In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Tác giả: Quan Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1424 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2104 / 8
Cập nhật: 2016-08-03 12:22:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 861 : Độc Cô Cửu Kiếm
ộc Cô Vô Địch chất vấn khiến Độc Cô Phá Thiên lộ vẻ nghi hoặc.
Độc Cô Phá Thiên lạnh lùng cười:
- Ngươi vẫn chưa biết? Ngươi còn chưa đạt tới Tổ Tiên lục trọng thiên?
Độc Cô Phá Thiên cười quái dị nói:
- Độc Cô Bổ Thiên ban đầu nên biết, nhưng hắn là người điên, cực kỳ cố chấp. Thiên đạo đã vỡ mà còn muốn bổ thiên đạo, không thể không bị Độc Cô thế gia ta bài xích. Nhưng Độc Cô Bổ Thiên không nói cho ngươi biết nguyên do? Ha ha ha ha ha ha! Chắc ngươi sẽ không cho rằng Độc Cô Bổ Thiên luôn đúng đi?
- Tổ Thiên lục trọng thiên?
Độc Cô Phá Thiên trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Khi Tổ Thiên lục trọng thiên thì ký ức từ huyết mạch của ngươi sẽ khiến ngươi biết, nhưng mà ngươi không biết, xem ra ngươi chưa có tu vi Tổ Thiên lục trọng thiên. Ngươi không phải là đối thủ của ta, đầu hàng đi.
Độc Cô Vô Địch tiếp tục bảo:
- Trong huyết mạch của Độc Cô thế gia niêm phong ký ức? Có liên quan đến 'Phá thiên' của ngươi? rốt cuộc là cái gì?
- Sứ mệnh của lịch cổ Độc Cô thế gia ta không phải bổ thiên mà là phá thiên, năm đó Độc Cô Bổ Thiên hoàn toàn sai lầm, vẫn còn cố chấp tiếp tục bổ thiên, hừ!
Độc Cô Vô Địch vẫn truy vấn:
- Ký ức huyết mạch rốt cuộc là cái gì?
Độc Cô Phá Thiên nhướng mày nói:
- Xem ra ngươi thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không tới Tổ Thiên lục trọng thiên mà dám hỗn hào trước mặt ta? Đến đây đi, nếu ngươi có thể bất bại dưới kiếm của ta thì ta sẽ nói cho ngươi biết!
Độc Cô Vô Địch lập tức đâm ra Bổ Thiên kiếm.
Ầm ầm ầm ầm!
Một luồng cương kiếm màu trắng rạch phá hư không đụng vào Độc Cô Phá Thiên.
Cương kiếm đi qua đâu là biển rộng bên dưới chia ra hai luồng sóng lớn.
Sóng ập hướng Độc Cô Phá Thiên.
Con ngươi Độc Cô Phá Thiên co rút:
- Có chút thủ đoạn.
Trường kiếm xoay, một luồng cương kiếm màu đen chém hướng Bổ Thiên kiếm.
Một trăng một đen, hai luồng cương kiếm ở trên mặt biển thẳng tắp va chạm vào nhau.
Ầm ầm ầm ầm!
Âm phủ, Nam Ngoại Châu.
Trong rừng núi rậm rạp, sương khói đậm đặc, quỷ vật linh tinh, đạp bước trong rừng có gió lạnh nhập thể, cực kỳ âm u.
Đoàn người Khổng Hạt Tử chậm rãi đi hướng rừng núi.
Bàn Sinh to cỡ ba người nhíu mày nói:
- Khổng Hạt Tử tiền bối, Khổng gia của ngươi vì sao ẩn giấu ở nơi âm u như vậy?
Khổng Hạt Tử mỉm cười nói:
- Thì giống như Bàn Thạch nhất tộc của ngươi ẩn trong đất cực đông Dương gian.
Khổng Ngạo Thiên nhướng mày nói:
- Chờ đã, đằng trước có thứ gì...
Khổng Ngạo Thiên định vọt qua.
Khổng Hạt Tử trầm giọng nói:
- Ngạo Thiên, ngươi đừng nhúc nhích.
Khổng Ngạo Thiên nhương mày nhưng cũng hiểu Khổng Hạt Tử lo gã ra ngoài ý muốn.
Mấy thuộc hạ mau chóng vọt qua, rất nhanh một thanh âm truyền đến:
- Lão tổ tông, là người của Khổng gia ta, nhưng...
