của đầu mục địa phương là Phương Quốc Cường, khu mỏ Thiết Phật Sơn chính là nơi giam cầm số tù binh quân đội đế quốc Đường Xuyên nhiều nhất.
Nghe nói, mới ban đầu chỉ giam giữ hơn ba vạn người, sau đó lục tục tăng thêm, lúc nhiều nhất từng có năm sáu vạn người, mà nghe nói lực lượng vũ trang của Xích Luyện giáo đồn trú ở nơi này, cũng chỉ có bốn năm nghìn tên.
Con đường từ địa khu Chu Các tới khu mỏ Thiết Phật Sơn cũng giống y như những con đường khác ở Ngân Xuyên đạo, cũng ngoằn ngoèo uốn lượn quanh triển núi.
Bất quá vì nhu cầu vận chuyển mỏ quặng, cho nên đường xa ở đây được là tương đối rộng rãi, hơn nữa còn được trải đá răm, có thể cưỡi ngựa đi được.
Đây là con đường tốt nhất ở Ngân Xuyên đạo mà Đổng Vĩ nhìn thấy, hai bên đường đều là rừng cây rậm rạp, dọc đường đi đều im phăng phắc, không thấy một bóng người nào, cũng chẳng nghe thấy một tiếng động.
Dần dần, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đều phát giác loại tĩnh mịch này có chút quỷ dị, làm trong lòng người ta thấp thỏm bất an, bọn họ vừa lùng sục tiến lên, vừa cảnh giác cao đồ cẩm súng theo dõi sát sao mỗi một địa phương có khả năng xuất hiện quân địch.
Thế nhưng bọn họ lo lắng hoàn toàn là dư thừa, bời vì từ đầu tới cuối bọn họ đều không gặp phải đại quân của Xích Luyện giáo, thỉnh thoảng chỉ có một hai trên phần tử vũ trang Xích Luyện giáo từ đâu hốt hoảng xông ra, nhưng lập tức bị giết chết ngay, bọn Đổng Vĩ không gặp phải bất kỳ một sự nguy hiểm nào.
Tiếng súng khô khốc phá vỡ sự tĩnh lặng của khu rừng, nhưng chẳng hề thấy lấy một con chim kinh hoàng vỗ cánh bay lên, tựa hồ khu rừng này hoàn toàn không có chim chóc sinh sống vậy.
Ngược lại dần dần tựa hồ có một mùi thối rữa lan ra, giống như mùi hôi thối của một cái hố xí mấy nghìn năm không được dọn dẹp vậy, làm người ta phát buồn nôn.
Sau khi tiếng súng vang lên, khu rừng càng thêm tĩnh lặng, mùi hôi thôi kia cũng càng lúc càng nồng, bản thân Đồng Vĩ cũng dần dàn cảm thấy không khí có chút trở nên khẩn trương rồi.
Để cho an toàn, Đồng Vĩ phái ra quân xung kích, liên tục phái đi bốn tiểu tổ trinh sát, kết quả suôt cả đường đi vẫn cứ bình an vô sự.
Khi Đổng Vĩ đi tới dưới một ngọn núi, phát hiện ra ở một cửa động lưng chừng nũi, những người lính tiên phong đều đứng sững ra không nhúc nhích, tựa hồ bị thứ phép thuật nào đó định thân vậy.
Nơi bọn họ đang đứng, vô cùng lộ liễu, những tay súng của Xích Luyện giáo ẩn nấp trong chỗ kín, có thể dễ dàng doạt đi tính mạng của bọn họ.
Đổng Vĩ tính khí nóng nảy, vừa muốn mở miệng mắt chửi, nhưng ngay lập tức lại cảm thấy có điều không ổn, hắn tin rằng bộ hạ của mình tuyệt đối không phải là những loại bộp chộp, cho dù trước đây có như vậy, thì cũng sớm đã bị chiến đấu tàn khốc mài sạch đi rồi, bọn họ nhất định là phát hiện ra điều gì đó vô cùng bất ngờ, cho nên mới thất thố như vậy.
Đổng Vĩ lướt đi như sao xẹt, tới bên người bọn họ, thuận theo ánh mắt của bọn họ nhìn tới, bất giác cũng sững ra như trời trồng, những chiến sĩ khác đi theo sau hắn, nhìn thấy khung cảnh trước mắt, toàn bộ cũng chết đứng.
