Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1591 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 330 : Nghiền Nát Lòng Kiêu Ngạo Của Họ (2)
ếu người bình thường thấy nhóc bé xíu này, phản ứng đầu tiên khẳng định là coi nó là sủng vật gì, ngay cả Kiếm Vương Long Ngạo vừa thấy Nhậm Kiệt, mập mạp cũng liếc qua rồi không để ý, lúc ở Ngọc Hoàng Học Viện, bé xíu này phát uy một chút cũng không dẫn tới chú ý.
Nhưng Tề Thiên liếc một cái liền nhìn ra bé con này không đúng, chỉ là với ánh mắt của hắn, quan sát đánh giá cẩn thận bé con này, cũng không nhìn rõ được.
- Vật nhỏ thú vị, ngay cả bổn đại gia cũng không nhìn ra được vấn đề, thật là đặc biệt... Tề Thiên rất tò mò đánh giá Tiểu Hồng Miêu, đối với chuyện mình không biết, Tề Thiên luôn rất tò mò.
- Ngươi... làm cái gì, đừng có dọa nó, ta cho ngươi biết, nếu ngươi dọa nó... Mập mạp vừa thấy bộ dáng bá đạo, khí phách của Tề Thiên, đột nhiên trừng to mắt nhìn bé con này, lập tức lo cho bé con. Bởi vì Tề Thiên cảm thấy hứng thú với cái gì thì khẳng định sẽ bám lấy không thả, hiện tại bé con này rất sợ lạ, luôn cảm thấy sợ hãi với những thứ xa lạ ở bên ngoài.
Dù cho hiện giờ, cũng chỉ có có một loại cảm giác tín nhiệm đặc biệt với Nhậm Kiệt, trước mắt thân cận mập mạp cũng chỉ vì hắn có thể không ngừng đút linh ngọc cho nó.
Vù... Hi hi... Ngay khi mập mạp như gà mẹ xù lông bảo hộ gà con, bảo vệ cho bé con này, đột nhiên tia sáng lóe lên, bé con này nhảy ra khỏi vòng tay mập mạp, trực tiếp nhảy lên người Tề Thiên, nhưng mà khoảng cách này rõ ràng vẫn hơi khó đối với nó.
Miễn cưỡng cấu vào quần áo của Tề Thiên, trượt xuống dưới một chút, rạch áo của Tề Thiên ra mấy đường, nó mới từ từ khống chế được. Nhưng làm người ta không tưởng được, là hành động nguy hiểm như thế, bé con Tiểu Hồng Miêu này chẳng những không sợ hãi gì, mà lại phát ra tiếng cười như trẻ con.
- Ồ, miệng hô tiếng trẻ, đây là tình huống Thánh thú thời cổ sinh ra mới có, nhưng, không đúng... Nếu người khác nghe loại yêu thú nhỏ bé phát ra tiếng trẻ con, nhất định sẽ kinh ngạc, thậm chí giật mình. Nếu là người bình thường còn không bị hù chết, nhưng Tề Thiên lại càng tò mò nhìn bé con lung lay trước ngực mình, con nhóc này làm sao là Thánh thú được.
- A, ngươi cẩn thận chút, sao lại chạy... Mập mạp vừa thấy liền hoảng sợ, vội vàng muốn bắt lấy nó.
- Ôm.... ôm... Hì hì! Tiếng cười như trẻ con, bé con này nhận ra mập mạp muốn bắt nó, lập tức bò lên vai Tề Thiên, vù một cái vòng qua đằng sau cổ, bám vào áo chơi Tề Thiên trốn tìm với mập mạp.
- Thánh thú, trước kia chưa nghe, nói xem. Nhậm Kiệt cũng kỳ quái, bé con này lại có hảo cảm không thể hiểu đối với đối Tề Thiên, Nhậm Kiệt có thể cảm nhận ra, bé con này tìm được cảm giác an toàn chân chính ở Tề Thiên, cho nên mới phát ra tiếng cười vui vẻ nhất.
Nhưng mà hắn càng quan tâm tới Tề Thiên nói Thánh thú, nếu như Tề Thiên có thể biết được lai lịch của bé con này, vậy thì hay rồi.