Đám người Khổng Hạt Tử đi nhanh tới.
Chỉ thấy trên mặt đất nằm vài cái xác la liệt.
Khổng Hạt Tử nhướng mày nói:
- Trong nhà có chuyện?
Khổng Hạt Tử vươn tay sờ cái xác.
Vù vù vù vù!
Thi thể kia đột nhiên phát ra ánh sáng xanh, từ cái đầu toát ra một đoàn sáng, một hồn phách.
Hồn phách ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Hồn phách bỗng kinh sợ nói:
- Ta làm sao vậy? Ta, ta đã chết?
Khổng Hạt Tử trầm giọng hỏi:
- Nói đi, xảy ra chuyện gì?
Hồn phách kia bi thương nói:
- A! Lão tổ tông, là U Hải giáo chủ, hắn giết chúng ta, hắn muốn tìm địa điểm Khổng gia, chúng ta thà chết chứ không chịu khuất phục, vì vậy...
Khổng Hạt Tử an ủi:
- Hài tử, ngươi làm rất tốt, Khổng gia tự hào vì ngươi.
Khổng Ngạo Thiên biến sắc mặt nói:
- U Hải giáo chủ? Đó chẳng phải là sư phụ của Đồng Quan Đại Thánh sao?
Khổng Hạt Tử nhíu mày nói:
- U Hải giáo chủ đến vì cái chết của Đồng Quan Đại Thánh?
Khổng Ngạo Thiên hét lên:
- Tại Diêm Xuyên hết, tại hắn mà ra, nếu không phải vì Táng Thiên Đồng Quan thì chúng ta không cần liều mạng với Đồng Quan Đại Thánh. Giờ thì tốt lắm, chọc phải U Hải giáo chủ, phen này nguy rồi.
Khổng Hạt Tử ngăn cản Khổng Ngạo Thiên tiếp tục trách móc:
- Được rồi!
Khổng Ngạo Thiên sốt ruột nói:
- Lão tổ tông, ngươi đừng bảo vệ Diêm Xuyên, hắn là sao chổi. Nếu không vì hắn thì tại sao sẽ có rắc rối như vậy/ đây chính là U Hải giáo chủ! Đồn rằng năm đó Hóa Tôn Thiên thánh nhân gặp hắn còn phải hành lễ vãn bối. Hiện nay Khổng gia ta còn yếu, vốn cho rằng làm thần không biết quỷ không hay, ai ngờ cuối cùng vẫn chọc phải U Hải giáo chủ. Diêm Xuyên, đều tại Diêm Xuyên!
Khổng Hạt Tử trầm giọng nói:
- Ngạo Thiên, đừng nói nữa!
Khổng Ngạo Thiên lộ vẻ mặt vặn vẹo nói:
- Lão tổ tông, ta không nói không được. Lúc đó chính ta giết Đồng Quan Đại Thánh, chắc chắn U Hải giáo chủ sẽ tìm ta để báo thù. Tại Diêm Xuyên cả, nếu không phải vì Táng Thiên Đồng Quan chết tiệt, còn có Vấn Thiên lệnh của Khổng gia, tại hắn!
Khổng Hạt Tử trầm giọng nói:
- Câm miệng lại! Bất cứ người nào trong Khổng gia chết cũng sẽ không đến lượt ngươi!
Khổng Ngạo Thiên vẫn giữ bộ mặt giận dữ nhưng cuối cùng không dám nói nhiều.
Khổng Hạt Tử chậm rãi khoanh chân ngồi, bỗng có một viên lâun lưu ly, viên luân chậm rãi xoay tròn, từng tia sáng bao phủ gã.
Qua một lúc sâu Khổng Hạt Tử mới hít sâu, đứng dậy.
Khổng Ngạo Thiên hơi lo lắng hỏi:
- Khổng gia thế nào rồi?
Khổng Hạt Tử trầm giọng nói:
- Một vài người Khổng gia bị tử thương, nhưng may là gia chủ anh minh, mang người di dời đi trước. Nhưng lần này Khổng gia đúng là gặp nguy hiểm, trừ U Hải giáo chủ ra còn có cường giả tiến đến.
- A?
Khổng Hạt Tử hừ lạnh một tiếng:
- Xem ra U Hải giáo chủ và đám người này không phải vì Táng Thiên Đồng Quan mà là đặt mục tiêu vào kho báu của Khổng gia ta. Hừ, kho báu của Khổng gia không để cho người ngoài nhúng chàm!
Bàn Sinh vỗ ngực nói:
- Khổng Hạt Tử tiền bối cứ yên tâm, có ta ở đây thì đừng hòng có ai thương tổn được ngươi, ta đã hứa với tộc trưởng rồi!
Khổng Hạt Tử gật đầu, nói:
- Ừm!
- Trước tiên tụ họp với gia chủ đã. Mau chóng sắp xếp chờ Diêm Xuyên tiến đến.
Dương gian, Nam Ngoại Châu, bên ngoài Độc Cô thế gia.
Độc Cô Vô Địch, Độc Cô Phá Thiên, cương kiếm của hai thanh trường kiếm va chạm.
Ầm ầm ầm ầm!
Nước biển đại hải nổ tung vọt lên trời.
Độc Cô Vô Địch hét to một tiếng:
- Nhất Kiếm Bổ Thiên!
Vù vù vù vù!
Khí lạnh bắn ra từ cương kiếm, lan khắp bốn phương, nước biển ngập trời bị đóng băng, hóa thành từng cây cột băng đâm lên trời.
Độc Cô Phá Thiên gào thét:
- Không đúng, ngươi là Tổ Thiên lục trọng thiên? Mới rồi ngươi lừa ta?
Độc Cô Vô Địch vung một kiếm này tuyệt đối không thể phát ra bằng tu vi dưới Tổ Thiên lục trọng thiên. Độc Cô Phá Thiên cho rằng mình bị lừa gạt, thẹn quá thành giận, trường kiếm trong tay đột nhiên bùng phát ra ức vạn kiếm khí.
Ầm ầm ầm ầm!
Xung quanh bỗng nổi lên bão tố kiếm khí, kiếm khí tàn phá xông bốn phương tám hướng.
Đại hải đông băng trong khoảnh khắc bị tàn phá kiếm khí tạc nổ.
Diêm Xuyên đứng một bên, Ầm ầm ầm ầm! Nghiêm túc nhìn chiến đấu ở phía xa, có chút kiếm khí lan tới gần.
Vù vù vù vù!
Diêm Xuyên vung tay áo, Thượng Đế kiếm, Ngọc Đế kiếm, Thái Đế kiếm bay ra.
Thượng Đế kiếm, Ngọc Đế kiếm, Thái Đế kiếm lắc một cái hóa thành hình người.
Thượng Đế kiếm, Ngọc Đế kiếm, Thái Đế kiếm cung kính nói:
- Kính chào chủ nhân!
Diêm Xuyên gật đầu.
Thượng Đế kiếm, Ngọc Đế kiếm, Thái Đế kiếm quay đầu nhìn bão tố kiếm khí to lớn ở phía xa.
Vô số kiếm khí vọt tới nhưng tự động tan biến trước mặt Thượng Đế kiếm, Ngọc Đế kiếm, Thái Đế kiếm.
Thái Đế nghiêm túc nói:
- Kiếm pháp thật hay!
Ngọc Đế nghiêm túc nói:
- Bão tố kiếm khí mà còn có quy luật như vậy, kiếm đạo của ngươi này thật tinh tế.
Thượng Đế nghi hoặc hỏi:
- Chủ nhân, hai người đang đấu là ai?
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Mặc kệ bọn họ là ai, hãy lấy thừa thù thiếu.
Thượng Đế kiếm, Ngọc Đế kiếm, Thái Đế kiếm lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Miêu Miêu gật gù nói:
- Meo! Ta không nhìn thấy bên trong, toàn là kiếm khí, trắng, đen, hai người này chiến đấu thật chán.
Thượng Đế kiếm, Ngọc Đế kiếm, Thái Đế kiếm không biết nên nói gì.
Thượng Đế kiếm, Ngọc Đế kiếm, Thái Đế kiếm cảm thấy cuộc chiến kiếm trước mắt rất đặc sắc.
Bên trong vang tiếng quát của Độc Cô Vô Địch:
- Độc Cô Nhất Kiếm!
Giọng Độc Cô Phá Thiên cũng phát ra từ bên trong:
- Độc Cô Nhất Kiếm!
Một kiếm quang to lớn bắn ra, cực kỳ chói lọi, dù cách vô tận kiếm khí vẫn thấy được phong mang ngập trời bắn ra từ bên trong, chớp mắt hình thành hai lạch trời chém hai hướng.
Hai lạch trời xẹt qua ngang nhau, trong vạn dặm mặt đất có hai khe nứt to lớn.
Hiển nhiên Độc Cô Vô Địch, Độc Cô Phá Thiên đều dùng kiếm pháp của Độc Cô thế gia.
Giọng Độc Cô Phá Thiên phát ra từ bên trong:
- Hay, tinh túy của Độc Cô thế gia là cửu kiếm, để ta xem ngươi học được mấy phần!
- Độc Cô Nhị Kiếm!
- Độc Cô Nhị Kiếm!
Ầm ầm ầm ầm!
Bốn luồng lạch trời to lớn bắn bốn hướng.
- Độc Cô Tam Kiếm!
- Độc Cô Tứ Kiếm!
Ầm ầm ầm ầm!
Kiếm khí ban đầu tăng vọt gấp đôi, khuếch tán bốn hướng.
Thật nhiều kiếm khí bắn hướng đoàn người Diêm Xuyên, nhưng có Thượng Đế kiếm, Ngọc Đế kiếm, Thái Đế kiếm ở thì tất cả kiếm khí đều hóa thành vô hình.
Bạch Khởi nói:
- Thánh vương, đệ tử của Độc Cô thế gia ở phía xa xem như tôn trọng cuộc chiến, không ai đi lên.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Vậy là tốt nhất, đỡ chúng ta phải ra tay.
Cứ thế qua một canh giờ, vô tận kiếm quang bắn ra, thắng bại khó phân.
Độc Cô Phá Thiên trầm giọng nói:
Biến sắc mặt thế lực của ngươi sao có thể vượt qua Tổ Tiên thất trongj thiên?
- Hừ! Độc Cô Ngũ Kiếm!
Độc Cô Phá Thiên cười to bảo:
- Độc Cô Lục Kiếm! Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử, không ngờ ngươi có thực lực Tổ Tiên bát trọng thiên!
Ầm ầm ầm ầm!
Kiếm khí bắn ra, chiến đấu bên trong càng hung mãnh, tiếng trường kiếm dày đặc va chạm, đám người xung quanh nghe mà sốt ruột.
Độc Cô Vô Địch hét to:
- Độc Cô Thất Kiếm!
- Cái gì?
Ầm ầm ầm ầm!
Lại là tiếng va chạm.
Giọng Độc Cô Phá Thiên rống to:
- Tiểu tử, ngươi quả nhiên là kỳ tại kiếm đạo, không uổng là dòng giống Độc Cô thế gia. Ha ha ha ha ha ha! Không ngờ có thể phá huy ra uy lực Tổ Tiên cửu trọng thiên, chắc đây đã là cực hạn của ngươi, ta nhìn ra được. Nếu vậy thì ngươi đã thua, vì ta tinh luyện đến Độc Cô Bát Kiếm!
Bạch Khởi biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi!
Diêm Xuyên nheo mắt lại.
Thái Đế sốt ruột nói:
- Thánh vương, hình như Độc Cô Vô Địch đã tới cực hạn.
Ngọc Đế hơi lo lắng hỏi:
- Thánh vương, chúng ta có cần giúp đỡ không/
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Chờ chút nữa.
Độc Cô Phá Thiên hét to một tiếng:
- Độc Cô Bát Kiếm! Phá cho ta!
Ầm ầm ầm ầm!
Kiếm khí quay quanh mọi người bỗng nổ tung, chớp mắt biến mất không còn bóng dáng.
Mọi người nhìn thấy rõ bên trong.
Độc Cô Phá Thiên ở trên bầu trời cao một luồng cương kiếm đâm thẳng xuống, cương kiếm có mười sáu lưỡi, như tám thanh kiếm tụ thành trục kiếm bắn ra mười sáu lưỡi.
Nhìn từ trên bầu trời thì như một đóa hoa to hình kiếm đụng vào Độc Cô Vô Địch.
Bổ Thiên kiếm của Độc Cô Vô Địch hình thành cương kiếm đụng vào bầu trời.
Ầm ầm ầm ầm!
Hai loại cương kiếm bị tổn hại nặng, hư không tạc nổ.
Nhưng Độc Cô Phá Thiên càng hơn một bậc, đâm thẳng xuống. Cương kiếm của Độc Cô Vô Địch bị chém nát.
Cương kiếm của Độc Cô Phá Thiên ngày càng gần, cách Độc Cô Vô Địch càng lúc càng gần.