Chỉ nhìn thấy ở khoảng không rộng lớn kẹp giữa mấy ngọn núi, rộng ước chừng tới mấy kilomet vuông, hai bên khoảng trống đều là vách núi dựng đứng, là bị người ta cố ý tạo thành như vậy, để không ai có thể leo lên được.
Nhưng cho dù là như thế, ở bên trên vách núi dựng đứng vẫn lắp đầy lưới sắt, còn ở phía dưới vách núi, là sáu cái hang động cỡ lớn, mỗi một cái hang động đều trông giống như cái miệng của ma quỷ, đem ngòm ngòm không nhìn thấy điểm tận cùng, trong mỗi hang mỏ, đều chất động mỏ quặng, đại bộ phận đều là quặng sắt và quặng thép.
Ở giữa vùng đất trống đó, có bốn dãy nhà cỏ thấp bé nối tiếp nhau, rất dài, nhưng cũng rất nhỏ hẹp, hai bên những căn nhà có đều có lối ra vào, nhưng không biết ở bên trong đó chứa cái gì.
Ở trên vùng đất trống bên ngoài những căn nhà cỏ này, là vô số những bóng người đông nhịt đủ mọi dáng vẻ, bọn họ có người đang nằm, có người đang ngồi, có cả những người đang đứng ngây ra, mỗi một người động tác tựa hồ đều như ngây dại, không hề có bất kỳ một cảm giác gì đối với chuyện xảy ra ở bên ngoài.
Đổng Vĩ dùng sức dụi đôi mắt của mình, đây chính là ba vạn tù binh chiến tranh của quân đội đế quốc Đường Xuyên sao?
Từ xa xa nhìn lại, màu dã của những tù binh chiến tranh này đều là thuần một màu trắng, cứ như là bị ngâm qua nước tẩy vậy, hơn nữa ai nấy đều gầy khô như que củi.
Những tù binh này đứng ngây ra đó, trông qua cứ giống như nhà trưng bày những bộ xương cốt vậy, Đổng Vĩ đoán thể trọng của bọn họ có lẽ còn chưa được hai mươi lăm kilogram.
Trong đó có mấy người ánh mắt tựa hồ liếc qua bên này, nhưng hiển nhiên là vô cùng đờ đẫn, sau đó vẫn y như cũ chầm chậm đi lại trên khoảng đất trống, mục đích bọn họ đi lại như thế là để làm gì, Đổng Vĩ không hề hay biết.
Xung quanh khu mỏ đã không còn thủ vệ của Xích Luyện giáo nữa, không biết là bọn chúng chạy đi đâu mất rồi, những trạm gác ở phía sau tấm lưới sắt, đã trống không chằng còn bóng dáng một ai, những tù binh chiến tranh kia tựa hồ cũng đã phát hiện ra sự khác thường của đám thủ vệ, nhưng bọn họ vẫn không hề có ý tứ bỏ chạy.
Bọn họ tựa hồ đã vô cùng quyến luyến đối với dải hoang mạc khô cằn ở xa xa phía trước rồi vậy.
Đồng Vĩ rút súng lục ra, chỉ lên trời bắt một phát, tuyên bố sự có mặt của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ.
Thế nhưng những tù binh đế quốc Đường Xuyên bị nhốt ở bên trong dương như đã đờ đẫn hết cả rồi, đối với sự xuất hiện của quan Lam Vũ, bọn họ tỏ ra lãm đạm chẳng chút xao động, thậm chí bọn họ cứ như không hể nghe thấy tiếng súng nổ kịch liệt, cũng chẳng có một ai thèm liếc mắt sang bên này lấy một cái.
Có mấy chiến sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Bọn họ làm sao thế?
Có người đáp lại:
- Bọn họ khẳng định là sắp chết rồi.
Đổng Vĩ đột nhiên cảm thấy vành mắt của mình cơ hơi ướt ướt, tâm tình vốn có chút kích động của người đi giải phóng đã biến mất hết sạch, thay vào đó là sự nặng nệ chưa từng có. Hắn thu súng lục trở lại, khe khẽ phất tay, bảo mọi người bước chân cho nhẹ, chầm chậm từ trên lưng núi đi xuống, sợ kinh động tới bọn họ.
