Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1059 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 917: Xuất Kích Suốt Đêm
Ở lầu bốn, trưởng quầy và ba tên tiểu nhị phụ trách trông coi cửa hàng đang ngồi trong một gian phòng nhỏ. Trong lòng vô cùng sợ hãi, ở thành Thái Nguyên người khiến người khác sợ nhất là quân nội vệ.
Có một câu tục ngữ khá phổ biến đó là “Thà rằng bị diêm vương bắt, còn hơn phải đi cùng thị vệ”. Điều này cho thấy quân thị vệ đáng sợ như thế nào.
Mà lúc này, trong quán rượu của bọn họ lại có mấy trăm lính thị vệ. Nếu tin An Nguyên quán qua lại với đại nội thị vệ, thì sau này còn ai dám đến cửa hàng của bọn họ ăn uống nữa?
Trưởng quầy ngồi chồm hổm trong một góc, chắp tay cầu nguyện, cầu mong cho các thị vệ mau chóng rời khỏi đây.
Bùi U lúc này đang ở trong phòng, cô đứng trước cửa sổ, không chút căng thẳng gì, ánh mắt cô cũng mông lung quan sát Bát Phương, nhưng trong đầu lại suy nghĩ tới một vấn đề khác, có thể nắm lấy Bát Phương làm cửa hàng thứ hai không đây.
Vừa nãy cô nghe trộm thấy binh lính bảo nhau rằng, Bát Phương hình như là mật thám của quân Đường, như vậy nếu bắt được nội thám triều Đường, thì quán rượu này sẽ bị quan phủ tịch thu. Sau đó sẽ bán ra, mặt tiền của Bát Phương quán đẹp hơn rất nhiều so với An Nguyên quán. Đây là cơ hội làm ăn khó tìm.
Đương nhiên cô biết điều này cũng rất khó, nếu theo năng lực tài chính hiện nay của cô thì khó có thể mua được. Trước kia khi mua An Nguyên quán đã phải mất tổng cộng là năm mươi nghìn xâu tiền rồi, cô bây giờ chỉ có mười nghìn xâu tiền. Ngoài ra còn có bốn mươi nghìn xâu tiền của Bùi Thu Mẫn cho.
Thực ra trên danh nghĩa nói cho cô mượn, nhưng trên thực tế không có ý đòi cô trả lại, mà nuốn tặng cho cô, là bởi vì cô còn trẻ lại là quả phụ, vợ chồng hắn muốn giúp đỡ cô. Cô đã nợ họ món ân tình lớn này, cô lại không chút ý tứ gì lại đến mở miệng nhờ Mẫn Thu sao.
Nhưng nếu có thể nắm được Bát Phương, cô sẽ có hai cửa hàng kinh doanh đồng thời, đều dùng biển hiệu An Nguyên, như vậy số tiền cô kiếm được sẽ vượt xa số tiền kinh doanh của hai nhà trước đó. An Nguyên quán chắc chắn sẽ trở thành thương hiệu quán ăn nổi tiếng nhất Thái Nguyên.
Bùi U thở dài, kinh doanh có mấy tháng mà thu được ngoài ý muốn, trong tay cô mới tích lũy được mười bốn nghìn xâu tiền, còn Bát Phương ít nhất cũng được bán với sáu mươi nghìn xâu tiền, đây dù sao cũng chỉ là một hình thức bán đổ bán tháo của quan phủ.
Nếu bình thường bán ra, ít nhất cũng bán được năm mươi nghìn xâu tiền trở lên. Đối diện cô chỉ có quán Vương Tứ Lang ba lầu mới chuyển nhượng, tân đông chủ đã phải mất một trăm hai mươi nghìn xâu tiền.
- Làm sao bây giờ?
Bùi U nghĩ mãi không ra…
Lúc này, tình hình bên phía Bát Phương cũng đã có động tĩnh, lầu hai của tửu quán tối đen như mực đột nhiên thấy sáng đèn, đây chính là tín hiệu phát ra tử nội ứng trà trộn vào đây làm tiểu nhị.
Con mắt của Ngụy Bí híp lại, gã lập tức hạ lệnh:
- Xuất kích!
Cửa lớn của An Nguyên quán mở ra, ba trăm nội thị vệ từ trong quán rượu lao nhanh ra ngoài, tiến thẳng về phía Bát Phương quán.
Nội thị vệ vừa đi hết, Bùi U như gió lao vút xuống lầu “Cạch!” một tiếng đóng chặt cửa lại, cô quyết không để ai thấy nội thị vệ đi ra từ quán của cô.
Ba trăm nội thị vệ trong nháy mắt đã bao vây Bát Phương lầu, hai thị vệ phi một cước đá văng cửa chính, hơn trăm người lần lượt tiến vào.
Đại sảnh trước đó tối đen như mực đã được thắp sáng cả lên, mấy tên lính túm lấy hai tên tiểu nhị đang nấp dưới gầm bàn. Hai tên tiểu nhị hồn bay phách lạc, cả người run lẩy bẩy, rối rít quỳ lạy xin tha mạng.
Bọn lính không thích nghe tiếng cầu xin leo léo của bọn chúng, liền dùng cán dao đánh cho chúng ngất đi. Một tên tiểu nhị khác được bọn họ dẫn đến trước mặt Ngụy Bí, gã chính là nội ứng vừa phát tín hiệu.
- Tướng quân, Lý Thủ Trọng đã quay trở lại, đang ở lầu bốn bàn họp với mấy người.
Nội ứng nói khẽ với Ngụy Bí.
Ngụy Bí mừng rỡ, Lý Thủ Trọng cuối cùng cũng đã ở đây, lần này thật sự trời đã giúp y rồi, hắn lập tức hạ lệnh:
- Bắt hết những người trong quán, không để ai trốn thoát!
Mười mấy tên binh sĩ cường tráng hùng hổ cầm hoành đao, men theo cầu thang chạy lên lầu bốn.
Bát Phương tửu là căn cứ điểm của Đường Phong ở Thái Nguyên, lần này bọn họ có nhiệm vụ đưa tiền giả vào trong Thái Nguyên, vì vậy đương nhiên phải giao việc này cho Đường Phong rồi. Lý Thủ Trọng đang ở lầu bốn cùng với hơn mười người chủ chốt trong hội, bàn bạc cách ngày mai đưa một số lượng lớn tiền giả vào thị trường.
Hôm nay bọn họ chỉ phát tán thử một chút tiền giả để thám thính, trong đó có An Nguyên quán đối diện. An Nguyên quán nhờ ảnh hưởng từ tranh chấp với Bùi gia, mà hôm nay làm ăn khá nhộn nhịp.
Hai tên thuộc hạ nhân tiện đi uống rượu đã tiêu hết năm mươi mấy nén bạc, đương nhiên An Nguyên quán chỉ là một trong những số đó. Số tiền giả phát tán ở khắp Thái Nguyên, tổng số hôm nay lên tới một nghìn nén bạc.
Chỉ có điều Lý Thủ Trọng nằm mơ cũng không nghĩ ra, hôm nay bọn họ tiêu thụ tiền giả ở An Nguyên quán, ngẫu nhiên tạo nên mầm họa cho bọn họ đêm nay.
Bọn họ bàn bạc trong một căn phòng rộng rãi thoáng mát, rèm buông che kín các cửa sổ, khiến cho không một tia sáng nào lọt được ra ngoài, bọn họ đang phân chia số tiền giả của ngày mai.
Bỗng nhiên một tiếng vang lớn “Rầm!” từ lầu một truyền đến, đây là tiếng đạp cửa của lính nội thị vệ, âm thanh này trong đêm tối càng nghe rõ hơn.
Trong phòng bỗng nhiên yên lặng hẳn, các thành viên Đường Phong trong phòng họp ngơ ngác nhìn nhau, không biết có chuyện gì xảy ra? Đúng lúc này, từ lầu ba vọng lên một tiếng kêu thảm thiết “A!”. Đây là tiếng kêu của người đứng gác trước khi chết.
Trong phòng ngay tức khắc náo loạn cả lên, Lý Thủ Trọng nhảy dựng lên, đầu tiên gã chạy ra ngoài cửa. Vừa mới xông ra đã quay lại hô to:
- Phải nghĩ cách xông ra báo tin!
Gã rút dao ra xung phong xông ra khỏi cửa phòng, gã phải phi tang căn phòng nhỏ ở lầu năm nơi cất giữ những tin tức tình báo quan trọng. Gã vừa lên tới tầng năm, hàng chục thị vệ liền xông tới, đúng lúc đó chạm trán các thành viên hội Đường Phong đang chạy ra ngoài.
Thị vệ đúng lúc bắn tên tới, hàng chục mũi tên dày đặc bắn về phía hội viên Đường Phong cách đó mấy chục bước, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, có tới bảy tám người bị bắn ngã.
Những người còn lại lui hết vào trong phòng. Dùng bàn chặn cửa lại, ai nấy đều rút dao, dưới sự uy hiếp của tử thần, khuôn mặt bọn họ đều biến sắc, ai ai cũng mang một bộ mặt dữ tợn đáng sợ.
Lý Thủ Trọng chạy lảo đảo lên lầu năm. Nơi đây của gã có thể trở thành đầu não của Đường Phong ở Thái Nguyên, không phải vì gã có năng lực cao, mà là gã có kinh nghiệm lâu đời. Cha mẹ gã là gia nô trong cung Đại Đường, vừa sinh ra, gã đã là người của gia tộc họ Lý.
Mười lăm tuổi gã trở thành một cậu bé chăn ngựa, dắt ngựa cho Lý Uyên khi còn trẻ. Ba mươi tuổi, Lý Thủ Trọng là người đứng đầu gia đinh trong phủ Lý Uyên. Khi ba mươi lăm tuổi chủ nhân Lý Uyên trở thành người trông giữ Thái Nguyên, thành lập lên tổ chức tình báo, Lý Thủ Trọng được bổ nhiệm làm người đứng đầu tổ chức tình báo này, và chịu sự quản thúc của Lý Kiến Thành.
Chính vì năng lực của gã không có, cho nên mặc dù kinh nghiệm của gã rất điêu luyện, nhưng vẫn không thăng được chức nào. Chủ nhân làm hoàng đế, nhưng gã chỉ có thể làm thủ lĩnh của Đường Phong ở Thái Nguyên mà thôi, và chịu sự lãnh đạo của trưởng tôn Vô Kị, cũng bởi vì lòng trung thành của gã nên mới có được chức vụ quan trọng này.
Cũng chính vì năng lực của gã không có, cho nên đã khiến Đường Phong trúng kế phản gián của quân Tùy, khiến cho huynh đệ của Lưu Văn Tĩnh bị giết chết, là ngòi nổ lật ngửa anh em nhà họ Lý.
Cũng vì khả năng bất lực của gã, mà Đường Phong không thu được tin tức gì của triều Tùy, triều Đường không biết Dương Nguyên Khánh đi Triều Tiên, nên đã bỏ lỡ cơ hội nghìn năm đánh phá Triều Tiên.
Đường Phong nhiều lần mắc sai lầm đã khiến Lý Uyên nổi giận, mắng Lý Thế Dân một trận. Lý Thế Dân cũng đã nghĩ đến nước đổi người, chỉ có điều bây giờ chưa có cơ hội, sợ rằng đổi người sẽ ảnh hưởng tới việc phát hành tiền giả, cho nên Lý Thế Dân tạm thời nhẫn nhịn. Nhưng thị vệ triều Tùy lúc này lại có công giúp Đường triều thay đổi nhân sự rồi
Một căn phòng nhỏ bé chất chứa rất nhiều đồ lộn xộn, Lý Thủ Trọng dùng bả vai đẩy một chiếc cửa nhỏ trên tường, căn phòng đựng đồ này thì ra lại cất giấu một gian phòng bí mật khác.
Gian phòng này là gian phòng bí mật cất giữ tin tức tình báo của Đường Phong, bốn phía xung quanh không có cửa sổ, có ba kệ sách dựa vào ba bức tường, mặt trên bày la liệt các báo cáo mật thu thập từ mấy năm trước.
Trong góc phòng có một hòm gỗ bọc sắt bên ngoài, bên trong có mười nghìn miếng bạc giả từ Trường An đưa tới, đã phát tán được một nghìn miếng bạc. Nhưng lúc này Lý Thủ Trọng không quan tâm đến số tiền giả đó, cái gã muốn tìm là một cái hộp sắt.
Trong phòng tối đen như mực, dưới lầu tiếng kêu la thảm thiết không ngớt khiến gã càng thêm hoảng loạn, gã sờ soạng khắp các kệ, nhưng thế nào mà lại không tìm thấy chiếc hộp ấy.
Gã luống cuống đến nỗi mồ hôi nhễ nhại trên đầu, trong lòng lớn tiếng chửi, cuối cùng gã cũng tìm thấy cái hộp sắt, ai dè gã cầm không chắc chiếc hộp, để chiếc hộp rơi xuống đất, văn thư bên trong rơi lả tả ra.
Lý Thủ Trọng chửi ầm lên:
- Con mẹ nhà nó, càng loạn càng xảy ra chuyện!
Gã lấy hai viên đá đánh lửa từ trong lòng ra, đánh “Tanh Tách” vào nhau, đánh được hai lần thì một tia lửa tóe ra, ngọn lửa bùng lên rất nhanh bén vào các công văn trên nền nhà.
Những giấy tờ này đều là những công văn cực kì quan trọng, gồm có danh sách quan viên triều Tùy mà gã mua chuộc được, danh sách những điểm tình báo khắp nơi của nhà Tùy, và cả danh sách của hơn một trăm thành viên Đường Phong ở Thái Nguyên. Những thứ này bất kể như thế nào cũng không thể rơi vào tay quân Tùy.
Tay gã run rẩy vừa đốt được một phần danh sách, thì “phụt” một đôi ủng da xuất hiện trước mắt gã, giẫm một phát dập tắt luôn ngọn lửa, khung cảnh trước mắt lập tức biến thành một màn đêm đen kịt.
Một thanh đao lạnh băng đặt lên cổ gã, trong bóng tối Ngụy Bí cười lạnh một tiếng, tia hy vọng trong lòng Lý Thủ Trọng cũng vụt tắt theo chiều dài bất tận của màn đêm.
Đã trôi qua giờ hợi, đêm càng về khuya, trong cung Tấn Dương lúc này hoàn toàn yên tĩnh, cửa cung cũng đã đóng chặt, chỉ có vài đội binh lính tuần tra thỉnh thoảng tuần tra khắp nơi cạnh Tỉnh đài.
Kiến trúc của các Tỉnh đài là một màu tối đen như mực, vô cùng tĩnh lặng nhưng lúc này tầng ba của Tử Vi Các vẫn còn sáng đèn. Nơi đó chính là quan phòng của Sở Vương. Điều này chứng tỏ Sở Vương vẫn còn đang ở bên trong Tử Vi Các.
Việc này khiến đám thị vệ tuần tra càng không dám lơ là, hơn ba trăm người tập trung bảo vệ xung quanh Tử Vi Các. Trong trí nhớ của bọn họ, Sở Vương điện hạ chưa từng thức khuya đến như vậy, không lẽ hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?
Hôm nay, Dương Nguyên Khánh quả thật có chút nặng nề. Lúc trước, Bùi Củ nói với hắn rằng điểm yếu lớn nhất chính là tuyến phòng ngự quá dài, phía đông bắt đầu từ Liêu Đông, kéo dài tới tận phía tây Hạ Lan Sơn, trên thực tế thì còn vượt qua cả Hạ Lan Sơn mà kéo dài xa tới tận hành lang Hà Tây, Đôn Hoàng, Y Ngô. Bên đó cũng là địa bàn của hắn.
Hôm nay, hắn mới cảm nhận sâu sắc thâm ý trong lời nói của Bùi Củ. Đó là một khi kỵ binh Đột Quyết trên thảo nguyên ngày càng lớn mạnh thì biên giới rộng lớn của hắn sẽ biến thành một gánh nặng thật lớn. Người Đột Quyết, với sự linh hoạt và cơ động của quân đội có thể tấn công Liêu Đông, có thể tấn công U Châu, có thể tấn công Nhạn Đại, có thể tấn công Phong Châu, thậm chí còn có thể vượt qua Tham Mạn Sơn để tấn công Đôn Hoàng và Y Ngô nữa.
Phải phòng ngự trên một đường biên giới dài dằng dặc như vậy, tối thiểu phải có một đội quân khoảng ba trăm ngàn người, nhưng hắn hiện tại không cách nào có thể lấy ra một đội quân ba trăm ngàn người như thế để phòng ngự biên cương, ngay cả một trăm ngàn cũng không thể lấy ở đâu ra được.
Từ xưa đến nay, dân tộc du mục phương bắc vẫn là kẻ thù số một của dân tộc làm nghề nông tại Trung Nguyên. Từ thời đại Tây Chu diệt quốc cho đến khi người Mãn Thanh tiến vào thì bóng dáng của dân tộc du mục trên cả vùng đất Trung Nguyên này cũng chưa từng biến mất.
Bất kể nơi nào mà gót sắt của dân tộc du mục đi qua, giết chóc cướp bóc,người dân bị diệt sạch, mấy ngàn năm văn minh lịch sử đời Hán, trên thực tế chỉ là chống chọi lại với sự xâm lược của dân tộc du mục phương bắc mà thôi.
Nhưng trong thời kỳ văn minh đời Hán cũng không hoàn toàn chỉ toàn là phòng ngự. Đời Tần, Lưỡng Hán, Tào Ngụy, Tùy Đường, Minh, cũng có thể thấy được nhiều lần phòng ngự phản công trên diện rộng. Vậy thì Dương Nguyên Khánh thì sao?
Từ sâu xa mà nói, triều đại của hắn và triều Đường là giống nhau, cũng đều là kế thừa di sản của triều Tùy. Đời Tùy có binh hùng tướng mạnh, dùng sách lược lung lạc và đe dọa để thuần phục những con sói của thảo nguyên.
Nhưng ngay cả Tùy triều cũng không thể diệt trừ tận gốc Đột Quyết, nhưng sau khi triều đại này suy sụp, Đột Quyết – Khải Dân Bộ do một tay Tùy triều bồi dưỡng lập tức đã lộ ra răng nanh dữ tợn, tấn công về phía những người đã từng là chủ nhân của bọn chúng. Điều này có thể chứng minh rằng thủ đoạn lung lạc dụ dỗ đã thất bại, chứng tỏ triều Tùy đã không nhìn thấu được lang tính trong xương tủy của người Đột Quyết.
Dương Nguyên Khánh hắn quyết không thể lại giẫm lên vết xe đổ khi xưa. Dù Dương Nguyên Khánh đã xây dựng chiến lược đối phó với người Đột Quyết về lâu về dài, nhưng nguy cơ lúc này phải giải quyết ra sao? Hắn có thể làm giống như ở Phong Châu, dùng quân đội cả nước đi đối phó với Đột Quết, nhưng triều Đường thì phải làm sao bây giờ?
Dương Nguyên Khánh thở dài. Hắn cũng không khỏi cảm thấy mình may mắn đã quyết định ngay lúc đó, để Đậu Kiến Đức ở lại Thanh Châu, nếu không thì bây giờ hắn ở phía đông phải đối mặt với Lý Ngụy, ở phía tây giao tranh với Lý Đường, sau lưng còn có một đám lang sói Đột Quyết, ba mặt đều là kẻ địch thì triều Tùy thật sự nguy to rồi.
Bây giờ chí ít thì hắn cũng không cần phải lo lắng ở phía đông. Đã có Đậu Kiến Đức thay hắn ngăn cản Lý Mật, hắn bây giờ chỉ cần quan tâm đến triều Đường và Đột Quyết mà thôi.
Điều mà hắn lo lắng nhất hiện nay chính là hai mặt đều là địch. Đột Quyết và triều Đường đồng thời phát động tấn công. Nhưng sau khi hắn thành công phục kích sứ thần của Đột Quyết thì khả năng triều Đường triều Đột Quyết hợp mưu tập kích Tùy triều khó có thể xảy ra.
Nhưng nếu hắn và triều Đường khai chiến, Đột Quyết có nhân cơ hội tấn công quận Mã Ấp hay không? Hoặc là hắn và Đột Quyết khai chiến, triều Đường có nhân cơ hội tấn công quan nội hay không?
Cả hai trường hợp hoàn toàn đều có thể xảy ra. Thậm chí có đến chín phần chắc chắn. Nếu như vậy thì hắn làm thế nào ứng phó đây?
Trong khoảng thời gian này, Dương Nguyên Khánh luôn suy xét về vấn đề này. Hắn vốn cho rằng sau khi mùa đông đến là có thể giải quyết nguy cơ từ Đột Quyết nhưng ông trời lại dường như muốn đối nghịch với hắn. Ngày mai là vào tháng mười một rồi, vậy mà thảo nguyên vẫn không có tuyết rơi. Nếu như không có tuyết lớn ngăn cản, kỵ binh Đột Quyết chắc chắn sẽ xuất hiện tại phía bắc hồ Phục Khất.
Hiện tại, Dương Nguyên Khánh đã không còn lựa chọn nào khác. Thám báo của kỵ binh Đột Quyết đã thỉnh thoảng đột phá biên giới phía bắc, tiến vào bên trong biên giới triều Tùy tấn công Ô Đồ Dư bộ. Nguy cơ chiến tranh đã gần kề, hắn nhất định phải ổn định được Đường triều trước rồi sau đó mới có thể tập trung binh lực đối phó với Đột Quyết. Sau khi đánh bại Đột Quyết mới có thể quay đầu lại xử lý triều Đường.
Lúc này, trong đêm đen mơ hồ truyền đến tiếng chiến mã hí vang. Đây là từ bên ngoài cửa lớn cung Tấn Dương truyền đến, có thể nghe được rõ ràng trong sự tĩnh mịch của ban đêm. Ngay lập tức cửa nhỏ cung Tấn Dương mở ra một khe nhỏ. Dưới ánh đèn le lói, ba bóng người theo thị vệ tiến vào cung.
Tinh thần Dương Nguyên Khánh khẽ chấn động. Hắn thấy rất rõ ràng bóng dáng người đi đầu chính là Ngụy Bí. Lúc này vừa mới qua hơn một canh giờ, không lẽ anh ta đã giải quyết xong vấn đề rồi sao?
Người tới ngày càng gần, quả nhiên là Ngụy Bí, hai tùy tùng phía sau mang theo một cái rương. Dương Nguyên Khánh hài lòng mỉm cười. Mặc dù tên Ngụy Bí này khả năng dự đoán hơi kém, nhưng năng lực giải quyết vấn đề quả thật rất tốt. Vốn hắn còn định đổi Ngụy Bíđi nhưng bây giờ Dương Nguyên Khánh tạm thời bỏ qua ý nghĩ này.
Không lâu sau khi Ngụy Bí vào Tử Vi Các, bước chân của anh ta đã xuất hiện ngoài cửa. Bùi Thanh Tùng lập tức bẩm báo nói:
- Điện hạ, Ngụy tướng quân đến rồi!
- Cho vào!
Dương Nguyên Khánh xoay người, cánh cửa mở ra, Ngụy Bí bước nhanh vào quan phòng, vẻ mặt của anh ta rất hưng phấn. Ở phía sau lưng Ngụy Bí, hai gã thị vệ mang tới một cái rương bằng sắt, anh ta quỳ xuống bằng một gối, cao giọng nói:
- Khởi bẩm điện hạ, ty chức không làm nhục sứ mệnh!
- Ngụy tướng quân đã cực khổ rồi!
Dương Nguyên Khánh trấn an anh ta bằng một câu khen ngợi, lại tiếp tục bước tới phía trước rương sắt, dùng mũi giày đá đá vào nó làm nó phát ra những tiếng vang trầm đục:
- Đây chính là bạc giả sao?
Dương Nguyên Khánh cười hỏi.
Ngụy Bí cuống quýt mở rương ra, bên trong quả nhiên toàn là bạc giả sáng bóng. Dương Nguyên Khánh giơ tay bốc một nắm, bạc giả từ khe hở trên tay hắn chảy xuống, rơi trên đống bạc bên dưới phát ra những tiếng đinh đang, hắn chỉ vào cái rương hỏi tiếp:
- Tổng cộng có bao nhiêu?
- Khởi bẩm điện hạ, tổng cộng hẳn là có khoảng mười ngàn miếng nhưng hôm nay bọn họ đã dùng mất một ngàn miếng, hiện tại trong rương còn có khoảng chín ngàn.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu.
- Ngày mai các ngươi nghĩ cách đem một ngàn miếng bạc giả đã dùng thu hồi lại, cố gắng thu hồi lại hết cho ta.
- Ty chức đã hiểu!
Ngụy Bí nhận một chồng công văn từ tay của một tên thị vệ rồi dùng hai tay dâng lên cho Dương Nguyên Khánh.
- Đây là một số công văn quan trọng lục soát tìm thấy từ bên trong quán rượu Bát Phương. Mời điện hạ xem qua.
Dương Nguyên Khánh tiếp nhận công văn rồi lật ra xem. Trong đó có ghi chép việc đút lót của Đường Phong, các cứ điểm trong Tùy triều của Đường Phong, danh sách những nhân viên nòng cốt chủ yếu của Đường Phong.
Vẻ mặt của Dương Nguyên Khánh vẫn không đổi khi lật xem bản ghi chép đút lót này. Trong đó có tên của hai mươi ba viên quan lại, cao nhất là quan lục phẩm. Xem ra tên Lý Trọng Thủ này quả nhiên là một kẻ vô dụng.
Ngụy Bí khom người nói:
- Ty chức dự định sẽ ra tay ngay trong đêm nay, trong một đêm bắt hết toàn bộ đám người này.
Thiên Hạ Kiêu Hùng Thiên Hạ Kiêu Hùng - Cao Nguyệt Thiên Hạ Kiêu Hùng