- Không phải Thánh thú, nếu như Thánh thú ra đời ở chỗ này, tuyệt đối kinh thiên động địa. Cho dù Thánh thú không có động tĩnh gì, cũng phải trực tiếp có dấu ấn ký ức, ngay cả nói như trẻ con, nhưng trí tuệ cực cao. Hơn nữa Thánh thú không có khả năng xuất hiện ở chỗ này, cho nên ta mới kỳ quái. Nhóc kia, đừng lộn xộn, đừng có chui vào tóc của bổn đại gia... Nhóc nhà ngươi, đi ra cho ta... Trong lúc Tề Thiên nói với Nhậm Kiệt, nhóc con này như đứa bé ham chơi, vòng vo trên áo Tề Thiên, nắm quần áo Tề Thiên lung lay chưa đã, còn hưng phấn chui vào trong tóc của hắn.
Lần này Tề Thiên không khỏi nhíu mày, vừa rồi hắn tò mò, nhưng lúc này thì hết chỗ nói.
Nhóc con này xoay vòng trên người, đáng yêu, nghịch ngợm, còn chạy vào trong tóc mình, thế này còn thể thống gì, quả thật là ảnh hưởng hình tượng khí phách của mình, để người ta nhìn thì còn ra gì.
Tề Thiên tức giận kéo nhóc con ra, nhưng nắm cả buổi cũng không bắt ra được, nhóc con này dám túm tóc hắn, chơi tiếp bên trong.
- Ha ha... Nhìn Tề Thiên bắt nhóc con kia, Nhậm Kiệt cũng bị chọc cười, thật là thú vị.
Mập mạp cũng không khỏi buồn cười, mấu chốt là nhóc con chơi không biết chán không ngừng phát ra tiếng cười, làm cho Tề Thiên thật im lặng.
- Đi ra. Bùm! Tề Thiên chợt vận chuyển pháp lực, nháy mắt những sợi tóc dựng thẳng, một cỗ lực lượng trực tiếp chấn nhóc con văng ra.
- Nha, cẩn thận đừng làm nó bị thương... Mập mạp vừa thấy thế, vội hô to.
- Đừng lo, trong lòng hắn biết mà. Nhậm Kiệt vỗ mập mạp, bảo hắn đừng lo.
- Hì hì... Giống như bị người lớn ném lên, nhóc con này bị bắn ra, lại không hề sợ hãi, hưng phấn cười hì hì.
Tề Thiên khoát tay, trực tiếp nắm nhóc con trên tay, nhóc con này ở trong tay mập mạp đã rất nhỏ, lúc này ở trong tay Tề Thiên lại càng thêm nhỏ, ba ngón tay của hắn chụp lại cũng còn lớn hơn nó.
- Còn dám lộn xộn, không được làm bậy, có nghe không. Tề Thiên túm được nhóc này, bàn tay còn nắm không được, dùng hai ngón tay túm nó lên, trầm giọng nghiêm túc, hết sức uy nghiêm nói.
- Hì hì... Ôm... Ôm! Hổ Hổ thích ngươi... Nhóc này lại vui vẻ, hưng phấn, tuyệt không sợ Tề Thiên, giơ chân lên hướng về phía hắn, vui vẻ gọi.
- Hổ Hổ! Sặc! Thì ra nó sớm có tên, khó trách ta đặt tên gì nó cũng nói không thích, nhóc con này ẩn giấu sâu quá đi chứ. Mập mạp vừa nghe thế liền nổi đóa, hắn dỗ nhóc con này thật lâu, cho nó nhiều thứ tốt như thế, kết quả nhóc con này một mực không nói với hắn. Hiện giờ gặp được Tề Thiên, Tề Thiên hung dữ với nó, nó lại có thái độ như thế, làm cho mập mạp bó tay.
- Hổ Hổ, bản thể của ngươi là gì, tiếng hổ gầm khi đó làm sao phát ra, vì sao ngươi thích hắn? Nhìn mặc kệ Tề Thiên nghiêm túc, hung dữ, bá đạo thế nào, Hổ Hổ cũng không sợ hắn, Nhậm Kiệt tò mò hỏi. Bởi vì hắn có thể nhìn ra, lúc mình gọi Hổ Hổ, nhóc này vô cùng thả lỏng, vô cùng thoải mái, hưng phấn, lúc này rất dễ làm ra những chuyện đặc biệt.
- Hổ Hổ chính là Hổ Hổ, thích... hì hì... thì là thích, ôm Hổ Hổ... Nhóc này cười vui vẻ, tiếp tục hưng phấn không sợ nhìn Tề Thiên.
- Hổ gầm? Tề Thiên kinh ngạc nhìn sang Nhậm Kiệt.
- Lúc trước có người công kích, làm nó nghĩ mập mạp và ta sẽ bị uy hiếp, nó phát ra một tiếng hổ gầm, uy thế đầy đủ, uy lực không nhỏ, có thể so sánh với tiếng gầm của đại yêu hóa hình. Nhậm Kiệt gật đầu nói tình hình lúc đó, đồng thời thần thức tra xét Hổ Hổ, cũng không phát hiện nó có gì đặc biệt.
- Chẳng lẽ là đại yêu hay Yêu Thần thượng cổ chuyển thế, nhưng nếu là thế, vậy sao không sợ bổn đại gia? Nghe Nhậm Kiệt nói xong, Tề Thiên cũng kỳ quái không thôi.
Hắn vẫn luôn nhìn nhóc con Hổ Hổ, cũng không rõ là chuyện gì.
Oành...
Đột nhiên, thân thể Tề Thiên bỗng thay đổi, phình to ra, một con khỉ đột khổng lồ xuất hiện trong sân, lập tức mặt đất vỡ tan. May mà xung quanh có trận pháp bao trùm, bằng không vừa biến thân sẽ kinh động mười mấy dặm xung quanh.
Nhoáng cái đã qua 1 tháng, hơn nữa lực lượng của Tề Thiên tăng trưởng, không phải chiến đấu đặc biệt dữ dội, hắn có thể biến thân thời gian ngắn, chỉ là nếu toàn lực bùng nổ đánh một trận, liền khó mà biến thân được nữa.
Lúc này Tề Thiên bỗng nhiên biến thân, một cỗ lực lượng đặc thù không có chút yêu khí nào, khỉ đột khổng lồ bá đạo vô biên, hung hãn vô cùng, hắn mở tay ra, lúc này Hổ Hổ nhỏ bé như hạt mè ở trong tay Tề Thiên.
Hừ, nhóc con này, mặc kệ ngươi là ai chuyển thế, lúc này làm ngươi biết sợ, nếu ngươi thật là đại yêu hay Yêu Thần chuyển thế, như vậy...
- Hì hì... Hổ Hổ... Hổ Hổ... Hổ Hổ lập tức như uống thuốc kích thích, hưng phấn nhảy nhót trên bàn tay khổng lồ của Tề Thiên, đột nhiên lao vụt đi, hết sức linh hoạt, lập tức chui vào trong cánh tay đầy lông rậm của hắn.
- Bổn đại gia nói ngươi, đi ra, nhóc con nhà ngươi... Tề Thiên lập tức bị làm cho tắt lời, đang nói cũng ngừng lại, bởi vì nhóc con này coi lông rậm của hắn thành rừng rậm mà chơi đùa.
Lập tức làm cho Tề Thiên không còn tính tình, hơn nữa cánh tay ngứa ngáy không thôi.
Chuyện như thế này, trước giờ Tề Thiên chưa từng gặp, lập tức tắt hơi, vốn là muốn biến hóa thân thể xem thử tên này là kẻ nào chuyển thế, chấn nhiếp cho nó xem lợi hại của mình. Kết quả đưa đến tác dụng ngược, nhóc con này căn bản không sợ, lại càng thêm hưng phấn.
Tề Thiên bất đắc dĩ, dù sao hắn không phải thật muốn biến thân chiến đấu, thân thể lập tức biến trở về.