Trên con đường xuống núi có những lớp lưới sắt trùng trùng điệp điệp, phần tử vũ trang Xích Luyện giáo khi rút lui, cũng không quên đem chúng khóa lại, nhưng điều này đương nhiên không làm khó được các chiến sĩ quân Lam Vũ.
Đồng Vũ đưa tay nhấc hai lưỡi búa lên, đập vỡ những cái khóa ra. Những cái khóa này không biết đã bao lâu không được mở ra rồi, đằng sau có hai Lỗ Ni cuồng chiến sĩ chẳng cần phải dùng tới lưới búa, dùng tay giật một cái cũng có thể mở ra được.
Tiếng động cánh cửa sắt mở ra rất lớn, cuối cúng cũng kinh động tới một số tù binh chiến tranh, bọn họ bắt đầu ngạc nhiên nhìn sang phía bên này, có một số tù binh bắt đầu chầm chậm nhúc nhích, chầm chầm quay người sang, đi về phía phương hướng cánh cửa sắt, còn những tù binh đang ngồi cũng chầm chậm đứng lên, chầm chậm đem thân thể hướng về phía cửa sắt.
Nhưng đa phần số tù binh chiến tranh này vẫn tỏ ra chẳng có chút mảy may động lòng, bọn họ vốn như thế nào, thì hiện giờ vẫn y nguyên như thế.
Liên tục có bốn cánh cửa sắt mở ra, Đồng Vĩ trầm tĩnh đi vào, nhưng còn chưa đi được tới năm mươi mét, đã có một mùi thối rữa vô cùng cường liệt đã hoàn toàn bao phủ lấy bọn họ.
Đồng Vĩ thiếu chút nữa thì tức nghẹn ngất đi, hải dùng tay bóp chặt lấy mũi rồi phất phất ở phía trước, mà cũng không có chút hiệu quả nào, cái mùi thôi nồng nặc này tựa hồ như đã cùng không khí gắn chết lại với nhau, không làm sao mà xua đi được.
Bên cạnh có hai chiến sĩ quân Lam Vũ sắc mặt tới nhợt, hô hấp cũng trở nên gấp gáp vô cùng, chốc lát sau không ngừng nôn ọe ngay tại chỗ, thân thể cũng lảo đảo như sắp ngã xuống, dường như có thể ngất đi bất cứ lúc nào, những chiến sĩ khác đều lần lượt lui về phía sau, lui tới tận ra ngoài những tấm cửa sắt mới cảm thấy khá hơn được một chút.
- Dùng túi cấp cứu!
Đổng Vĩ nhỏ giọng nói, hắn cũng không hiểu chuyện này là ra làm sao, nhưng cũng có chút kinh nghiệm để đối phó với loại không khí cứ như hơi độc này.
Đổng Vỉ từ trong túi cấp cứu lấy băng gạc ra, sau đó gấp lại thành bốn lớp, rồi úp lên mũi của mình, quả nhiên là cảm thấy khá hơn được một chút, ít nhất thì cũng không có cảm giác muốn ngất đi.
Những chiến sĩ hải quân lục chiến đội khác cũng học theo y như vậy, lần lượt dùng băng gạc che lấy mũi của mình.
Lấy băng gạc che mũi, Đổng Vĩ lại một lần nữa lấy dũng khí chậm chậm đi vào, đột nhiên phát hiện dưới chân dẫm phải cái gì đó, kêu răng rắc, tựa hồ đạp gãy cái gì đó rồi, cúi đầu xuống nhìn, thì ra là một bộ xương khô gần như lộ hết ra ngoài mặt đất, bị hắn dẫn lên sườn, làm cho cả đầu bộ xương nhô ra ngoài.
Xui xẻo thế nào bộ xương này ở trên đầu còn có chút thịt chưa hoàn toàn bị thối rữa hết, vừa mới bị chạm phải, lập tức phát tán ra mùi hôi thối vô cùng cường liệt.
Đổng Vĩ gần như cũng muốn nôn hết cả phèo phổi ra ngoài, vội vàng lui lại đằng sau, rồi nhìn xung quanh, phát hiện ra nơi này chôn qua loa rất nhiều cỗ thi thể, hơn nữa còn có rất nhiều cỗ chưa bị thối rữa hết, nhìn qua kinh tởm vô cùng.