Huyết vụ vòng quanh Độc Cô Vô Địch, khí thế dâng trào khiến không gian xung quanh run rẩy.
Độc Cô Vô Địch mặc áo đen, không thấy rõ bộ mặt.
Nhưng Diêm Xuyên hiểu là Độc Cô Vô Địch đã tói cực hạn, huyết vụ xung quanh do gã sử dụng siêu cấp thần thông, áo đen che phủ mái tóc đỏ rực.
Tình huống như vậy vẫn không địch lại Độc Cô Phá Thiên?
Bạch Khởi nhíu mày nói:
- Độc Cô Phá Thiên có thực lực tương đương với thần hiện nay.
Mông Điềm trầm giọng nói:
- Độc Cô Vô Địch sắp thua.
Miêu Miêu hơi lo lắng hỏi:
- Meo! Có đi giúp không?
Mắt Diêm Xuyên sáng lên, bỗng nhiên nói:
- Không, tình huống có biến.
- Như thế nào?
Mọi người nhìn lại.
Chỉ thấy trong áo đen Độc Cô Vô Địch mặc phát ra một luồng sáng trắng.
Xung quanh Độc Cô Vô Địch bỗng xuất hiện một ảo ảnh thiên đạo, nhưng trên ảo ảnh thiên đạo có vô số vết rạn, là thiên đạo tànp há.
Ầm ầm ầm ầm!
Trên thiên đạo tàn phá vết rạn liên tục lành lại.
Miêu Miêu kinh ngạc nói:
- Bổ thiên đạo? Bổ thiên đạo tại đây sao?
Trên bầu trời Độc Cô Phá Thiên biến sắc mặt.
Độc Cô Phá Thiên hét to:
- Khốn kiếp, Độc Cô Vô Địch, ngươi vẫn ngu xuẩn như vậy, còn muốn bổ thiên? Phản bội tổ huấn của Độc Cô thế gia ta, phải tru, chết cho ta!
Ầm ầm ầm ầm!
Cương kiếm mười sáu lưới to lớn bùng phát uy lực mênh mông, nghiền nát hư không hủy diệt Độc Cô Vô Địch.
Giờ phút này, thiên đạo của Độc Cô Vô Địch tu bổ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh. Trong nháy mắt, ánh sáng trắng chiếu rọi bốn phương.
Ầm ầm ầm ầm!
Khe nứt cuối cùng đã bổ xong.
Năm đó Độc Cô Bổ Thiên để lại hạt mầm thiên đạo rốt cuộc triệt để trưởng thành.
Ầm ầm ầm ầm!
Tường Vân cuồn cuộn, thụy khí ngập trời, tiên nhạc du dương, mùi thơm ngát hương.
Vô tận công đức ùa vào thân thể Độc Cô Vô Địch, thiên đạo mới bổ xong cũng ùa lực lượng mạnh mẽ vào người gã.
Bỗng Độc Cô Vô Địch hét to:
- Độc Cô Cửu Kiếm!
Ầm ầm ầm ầm!
Thiên đạo sau lưng Độc Cô Vô Địch chợt một phân thành hai, trong đó một phần bỗng nhiên chém thẳng xuống, dường như cả thiên đạo hóa thành một thanh trường kiếm, một thanh cương kiếm vô cùng to lớn hủy thiên diệt địa chém hướng Độc Cô Vô Địch.
- A!
Ầm ầm ầm ầm!
Độc Cô Vô Địch mới bổ xong thiên đạo chợt mượn lực lượng vô tận, Độc Cô Cửu Kiếm, vô tẫn binh phong chém hướng Độc Cô Phá Thiên.
Một kiếm chém ra, hư không tràn ngập khí vô địch binh phong.
Xung quanh Độc Cô Vô Địch nở rộ một đóa hoa sen to lớn bằng kiếm.
Uy lực mênh mông chém xuống.
Độc Cô Bát Kiếm của Độc Cô Phá Thiên không đỡ được.
Ầm ầm ầm ầm!
Cương kiếm nổ tung, thế không thể đỡ xông hướng Độc Cô Phá Thiên.
Độc Cô Phá Thiên hét thảm:
- A!
Quyển 10: Danh Động Thiên Hạ
Tiên Quốc Đại Đế Tiên Quốc Đại Đế - Quan Kỳ Tiên Quốc Đại Đế