- Hì hì... Vui quá... biến nữa.... biến nữa... Tề Thiên biến trở về bình thường, Hổ Hổ đã chạy đến trên cổ áo Tề Thiên, đột nhiên nắm lấy lỗ tai hắn, muốn trèo lên nói chuyện.
- Nhóc con nhà ngươi, xuống cho ta, kia... Mập mạp, tiểu mập mạp, ngươi mau lấy nó ra, bổn đại gia đã không có hứng thú với nó... Tề Thiên thật là bó tay, muốn bắt nhóc con này, móng vuốt của nó lại bám lên tay hắn, cuối cùng hắn không tránh được phải vận chuyển lực lượng chấn ra.
- À... À.... Mập mạp vốn còn sợ Hổ Hổ có chuyện, lúc này bỗng quay đầu nhìn Nhậm Kiệt, phát hiện Nhậm Kiệt đang cười nhìn mình, mập mạp cũng không khỏi mỉm cười.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thật không ngờ nhóc con Hổ Hổ lại có thể khiến Tề Thiên mọi người đều sợ, lại trở nên bó tay thế này, mới có bao lâu, liền làm cho Tề Thiên không chịu nổi.
Nhưng mà Nhậm Kiệt nghĩ lại, hắn nhìn thấy Tề Thiên biến thân vừa nãy, hắn biết Tề Thiên cũng kỳ quái như mình, đồng thời càng thêm tò mò, ngay cả Tề Thiên cũng không thể nhìn ra, biến thân xong cũng không thể chấn nhiếp được nhóc con này, rốt cuộc là sao?
- Ô ô ô... không chịu... Hổ Hổ không chịu.... Mập mạp vừa qua đi qua kéo Hổ Hổ, Hổ Hổ lập tức khóc không chịu, ôm cứng Tề Thiên không chịu buông ra.
- Này... Hổ Hổ đừng khóc, Hổ Hổ đừng khóc... Giọng trẻ con của Hổ Hổ siêu cấp êm dịu dễ nghe, tiếng cười làm tâm tình người ta thoải mái, sáng rọi. Một khi khóc lên liền khiến người ta tan nát cõi lòng, nhất là mập mạp, lập tức không đành lòng tiếp tục, vội vàng ngừng lại.
- Này.... ngươi... khóc cái gì, bổn đại gia không có làm gì ngươi, đừng khóc nữa, có nghe không. Lúc này Tề Thiên cau mày, bởi vì Hổ Hổ vừa khóc, đột nhiên hắn cảm thấy trong lòng đặc biệt không thoải mái, đặc biệt phiền muộn, lập tức không còn tâm tình gì nữa.
Trong lòng buồn bực, trước giờ chưa từng đụng phải chuyện như thế. Hắn là nhân vật gì, chuyện lớn bằng trời hắn cũng không dể ý, trời sập xuống hắn cũng không ngại, nhưng cố tình nhóc con này vừa khóc là trái tim hắn co rút, khó chịu không thôi, tâm phiền ý loạn.
Lúc này hắn cũng không nỡ bỏ nhóc con ra, nhưng hắn thật không biết làm sao xử lý tình huống này.
- Ô ô ô... Hổ Hổ không chịu... Hổ Hổ còn đang khóc, làm nũng không thôi.
- Bổn đại gia đã nói, ngươi đừng khóc, ngươi... có nghe không... Tề Thiên thật bó tay, đối mặt với Hải Vương đuổi giết, hắn có thể mặc kệ, một mình dẫn đám người Hải Vương tùy tiện chạy vòng vòng, bị bọn họ đuổi giết chỉ như trò chơi, nhưng lúc này phiền muộn không thôi.
Đánh, nhóc con này không chưa đủ cho một ngón tay của mình nghiền. Mắng, lúc này làm sao mắng, mình còn chưa làm gì mà đã thế, nếu đánh chửi thì còn đến cỡ nào. Mấu chốt là, mình vừa nghe Hổ Hổ khóc liền vô cùng phiền lòng, sốt ruột, bực bội.
Nhậm Kiệt vẫn luôn nhìn, lúc này hắn khoanh tay ôm ngực, thú vị nhìn Tề Thiên, Hổ Hổ.
Mập mạp vừa lo lắng, là đau lòng xuất phát từ nữ tính, đối đãi Hổ Hổ như đứa nhỏ. Nhưng sau khi Hổ Hổ khóc, Tề Thiên lại biểu hiện rất kỳ quái, tự dưng lại tâm phiền ý loạn, chẳng lẽ Hổ Hổ này lại có quan hệ với Tề Thiên?
Không có khả năng, Tề Thiên nói hắn bị nhốt hơn vạn năm, làm sao lại có liên quan với yêu đan này.
Yêu đan kia tuy rằng đặc biệt, nhưng tuyệt đối không quá mấy chục năm, mà chủ nhân của yêu đan cũng không có khả năng vượt qua cực hạn Thiên Yêu, vậy thì?
- Tiểu tử ngươi còn nhìn cái gì, mau nghĩ cách đi! Lúc này, Tề Thiên rơi vào đường cùng cuối cùng cầu cứu nhìn Nhậm Kiệt.
- Ngươi nhờ người như thế, nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó chịu, chính ngươi gây họa thì ngươi tự nghĩ cách, chuyện nhỏ này còn làm khó được ngươi. Nhậm Kiệt nhún vai, để Tề Thiên tự mình giải quyết.
- Tiểu tử xấu nhà ngươi, có tin bổn đại gia trực tiếp giết nó hay không. Vừa nghe nghe Nhậm Kiệt nói vậy, Tề Thiên trừng mắt, hung hãn nói.
Đậu! Mập mạp bỗng đứng tim, lập tức nhớ tới khi ở chỗ đặc thù, phiếu cơm lão đại nói chuyện với Tề Thiên, có phục hay không, không phục, có phục hay không....
Không phải chứ, lúc này mà tranh cãi, đừng có thật xảy ra chuyện?
- Không tin. Nhậm Kiệt dứt khoát lắc đầu, lập tức vặn người nói: - y da, mệt quá, đi về nghỉ ngơi, sau đó luyện chế dược phẩm luyện thể cho mọi người.
- Bổn đại gia... Hai tay của Tề Thiên làm bộ như muốn bóp lại, bóp chết Hổ Hổ đang làm hắn khổ não như bóp chết con muỗi. Nhưng phát hiện Nhậm Kiệt thật không hề để ý bỏ đi, mà tiếng khóc của Hổ Hổ càng làm cho hắn sốt ruột, vội dừng tay lại.
- Hừ... Tề Thiên hổn hển: - Được rồi, coi như tiểu tử ngươi giỏi, nhóc con này là của ngươi phải không, bây giờ bổn đại gia trả cho ngươi.
- Đúng rồi, trước tiên phải có thái độ nghiêm chỉnh, bằng không sau này ngươi chuẩn bị một mực dẫn theo Hổ Hổ đi. Nhậm Kiệt ra đến cửa mới dừng bước, quay đầu lại.
Hắn cũng chỉ là trêu chọc Tề Thiên thôi, bởi vì bình thường Tề Thiên càm ràm, Nhậm Kiệt cũng bị hành hạ không ít. Tuy rằng Nhậm Kiệt có thể đối phó, có thể không ngừng tham khảo chuyện khác, nhưng cũng như tình huống Kiếm Vương Long Ngạo vừa nãy, nếu không phải vừa lúc Tề Thiên thấy được Hổ Hổ, cảm thấy hứng thú mới dừng lại, vậy hắn nhất định phải đuổi theo Kiếm Vương Long Ngạo. Tề Thiên là như thế, Nhậm Kiệt muốn ngăn cản cũng khó, trừ khi Nhậm Kiệt nói chuyện hoặc cho hắn thấy thứ càng có hứng thú hơn, nếu có cơ hội, Nhậm Kiệt cũng sẽ trêu chọc hắn.
Nhưng mà chỉ là đùa một chút, nói rồi, Nhậm Kiệt vẫy tay, bảo Tề Thiên qua đây.
Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu - Thắng Kỷ Dược Vương Tà Thiếu