Có mấy chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ không chịu nổi, lại chạy vội ra bên ngoài nôn thốc nôn tháo, bọn họ nôn ọe khủng khiếp vô cùng, gần như rạp cả mình lên mặt đất mà nôn, nôn tới mật xanh mật vàng cũng ra hết bên ngoài mà không sao ngừng lại được.
Thậm chí có ngưởi ra sức cho tay vào miệng móc họng của mình, cứ như có thứ gì ở trong bụng là muốn nôn cho ra hết sạch.
Những chiến sĩ hải quân lục chiến đội này, lúc ở trên chiến trường đẫm máu nhất tàn khốc nhất cũng chưa bao giờ tổi tệ như vậy, nhưng ở nơi này bọn họ đã bị mùi hôi thôi kinh khủng vô hình kia hoàn toàn đánh bại rồi.
Đổng Vĩ cũng cảm thấy quả tim của mình đang co rút một cách kịch liệt, tựa hồ toàn thân không còn chút sức lực nào.
Hắn thật sự không biết ở nơi này đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết, suốt cả một đời bôn ba của hắn, cũng chưa từng gặp phải chuyện gì như thế này, cũng chưa từng nhìn thấy khung cảnh khủng bố như thế này.
Mặc dù không hề có một chút tiếng động nào, nhưng làm cho nội tâm của hắn chấn động dữ dội.
Sợ rằng mỗi một bước chân đều dẫm phải những cỗ thi thể còn chưa thối rữa hết, Đổng Vĩ cũng chẳng còn dũng khí để đi vào nữa rồi.
Cuối cùng có một chiến sĩ quân Lam Vũ khác nghĩ ra biện pháp giải quyết, bọn họ từ trên đỉnh núi nhổ một ít cỏ dại màu xanh thẫm, sau đó nhét vào bên trong mũi. Loại cỏ dại này có mùi vị rất nồng, sau khi nhét vào trong mũi lập tức làm chảy ra rất nhiều nước mũi, nhưng mùi vị mà nó phát ra đúng là có thể xua đi mùi thối ở nơi này.
Đổng Vĩ cũng không hề do dự chạy ra bên ngoài lấy một nắm nhét vào trong mũi, sau một hồi nước mũi nước rãi tuôi ra ào ạt, cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Có mấy tù binh chiến tranh toàn thân trắng nhởn đi tới, tốc độ của bọn họ rất chậm, bởi vì bọn họ thực sự quá yếu ớt, yếu ớt tới mức cứ đi một bước là phải thở một bước, hơn nữa thân thể bọn họ cũng rất gầy, gầy tới mức chỉ còn mỗi da bọc xương, hoàn toàn không thấy có chút thịt nào.
Cho dù là xương cốt của bọn họ cũng rõ ràng là đã thoái hóa đi rất nhiều, có một số người chân rõ ràng nhìn giống y hệt như chân của những đứa bé con.
Nếu chẳng phải con ngươi của bọn họ còn miễn cưỡng có thể chuyển động, thỉ Đổng Vĩ còn hoài nghi rằng bọn họ không phải là người sống nữa hay không.
Đổng Vĩ và các chiến sĩ đều đem súng ống khoác lên lưng, để tránh hiểu lầm.
Hiển nhiên, động tác này của bọn họ làm cho mấy tù binh chiến tranh kia cảm thấy thân thiệt hơn nhiều, bọn họ cứ chầm chậm, chầm chậm đi tới gần chỗ Đổng Vĩ đang đứng.
Bọn họ cũng phải đi qua những cỗ thi thể còn chưa thối rữa hết kia, nhưng cứ như một chiếc lá phiêu diêu bên trên, chẳng hề lưu lại bất kỳ dấu vết nào ở bên trên những thi thể đó.
Phải phí rất nhiều thời gian, bọn họ mới đi được tới trước mặt của đám người Đổng Vĩ, sáu đó dùng một loại ánh mắt không biết phải dùng lời lẽ nào để miêu tả nhìn lên mũ sắt và đồng phục ngụy trang của bọn Đồng Vĩ, yết hầu chuyển động thật lâu, cuối cùng mới phát ra được giọng nói khàn khàn lào khào chẳng có chút sức lực nào:
- Các ngươi là …
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu